Sinh Nhi Vi Yêu

Chương 22



Chỗ Sở Tỳ cùng Côn Lôn dừng lại chính là nơi biên thùy phía Tây Nam, gọi là Lan Châu. Lan Châu thành nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, là một biên quan trọng yếu, nhưng nơi này phồn thịnh hơn xa những nơi khác, mặc dù biên quan tranh chấp nhưng thương nhân của Lan Châu thành vẫn nam lai bắc vãng, giao thương giữa Đại Lương cùng với các quốc gia khác.
Vương triều hiện nay gọi là Đại Lương, hoàng thượng họ Lý, là Lý Hạo, đăng cơ hơn ba mươi năm, có tâm trị quốc nhưng không giỏi dùng người, hoa mắt ù tai vô đạo hơn hai mươi hai năm, trong triều gian nịnh hoành hành, hôm nay càng già càng hoang đường, càng tin tưởng một thánh nữ tên gọi Tố Liên.
Ngay cả Lan Châu thành xa ngoài hoàng thành đều có một pho tượng thánh nữ. Kỳ quái chính là bách tính đối với người này vô cùng cung kính, mỗi mùng một mười lăm đều phải đến thánh nữ miếu ở thành đông tế bái một phen, cầu gia quốc bình an, tử tôn kéo dài.
Sở Tỳ lần đầu nhìn thấy pho tượng này đã nói bốn chữ: "Nàng không phải người."
Côn Lôn hỏi vì sao.
Sở Tỳ nói: "Mi mục hẹp dài gần giống yêu, dáng người đoan chính như liên hoa, lẫm lẫm sắc bén tựa như có cuồn cuộn kiếm khí. Người không có dáng vẻ như vậy."
"Là yêu sao?"
"Cũng không giống lắm, hơn phân nửa là tán tiên đắc đạo, kiếm tu đi." Sở Tỳ bưng cằm quan sát chốc lát, nói: "Chỉ là tướng mạo này của nàng, quá mức sắc bén, ngô, ta xem có chút quen mắt."
"Tiên nhân không phải không được tham dự việc thế gian sao? Dân gian cung phụng như vậy theo lý mà nói thiên đình nên giáng chín đạo lôi kiếp mới đúng."
Sở Tỳ không chút suy nghĩ liền trả lời: "Lời ấy sai rồi. Chuyện của thiên đình còn chẳng thể rõ ràng, chuyện của nhân gian càng không cần phải nói, yêu, quỷ, ma, bao gồm tiên nhìn như nước sông không phạm nước giếng nhưng lại âm thầm cấu kết cùng phàm nhân, nhiều không kể xiết. Công danh lợi lộc, hoặc chỉ là muốn bản thân thư thái, một thân phận không đủ thỏa mãn bọn họ. Nếu ta đoán sai đoán sai, Đại Lương có kiếm tu, những quốc gia khác cũng sẽ có yêu tu quỷ tu ma tu, có hoàng thất bản thân chính là yêu tu, nếu thiên đình chém hết từng người, tay của Lôi Công, Điện Mẫu phế đi cũng chém không hết, chỉ cần không làm loạn thiên đình, không gây ra đại sự,những con kiến này sẽ không ai quan tâm đến. Có những người, không không không, bao gồm cả những sinh vật khác, chỉ cần có tạp niệm thì sẽ có đấu đá lẫn nhân."
Sở Tỳ ngẩng đầu nhìn bức tượng thánh nữ, sắc mặt âm trầm, dường như cười nhạt một tiếng mới dùng ngữ khí bình thản nói: "Nhân tâm sao, vĩnh viễn khó dò hơn so với ngươi tưởng tượng."
Côn Lôn kinh ngạc nhìn nàng.
Nàng nắm tay Côn Lôn, giọng nói nhu hòa: "Ngươi thì sao, hảo hảo ở bên cạnh ta, không cần để ý tới những việc không tốt đẹp này."
Côn Lôn khẽ gật đầu.
Sở Tỳ dẫn nàng ra khỏi miếu, tối tăm giữa mi gian được quét đi sạch sẽ, bỗng nhiên nổi lên hăng hái, hỏi: "Côn Lôn Côn Lôn, lần trước ta dẫn ngươi ra ngoài là lúc nào?"
So với vừa rồi quả thực giống như hai người.
"Sáu vạn năm trước kia."
"Lâu như vậy? Đúng lúc ta cũng không có ấn tượng nữa, chúng ta đi tìm chút gì đó mới lạ để chơi đi."
"Nghe nói buổi tối có thả hoa đăng. Chúng ta có thể đến phía trước mua mấy cái."
"Được."
Bàn tay buông xuống bên người của Côn Lôn nắm rồi lại buông, dính dính nị nị, dĩ nhiên kéo ra một tay mồ hôi.
Hoa nở hai đầu, nhưng thời gian chỉ một.
Khương Ương dựa theo ý nghĩ của chính mình tính toán một chút, cảm thấy vương nhất định sẽ không ở kinh thành, vì vậy khuyến khích thiên đế lập tức trực tiếp đến đế đô của nhân gian. Khương Ương quả thật đoán không sai, hai người kia đang ở nghìn dặm ngoài hoàng thành, thật sự là không có khả năng gặp thiên đế.
"A Ương, nhân gian thật sự là quá phồn vinh rồi." Thiên đế, không, Phong Tuấn cảm thán như vậy: "Chính là ta cảm thấy ánh mắt mọi người xem ta có chút kỳ quái."
Thiên đế vốn tên là tuấn, theo họ mẹ là phong, hạ phàm liền gọi là Phong Tuấn.
Khương Ương cúi đầu nhìn thoáng qua long văn chói mắt trên giày cùng tay áo, nói: "A Tuấn ngươi tự có dung mạo thiên nhân, những phàm nhân này có lẽ là chưa thấy qua, nên ngạc nhiên."
Phía sau lưng Phong Tuấn dựng lên vài sợi tóc gáy, vội vàng bước nhanh hơn.
"Thiếu gia xin thương xót."
"Đại gia ngài cho bọn ta một ít cơm đi, ba ngày không có cơm ăn rồi."
"Hài tử của ta còn đang bị bệnh nằm trong miếu hoang."
Không biết là Phong Tuấn trời sinh tướng mạo thế gia hay là thế nào, hắn vừa mới chuyển qua đầu phố, liền có một tên khất cái nhào đến, trong miệng kêu la một ít lời bát nháo Phong Tuấn chưa kịp nghe rõ, áo choàng của hắn bị kéo ránh một đường, đồng thời hai chân bị hai tiểu khất cái tay đầy bùn đất bám lấy, sau đó hắn mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp những người này muốn gì.
"Được rồi được rồi." Hắn nâng cao một tay, trong cơ thể bắn ra một đạo kết giới hoàng sắc ôn hòa, đem mấy tiểu khất cái đang bám trên người hắn nhẹ nhàng đẩy ra, nói: "Từng người đến đây."
Sau đó hắn cởi túi tiền lớn bên hông ra — theo như Khương Ương suy đoán có thể là Quyển Liêm Tướng Quân chuẩn bị cho hắn, thêu một đôi song long hí châu, thực sự là một người thiếu tâm nhãn, bao gồm cả bộ y phục, Khương Ương hiện tại cảm thấy nhất định cũng là Quyển Liêm ngu xuẩn kia đặt mua.
Tửu lâu lớn nhất kinh thành là Vọng Tiên Lâu, cao chín tầng, kết cấu đồ sộ, rường cột chạm trổ. Cách nơi này không xa, Khương Ương vừa nhìn Phong Tuấn vừa nghiêng tai lắng nghe, dường như còn có thể nghe được tiếng cầm sắt.
Tầng cao nhất của Vọng Tiên Lâu là một tòa lầu các chạm rỗng, thiết kế riêng cho thánh nữ.
Màn che chu sa, tầng tầng lớp lớp, lúc gió nổi lên mới có thể thấy một đạo thân ảnh hồng sắc nằm trên nhuyễn tháp, vô cùng hư ảo.
Chín vị mỹ nhân mặc y phục lụa trắng, tóc dài điểm trân châu khởi vũ trong sa trướng, người bên trong kéo dài nói một tiếng "hay", dùng tay nâng trản rượu uống một hơi cạn sạch.
Người hầu hướng các vũ cơ gật đầu một cái, các mỹ nhân liền vén lên màn che, bước đi nhẹ nhàng, xếp hàng chờ lệnh.
Dân phong Đại Lương vốn là cởi mở, hoàng thượng cầm đầu quần thần làm việc hoang đường, tùy ý làm bậy, thánh nữ chính là thánh quyến, cho dù công khai nói bản thân thích nữ sắc thì đã thế nào? Trong triều đủ loại quan lại không chỉ không ai phản đối thậm chí lén lút tặng mỹ nhân vào cung thánh nữ, nhưng Liên chưa từng thu nhận một ai, không phải nàng ấy, không đủ trình độ lọt vào mắt nàng.
Vì vậy liền có việc tuyển mỹ nhân hoang đường diễn ra ở Vọng Tiên Lâu, triều thần hoặc phú thương tiến cống mỹ nhân ở Vọng Tiên Lâu nhảy một điệu vũ nhằm chiếm được một chữ "hay" của thánh nữ, sau đó bước vào chờ thánh nữ lựa chọn.
Những mỹ nhân này, thanh thuần có, yêu mị có, cơ bản là không chỗ nào không tốt. Từng mỹ nhân đều vô cùng tự tin đối với bản thân, lúc khiêu vũ ai cũng không phục ai, nhưng các nàng đều là lưng đeo sứ mệnh mà đến, khẩu bất đối tâm cúi đầu đứng ở trước mặt thánh nữ.
Thánh nữ: "Ngẩng đầu lên."
Các mỹ nhân liền theo lời nàng mà ngẩng đầu, sau khi thấy rõ tướng mạo của người trước mặt rồi lại lập tức xấu hổ đến cúi đầu xuống.
Trên đời có mỹ nhân, còn có một loại khác là thiên nhân, thánh nữ đơn giản là người như vậy, chân dài eo thon, đôi mắt sáng quắc, mi mắt của nàng thật dài, dường như kéo dài tận vào tóc mai, so với nữ tử tầm thường càng thêm triền miên. Đôi mắt dài mà không hẹp, đuôi mắt trống trải, lúc nhìn người luôn khẽ cong, ôn nhu quyến rũ không sao nói hết.
Nàng hồng y phiêu dật, chân trần dẫm lên da hồ ly bạch sắc, mắt cá chân xăm một đáo huyết liên yêu dị, Cả người rồi lại có vẻ mười phần chính khí, thật sự là vô cùng mâu thuẫn.
Đại Lương không ai không thấy qua pho tượng của thánh nữ, nhưng lúc thấy được người thật, đều sẽ phát sinh kết luận giống như Sở Tỳ: Nàng không phải người.
Không con người nào có thể có dáng vẻ như nàng.
Thánh nữ lười biếng ngáp một cái, nói với người hầu: "Nếu người bên dưới đưa đến chính là loại mặt hàng này, thì không cần trở lại nữa."
"Nga? Kinh thành hình như đến một đại nhân vật, ta đến xem." Nàng chau mày, giữa trán mở ra một con Thiên Nhãn, một lát sau khóe môi hiện ra một tia tiếu ý ý vị thâm trường, khí tức nửa chính nửa tà trên người nàng cũng càng thêm rõ ràng: "Là Khương Ương a."
Lần này rất biết chơi.
Nhưng tại sao nàng lại đi cùng với thiên đế?