Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1110: Vương giả trở về (3)



Bờ môi Tuyết Nữ run nhè nhẹ nói:

- Vâng ạ. Chờ Tề Nhạc trở về, cháu nhất định bảo anh ấy trở về gặp hai bác.

Tề Thiên Lỗi mỉm cười, nói:

- Không phải một mình nó tới đây, mà là các cháu cũng phải đi cùng. Ừ.Đều đến đây đi. Lần trước biện pháp mà bác nói với nó đã hoàn thànhtương đối rồi, nếu các cháu không có vấn đề gì thì nói không chừng ta có thể nghĩ biện pháp cho các cháu đều gả cho hắn.

Tuyết Nữ sửngsốt một chút, nàng nhịn không được bi ý trong lòng nữa. Điện thoại kínđáo đưa cho Như Nguyệt, quay người chạy lên lầu.

- Này, Tuyết nhi, tại sao không nói chuyện?

- Ah, bác trai, cháu là Như Nguyệt. Tuyết Nữ nàng vừa mới có chút khôngthoải mái, đi toilet rồi. Ngài yên tâm đi, chờ Tề Nhạc trở về, chúngcháu sẽ tới gặp hai bác.

Cúp điện thoại, hào khí trong đại sảnh trở nên càng thêm ngưng trọng.

Thương Băng thì thào nói:

- Làm sao bây giờ? Bây giờ nên làm gì? Tề Nhạc cùng cha mẹ của anh ấy vừa mới nhận anh ấy không bao lâu, nếu như đám người đó biết được Tề Nhạcđã. . . , làm sao có thể tiếp thụ được?

Quản Bình cười khổ nói:

- Vậy cũng không có biện pháp. Chỉ có thể ăn ngay nói thật, chúng ta cũng không thể nói Tề Nhạc đi chấp hành nhiệm vụ. Như Nguyệt, chuyện này nên quyết đoán sớm thì hơn.

Lệ quang trong mắt Như Nguyệt lập loè, kiên định mà nói:

- Tang lễ không làm rồi. Trừ phi để tôi thấy thi thể của Tề Nhạc, nếukhông anh ấy sẽ không thể chết được. Ai cũng không được để lộ sự tìnhnày ra. Cha mẹ của anh ấy chúng ta cũng chỉ có thể gạt được ngày nào hay ngày đó. Tất cả mọi người về nhà nghỉ ngơi đi, các ngươi cũng đã rấtmệt mỏi, bên này có tôi rồi.

- Như Nguyệt.

Từ Đông còn muốn nói điều gì, nhưng lúc hắn vừa nhìn thấy điện thoại trên tay Như Nguyệt thì ngừng lại.

Tay của Như Nguyệt đang run rẩy, Phách Vương Long chi thủ đã run rẩy, từnggiọt máu tươi theo bàn tay chảy xuống. Bị móng tay đâm vào, nhưng nàngkhông hề có cảm giác nào.

Đúng lúc này, điện thoại lại đổ chuông, Như Nguyệt sửng sốt một chút, nhìn điện thoại trong tay nàng thậm chícó chút ít không muốn trả lời. Nhưng lại sợ cha mẹ Tề Nhạc gọi tới, mặtkhác thì sợ nước Mỹ truyền đến tin tức tìm được thi thể của Tề Nhạc.

Sau một lúc lâu, Như Nguyệt dù sao cũng là Như Nguyệt, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, nàng nhấn nút trả lời.

- Tôi là Hải Như Nguyệt. Ai vậy?

Thanh âm của nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh tới nỗi ngay cả các Chiến Sĩ SinhTiếu Thủ Hộ Thần chung quanh cũng cảm giác được có chút sợ hãi.

- Sao gọi cả buổi giờ mới nghe máy vậy? Như Nguyệt, em vẫn khỏe chứ? Nhưthế nào nghe thanh âm của em có vẻ là lạ.

- Em rất khỏe, không có việc gì. Ah! Tề Nhạc... Tề ... Tề Nhạc...

Như Nguyệt hét lên một tiếng, tay run lên, điện thoại suýt nữa rơi trên mặt đất. Vội vàng nàng nắm chặt lấy điện thoại nói:

- Là anh sao? Thật là anh sao?

Tất cả mọi người cơ hồ trong nháy mắt vây tới, biểu lộ trên mặt mỗi ngườiđều không giống nhau, có kinh hỉ, có kinh ngạc. Phản ứng lớn nhất chínhlà Minh Minh, những ngày này lo lắng khiến cho thân thể của nàng mệtmỏi. Đột nhiên nghe được hai chữ Tề Nhạc từ trong miệng của Như Nguyệtthì nàng lập tức cảm thấy trước mắt tối sầm, tạm thời đã mất đi ý thức.

- Như Nguyệt. Là anh. Anh không chết.

Thanh âm kích động của Tề Nhạc bên kia vang lên.

- Tề Nhạc, anh đang ở đâu? Hiện giờ anh đang ở nơi nào?

- Anh đã về địa cầu, anh trở lại rồi. Về chuyện trước đó, chờ trở về anhsẽ nói cho mọi người biết. Yên tâm, anh không sao, quả thực không cóviệc gì, ngày đó anh không chết mà rơi xuống tiểu hành tinh. Chờ nănglượng của anh khôi phục, lúc này mới bay trở về. Mọi người ở nhà chờanh, anh sẽ nhanh chóng trở lại. Anh còn có chuyện phải xử lý một chút,có lẽ mất khoảng mười ngày. Mọi người ở nhà chờ anh. À. Đúng rồi, trênngười của anh không có chứng minh thân phận gì, cũng không mang tiền, cú điện thoại này là gọi trộm đó. Không nói nhiều cảnh sát tới bắt anhrồi. Chờ anh trở về nhé.

Điện thoại cúp. Thính lực mỗi người trong đại sảnh đều tốt vô cùng, mọi người nhìn nhau đều có cảm giác đã qua mấy đời.

- Không chết, anh ấy thật sự không chết.

Như Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn hướng mọi người chung quanh, hào quangtrong mắt lập tức trở nên nóng rực lên. Sinh cơ một lần nữa trong biệtthự Long Vực.

- Anh ấy thật sự không chết sao?

Minh Minhtỉnh dậy nhìn Như Nguyệt. Trong mắt tràn đầy quang mang chờ mong, khinàng nhận được câu trả lời thuyết phục thì nước mắt lại trào ra:

- Tôi biết ngay, tôi biết ngay là anh ấy không chết được. Anh ấy sao camlòng để chúng ta ở một mình. Thật tốt quá, thật sự là quá tốt.

Nước mắt nặng nề biến thành hải dương, lục nữ không khỏi ôm nhau mà khóc,ngay cả Như Nguyệt cũng không áp chế tình cảm trong nội tâm mình nữa,cùng những nữ nhân khác ôm nhau khóc.

Sắc mặt trầm trọng của cácChiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần giãn ra, ai cũng tươi cười. Mỗi người đều phảng phất có ánh sáng thanh xuân, linh hồn của Phương Đông vẫn còn,vương của bọn hắn sắp trở về rồi.

Bất quá nếu như bọn họ chứngkiến bộ dạng đáng thương của Tề Nhạc thì không ai có thể khóc được. Tề Nhạc đáng thương bây giờ muốn chật vật có nhiều chật vật.

NgưuMa Vương mang theo hắn xuyên qua tầng khí quyển liền trở lại thân thểcủa hắn. Khi Tề Nhạc rơi trên đất bằng phát hiện mình rõ ràng lại ởPa-ri. Bất quá, rất nhanh hắn liền phát hiện một vấn đề phiền toái làmình không mặc quần áo. Trước kia quần áo trong Kỳ Lân Châu vì lần lượthư hỏng mà đã mặc hết. Hơn nữa, hiện tại hắn lại không có đồng nào trong người.

Tuy rằng có thể bằng vào năng lượng phi hành, nhưng bộdạng này đúng là quá chật vật. Hơn mười ngày phi hành, tuy rằng nănglượng của hắn vẫn còn. Nhưng mà tiêu hao thân thể vẫn cực lớn, hắn dùsao cũng là một người. Khi vừa đặt chân lên mặt đất, điều đầu tiên hắnmuốn là tìm ít đồ ăn. Bất quá, hắn hiện tại không chỉ có là không cóquần áo, đồng thời, ngay cả tiền cũng không có. Trong lúc nhất thời, TềNhạc lập tức lâm vào hoàn cảnh xấu hổ. Kỳ Lân Ẩn vào lúc đó làm ra tácdụng mấu chốt, hiệu quả tàng hình khiến cho hắn tạm thời còn không đếnmức bị trông thấy.

Trộm cái điện thoại gọi đi, hắn nghiên cứu cảbuổi phải gọi điện quốc tế đường dài như thế nào. Vừa gọi xong thì hắnthấy người mất cắp gọi cảnh sát tới. Mặc dù đang ở trạng thái tàng hình, nhưng trộm cắp là chuyện vô cùng xấu hổ, hắn nhét đưa điện thoại diđộng vào một góc đường rồi lặng lẽ chạy.

Đứng ở đầu đường, nhìnnam nữ thời thượng không ngừng đi qua trên đường phố Pa-ri, Tề Nhạckhông khỏi cười khổ một hồi. Nói như thế nào, mình cũng là một thànhviên của thủ hộ giả phương đông, lại vừa vì Địa Cầu đánh tiểu hành tinh, nhưng bây giờ lạc trở thành cái dạng này. Nếu để cho đồng bạn chứngkiến mình chạy trần truồng ở trên đường cái Pa-ri, không biết biết cườithành bộ dáng gì nữa rồi.

Bây giờ nên làm gì? Không có biệnpháp. Bụng thật sự là quá đói rồi, nhất là khi hắn đi qua một tiệm bánh mùi thì cái bụng đã đánh trống kháng nghị.