Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1186: Thông Thiên Nhãn lão Ngưu (2)



AdsThẳng thắn mà nói, đề nghị của Ngưu Ma Vương làm cho hắn rất động tâm, nếu để cho Ngưu Ma Vương thu phục tất cả hung thú thì đây tuyệt đối là đại quân còn đáng sợ hơn cả Quân Đoàn Nhiên Thiêu ở địa ngục. Nhưng mà rất rõ ràng Ngưu Ma Vương muốn giống như Ma Vương, đều là xâm chiếm Địa Cầu. Mình và hắn hợp tác, tuyệt đối là bảo hổ lột da. Lão Ngưu tuy rằng hiện tại nhìn bề ngoài rất ôn hòa, nhưng mà thực chất bạo ngược cùng tà ác bên trong của hắn không biết thay đổi. Cái này là cái gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời a.

Nhàn nhạt nhìn lão Ngưu, Tề Nhạc nói:

- Lão Ngưu, ngươi không cần nói thêm nữa, chúng ta không thể nào hợp tác. Ngươi bây giờ là sử lệnh của ta, đồng thời chúng ta có hạn chế lĩnh vực đồng sanh cộng tử. Ngươi nói không sai, ta không muốn chết. Nhưng mà ngươi có lẽ cũng nhìn thấy, nếu có ai uy hiếp bằng hữu của ta cùng người thân thì ta không bao giờ sợ chết. Ta một lần nữa nhắc nhở ngươi, không nên đùa giỡng nữa. Nếu không, cho dù thực lực của ngươi mạnh hơn ta cũng phải hiểu được, nếu ta muốn chết thì ngươi tuyệt đối không có khả năng ngăn cản.

Lão Ngưu nhìn Tề Nhạc, trong mắt hung quang chớp liên tục, hắn đương nhiên biết rõ Tề Nhạc nói sự thật. Thực lực của hắn trong cơ thể Tề Nhạc xác thực tăng lên không ít, trong những ngày ở địa ngục nhận được chỗ tốt không ít từ tử nhật. Nhưng vẫn không thể cải biến một sự thật, cái đó chính là thực lực của Tề Nhạc cũng đang đề thăng tiếp cận hắn. Nhân loại lúc trước căn bản không được hắn để vào mắt đến bât giờ đã là một Sinh Tiếu Vương cực kỳ cường đại trong lòng lão Ngưu, trình độ đáng sợ của Tề Nhạc thậm chí còn trên cả Ma Vương. Chỉ riêng Không Động Ấn cũng không phải là dễ đối phó như vậy. Lão Ngưu không có tự tin tuyệt đối có thể đánh bại Tề Nhạc, mà còn ngăn cản hắn là những chuyện khác. Ví dụ như là tự sát.

Quang mang ngưng trọng sáng lên trong mắt của lão Ngưu, hắn trầm giọng nói:

- Tề Nhạc, ngươi có biết ngươi đã buông tha cơ hội tốt nhất. Vốn là chúng ta có thể trở thành đồng bọn. Ngươi là người đầu tiên trên thế giới này để cho ta khâm phục, hơn nữa đưa ra đề nghị này.

Tề Nhạc khẽ mỉm cười nói:

- Có thể làm cho lão Ngưu ngươi coi trọng, xem ra đó là vinh hạnh vô cùng to lớn của ta phải không? Nếu như ngươi có thể buông tha tà ác trong lòng, ta đương nhiên không ngại cùng ngươi trở thành bằng hữu. Đáng tiếc chính là điều đó đối với ngươi mà nói chỉ sợ là không có khả năng.

Lão Ngưu cười lạnh một tiếng, nói:

- Nhân loại các ngươi có câu nói không vừa lòng không nói hơn nửa câu. Ta không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với ngươi nữa. Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc. Đã từ lúc bị ngươi bắt được thì ta đã trở thành tù binh của ngươi, ngươi thích nói gì thì nói. Hiện tại ta bắt đầu tìm kiếm tung tích của Xi Vưu, chỉ cần ta tìm được hắn. Ngươi theo giúp ta một lần là được rồi. Không cần ngươi động thủ, chỉ cần ngươi trợ giúp ta phòng bị hắn đào tẩu là được. Những thứ còn lại giao cho ta, Bàn Cổ Phủ trong tay tiểu tử kia đúng là phí phạm của giời.

Tề Nhạc tự nhiên sẽ không hoài nghi sự cường thế của lão Ngưu, lúc trước hắn đối mặt Xi Vưu đã từng tay không chiến với Bàn Cổ Phủ ah! Đây là điều mà Tề Nhạc ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, lão Ngưu xác thực cường đại, xem ra chính mình thật sự phải tìm kiếm một vài biện pháp để khắc chế hắn xem có được không.

Lão Ngưu khoanh chân ngồi trên mặt đất. Hai tay bày ra một tư thế kỳ dị, ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út gập lại, ngón cái cùng ngón út nhếch lên, sau đó hai tay nâng lên, phân biệt cùng chiếu sáng lên hai cái sừng trâu trên đầu. Bộ dáng này nhìn bề ngoài vô cùng buồn cười.

Tề Nhạc vừa định cười nhạo lão Ngưu hai câu, rất nhanh, sắc mặt của hắn tức thì trở nên ngưng trọng lên. Hắn thấy rõ ràng, ở giữa trán lão Ngưu sáng lên một đạo quang mang màu vàng, khi nó vừa xuất hiện chỉ là một điểm nhỏ, nhưng ngay sau đó, quang điểm dần dần dời xuống đi qua mi tâm biến thành một đạo ánh sáng màu vàng. Ngay sau đó, một màn kỳ dị xuất hiện, ánh sáng màu vàng vỡ ra hai bên, Tề Nhạc hoảng sợ chứng kiến giữa mi tâm của lão Ngưu lại hiện ra một con mắt, một con mắt dựng thẳng.

Trời ạ! Đây là cái gì? Chẳng lẽ lão Ngưu là Nhị Lang thần trong truyền thuyết sao? Tề Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn biến hóa trên thân của lão Ngưu. Giờ khắc này, khí tức năng lượng tà ác đã hoàn toàn thu liễm, lão Ngưu ngồi nghiêm chỉnh càng giống một siêu cấp cao thủ chính phái.

Ngay tại lúc này, đương nhiên là thời cơ tốt nhất đánh lén lão Ngưu, nếu như trong tay Tề Nhạc còn có Hiên Viên Kiếm thì khi toàn lực thi triển có thể làm trọng thương lão Ngưu. Nhưng mà, lĩnh vực đồng sanh cộng tử hạn chế không chỉ là lão Ngưu, đồng thời cũng đã hạn chế Tề Nhạc. Tề Nhạc nếu giết hắn thì tương đương với chuyện hủy diệt mình. Đây là nguyên nhân là vì sao lão Ngưu tự nhiên thi triển bí kỹ trước mặt mình mà lại không có chút lo lắng.

Tình huống càng thêm kỳ dị xuất hiện, một đạo quang mang màu vàng từ trong con mắt của lão Ngưu xẹt ra. Trong chớp mắt đã khuếch trương ra tạo thành một cái rẻ quạt thật nhỏ, sau đó bắn vào vách tường trước mặt. Thông qua tinh thần lực, Tề Nhạc có thể cảm giác được rõ ràng, quang mang màu vàng ra gian phòng lập tức tản ra, hình thành một vật giống như hình quạt phiêu nhiên bay ra.

Đây là công pháp gì? Tựa hồ là dò xét tinh thần lực, nhưng mà Tề Nhạc lại có thể rõ ràng cảm giác được, đây không đơn giản chỉ là dò xét tinh thần lực như thế, nếu không mình tại sao không có loại tình huống này xuất hiện? Hơn nữa, lão Ngưu phát ra cỗ năng lượng này tạo một khoảng cách bao phủ rộng hơn tinh thần lực của mình rất nhiều.

Thân thể của Lão Ngưu chậm rãi chuyển động, thân thể cao lớn từ mặt đất trôi nổi dựng lên, đứng ở cách mặt đất ba thốn. Con mắt thứ ba bắn ra tia sáng màu vàng cũng đồng dạng đi theo thân thể chuyển động. Tốc độ chuyển động của hắn phi thường, nhưng mà động tác thì cực kỳ hài hòa.

Nhìn lão Ngưu, trong lòng Tề Nhạc không khỏi thầm nghĩ, trên thế giới này chuyện kỳ dị quả nhiên còn nhiều hơn trong tưởng tượng của chính mình a. Ít nhất lão Ngưu hiện tại làm những trò này mình chưa hề nghĩ tới. Đợi tí nữa nhất định phải hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì mới được.

Lão Ngưu chuyển động trọn vẹn giằng co nửa giờ, mới hoàn thành một vòng. Quang mang màu vàng lặng yên thu liễm, con mắt trên trán hắn cũng nhắm lại. Hoàng sắc quang tuyến biến thành quang điện, cuối cùng biến mất vị trí ở giữa trán của hắn. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, thật sự rất khó làm cho người ta tin tưởng chỗ đó đã từng xuất hiện một con mắt kỳ dị.

Chậm rãi mở hai mắt ra, lão Ngưu nhìn bề ngoài có chút mệt mỏi, lông mày nhăn lại, hắn thì thào mà nói:

- Không có khả năng ah! Làm sao lại tìm không thấy được? Xi Vưu đến tột cùng đã đi nơi nào? Chẳng lẽ hắn đã có được lực lượng ly khai cái thế giới này? Không, điều đó không có khả năng. Hắn còn chưa thể đạt tới trình độ này, cho dù hắn có lực lượng thần cấp như Tề Nhạc cũng không thể tránh được sự dò xét của Thông Thiên Nhãn.