Sinh Nhi Vi Yêu

Chương 46



Trong nháy mắt đụng vào bảo tháp, da thịt trên lưng dường như bị một cổ sức mạnh thật lớn nghiền nát, toàn bộ phần eo của Khương Ương không còn tri giác, hóa thành hình người chìm vào đáy nước, huyết vụ phiêu tán, sau đó càng nhiều máu tươi dũng mãnh tiến ra, tán ở trong nước.
Thân thể của nàng có vẻ vô cùng gầy yếu so với nguyên hình, lúc Phong Tuấn kéo nàng vào trong ngực, càng thêm cảm thấy như vậy, khinh phiêu phiêu, hai mắt nhắm lại, dường như đã chết đi. Bàn tay hắn chạm đến nơi nơi đều là máu, tị thủy châu đem dòng nước tách ra, Phong Tuấn chân tay luống cuống từ nhẫn trữ vật móc ra các loại tiên đan thần dược, liên tục nhét vào trong miệng Khương Ương.
"A Ương, A Ương." Giọng nói của hắn mang theo nức nở.
"Phốc" tiếng lợi khí đâm vào da thịt, Liên một kiếm đâm xuyên vai Sở Tỳ, trong mắt của nàng thậm chí có ý.
Côn Lôn phi thân đến mang Sở Tỳ đi, Liên không hề đuổi theo, mà chỉ lập tức chạy tới bên cạnh Khương Ương, đem Phong Tuấn đẩy ra một chút, trầm tĩnh nói: "Để ta."
Khương Ương đã đánh giá cao mức độ cứng rắn của thân thể, nếu không phải trời sinh khí lực cường kiện thì loại va chạm này mười cái mạng cũng không đủ nàng dùng, đã có thể tính toán như vậy nhưng phía sau lưng vẫn đụng đến huyết nhục mơ hồ, cột sống đứt đoạn, Liên không nói được một lời băng bó vết thương cho nàng, từ trên người cầm một ít dược vật dùng được, lại nhất nhất phân rõ tác dụng của tiên đan trong tay Phong Tuấn, cuối cùng chọn ba viên cho Khương Ương ăn vào.
Phong Tuấn thấy nàng chậm rãi đỏ mắt.
Liên một tay ôm lấy cổ nàng, một tay lách qua đầu gối, cẩn cẩn dực dực đem người ôm lấy, nói: "Nàng bị thương rất nặng, ta mang nàng trở lại chữa thương trước."
Nàng hướng Phong Tuấn gật đầu, chăm chú nói: "Ở đây phiền ngươi rồi."
Phong Tuấn thấp thỏm mà hỏi thăm: "Nàng không có việc gì đi?"
"Không trở ngại, chỉ là phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian rất dài."
"Vậy là tốt rồi."
Vì vậy Phong Tuấn không hề hỏi nữa.
Khương Ương che ở trước mặt hắn hắn còn nhớ rõ rất rõ ràng, khi đó Ngũ nhạc lao đến trước mặt hắn, hắn còn có chiêu sau chưa ra, này thật ra đối với hắn không tạo thành bao nhiêu thương tổn, khi đó Khương Ương cách hắn không xa, tốc độ của nàng nhanh như vậy, nghĩa vô phản cố mà chắn trước người hắn.
Phong Tuấn cảm thụ được một loại tư vị hình như là ái mộ đã lâu. Loại cảm giác này, chỉ có lúc nhỏ khi phụ mẫu còn khoẻ mạnh mới có, tỉ mỉ ngẫm lại, đó cũng là vài vạn năm trước rồi.
Khương Ương đối với Phong Tuấn mà nói là một người rất đặc biệt, hắn tôn kính lại ái mộ, đồng thời ôm một loại thái độ chỉ có thể nhìn từ xa không thể khinh nhờn, như là thân nhân hoặc như là bạn bè, cụ thể là loại nào nhiều hơn chính hắn cũng nói không rõ.
Hôm nay Khương Ương bị thương, nội tâm hắn mới hậu tri hậu giác nổi lên gợn sóng, là đau lòng, càng nhiều là tự trách. Hắn chân dưới đáy nước lăng không đạp một chút, thân thể chậm rãi di động đến trên mặt nước, quang mang kim sắc liền tràn ngập, dường như cự úng được chậm rãi mở ra, giữa không trung phát sinh một tiếng vang dội.
Tất cả mọi người bưng kín lỗ tai.
" Mau nhìn a! Đó là cái gì!"
Trên lưng Phong Tuấn tráo một tầng quang mang đạm bạc, mơ hồ lộ ra khôi giáp lục sắc, khôi giáp kia vô cùng hiếm lạ có một cái đầu rắn chợt hiện bên gáy Phong Tuấn, Phong Tuấn cùng đầu rắn đối diện, ánh mắt trở nên sắc bén.
Cùng lúc đó, bóng đen ngủ đông trên bầu trời rốt cục cũng hiển lộ.
"Đây là.... Là thần thú huyền vũ trấn thủ phương bắc!"
"Sai, tứ đại thần thú bốn vạn năm trước đã biến thành Thiên Nhãn đi trấn thủ bốn đại trụ, thế nào còn có huyền vũ, ngươi xem khắc văn trên lưng hắn."
Xung quanh bắt đầu ồn ào nghị luận!
Sở Tỳ thu trường kích, tay phải ấn vết thương của vai trái, sắc mặt của nàng chỉ thoáng có một chút trắng bệch, hỏi: "Côn Lôn, đây rốt cuộc là cái gì? Là huyền vũ sao?"
"Phải, cũng không phải. Ta cho rằng thiên đế vốn dĩ chính là hình người, ai biết còn có một dáng vẻ khác, ngươi biết vô luận đối với thần đối với yêu, nguyên hình giống như căn nguyên, luôn lợi hại hơn rất nhiều, lần này phiền rồi." Côn Lôn nói: "Trên lưng rùa có khắc văn, không phải phù văn bình thường, là bát quái Phục Hy. Tương truyền Phục Hy hiểu thấu đáo thiên đạo, lưu lại bát bát sáu mươi bốn quẻ, chỉ là thế gian vẫn không hoàn chỉnh, nghĩ không ra toàn bộ đều khắc vào trên lưng con của hắn."
Sở Tỳ sờ sờ cằm, nói: "Ta thấy Phục Hy này cũng rất bao che khuyết điểm, sợ là sớm đoán được bảo bối nhi tử của hắn sẽ gặp rắc rối, cho nên mới che chở."
Côn Lôn cười nói: "Ngụy biện. Hiện tại là chúng ta gặp rắc rối rồi, làm sao chạy thoát cũng là một vấn đề."
Sở Tỳ cũng cười, rung đùi đắc ý nói: "Vậy dĩ nhiên là binh đến tướng đỡ nước đến đất..."
Nàng còn chưa nói xong, một cột nước mang áp lực thật lớn đã kéo đến, Côn Lôn túm lấy Sở Tỳ, giả sơn phía sau Sở Tỳ bị cột nước đánh thành bột phấn, một đạo tiếp một đạo, Côn Lôn chỉ có liên tiếp xuất ra năm ngọn núi miễn cưỡng chống đỡ.
Phong Tuấn di chuyển như gió, di chuyển đến bên cạnh Côn Lôn, đầu rắn bên gáy lại không ngừng phun ra cột nước, cuồn cuộn không dứt, cao sơn trước mặt chớp mắt bị đánh nát vài ngọn.
Côn Lôn đã suy yếu, nàng không chỉ muốn ứng phó Phong Tuấn mà còn phải đối mặt những kẻ đục nước béo cò càng lúc càng nhiều, tay trái của Sở Tỳ không thể dùng lực, tay phải cầm trường kích rất cố sức, sau lại thẳng thắn đổi thành kiếm, sau lại đổi thành đoản kiếm, càng lúc càng lui gần bên cạnh Côn Lôn.
Vòng vây càng thu càng nhỏ.
Côn Lôn lui một bước, nói: "Ngươi đi trước."
Sở Tỳ tựa vào lưng nàng, mím môi, cánh tay vung lên chém đứt trường đao của một con hồ yêu.
Côn Lôn: "Ta tự có biện pháp thoát thân."
Sở Tỳ thấp người, ngay tại chỗ lăn về phía trước, từ đầu đến đuôi mổ bụng một con lang yêu.
Côn Lôn: "Ngươi hãy nghe ta nói."
"Ta không nghe." Sở Tỳ không thèm để ý nói: "Ngươi nói nữa ta cũng không nghe, nhiều người như vậy chạy đi đâu được. Ngươi đi đi, dù sao thì ta không chết được, cùng lắm thì một vạn năm sau, làm lại từ đầu!"
Côn Lôn nói: "Ta là nói thật, ta có biện pháp chạy thoát, ngươi ở chỗ này, ta sẽ phân tâm."
Đoản kiếm của Sở Tỳ khoát lên trường đao của Lang Vương, tạo ra tiếng kim loại chói tay, nàng liếm liếm máu trên khóe môi, bừa bãi cười khẽ: "Ta cũng nói thật, muốn chết cùng chết, nói không chừng còn có thể chết cùng một chỗ, đến lúc đó không có ký ức cùng nhau lớn lên, cáp, không phải rất tốt?"
Côn Lôn: "...."
Lúc này giữa không trung lao xuống một con ngạc lam sắc, ai cũng không có phát hiện, con ngạc kia vội vàng đánh tới phương hướng của Sở Tỳ, lúc bay ngang hổ trảo dùng lực đem cả người Sở Tỳ lăng không trảo lên.
Côn Lôn nhanh tay lẹ mắt đánh rơi đoản kiếm sắp đánh vào hổ trảo của ngạc trong tay Sở Tỳ, đồng thời dùng tay làm đao đánh vào sau cổ Sở Tỳ.
Con ngạc kia vỗ cánh bay lên, bắn ra như mũi tiễn, nửa điểm cũng không trì hoãn, rất nhanh đã biến mất không thấy bóng dáng.