Sinh Sinh Tương Hi

Chương 7



Qua nửa tháng sau, Thiệu Hi lại nhận một vụ, cố chủ là một cô gái trẻ tuổi, họ Hà, vừa tốt nghiệp đại học chưa đến một năm, hai tuần này bắt đầu nhận được thư đe dọa, gần đây lúc tan tầm trên đường về nhà cảm giác như mình bị ai đó theo dõi.


Các cô hẹn gặp nhau ở một quán cà phê, Thiệu Hi không thích đến trễ, cố ý tới sớm mười phút.


Thiệu Hi ngồi ở vị trí bên cửa sổ, ánh mặt trời khá tốt, tầm nhìn cũng tốt, cô nhàn nhã không có gì làm mà quan sát người đi đường bên ngoài, chỉ chốc lát sau liền chú ý tới một cô gái khoảng hơn hai mươi, để tóc mái hoa lê, áo bó vàng nhạt thêm váy chiffon sắc hoa, tản ra hơi thở của tuổi trẻ, nhưng mà thần sắc của cô ấy rất kích động, tay siết lấy túi xách nhỏ, đi tới vội vàng.


Thiệu Hi biết cố chủ đã đến.


Chờ Hà tiểu thư vào xong, cô nâng tay ý bảo ở đây.


Tuy rằng đã biết vị thám tử tư này là nữ, nhưng khi Hà Thi Vân nhìn thấy Thiệu Hi thì vẫn kinh ngạc một phen, cô không nghĩ tới đối phương không chỉ trẻ tuổi mả còn xinh đẹp như thế, bởi vậy cô ấy chần chừ rồi đi qua, "Thiệu tiểu thư?"


"Là tôi." Thiệu Hi chỉ vị trí ở đối diện, "Cô ngồi đi."


Chờ đối phương ngồi xuống, Thiệu Hi gọi phục vụ tới, lại đem thực đơn để tới trước mặt cô ấy, "Hà tiểu thư uống chút gì không?"


Đại khái là không có tâm tư, Hà Thi Vân tùy ý nhìn lướt qua, "Cho tôi Latte đi."


Thiệu Hi gọi cho mình một cốc cà phê đá, mười phút sau, nhiệt độ chậm rãi tăng lên, mặt trời toả sáng khiến cô vừa có chút nóng lại còn buồn ngủ.


Chờ cà phê bưng lên bàn, Hà Thi Vân cẩn thận lấy từ trong túi ra mấy phong thư, "Đây là thư đe doạ mà tôi nhận được."


Thiệu Hi nhận rồi lật xem, tổng cộng là ba phong thư, ngoài thư ghi người nhận là Hà Thi Vân, trong mỗi phong thư có một tờ giấy A4, người nhận thư và nội dung đều được gõ máy ra.


"Đừng tưởng rằng chuyện năm đó không có ai biết "


"Chuyện hôm nay chính là một sự cảnh cáo."


"Báo ứng của mày sắp tới rồi."


"Chuyện năm đó là gì?"


"Thật ra chuyện đã xảy ra ba năm trước rồi, lúc đó là kì nghỉ hè của năm hai, bốn nữ sinh trong ký túc xá chúng tôi cùng tới thành phố W chơi, buổi sáng ngày thứ hai chúng tôi cùng leo núi ngắm mặt trời mọc, lúc xuống núi thì phát sinh chuyện ngoài ý muốn, trước đó một hôm trời mưa to, đường rất trơn, La Dương không cẩn thận ngã xuống sườn núi mà... chết ."


Thiệu Hi nhíu mày, "Không phải ngoài ý muốn sao?"


"Thật sự đó là ngoài ý muốn, chúng tôi muốn tới kéo cô ấy lên, nhưng không kéo được!" Giọng Hà Thi Vân từ kích động biến thành sa sút, "Chúng tôi cũng đã tự trách mình rất nhiều, hàng năm mỗi khi tới ngày giỗ đều sẽ đi thăm cô ấy."


"Cho nên hai người khác cũng nhận được thư đe doạ như vậy sao?"


"Đúng vậy."


Thiệu Hi dựa vào ghế ngồi, ánh mắt và ngữ khí đều không nhanh không chậm, "Vì sao không báo cảnh sát?"


Đại khái là đã đoán được có thể cô sẽ hỏi vấn đề này, Hà Thi Vân trả lời rất thông thuận, "Chúng tôi nghĩ chờ đến lúc tra được người đó là ai, sau đó gặp mặt rồi giải thích với người đó." Khi cô ấy trả lời thì luôn luôn nhìn đối phương, nhưng mà Thiệu Hi lại cầm lấy ống hút mà khuấy, những cục đá trong cốc cà phê chuyển động không có nguyên tắc gì, giống như đang không nghe.


Đợi đến khi Hà Thi Vân có chút không chịu nổi nữa, âm thanh khuấy đá mới dừng bặt lại.


"Ý kiến này của cô thật gượng ép." Thiệu Hi bỗng dưng giương mắt nhìn về phía cô ấy, biểu cảm cười như không.


"Chúng tôi..."


"Chuyện hôm nay chính là một sự cảnh cáo." Màn hình điện thoại đặt trên bàn đột nhiên sáng lên, Thiệu Hi nhìn lướt qua, hơi dừng lại, "Ngày đó xảy ra chuyện gì?"


"Là bốn ngày trước, tôi đang đi trên đường thì bị người ta đẩy một cái, suýt chút nữa thì bị xe tông trúng."


Thiệu Hi vừa nghe vừa xem điện thoại, vừa rồi Weibo đăng một thông báo về tin tức mới nhất: Mười phút trước, ở trên đường Đào Nghĩa tại thành phố S, có một kho hàng phế liệu bị nổ mạnh, xe cứu hỏa đã đến hiện trường, tình huống thương vong trước mắt không rõ.


Đường Đào Nghĩa... Cô không biết thành phố S có con đường này.


Xem xong tin tức, lực chú ý của cô lại trở về trên người Hà Thi Vân, "Đã uy hiếp đến tính mạng, mà mấy người vẫn không muốn báo án, chẳng lẽ bởi vì... Chột dạ?"


"Không phải." Hà Thi Vân lắc lắc đầu, mặt lộ vẻ thương cảm, "Năm đó, nếu không phải do ba chúng tôi kiên trì muốn xem mặt trời mọc, thì có lẽ La Dương sẽ không chết."


"Cho nên không báo an là do các người cùng quyết định?"


"Đúng."


Thiệu Hi không tiếp tục truy hỏi vấn đề này nữa, "Vậy hai người kia đâu?"


"Mấy cô ấy đều đang phát ngốc ở nhà rồi, gần đây nếu có thể không ra ngoài chúng tôi liền không ra ngoài."


Thiệu Hi đưa Hà Thi Vân trở về nhà, thuận đường xem xét chỗ mà cô ấy bị đẩy, bốn phía không có camera theo dõi, muốn tra ra người ngày đó đẩy cô ấy cũng rất phiền toái.


Cô chuẩn bị đến địa chỉ của hai cô gái khác để tra xét thêm, làm thám tử tư được hơn một năm thì cô ngộ ra được một đạo lý chính là: Không thể tin tưởng hoàn toàn lời từ phía một mình cố chủ, đặc biệt là nếu có liên quan tới mạng người.


Nếu năm đó mấy cô ấy có tội, tất nhiên sẽ không dễ dàng thừa nhận, tựa như bạn đang muốn cố gắng đánh thức một người đang giả vờ ngủ vậy, không có cách nào, vậy nên Thiệu Hi quyết định sẽ tới chỗ hai người ấy.


Ước chừng 40 phút sau, Thiệu Hi đến một khu phố nhỏ phổ thông, nơi này có một cô gái khác tên Tôn Hiểu Hiểu đang ở, xe còn chưa có đi vào, đã mơ hồ nghe được tiếng xe cảnh sát.


Thiệu Hi lái xe vào, khi qua rào chắn, cô hạ cửa kính xe, ló đầu ra hỏi bảo vệ, "Chú ơi, bên trong xảy ra chuyện gì thế ạ?"


Bảo vệ bị hỏi đang thấy phiền, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy là một người đẹp, ngữ khí bỗng chốc mềm mại hơn, vậy nên cũng vui vẻ nói, "Có người chết, là một cô gái trẻ tuổi, có vài chiếc xe cảnh sát đến rồi đó."


"Trời ạ!" Thiệu Hi làm bộ như bị dọa, "Ở đâu thế ạ?"


"Chắc là toà số 128."


Toà 128, đó là nơi mà Tôn Hiểu Hiểu ở.


Đây là trùng hợp sao? Thiệu Hi cảm thấy không phải.


Theo xe cảnh sát cùng người xem vây quanh, rất nhanh cô đã tìm được vị trí của toà 128, cô đứng ở cách đó không xa, hạ cửa kính xe xuống, tay chống cằm nghe người xung quanh thảo luận, không khó để xác định thân phận của người chết, đúng là Tôn Hiểu Hiểu ở phòng 501.


Các cô ấy lựa chọn không báo nguy, nhưng cuối cùng vẫn bị cảnh sát tìm tới cửa, nhưng mạng đã không còn.


Đây là lần đầu tiên Thiệu Hi nhận một vụ án mạng người đang sống mà bị giết, cũng không biết có thể tình cờ gặp được người kia hay không.


Chính khi đang nghĩ như vậy, tầm mắt cô bị một người hoàn toàn ngăn trở.


Thăm dò xong vụ án thì Phó Đình Sinh đang muốn rời đi, lại thấy ở cách đó không xa có một chiếc xe đang dừng nhìn có vẻ quen mắt, đến gần vài bước nhìn biển số xe, anh đã xác nhận thân phận của người trên xe, lý trí nói cho anh nên đi qua một bên để đỡ dính phải phiền toái, nhưng anh vẫn là đi tới bên chiếc xe kia.


Đi đến bên chỗ tay lái, anh chậm rãi cúi người chống tay lên xe, anh đã che bớt đi cái chói mắt của ánh mặt trời, lúc nhìn vào mới phát hiện hôm nay cô ăn mặc đồ rất tươi mát, áo ngắn tay lộ ra xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp, tầm mắt của anh chỉ dừng ở đó không đến một giây, liền chuyển qua trên mặt của cô, "Thiệu tiểu thư."


Tiếng gọi trầm thấp khàn khàn lại mê người, Thiệu Hi nhịn không được nghĩ rằng khi anh gọi tên của mình sẽ là cảm giác như thế nào.


So với việc Phó Đình Sinh khắc chế, ánh mắt cô dừng lại ở trên người anh có vẻ trần trụi, từ hầu kết đang nổi lên đến cái mũi cao thẳng cùng lông mày đẹp mắt, người đàn ông mặc cảnh phục mang theo một luồng hơi thở cấm dục, ở trên người anh biểu hiện phá lệ mãnh liệt, hình như là một loại hấp dẫn trí mạng.


Cô ra hiệu cho anh, "Thật trùng hợp."


"Sao cô lại ở này?"


"Anh cảm thấy sao?" Lời này của Thiệu Hi có chút ái muội, mặc dù Phó Đình Sinh cảm thấy cô là vì anh mà đến, hay là vì cô sống ở nơi này, nếu là ý trước thì tốt hơn, vì hiện tại cô rất vui khi bị hiểu nhầm như như vậy.


Phó Đình Sinh không tiếp lời của cô, "Mặc kệ cô muốn làm gì, chuyện kế tiếp không phải là chuyện cô có thể liên lụy vào."


Có thể bị một câu nói như vậy làm thuyết phục thì đã không phải là Thiệu Hi, cô thay đổi tư thế chống cằm, không dấu vết xích tới gần, cặp con ngươi đen loé lên sự giảo hoạt, "Mà tôi cũng coi như đã liên lụy vào rồi, dù sao cố chủ của tôi là người tiếp theo các anh phải bảo vệ."


Nhìn anh chậm rãi cau mày lại, cô chọn thời mà phô ra lợi thế của bản thân, "Trao đổi tin tức thì sao?" Cô tùy tay lấy ra ba phong thư kia, "Tôi phải biết rõ về người chết cùng thời gian tử vong."


Phó Đình Sinh cũng không xa lạ gì với thứ ở trong tay cô, ở trong nhà người chết bọn họ cũng tìm được ba phong thư giống vậy.


Quan sát biểu cảm biến hoá rất nhỏ của anh, Thiệu Hi biết mình nắm chắc phần thắng, ung dung nhìn anh, "Cảnh sát Phó, theo như nhu cầu, việc trao đổi này rất..." Lời tiếp theo còn chưa nói ra khỏi miệng, chờ cô nhận thấy được ánh mắt biến hóa rất chậm của anh, tay theo bản năng mà tránh đi, nhưng cũng không bằng tốc độ của anh.


Trong nháy mắt, phong thư đổi chủ.


Nhất thời tim cô đập mạnh và loạn nhịp, phản ứng lại việc thư đã bị đoạt, nhưng cánh tay Phó Đình Sinh đã rời khỏi bên trong xe, duỗi ra bên ngoài xe không khỏi rất chướng tai gai mắt, cô cũng chỉ giương mắt nhìn.


Tay dài rất giỏi sao!


Thiệu Hi tức giận đến muốn cắn người, những từ ngữ nảy ra rất nhanh nhưng cô lại không nói được nửa lời.


"Anh!" Đồ vô sỉ! Cả đầu đều là lời như thế này, nhưng lại không thể mắng ra với anh.


Lần này Thiệu Hi rất tức giận, chủ yếu tức giận chính mình, hai gò má trắng nõn đỏ ửng lên, môi cắn gắt gao, sự tức giận của cô đã rơi vào trong mắt Phó Đình Sinh, nhưng lại khiến anh sinh ra chút áy náy, hình như là có chút quá đáng.


Vì thế câu "Về đi" đến bên miệng liền hoá thành một tiếng than nhẹ.


"Trần Nguyên." Anh xoay người gọi một đội viên đang ở gần đây nhất.


Một người cảnh sát nam còn trẻ chạy tới, "Đội trưởng, có chuyện gì ạ?"


Phó Đình Sinh đem ba phong thư đưa qua, "Để vào túi vật chứng."


"Vâng."


"Nói một chút về người chết và nguyên nhân tử vong đi." Ngữ khi bình tĩnh cùng sắc mặt lạnh lùng che giấu kia một tia mất tự nhiên không dễ phát hiện.


"Dạ?" Trần Nguyên bị hỏi có chút ngơ ngác, không phải vừa rồi đã nghe pháp y nói qua rồi sao? Nhìn biểu cảm của đội trưởng không giống đang đùa, tuy rằng cậu không hiểu, nhưng vẫn nói ra: "Nguyên nhân tử vong là do trúng độc, thời gian tử vong là khoảng hơn 11 giờ đêm hôm qua."


Phó Đình Sinh cũng không tránh đi chỗ khác, cuộc đối thoại của hai người rơi vào trong tai Thiệu Hi.


"Phụt." Cư nhiên lại nghĩ ra dùng phương thức này để nói cho cô, tâm tình khó chịu đã biến thành hư không, cô nhịn không được cười thành tiếng.


Nghe được phía sau đội trưởng truyền đến một tiếng cười khẽ, Trần Nguyên mới giật mình thấy phía sau ở trên xe có người, cậu dò xét, cuối cùng thấy được chủ nhân của tiếng cười, cậu bỗng chốc có chút ngây người, mỹ nữ đó!


"Cảm ơn." Một tiếng này Thiệu Hi nói với bóng lưng cao to kia, còn có cả cảnh sát đang tò mò ở bên cạnh nữa.


Đoán được rằng sẽ không có lời đáp lại.


Lấy được tin mình muốn rồi, cô cũng không muốn được một bước lại tiến một bước, thức thời khởi động xe, xe chạy được một đoạn đường, tầm mắt cô nhìn qua kính chiếu hậu tập trung vào phía sau.


Phó Đình Sinh.


Người đàn ông này, thật sự là quá đáng yêu.


Tác giả có chuyện muốn nói: Thiệu Hi: Anh thật đáng yêu!


Phó Đình Sinh: ...