Kỳ thật, hiện tại Hỗn Độn Vương cũng rất phiền muộn, Thâm Hải Minh Xà song thuộc tính mang cho nó rung động không nhỏ, bởi vì có chút nguyên nhân, nó rời khỏi phiến lãnh địa này một năm, vừa mới trở về đã cảm nhận được khí tức cường đại, loại khí tức tự nhiên này là khát vọng của nó, nếu như không phải cố kỵ Thâm Hải Minh Xà có khả năng mang tới thương tổn cực lớn cho mình, nó đã sớm động thủ rồi.
Với tư cách Hỗn Độn Vương. Phiến lãnh địa của nó phi thường nổi tiếng. Nếu Thâm Hải Minh Xà dám tiến vào lãnh đia này, có lẽ có chỗ dựa vào. Mà nó không ngờ rằng. Đây là do nó tự cho là thông minh thôi. Thâm Hải Minh Xà trước mặt này, căn bản vốn không thuộc về thời đại này, càng không thể biết lãnh địa này thuộc về hắn.
Thâm Hải Minh Xà lay động cái đầu giữa, nói:
- Thực xin lỗi, chỉ sợ không được. Cho dù huyệt động này vốn là của anh, nhưng bây giờ nó đã bị chủ nhân tôi trưng dụng. Cũng chỉ có thể mời anh chờ đợi mà thôi.
Hỗn Độn Vương kinh ngạc nói:
- Cái gì, anh còn có chủ nhân? Tôi lại càng muốn biết một chút, là sinh vật nào mà có thể trở thành chủ nhân của Thâm Hải Minh Xà mạnh nhất trong biển.
Nó đúng là không tin lời của Thâm Hải Minh Xà. Trong giới hung thú, tuy Thâm Hải Minh Xà nhất tộc đơn thể chưa chắc là sinh vật mạnh nhất trong biển, nhưng thực lực toàn tộc lại là bá chủ của biển cả, trong biển rộng, thậm chí ngay cả thần thú cũng không có chủng tộc nào chống lại được chúng. Trước mặt con Thâm Hải Minh Xà có tu vi gần vạn năm lại có chủ nhân, như vậy, chủ nhân của nó cường đại tới mức độ nào? Tuy trong lòng của nó không tin, nhưng cẩn thận chính là điểm yếu nhất trong tính cách của Hỗn Độn Vương, lòng cảnh giác càng mạnh hơn trước.
Thâm Hải Minh Xà muốn chính là hiệu quả như vậy, cười hắc hắc, trong mắt xuất hiện quang mang quỷ dị.
- Hỗn Độn Vương, anh nên biết nha, Minh Xà nhất tộc chúng ta, còn chưa bao giờ xuất hiện cường giả song thuộc tính. Mà lôi thuộc tính của tôi chính là chủ nhân ban cho. Nói như vậy, anh nên hiểu thực lực của chủ nhân tôi mạnh thế nào nha.
Thân thể to lớn của Thâm Hải Minh Xà chậm rãi thu lại, nhường lối đi vào cửa động, Hỗn Độn Vương nhìn thấy năng lượng tự nhiên xanh lá rõ hơn, bộ dáng của chúng chính là tràn vào trong động.
- Nếu như anh còn là hung thú, đại khái có thể vào xem, anh tận mắt thấy, không phải tốt hơn tôi nói hay sao? Nhưng mà, chủ nhân của tôi có hoan nghênh anh hay không, tôi không dám khẳng định.
Cái gọi là hư chính là thật, thật chính là hư, dưới tình huống trước mắt, đánh thì đánh không lại, ý nghĩ thông minh của Thâm Hải Minh Xà chính là lợi dụng tính cách đa nghi Hỗn Độn Vương, đương nhiên, nó cũng không dám khẳng định Hỗn Độn Vương có dám đi vào hay không.
Ánh mắt Hỗn Độn Vương có chút lập loè, sương mù màu xám hình thành hỏa diễm lại mạnh lên, lạnh lùng nhìn qua Thâm Hải Minh Xà, nói:
- Tốt, tôi đi vào xem.
Nó thật sự không cam lòng, tuy Hỗn Độn Vương trời sinh tính nhát gan, nhưng mà, năng lượng thiên nhiên bàng bạc này có hấp dẫn trí mạng với thực lực của nó. Nếu như không tự mình vào xem. Nó không cam tâm.
Trong nội tâm Thâm Hải Minh Xà cả kinh thật lớn, Hỗn Độn Vương đứng ở cửa động, Hỗn Độn Vương đứng ở đây càng cảm thấy năng lượng tự nhiên cường đại, nó lại càng hiểu kỳ với sinh vật bên trong. Năng lượng tự nhiên khổng lồ như vậy, Hỗn Độn Vương tự tin với thực lực của mình, cũng không thể hấp thu trong thời gian ngắn, nhưng tại sao năng lượng này chưa bao giờ đình chỉ tiến vào trong động đây?
Hỗn Độn Vương trước khi rời đi liếc nhìn Thâm Hải Minh Xà. Thâm Hải Minh Xà lập tức cảm nhận được uy áp tinh thần khổng lồ, may mắn trong lòng của nó sớm chuẩn bị. Thản nhiên nói:
- Xin mời.
Hỗn Độn Vương đứng ở cửa động hơi do dự, rốt cuộc sinh vật trong động là gì? Chủ nhân Thâm Hải Minh Xà a! Rốt cuộc mình có nên vào xem một chút không? Tuy trong lòng của nó có chút sợ hãi, nhưng lúc này đã phóng lao thì theo lao, dù sao đây là hang ổ của nó, trong thế giới hung thú, nó tuyệt đôi là cường giả đỉnh cấp, nếu có người xâm phạm lãnh địa của nó. Chính mình ngay cả nhìn cũng không dám, truyền đi chỉ sợ địa vị của mình trong giới hung thú chẳng còn sót lại gì.
Nghĩ tới đây, Hỗn Độn Vương quyết định, cẩn thận từng li từng tí đem năng lượng toàn thân dâng lên cực hạn, ánh mắt nhìn vào trong động, thời điểm nó chuẩn bị bước đi, tiến vào trong xem có gì, đột nhiên xuất hiện biến hóa.
Vốn năng lượng tự nhiên trong động huyệt đang lao nhanh nhưng đã ngừng lại. Đồng thời, một cổ áp lực vô cùng khổng lồ trong huyệt động truyền ra, tâm thần Hỗn Độn Vương vốn căng cứng, đột nhiên thấy biến hóa, nó không chút do dự, thân thể lóe lên rời khởi cửa huyệt động. Lăng không phiêu phù ở giữa không trung.
Một cổ năng lượng khổng lồ từ trong huyệt động truyền ra, nhưng cổ năng lượng này không phải công kích, năng lượng ngưng kết ở cửa động, khí tức màu đen hiện ra rõ ràng dưới ánh mặt trời, năng lượng màu đen này hình thành hư ảnh cực lớn, khi hư ảnh xuất hiện, năng lượng màu đen lại xuất hiện ánh sáng màu bạc, Hỗn Độn Vương lập tức phân biệt ra, đây là hư ảnh Kỳ Lân to lớn.
Cái đầu cao cao đang nhìn qua bản thân mình. Lân giáp toàn thân đen kịch, bộ lông màu bạc trên lưng. Cộng thêm cái sừng có hai màu đen bạc giao nhau, cái sừng đại biểu năng lực cường đại nhất của Kỳ Lân. Đồng thời, làm cho Hỗn Độn Vương càng thêm hoảng sợ là, dưới chân của hư ảnh Kỳ Lân, mỗi một chân đều có một đóa tường vân, tím, lam, hồng, thanh bốn thuộc tính.
- Hắc Kỳ Lân, lại là Hắc Kỳ Lân.
Hỗn Độn Vương nghẹn ngào hoảng sợ.
Trong nội tâm Thâm Hải Minh Xà thở dài một hơi, tâm của nó trước kia ở trên cổ họng, nếu như Hỗn Độn Vương thật sự xông vào trong, nó căn bản không có lựa chọn khác, chỉ có phát động công kích. Mà thời điểm nguy cơ trước mắt, khí tức Kỳ Lân lại trục xuất Hỗn Độn Vương ra khỏi cửa động.
Trong mắt xuất hiện một tia đùa cợt.
- Đúng vậy, chủ nhân của tôi là Hắc Kỳ Lân.
Hỗn Độn Vương kinh sợ nảy ra, nói:
- Thâm Hải Minh Xà, anh điên sao? Anh lại nhận Kỳ Lân làm chủ, chẳng lẽ anh không sợ tộc nhân của mình phỉ nhổ sao?
Thâm Hải Minh Xà có chút bất đắc dĩ nói:
- Tôi cũng không có biện pháp, ai bảo chủ nhân của tôi thực lực quá cường đại chứ? Tôi may mắn được chủ nhân thu làm sai khiến, cho dù thoát ly Minh Xà nhất tộc cũng không có gì.
Thời điểm nghe hai người nói chuyện, một đạo thân ảnh chậm rãi từ trong động đi ra ngoài.
Sắc mặt Tề Nhạc nhìn rất bình tĩnh, trên người của hắn đã mặc bộ quần áo bình thường, quần jean nhẹ nhàng, phối hợp với áo sơ mi màu xanh, nhìn hắn chẳng khác gì người thế kỷ hai mươi mốt bình thường. Nhưng mà, trang phục của hắn trong mắt Hỗn Độn Vương lại không đơn giản. Nhất là con mắt Tề Nhạc có ánh sáng bạc lóe lên, mái tóc dài màu đen rủ xuống vai, cùng với việc thu liễm khí tức hoàn toàn, đều làm cho nội tâm Hỗn Độn Vương tràn ngập sợ hãi.