Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 53: Ký túc xá nữ sinh (4)



Cơ Minh Minh thấp giọng nói:

- Tôi sớm phát hiện hắn ở Thanh Bắc, thằng này là hệ máy tính, tại sao anh đắc tội người này chứ. Cha của hắn rất có quyền thế ở Kinh Thành đấy, hơn nữa, chính hắn cũng có luyện võ thuật, theo như đồng học cùng hệ của tôi nói, hắn còn là thiên tài máy tính đấy. Hiện ở trường học có không ít nữ đồng học đều xem hắn là bạch mã hoàn tử. Nhưng mà, nghe nói hắn xin chuyển hệ.

Tề Nhạc hừ một tiếng, nói:

- Thằng này không phải chỉ có gương mặt đẹp trai thôi sao, cô chưa từng nghe nói bạch mã hoàng tử thường không có kết cục tốt sao?

Cơ Minh Minh cười cười, nói:

- Dường như có người đang ghen ghét. Ah, đúng rồi, anh nhìn hắn kìa, từ khi tôi nhìn thấy hắn ở Thanh Bắc này, vẫn luôn có bộ dạng này, trước kia hắn cũng mang theo mũ, nhưng đó là cái mũ trượt tuyết, hiện tại hắn không sợ nóng sao?

Tề Nhạc nghi ngờ nói:

- Lần đầu tiên tôi thấy thằng này, nó cũng không có đội mũ! Chẳng qua cục gạch lần trước của tôi làm hắn quá hốc hác, không thể nào, có lẽ không nghiêm trọng như vậy.

Cơ Minh Minh nói:

- Đi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, hắn không muốn chọc anh, anh cũng ít chọc hắn, hiện tại nhiệm vụ của anh là cố gắng tu luyện.

Tề Nhạc nhún nhún vai, cười nói:

- Không sợ, hiện tại có siêu cấp bảo tiêu đang ở bên cạnh tôi, tôi có gì để sợ chứ. Huống chi, nếu như nó chỉ một mình, thì chưa chắc nó đánh thắng tôi đâu. Bản Chuyên Phá Vũ Thuật cô nghe qua chưa?

Cơ Minh Minh che miệng cười khẽ, nói:

- Vậy thì hôm nào chúng ta phải xem mới biết được. Tôi cũng muốn biết tuyệt học của anh là như thế nào đấy.

- Ách... , vậy để sau đi, tôi cũng không có khuynh hướng tự ngược đãi.

Tề Nhạc đã nhận ra thực lực của Cơ Minh Minh, tuy nàng không có bá đạo như Hải Như Nguyệt, nhưng lần trước nàng một mình đánh bại hai mươi mấy tên thanh niên, không phải hắn có thể so sánh được. Huống chi, Hải Như Nguyệt nói Minh Minh đã ba vân, nếu dùng Bản Chúc Tương Dị Hóa, thì mình càng không bằng được.

Hai người và Yến Tiểu Ất một trước một sau ra khỏi trường học, Yến Tiểu Ất ngồi một chiếc xe, Minh Minh vốn cũng muốn gọi xe taxi, nhưng Tề Nhạc lại nói muốn đi bộ cho thân thể khỏe mạnh, cuối cùng hai người cùng đi bộ đến trường học của Điền Thử.

- Tề Nhạc, tôi nghe chị Như Nguyệt nói các người gặp được Giải Trĩ, hơn nữa, Giải Trĩ còn chạy vào trong thân thể của anh, anh co cảm giác đặc thù gì không.

Cơ Minh Minh hiếu kỳ hỏi.

Tề Nhạc bất đắc dĩ nói:

- Cảm giác gì cũng không có, lúc ấy tôi công kích Giải Trĩ, đột nhiên cảm giác được toàn thân nóng lên, mất đi tri giác, chờ tôi tỉnh táo lại, Phách Vương Long nói cho tôi biết đã qua một trăm ngày, tôi phát hiện mình ngủ càng giỏi Chẳng lẽ Kỳ Lân giỏi ngủ như thế? Trên tàu ngồi hơn ba mươi tiếng, đến chỗ Trát Cách Lỗ thì ngủ hơn ba mươi ngày, thật vất vả trở về, lại ngủ say trăm ngày.

Minh Minh như có điều suy nghĩ nói:

- Đây là cải tạo thân thể sau giác tỉnh đấy, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sau khi giác tỉnh sẽ ngủ say bốn mươi chín ngày, nhưng không có kỳ quái như anh.

Tề Nhạc nói:

- Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sau khi thức tỉnh cần bao lâu mới tu luyện tới một vân!

Minh Minh nói:

- Chúng ta tu luyện tới một vân thật là nhanh, dù sao, Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sau khi thức tỉnh nhanh chóng vùi đầu vào trọng trách của bản thân, đại khái ba tháng, có thể đạt tới một vân, khi đó sức chiến đấu không phải người thường có thể so sánh. Tôi đã thức tỉnh được ba năm, đã là ba vân, phải nói là cực nhanh. Nhưng mà chị Như Nguyệt càng khoa trương, nàng thức tỉnh tới bây giờ mới sáu năm, cũng đã có thực lực năm vân. Anh phải biết rằng, mỗi tăng lên một vân, độ khó khi tu luyện sẽ gia tăng đấy.

Tề Nhạc có chút hâm mộ nói:

- Nếu tôi cũng có thể đạt tới cảnh giới ba vân thì tốt quá, cũng không liên lụy các cô.

Minh Minh mỉm cười nói:

- Nói cái gì liên lụy, anh có trợ giúp rất lớn với chúng tôi. Không nên gấp gáp, từ từ sẽ đến thôi.

Đi cùng một chỗ với Tề Nhạc, tuy hai người không co tiếp xúc, nhưng nàng lại cảm giác năng lượng kỳ dị đang không ngừng kích thích vân lực trong người của nàng tăng trưởng, loại cảm giác này phi thường mỹ diệu. Biết rất rõ ràng, nếu như chính mình mỗi thời mỗi khắc ở cùng một chỗ với Tề Nhạc, như vậy tốc độ tu luyện sẽ tăng lên gấp đôi, nhưng dù sao nàng là nữ tử, chuyện này là không thể nào.

Hai người vừa đi vừa nói, con đường hai mươi phút đã tới, xa xa, Tề Nhạc nhìn thấy bôn chữ trung học Quang Minh màu vàng to lớn, với tư cách trường học quý tộc, trung học Quang Minh nhìn từ bên ngoài tuy không kém Thanh Bắc, nhưng lại hơn mấy phần xa hoa.

- Lão đại.

Âm thanh Điền Thử từ ven đường truyền tới, Tề Nhạc nhìn theo âm thanh, chỉ thấy Điền Thử đang ngồi ăn ở ven đường. Mùi thịt dê nướng kích thích vị giác của Tề Nhạc, trước kia hắn thích nhất là ăn thịt dê nướng ở ven đường, uống bia ướp lạnh vào, rít vài điếu thuốc, đây tuyệt đối là Thần Tiên sống.

Điền Thử lau lau mỡ trên tay, trong mắt tràn ngập kích động. Tề Nhạc đi vài bước tới trước mặt Điền Thử, dùng sức vỗ bờ vai của Điền Thử.

- Hảo huynh đệ.

Huynh đệ với nhau không cần nói thêm cái gì nhiều, chỉ cần dùng ánh mắt trao đổi đơn giản, cũng đã đầy đủ. Tề Nhạc đặt mông ngồi bên cạnh Điền Thử, cầm lấy bia của Điền Thử, một hơi uống hết nửa bình.

- Thống khoái, thật sự là thống khoái ah!

Tề Nhạc buông chai bia ra, đã thật lâu không có cảm giác thoải mái như vậy, lúc này hắn nhìn lại Điền Thử, lại phát hiện ánh mắt Điền Thử nhìn thẳng, mà Cơ Minh Minh ngồi đối diện Điền Thử.

Tề Nhạc có chút đắc ý, dù sao, mỹ nữ đi cùng mình tới.

- Huynh đệ, anh giới thiệu cho chú mày rõ. Đây chính là thân thích mà anh nói, Minh Minh là em họ của anh, sau này chú mày nên gọi là chị Minh Minh.

Điền Thử nuốt nước bọt, có chút gian nan nói:

- Lão đại, anh khẳng định cô ấy là em họ của anh chứ? Hai người các ngươi hình như một chút cũng không giống.

Nghe Điền Thử nói những lời này, Minh Minh nhịn không được cười thành tiếng.

- Đúng vậy a! Đương nhiên tôi giống anh ta rồi. Nếu như bộ dáng của tôi là thế, chỉ sợ sau này tôi không gả ra ngoài được. Anh khỏe, Điền Thử, tôi nghe Tề Nhạc nhắc tới anh nhiều lần rồi đấy.

Điền Thử chặn lại nói:

- Xin chào, chị Minh Minh. Em lớn như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người xinh đẹp như chị đấy.

Cơ Minh Minh mỉm cười nói:

- Điền Thử thực rất biết nói chuyện. Đúng rồi, đây hẳn không phải tên của em nhỉ?

Điền Thử có chút lúng túng nói:

- Ách... , chị cứ gọi em là Điền Thử a, tên của em vốn không dễ nghe.

Đột nhiên Tề Nhạc cười lên ha hả, Minh Minh kinh ngạc nói:

- Anh cười cái gì? Rốt cuộc tên của Điền Thử là gì?

Tề Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Cô nên hối lộ tôi đi, tôi sẽ nói cho cô biết.

- Thôi đi pa ơi, tùy tiện, không nói thì thôi.

Tuy nàng rất muốn biết, nhưng nhìn xem bộ dáng đắc chí của Tề Nhạc thì tức giận, không khỏi mân mê cái miệng nhỏ nhắn.