Trong nội tâm Tề Nhạc đồng thời giật mình, hư ảo trước mắt đã hoàn toàn biến thành xanh biếc, từng hàng văn tự phức tạp mà hắn không thể nào hiểu nổi xuất hiện trước mắt, mỗi một chữ đều xuất hiện rất chậm. Tề Nhạc cũng không biết nên phân chia làm sao, nhưng lúc này, hắn lại có thể cảm giác được sự hưng phấn nhiệt liệt từ chỗ Hiên Viên hồn truyền tới. Hiển nhiên, đây chính là cách sử dụng Thất Khước chi Trận rồi.
Tề Nhạc cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cho tới khi văn tự màu xanh biếc cuối cùng biến mất, hết thảy cũng khôi phục lại bình thường. Hắn đồng thời mở ra hai mắt, cũng vừa thấy được Tuyết Nữ cũng mở ra hai tròng mắt màu lam xinh đẹp, hiển nhiên, trong lúc Hiên Viên hồn còn chưa tiêu hóa hết những điều đặc biệt của Thất Khước chi Trận để truyền thụ lại cho hắn, Kính Trung Tiên cũng đã truyền thụ lại trận pháp cho Tuyết Nữ.
Giọng nói của Hiên Viên hồn vang lên trong lòng Tề Nhạc:
- Anh còn chưa thích hợp học Thất Khước chi trận, đợi tới khi thực lực của anh đủ, ta tự nhiên truyền thụ cho anh. Được rồi, hiện tại Kính Trung Tiên đã thỏa hiệp, giờ liền rời đi khỏi nơi này đi. Hoàn toàn nghe theo sự chỉ dẫn của ta cùng Kính Trung Tiên. Chuẩn bị sẵn sàng.
Quang mang màu vàng nhập lại vào trong cơ thể, Hiên Viên hồn trống rỗng xuất hiện trước mặt Tề Nhạc, mà Kính Trung Tiên cũng hóa thành một đoàn hào quang màu bích lục, xuất hiện bên cạnh Hiên Viên kiếm, hai linh hồn của đại thần khí tuy không liên kết với nhau, nhưng chỉ thông qua hiểu biết về Thất Khước chi Trận đã có thể hiểu được, Hiên Viên hồn tự nhiên hiểu rõ phải làm sao để phối hợp cùng Kính Trung Tiên.
Dưới sự chỉ dẫn của Hiên Viên hồn cùng Kính Trung Tiên, Tề Nhạc cùng Tuyết Nữ đứng chung một chỗ, cùng với Văn Đình, hợp thành một hình tam giác. Ba người nắm lấy tay nhau, khí tức nhàn nhạt bắt đầu từ Tề Nhạc dần dần tuần hoàn.
Vốn là, năng lượng của Tề Nhạc, Văn Đình không giống với Tuyết Nữ, là không thể nào truyền sang cho nàng ta. Nhưng bởi Côn Lôn Kính còn có một đặc tính, chính là làm cho năng lượng trở nên thiên biến vạn hóa, bất luận năng lượng của Tề Nhạc cùng Văn Đình là năng lượng như thế nào cũng không tránh khỏi sự biến hóa của Côn Lôn Kính.
Nhờ có năng lực tinh lọc của Côn Lôn Kính, mang toàn bộ năng lượng của Tề Nhạc cùng Văn Đình truyền vào trong cơ thể Tuyết Nữ, năng lượng của Tuyết Nữ cũng không chút gợn sóng, bắt đầu cộng hưởng. Năng lượng của ba người bắt đầu ngưng tụ.
Âm thanh đạm mạc của Hiên Viên hồn vang lên:
- Các người lùi lại một chút.
Dưới sự chỉ dẫn của hắn, Thâm hải Minh Long cùng Bạch Nương tử mang theo Nguyệt Dạ nhanh chóng lùi ra xa, đúng lúc này, trong mắt Tề Nhạc kim quang đại phóng, từng câu ngôn ngữ cổ quái không ngừng lưu loát được ngâm xướng từ trong miệng hắn. Kim sắc quang mang nhàn nhạt giống như sương mù bay lên, vây quanh thân thể của ba người, bắt đầu lại khuếch tán ra ngoài. Tuy rằng hắn và Văn Đình đã mang năng lượng của bản thân cho Tuyết Nữ, nhưng Thất Khước chi Trận này lại do Hiên Viên hồn mở ra.
Ánh sáng lóe ra, năng lượng của đám màu đen kia phóng lên trời, bầu trời cũng theo đó mà tối xuống, khắp dãy núi lúc này được bao phủ bởi một màu tăm tối.
Ánh sáng màu vàng đột nhiên sáng lên giống như ánh mặt trời bình minh mang tới cho đêm đen hắc ám, chỉ có điều, hào quang màu vàng óng này lại như hình kiếm. Không biết từ lúc nào, Hiên Viên Kiếm đã ngang nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu ba người Tề Nhạc, mũi kiếm chỉ thiên.
Thanh âm của Kính Trung Tiên cũng phát ra từ trong miệng của Tuyết Nữ:
- Dùng Côn Lôn Kính làm trung tâm, Hiên Viên Kiếm là dẫn, phá vỡ đi, thời không xiềng xích. Nhờ sự chỉ dẫn của hắc ám, tiến lên.
Nếu như chỉ là Côn Lôn Kính, cho dù có được sự chỉ dẫn của Thất Khước chi Trận cũng phải có năng lượng khổng lồ mới có thể đi xuyên qua thời không. Nhưng là bây giờ còn có Hiên Viên kiếm. Sự sắc bén của Hiên Viên Kiếm không những có thể đối mặt với hết thảy cường địch, đồng thời dưới sự phụ trợ của hơi thở Côn Lôn Kính, nó cũng có thể dễ dàng phá vỡ thời không, tạo thành một khe hở kinh khủng trong không gian.
Biệt thự ở Long vực.
- Chị Như Nguyệt, lại để cho em đi với chị đi. Chị xem người ta anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, tuyết đối là sự lựa chọn tốt nhất của chị nha!
Yến Tiểu Ất mang vẻ mặt ninh nọt có chút không kiên nhẫn nói với Hải Như Nguyệt.
Từ Đông đứng một bên hừ một cái:
- Anh á? Tiểu Ất à, không phải tôi nói, Âm Dương như anh vẫn còn hơi bị non đi. Trong số Sinh tiếu thủ hộ thần chúng ta, Như Nguyệt cho dù là có lựa chọn thì cũng nhất định là chọn tôi. Bất luận về tuổi tác, tướng mạo, phẩm tính, tôi càng thích hợp đi với Như Nguyệt cùng tham gia lần gặp mặt này hơn anh, đúng không?
Yến Tiểu Ất bĩu môi khinh thường nói:
- Phi, cũng chỉ dựa vào anh mà cũng muốn đi cùng Như Nguyệt hay sao? Bất luận là nhìn về mặt nào, tôi đều hơn hẳn anh. Anh không phải là có một đôi mắt dâm tà hay sao? Nhưng mà rất đáng tiếc, anh già rồi.