Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 1



Dịch giả: mô mô

Chỉ trong một đêm, nhiệt độ không khí toàn cầu tăng lên.

Hơn nửa đêm, Du Hành mơ thấy ác mộng, cậu mơ thấy mình đang bơi lội giữa dòng dung nham, vừa nóng lại vừa ẩm ướt, di chuyển khó khăn. Bỗng nhiên bừng tỉnh, mồ hôi ướt đầu, áo ngủ trên người cũng mướt mồ hôi. Cậu cởi áo ngủ ra, thuận tay vuốt lại mái tóc ướt đẫm mồ hôi: "Mới có tháng ba mà đã thế này, thời tiết quỷ gì không biết!"

Dù là không khí cũng không chịu thua kém so với nhiệt độ, trong lúc hô hấp giống như có ngọn lửa nhảy lên.

Chuyện này có chút không phù hợp.

Du Hành nhảy dựng lên đi về phía phòng của cha mẹ, hai vợ chồng già trong lúc ngủ cũng ướt mồ hôi không kém cậu là bao, thậm chí còn khó chịu đến nỗi rên hừ hừ. Du Hành thấy vậy thì sợ hãi, nhanh chóng chạy lại gọi hai người dậy.

"Ba! Ba cảm thấy thế nào?" Du Ái Quốc hơi hé mắt ra một chút, qua hàng lông mi ướt mồ hôi, mông lung nhìn khuôn mặt phóng đại của con trai, miệng tựa hồ đang nói gì đó nhưng cậu lại không thể nghe ra được.

"Ba!" Du Hành nhìn thấy ba mình hôn mê bất tỉnh mà mẹ cũng đồng dạng không lên tiếng liền duỗi tay áp lên trán hai người, cái trán mướt mồ hôi kia thực sự nóng. Cậu rút điện thoại từ trong túi quần gọi xe cứu thương.

"Xe cứu thương của bệnh viện chúng tôi đều đã phía ra ngoài hết, nếu như bệnh tình khẩn cấp thì xin ngài tự mình lái xe đưa bệnh nhân tới!" Lời nói bên kia điện thoại vang lên có chút nhanh.

Du Hành cũng không dám chậm trễ, nhanh nhẹn thu thập những đồ dùng cần thiết, phân ra làm hai cái túi riêng ôm xuống dưới lầu.

Khi ôm mẹ xuống lầu, Thôi Nam ở cách vách mở cửa ra hỏi hắn: "Có cần hỗ trợ không?" Anh cũng không cần Du Hành trả lời, tay dài duỗi ra đỡ lấy mẹ Du, không hề chậm trễ đi xuống.

"A, cảm ơn anh Thôi, nửa đêm này sao anh lại tỉnh? Hẳn cũng là nóng đến tỉnh đi? Ta nói cái thời tiết quỷ này cũng quá tà môn rồi!" Du Hành cũng không buồn lau mồ hôi trên mặt, đi theo Thôi Nam xuống lầu, trong miệng vẫn còn lải nhải. Đây vốn dĩ là thói quen của cậu, khẩn trương liền nói nhiều hơn bình thường một chút, cậu mới hai mươi hai tuổi nên khi gặp việc này chưa có kinh nghiệm nên có chút sợ hãi. Cũng may mà Thôi Nam xuất hiện nên cậu mới có thể an tâm hơn một chút, miệng cứ mà nói không dừng được.

"Ừm!" Thôi Nam ngồi vào ghế lái: "Cậu ngồi sau đỡ chú và dì."

Không cần Thôi Nam nói, Du Hành dùng hai tay ôm lấy hai người, tránh việc xe đi quá nhanh.

"Không biết ba mẹ tôi làm sao mà nóng thành như vậy, mẹ tôi lười biếng hoạt động thì không nói, nhưng ba tôi thường xuyên rèn luyện sức khỏe, thân thể cũng xem như rắn chắc thế nhưng vẫn bị bệnh."

Thôi Nam nhìn từ trong gương thấy Du Hành ngồi phía sau đang lần lượt cọ trán đo nhiệt độ trên từng người một, mở miệng nói: "Nóng đến như vậy, đến tôi với cậu còn không chịu nổi thì đừng nói đến chú với dì. Được rồi, quẹo vào đây là đến nơi!"

Chưa đến năm phút đồng hồ xe của họ đã đến được bệnh viện gần nhất.

Mặc dù đã hơn hai giờ khuya nhưng hiện tại ở đây cũng có không ít người. Bận bịu một hồi, hai lão nhân rốt cục cũng ổn định, Du Hành thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngồi xuống mép giường bệnh.

"Anh Thôi đang nhìn cái gì?"

Thôi Nam ngồi ở một đầu khác, Du Hành liền cọ cọ đi qua nhìn: "Dọa người, thế này thì cũng thật đáng thương!" Cậu có chút không yên tâm, quay đầu sờ trán của cha mẹ thêm lần nữa. Thấy không nóng như ban đầu mới cảm thấy an tâm.

Giao diện đang hiện trên mành hình di động là một cái diễn đàn nổi tiếng, mục đầu tiên nói về việc đêm nay là đêm nóng nhất trong lịch sử. Phía dưới còn có người trả lời: "Cách vách nhà tôi có một ông lão cũng vừa ra đi. Một phần là do con cái trong nhà không ai để bụng đến, nửa đêm nóng đến tỉnh cũng không buồn nhìn ông lấy một cái, chờ tới lúc đi làm thấy không ai làm bữa sáng trong nhà mới phát hiện ra ông lão còn chưa có rời giường. Vừa mở cửa ra thì thấy được thi thể của lão thái thái vì quá nóng nên bắt đâu phân hủy"

Tin tức này khiến dân mạng chua xót không thôi.

Thôi Nam lại dùng ngón tay lướt sang trang web khác, khắp nơi trên cả nước cũng gặp tình huống không khá mấy. Chờ đến 9 giờ sáng, bộ phận liên quan lại dán lên cáo thông cáo, họ nói đây là do ô nhiễm môi trường bùng nổ, lại ra chỉ thị khiến mọi người cả nước nâng cao nhận thức, ứng đối với bệnh tật lúc này. Cuối cùng là hô hào người dân dự phòng thật tốt, chú ý hơn đến người già và trẻ nhỏ trong gia đình.

"Bình thường nhiệt độ trong nhà cũng không nóng đến thế này, năm nay thế nhưng lại tăng lên thêm hai mấy độ." Du Hành nhìn tin tức, trong lòng không cho là đúng. Cả ngày hôm nay cậu đều quan sát nhiệt kế, bên ngoài nhiệt đọ cao nhất lên đến hơn bốn mươi độ C! Phải biết rằng tối hôm qua mới có mười chín độ thôi, mà từ đêm qua đên hôm nay nhiệt độ lại tăng lên nhanh chóng. Giữa trưa cậu ra ngoài mua đồ ăn cũng suýt thì bị nướng chín!

"Du Hành, cậu xem mặt trời hôm nay cũng không chói mắt, đài khí tượng còn nói hôm nay trời nhiều mây." Thôi Nam hơi dừng một chút lại nói tiếp: "Tôi về có việc phải về nhà trước một chuyến."

"Ai! Đúng đúng, anh Thôi cứ về trước đi, thật ngại khi làm phiền đến anh."

"Có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."

Sau khi nhìn bóng dáng Thôi Nam rời đi, Du Hành mới xoay người về ngồi lại mép giường, bỗng nhiên cậu nhớ tới mình còn chưa xin phép nghỉ liền chạy ra ngoài gọi điện thoại.

Buổi tối, ba Du cũng đã dậy, uống một chút cháo rồi hỏi: "Mẹ con ổn không? Sao bây giờ vẫn chưa tỉnh?" Nói rồi duỗi tay định chạm vào người mẹ Du, nhưng chỉ hơi động một chút liền làm động kim truyền nước trên tay.

"Đừng nhúc nhích! Ba đừng động, để con!" Du Hành hơi di chuyển ghế một chút, kéo giường của ba Du sát lại gần giường bệnh của mẹ Du.

"Sao vẫn còn sốt?"

"Bác sĩ nói thân thể mẹ vẫn còn hơi yếu, lúc này thời tiết lại không tốt, nhưng không có chuyện gì, nghỉ ngơi nhiều chút là có thể khỏe lại."

Ba Du gật đầu, vỗ vỗ tay mẹ Du, quay đầu hỏi Du Hành: "Hôm nay con không đi làm sao?"

"Hiện tại còn tâm tình đâu mà đi? Chờ hai người xuất viện thì con sẽ đi."

"Con cứ lo chuyện của mình. Mẹ cứ để ba lo."

"Không được. Ba xem tay mình còn run, con không yên tâm được! Cháo cũng sắp nguội, ba nhanh ăn đi." Cha Du sau khi nghe lời con trai uống xong cháo thì cơn buồn ngủ đánh úp lại, nằm xuống giường liền ngủ.

Phải tới buổi tối mẹ Du mới tỉnh lại, nhưng thoạt nhìn vẫn còn rất yếu. So với người thường xuyên rèn luyện sức khỏe như cha Du thì kém xa, ông chỉ cần ngủ một giấc thật tốt, tỉnh dậy cơ thể liền nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

"Thân thể đã khôi phục không sai biệt lắm, xem ra thân thể lão nhân gia cũng rất khỏe mạnh. Không cần phải tiêm thêm thuốc gì cả, nhưng cậu vẫn nên đi mua thuốc bổ về uống một thời gian."

Nghe xong bác sĩ nói, Du Hành vội gật đầu: "Cảm ơn ngài, đợi lát nữa tôi nhất định sẽ đi mua."

"Không cần cảm tạ. Đúng rồi, hiện tại bệnh viện đang thiếu giường, ba mẹ cậu ở đây cũng không thể an tĩnh dưỡng bệnh được, không biết cậu có thể đem họ về nhà dưỡng được không?"

Du Hành biết đây là bác sĩ đang uyển chuyển nói với cậu, bệnh viện này đâu chỉ có rối ren, chạng vạng hôm nay lại ùa vào thêm một lượt bệnh nhân, nghe nói là mắc bệnh ngoài da, thời điểm cậu mua cơm về có nhìn qua một lần, bệnh trạng thật dọa người, hơn nữa ba cậu vẫn không yên tâm về mẹ, không gian không yên tĩnh sao có thể dưỡng bệnh được!

Cậu nghĩ nghĩ một hồi, vẫn là gọi cho Thôi Nam hỏi ý kiến, hy vọng Thôi Nam có thể qua nhà cậu hỗ trợ coi trừng cha Du một hồi.

"........Không cần làm gì, chỉ là đề phòng ba tôi có chuyện cần làm mà không làm được cần người giúp đỡ, ba tôi có thể tự mình đi vệ sinh, tới thời gian ăn cơm tôi sẽ mua cơm ngoài về, không cần anh phải nấu cơm....Ai! Cảm ơn anh Thôi!"

Cậu từng nghe mẹ nói qua, công việc của Thôi Nam là thiết kế châu báu, làm ở một phòng làm việc cũng coi như lớn nhưng lại thiết kế tại nhà. Cậu cũng biết bản thân xem như đang quấy rầy đến công việc của Thôi Nam nhưng cậu chắc chắn mình cũng chỉ làm phiền một ngày, chờ mẹ cậu tốt lên một chút là có thể xuất viện. Sau đó cậu mời Thôi Nam ăn một bữa cơm là được!

Quả nhiên, cha Du không chịu đi, Du Hành liền hống: "Bác sĩ đã nói giường ngủ đang thiếu, chúng ta về nhà tĩnh dưỡng để nhường chỗ cho người cần hơn đúng không? Này không phải là ba đã dạy con phải biết giúp đỡ mọi người?" Thấy sắc mặt ba đã hơi buông lỏng, cậu lại nói tiếp: "Ngày mai con sẽ đưa ba về nhà, bây giờ ba hãy đi ngủ một giấc thật tốt, sau đó ăn cơm uống thuốc đầy đủ, chờ mấy ngày nữa mẹ khỏe lên, có thể về nhà, lúc đây không phải đã có sức chăm sóc sao? Con còn phải đi làm, nên công cuộc chăm sóc mẹ vẫn là nhường cho đồng chí Du Ái Quốc, nhưng trước hết đồng chí phải điều dưỡng thân thể thật tốt đã!"

"Tên nhóc thôi này, ai cần con chiếu cố?"

"Ba là đang coi khinh người đúng không? Ba cứ yên tâm về con đi!"

Sau khi đưa ba Du về nhà, cục đá đang đè nặng trong lòng Du Hành rốt cục cũng nhẹ đi một nửa. Ba cậu về đến nhà, thân thể vẫn khỏe mạnh khiến cậu an tâm phần nào.

Phòng bệnh vừa chuyển đến một đứa bé mắc bệnh ngoài da, Du Hành vừa vào cửa nhìn thấy thì bị dọa nhảy dựng lên. Nhìn thấy mẹ vẫn còn đang ngủ liền nhanh chóng chạy lại kéo màn ngăn cách, sợ mẹ Du nhìn thấy lại sợ hãi.

"Bảo nhi đã về rồi?" Mẹ Du hơi mở mắt nhìn cậu

"A! Mẹ có thấy đói bụng không? Hôm nay con mua cháo thịt nạc đem tới, hiện tại mẹ có muốn ăn không?"

Mẹ Du nghe vậy thì hơi gật đầu.

Da Hành nhanh chóng đặt hộp cháo lên bàn, bản thân thì đi lấy nước ấm cho mẹ Du lau mặt súc miệng.

"Con làm rất tốt, cho ba con về nhà là đúng, bệnh viện dù tiện nghi đến đâu cũng không tốt bằng ở nhà."

"Cũng phải cảm ơn anh Thôi một tiếng, mấy ngày nay chúng ta đã làm phiền đến anh ấy. Quả là một người tốt bụng, không nói một lời liền giúp đỡ người khác!"

Mẹ Du nghe vậy thì hơi mỉm cười: "Đó là một đứa bé tốt, chờ ra viện mẹ nhất định sẽ cảm ơn thằng bé."

"Con cũng đang cân nhắc đến việc này! Không bằng mời anh Thôi đến khách sạn Quân Nhạc?"

Mẹ Du liền nhẹ nhàng chụp tay cậu: "Lấy tiền lương sứt vẹo kia của con?"

Du Hành cọ cọ mặt vào lòng bàn tay mẹ Du: "Nếu không đủ con vẫn còn mẹ ở đây không phải sao?"

Náo loạn một hồi, mẹ Du rốt cuộc cũng vui vẻ ăn xong bữa cháo.

"Đưa mẹ ra ngoài đi dạo một lúc, nằm nhiều đến eo già cũng thấy ê ẩm."

Du Hành đồng ý, đỡ mẹ Du ra ngoài đi dạo một vòng.

Khi trở về phòng bệnh, đứa bé cách vách đã bôi thuốc khắp người, thoạt nhìn rất chật vật.

"Đứa bé này bị làm sao đây?"

"Nghe bác sĩ nói là bị dị ứng, cả người nổi đầy mụn nhọt, cũng may đưá bé này không kêu đau, kêu ngứa!" mẹ Du cùng mẹ đứa bé kia hàn huyên với nhau.

Mẹ Du hơi ngạc nhiên: "Kia, bác sĩ chuẩn đoán như nào?"

"Bác sĩ nói, hẳn là bị sâu bọ cọ vào, thân thể trẻ con rất yếu nên sinh phản ứng lớn cho nên mới mọc mụn nhọt toàn thân. Nhưng mà cũng không có trở ngại, chờ biến mất hết là được."

"Vậy là tốt rồi, chờ bé khỏi cô cũng nên coi sóc cẩn thận, tránh cho bé lại tiếp xúc với mấy loại sâu bọ nguy hiểm như này." Mẹ Du vừa nói vừa lo lắng nhìn Du Hành một cái. Du Hành thấy vậy thì hơi nhếch miệng cười: "Mẹ, con cũng không còn nhỏ, sẽ không chạy tới bụi cỏ nghịch ngợm như trước!"

"Nào dám để thằng bé ra ngoài chơi nữa, bên ngoài trời nắng như vậy rất dễ bị cảm nắng!"

Giữa trưa, Du Hành quay về đưa cam cho cha Du, đồng thời cũng cầm theo bao thuốc vừa mua ở bệnh viện.

"Đồ ăn tùy tiện mua, anh Thôi cũng ăn chút đi."

Thôi Nam thấy cậu về liền hủy bỏ đơn đặt cơm hộp vừa đặt: "Cảm ơn cậu, buổi tối thì không cần mua nữa."

"Được.. vậy, ba tôi đâu?"

"Đang ở trong nhà xem phim truyền hình."

Du Hành đi vào: "Ba, đã đến giờ ăn cơm và uống thuốc."

"Về rồi à? Mẹ con thế nào rồi?"

"Mẹ vẫn tốt, hiện tại còn đang nói chuyện phiếm cùng a di cách vách. Không phải con đã nói cho ba qua điện thoại rồi sao? Đừng lo lắng, ngày mai con sẽ làm thủ tục xuất viện cho mẹ."