"Ký chủ có thời gian ba mươi phút để chuẩn bị, thời gian này không đếm ngược, hết thời gian liền trực tiếp truyền tống tới thế giới nhiệm vụ, mời ký chủ nắm chặt thời gian."
"Vé vào cửa thành?" Du Hành nỉ non nói: "Là vẻ vào cửa khu an toàn sao?"
Dùng vũ lực để lấy sao? Hay là dùng quyền thế? Du Hành suy nghĩ trong lòng, cuối cùng tạm thời buông tha chuyện này, đặt sự chú ý vào số điểm sẽ bị trừ nếu thất bại.
Sau đó nhắm mắt dưỡng thần một lúc liền tiến vào thế giới nhiệm vụ.
Sau khi choáng váng qua đi, chính là cảm giác chân thật khi đạp chân lên đất, trong tay cầm một thứ bị người khác nhét vào, bên tai cũng vang lên tiếng người đang thúc giục:
"Đi nhanh lên, chậm sẽ không mua được nữa! Ai, đứa nhỏ này, sao không linh động lên vậy..."
Sau đó, cậu bị đẩy ra khỏi cửa, đi theo quán tính mấy bước rồi dừng mới dừng chân lại, quay đầu nhìn cánh cửa đã đóng, bên ngoài bọc một lớp vải thật dầy, thoáng nhìn sẽ không thể nhận ra được đây là một cánh cửa.
"Khụ..."
Không khí rất khó thở, lúc này Du Hành mới phát hiện ra bên ngoài đang bị vây bởi một đám sương mù, cậu cúi đầu nhìn xuống tay, trên đó là một đống đồ, vừa nhìn đã biết là tiền, cái bọc còn lại chính là đồ để che miệng và mũi.
Cậu vội vàng cầm lên đeo.
Đồ vật này không giống những loại bình thường cậu từng gặp qua, không nói xa xôi, nó dầy hơn rất nhiều những đồ bảo hộ khác, lúc đeo lên hô hấp khó khăn, không khí phun qua nuốt vào qua miệng vào mũi đều nóng hôi hổi.
Nhưng lại không thể không đeo, sương mù bên ngoài nếu hít nhiều sẽ khiến cổ họng ho khan, khó chịu.
Du Hành hạ tay nhét tiền vào túi quần, nhìn xung quanh, sau đó lựa chọn quay lại phòng-- cửa đã khóa. Du Hành mò từ trong túi quần ra một cái chìa khóa, không để ý tới câu hỏi của người bên trong mà nhanh chóng tìm nhà vệ sinh, chạy vào rồi khóa trái, vội vàng tiếp thu trí nhớ trước đây của cỗ thân thể này.
Nửa năm trước ở thế giới này đột nhiên bị một lớp sương mù kì lạ bao phủ, nó rất kì lạ lại không theo quy tắc nào, rất khó để thổi nó tản đi.
Sương mù này không bình thường, ngửi nhiều sẽ mang bệnh, nửa năm trời bệnh viện phải tiếp nhận rất nhiều căn bệnh về hô hấp không biết tên, còn có cả bệnh về phổi... Chuyện sương mù này có vấn đề mọi người đều biết, nhưng vẫn không ai tìm ra cách khắc phục tình hình.
Trên ti vi, trên mạng, các giáo sư, tiến sĩ, chuyên gia ngày ngày nói ra góc nhìn của mình, uy tín của quốc gia cũng được thông báo liên tục, nhưng những thuật ngữ đó dù có chuyên nghiệp thế nào cũng chẳng thể xua tan được.
Sương mù này từ đâu tới? Thành phần của nó có những gì? Rốt cuộc, nó có thể gây hại như thế nào tới thân thể con người?
Tất cả đều chưa có lời giải thích!
Không có cách nào cả, cuộc sống vẫn phải tiếp tục, quần chúng nhân dân sức khỏe dẻo dai, có sương mù thì sao? Hít phải thì không tốt cho sức khỏe? Vậy thì không hít là được, đúng không?
Vì vậy, những xí nghiệp sản xuất đồ bảo hộ miệng, mũi làm ăn cực kì hưng thịnh. Mấy loại như khẩu trang, đồ bảo hộ miệng và mũi thông qua tần số, chất liệu, chức năng (Bên trong có lắp pin tự động lọc)... Còn có cả áo bảo hộ, rèm, máy lọc không khí trong nhà, lưới phòng vệ dùng trong gia đình... mọc lên như nấm.
Chính phủ rất hợp thời khi đưa ra giải pháp tạo thêm đồ bảo hộ, còn các gia đình sẽ tự lo liệu những thứ khác.
Dù sao tới giờ vẫn chưa nghiên cứu ra loại sương mù kia là gì, trước tiên cứ phòng xong rồi nói.
Lại nói tiếp, hôm nay có một siêu thị lớn bán giảm giá các loại đồ che miệng, mũi loại mới nhất, còn có cả áo bảo hộ.
Sương mù thì ngày nào cũng có, sợ hay ghét thì chẳng lẽ không phải ra khỏi cửa hay sao? Đó là chuyện không thể nào, nếu phải ra khỏi cửa thì phải vũ trang đầy đủ, vì vậy, những sản phẩm bảo hộ hiện nay rất được hoan nghênh.
Mọi người luôn cảm thấy đồ đã được cải tiến rất tốt, có lẽ mấy đồ bảo hộ lần này sẽ có hiệu quả mạnh hơn lần trước.
Dù sao bây giờ lại được giảm giá, rất tiện nghi, đi xem một chút cũng không sao.
Nhà nguyên chủ Lục Hằng cũng vậy, chờ tới cuối tuần Lục Hằng có nhà liền đi xem thử, nếu thực sự có ích, giá cả phải chăng thì mua một bộ về nhà.
Xem tỉ mỉ bối cảnh hai lần, Du Hành không ngừng tính toán trong lòng, sau đó cậu mới chú ý tới bối cảnh gia đình của nguyên chủ Lục Hằng.
Cỗ thân thể này tên Lục Hằng, năm nay mười chín tuổi, đang học lớp mười hai, chưa tới năm tháng nữa sẽ phải thi vào trường cao đẳng. Từ nhỏ cha mẹ đã ly dị, nguyên chủ đi theo mẹ tái giá tới nhà họ Lục, sau đó mẹ của nguyên chủ sinh thêm được một trai một gái, là sinh đôi, cũng nhỏ hơn nguyên chủ ba tuổi.
Từng có câu nói: Có mẹ ghẻ thì có cha kế, đổi qua cho nhau cũng chẳng khác gì, có cha kế cũng có mẹ ghẻ.
Ban đầu mẹ Lục Hằng cũng rất yêu thương cậu ta, nếu không thì lúc tái giá cũng chẳng mang theo con trai. Nhưng về sau này, bà ấy sinh ra kết tinh tình yêu của bà và người chồng mới, lại là cặp song sinh một trai một gái-- hơn nữa chồng thứ hai của bà cũng cực kì yêu thương bà, ông ta cũng chẳng so đo chuyện bà ta mang theo con riêng tới ở cùng.
Nhưng từ khi có con gái, hai vợ chồng này càng ngày càng ngứa mắt đứa con riêng kia.
uộc sống của mẹ Lục Hằng từ khi lấy chồng mới quá mức mỹ mãn, nên càng không coi trọng với ông chồng cũ suốt ngày rượu chè bê tha kia, nếu không phải có Lục Hằng thì cuộc hôn nhân thứ hai mới chính là hôn nhân đẹp đẽ mà bà ấy hằng ao ước.
Nhưng sự tồn tại của Lục Hằng đã nhắc nhở bà, đồng thời khiến cho mẹ chồng thỉnh thoảng nói mấy câu đâm chọc bà.
Lòng người tốt mấy cũng lệch. Mẹ Lục Hằng tên Trần Quý Thư, vì duy trì hạnh phúc cuộc hôn nhân thứ hai nên từ khi Lục Hằng lên lớp bốn đã gửi cậu vào kí túc xá của trường, ở mãi cho tới lớp mười hai.
Lần này được nghỉ đông, Lục Hằng về nhà ở, nhưng cậu ta không hề cảm nhận được không khí gia đình khi ở đó. Cũng may mặc dù tính cách của cậu ta từ nhỏ đã yếu ớt, tự ti, nhưng khi thấy thái độ của nhà cha dượng như vậy liền muốn thi vào một trường đại học ở vùng khác, sau đó tự lực cánh sinh.
Khi bà Lục đẩy Lục Hằng ra ngoài mua đồ, cậu ta vẫn phải đi.
Du Hành tới đúng thời điểm này.
Mở mắt ra, Du Hành nhỏ giọng ho khan mấy tiếng. Đám sương mù này rất kì quái, cậu luôn cảm thấy nó nguy hiểm, đó là trực giác được nuôi dưỡng lâu dài trong nguy hiểm của cậu.
Nhưng đám sương mù hiện tại không khác đám sương bình thường cho lắm, chỉ mang tới tổn thương nhất định đối với cơ thể con người, chẳng hạn như một vài bệnh về hô hấp. Nhưng nếu chỉ có như vậy thì còn lâu mới có thể gọi là "mạt thế" được.
Hơn nữa, nhiệm vụ cũng đã nói là phải lấy được vé vào cửa thành. Rốt cuộc, cửa đó là cửa nào? Đó là hai điểm mà Du Hành cần phải biết trước mắt.
"Được rồi, bây giờ tới siêu thị xem thử một lúc." Sau khi chau chuốt tất cả sự kiện lại một lượt, bên ngoài cũng vang lên tiếng gõ cửa thúc giục, không cần mở Du Hành cũng đoán được là ai, cậu rời nhà rồi dựa vào trí nhớ của Lục Hằng đi tới siêu thị.
Người đi đường không nhiều, bây giờ đã hơn mười một giờ trưa, lại còn là chủ nhật, với lưu lượng người ít ỏi như thế thì rất không bình thường. Nhưng dưới bối cảnh như này, mọi người sẽ tự giác ít đi ra ngoài.
Mỗi người đi trên đường đều võ trang đầy đủ, bao bọc kín người.
Lúc tới siêu thị, Du Hành đẩy cửa kính ra, nhân viên phục vụ đứng cạnh cửa nhanh chóng đóng lại.
Siêu thị lớn như vậy nay đã đầy ắp người, hoàn toàn khắc với những nhân viên mặc đồng phục lẻ tẻ bên trong, vào được nơi an toàn mọi người cũng tháo hết những thiết bị bảo hộ trên người.
Nhìn xung quanh một lúc, Du Hành phát hiện tầm nhìn trong siêu thị rất rõ ràng, lúc tháo khẩu trang phòng độc xuống còn hít được từng luồng không khí mát mẻ. Hóa ra trong siêu thị mở rất nhiều máy lọc không khí, cửa sổ cũng được che lại bởi loại rèm có chất liệu đặc biệt, mỗi một người khách đi vào đều được nhân viên nhanh chóng đóng cửa lại, những lớp sương mù mỏng manh đi theo sau cũng bị mấy công cụ hút khí bên trong hút hết.
Cậu hít sâu một hơi, mặc dù trong không khí có mùi của công cụ khử độc, nhưng mùi vị vẫn tốt hơn bên ngoài rất nhiều.
"Đây là máy lọc không khí loại mới nhất! Mọi người nhìn thử xem, tôi không nói điêu đâu, mọi người thấy không khí trong siêu thị ngửi rất tốt đúng không? Đều là công lao của máy lọc không khí loại mới này!"
"Mọi người mau nhìn khẩu trang loại mới nhất của chúng tôi, nó được làm bằng nguyên liệu vừa mới ra mắt, gọi là hợp chất xx, là loại chất có thể ngăn cách sương mù một cách tối ưu, trong khẩu trang còn có một cái túi lọc không khí, cho dù sương mù ập tới cũng bị lọc sạch sẽ ngay tức khắc, mọi người thấy hiệu quả rất tốt có đúng hay không...."
Những nhân viên chào hàng không ngừng quảng cáo, Du Hành cầm mấy sản phẩm lên xem thử, sách hướng dẫn sử dụng cũng được bày ra công khai cho khách hàng xem. Nhìn kỹ mấy lần, Du Hành cũng đoán được đại khái nguyên lý và cấu tạo của sản phẩm.
Đó chính là chỗ tốt của đọc hàng nghìn quyển sách.
Một lần làm nhiệm vụ, cậu đã làm rất nhiều chuyện, trừ giết tang thi đào tinh hạch ra thì chính là đọc sách. Càng về sau càng ít tang thi để giết, hơn nữa Trương Hằng Tuệ cũng chết, lúc ấy Du Hành đọc càng nhiều sách hơn, thời gian hao phí cũng nhiều hơn.
Mặc dù không tới nỗi đạt được thành tựu lớn nhưng nhìn ra được cấu tạo đơn giản của chiếc khẩu trang này vẫn dư sức. Nhưng máy lọc không khí được bảo vệ rất kĩ, cậu cảm thấy mình phải gỡ máy ra mới có thể khẳng định được suy đoán trong lòng.
Vì đang giảm giá nên mua một máy lọc không khí, năm cái khẩu trang phòng độc, một bộ quần áo bảo vệ hết có 666 đồng. Nếu mua mỗi máy lọc không khí thì hết năm trăm bảy mươi chín đồng, một cái khẩu trang phòng độc cũng phải mất sáu mươi tư đồng. Du Hành đếm tiền trong túi, mua cả bộ, chia ra vừa đủ cho cả nhà Lục Hằng mỗi người một cái khẩu trang phòng độc, nhưng còn dư lại bộ quần áo phòng độc kia thì không biết nên chia cho ai.
Du Hành cảm thấy cái khẩu trang phòng độc loại mới này ít nhất còn tốt hơn loại mà cậu đang dùng, cái khẩu trang cậu đang dùng chẳng qua chỉ là loại khẩu trang vải ba lớp cậu tự làm.
Nguyên chủ về nhà đã được vài ngày, nhưng bà mẹ Trần Quý Thư của cậu ta cũng không thèm hỏi han lấy một câu.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, Du Hành cảm thấy Trần Quý Thư không phải không yêu thương đứa con trai cả này, chẳng qua bà luôn nhớ tới quá khứ đau thương trước kia, khiến bà không cách nào quan tâm và yêu thương đứa con trai này hoàn toàn được.
Hơn nữa tính cách của nguyên chủ lại dễ tự ti, ít nói, so sánh với hai đứa em hay làm nũng thì khác biệt rất lớn, dĩ nhiên Trần Quý Thư sẽ đặt ánh mắt lên hai đứa con nhỏ hơn.
Vả lại nguyên chủ luôn cảm thấy bản thân mình thiếu nợ nhà họ Lục, dù không có quan hệ máu mủ ruột thịt nhưng nhà họ Lục vẫn nuôi cậu ta trưởng thành. Chính cái ý nghĩ mơ mơ màng màng đó khiến nguyên chủ trở nên hiểu chuyện, lúc nào cũng lởn vởn trong đầu cậu ta. Cũng vì vậy mà nguyên chủ không dám để mẹ chú ý tới mình. Nếu không, nguyên chủ sẽ cảm thấy có lỗi với em trai và em gái.
Du Hành hơi suy nghĩ một chút, khảm bên ngoài cái khẩu trang phòng độc này là một tấm lưới lọc không khí, chính cậu cũng có thể làm ra, chỉ là cậu không có nguyên liệu. Muốn mua nguyên liệu, nhưng nơi bán lại không gần, cậu đeo cái khẩu trang đơn sơ như vậy, lại không có quần áo bảo hộ bên ngoài, nếu đi quá lâu trong lớp sương mù này thì rất không an toàn.
Cũng may lúc sống ở ngoài Du Hành rất có ý thức đi làm thêm, những ngày nghỉ lễ, không quản thời tiết nóng hay lạnh đều đi làm chăm chỉ, những năm gần đây cũng tiết kiệm được một ít. Đủ để mua một cái khẩu trang phòng độc và một bộ quần áo bảo hộ. Nhưng cậu thật sự muốn mua một cái máy lọc không khí loại mới nhất này để nghiên cứu thử, nếu có thể cải tiến lại thì sẽ kiếm thêm được không ít tiền.
Lục Hằng không muốn tiêu tiền của nhà họ Lục, thậm chí còn có ý định khi lên đại học sẽ không lấy tiền sinh hoạt và tiền họ phí nhà họ, cậu ta muốn tự mình đi làm kiếm tiền, chờ sau khi tốt nghiệp sẽ trả lại tiền nuôi dưỡng. Có ý tưởng đó trong lòng, Du Hành cũng không làm ngược lại với ý của nguyên chủ. Vì vậy, cậu cần tiền thì sẽ tự đi kiếm.
Ở bối cảnh như hiện nay thì kiếm việc liên quan tới kỹ thuật sẽ tương đối đáng tin.
Mặc dù cũng không kiếm đủ tiền mua vật liệu nhưng Du Hành có thủ đoạn đặc biệt để sử dụng.
Lục Hằng không thân thiết với nhà họ Lục, cộng thêm chuyện đã ở kí túc xá của trường từ cấp 1 tới cấp 2, nên càng ngày càng không thân. Vì vậy, những đồ quý trọng cậu ta đều mang theo người. Du Hành đi vào nhà vệ sinh, lấy trong túi quần của Lục Hằng một cái thẻ ngân hàng, mua lấy hai bộ cho gia đình.
Một bộ là của nhà họ Lục, một bộ là để cậu dùng. Du Hành đổi sang mặt nạ phòng độc khác, sau đó mặc quần áo bảo hộ vào-- là loại bao lấy toàn thân, chỉ có phần mắt được làm bằng chất liệu trong suốt, có thể nhìn đường. Lúc mặc tương đối phiền toái, chỉ khi ra khỏi siêu thị mới thấy được chỗ tốt.
Màn sương mù này gây cho mọi người cảm giác nhớt nháp khó chịu. Nếu mặc quần áo dày thì vải sẽ bị thấm ướt, vải vóc dính vào trên da sẽ càng khó chịu hơn.
Mặc đồ bảo hộ xong, quả thật có thể ngăn lớp sương mù ở bên ngoài, ở phần mũi có một cái máy lọc không khí nhỏ, để người dùng có thể hô hấp thoải mái.
Nhưng trong sách hướng dẫn có nói lượng không khí chỉ đủ đi bộ. Nếu chạy thì sẽ không đủ, người sử dụng cần phải không chế tốt, nếu không sẽ gây nên tình trạng nghẹt thở hoặc một vài vấn đề đáng tiếc khác, đơn vị chế tác sẽ không chịu bất kì trách nhiệm nào khi xảy ra chuyện.
Du Hành chậm rãi bước đi, làm quen một chút hoàn cảnh xung quanh.
Rất nhiều xa điện không ngừng đi qua người cậu, thành công khiến cậu chú ý tới. Bởi vì tầm nhìn trong màn sương mù không tốt nên xe chạy rất chậm, kèn thì được bóp liên tục.
Du Hành đặc biệt đứng chờ ở ven đường một lúc, quả nhiên một lúc sau đã có chiếc xe điện chạy tới, lần này, cậu đã thấy rõ, đó là người giao hàng. Cẩn thận suy nghĩ một chút, quả thật, mấy người làm dịch vụ giao hàng hiện nay rất đắt khách, vì hiện giờ có rất ít người ra đường, cũng có không ít người e ngại sương mù nên phải gọi giao hàng bên ngoài.
Sau đó cậu tiếp tục dạo phố, cho tới khi đi mệt mới quay trở về. Trong lòng ra quyết định bắt đầu từ hôm nay sẽ luyện tập [Quy tắc kiện thể], sau đó tìm cơ hội uống gen sửa đổi, và tập các bài rèn luyện thích hợp.
Lúc quay lại nhà họ Lục thì mọi người đã ăn cơm xong.
Trần Quý Thư kéo tay Du Hành quở trách: "Sao bây giờ con mới về? Có phải tạt vào chỗ nào chơi rồi hay không, bây giờ hoàn cảnh bên ngoài không tốt, đừng nên ở bên ngoài quá lâu."
Lại nói như vậy. Mười chín tuổi, cũng đã lớp mười hai, không phải đứa trẻ con chỉ biết ham chơi. Nhưng nếu là đứa trẻ con thì sao bà chịu để mẹ chồng cho Lục Hằng ra ngoài mua đồ mà không hề lên tiếng chứ?
Chỉ biết nói ngoài miệng, chưa thấy Trần Quý Thư có hành động thực tế nào cả.
Sau khi Trần Quý Thư nói đồ ăn để lại cho Du Hành ở trong bếp, cậu liền tự vào lấy nồi cơm điện xới cơm ra, cơm chỉ đủ một bát bình thường, thức ăn thì là một bát cá nhỏ và mấy miếng cải xanh.
Dù thế nào thì trong nhà này, không có vị trí của Lục Hằng--- Một chút cơm này, nếu nói Lục Hằng ăn ít thì Du Hành không bao giờ tin.
Mâu thuẫn. Khinh thường vô hình, và lạnh nhạt.
Du Hành tự giác rửa bát đũa rồi quay về phòng, không quá nửa giờ sau đã thể nghiệm xong.
Gia đình một nhà này hòa hợp tới nỗi khiến người ngoài như Lục Hằng không thể tham gia vào. Du Hành còn tự giác được mình là người ngoài, cần phải ra chỗ khác chứ đừng nói là nguyên chủ Lục Hằng.
"Mẹ, cái khẩu trang này rất khó coi, ngay cả hình vẽ hoạt hình cũng không khó, nhìn thật xấu."
"Vậy cũng phải đeo, mẹ thấy cái này dùng tốt hơn cái của nhà mình, để mẹ xem lại sách hướng dẫn, a.... Phải đeo thế này, ồ, không khí mát hơn thật, cũng rất dễ sạc điện."
"Sạc điện thật phiền."
"Không sao, mẹ sẽ sạc sẵn cho con."
Cả nhà họ dùng thử mặt nạ phòng độc, áo bảo vệ chỉ có một bộ, được người đứng đầu nhà họ Lục sử dụng.
Bà Lục nói: "Chờ A Nguy dùng thấy tốt thì chúng ta sẽ mua thêm mấy bộ." Những nhà khác đều có áo bảo hộ, sản phẩm mới dễ dùng nhất định phải để con trai bà dùng trước. Trần Quý Thư ở bên cạnh cũng mỉm cười nói cùng, sau đó trong đầu bà đột nhiên nghĩ tới một chuyện, nhưng chưa kịp ngẫm nghĩ thì đã bị cô con gái nhỏ quấy nhiễu.
Phòng khách truyền tới tiếng cười nói, Du Hành thì ở trong phòng sửa sang lại đồ dùng của nguyên chủ Lục Hằng.
Đồ của nguyên chủ không nhiều, cậu ta chỉ mang về nhà một đống sách và mấy bộ quần áo. Bây giờ là hai mươi tháng mười hai âm lịch, trường học nói mùng năm mùng sáu tháng một mới phải quay lại trường. Tính tới tính lui thì ở nơi này cũng không tới nửa tháng, nên Lục Hằng mang rất ít đồ về.
Du Hành lật qua đống sách một lượt, đều là những kiến thức đã từng học.
Cậu ngồi trên giường xem xét cái máy lọc không khí đã mua, vừa ngồi đã mất năm tiếng đồng hồ, cậu không chỉ hiểu rõ được hoàn toàn nguyên lí mà còn vạch ra được bốn phương án cải tiến. Chờ ăn xong bữa tối lại tiếp tục quay về phòng cải tạo, chọn ra được hai phương án tốt nhất.
Sau khi cải tiến, máy lọc không khí càng tiết kiệm năng lượng hơn, nhẹ, hiệu quả cũng tốt hơn rất nhiều. Tuy nói trên lý thuyết là vậy nhưng cũng cần phải thí nghiệm xem, cuối may thành quả cũng không tệ.
Làm xong, Du Hành liền định liên lạc với nhà sản xuất máy lọc không khí, vừa định đứng dậy mới nhớ ra nguyên chủ Lục Hằng không có điện thoại di động, trong phòng ngủ cũng chẳng có máy vi tính.
Nhìn thời gian, đã là mười giờ tối. Suy nghĩ một lúc, cửa hàng internet cách đây không xa, đi bộ một lúc là tới, vì vậy Du Hành cẩn thận mặc đồ bảo hộ, đeo mặt nạ phòng độc, sau đó mới mở cửa đi ra ngoài.
Trần Quý Thư và hai đứa con nhỏ đang ngồi ở phòng khách xem truyền hình, vì ngày mai Lục Nguy phải đi làm sớm nên đã đi ngủ, bà Lục đã lớn tuổi cũng ngủ sớm nốt.
Thấy Du Hành trang bị đầy đủ định ra cửa, Trần Quý Thư sửng sốt nói: "Tiểu Hằng, con định đi đâu vậy?"
"Con có chút việc cần làm, một lúc nữa sẽ về."
Trần Quý Thư nhìn cậu, thấy trên người cậu mặc áo bảo hộ vừa mua hôm nay, giọng nói không tự giác mang thêm vài phần bực bội.
Lúc này bà ta đột nhiên nhớ ra, con trai lớn còn chưa được chia một món đồ nào cả!
Nhất thời hối hận không thôi, quên không quan tâm tới đứa con riêng này của mình, bà ta vội vàng đứng dậy đi tới bên cạnh Du Hành: "Con định đi chỗ nào? Giờ này không an toàn, không thì để mai hẵng đi?"
Vì sương mù cản trở tầm nhìn nên ăn trộm rất nhiều, buổi tối ra khỏi cửa, trời tối om om không để ý sẽ bị trộm mất, dù có máy quay cũng chẳng thể quay nổi ai là thủ phạm.
"Con muốn tới quán internet tra tài liệu, đi thi cần dùng tới."
Học tập là chuyện lớn, Trần Quý Thư đành gật đầu. Hơi do dự một chút, cũng không thể nói con trai lớn tới phòng ngủ bà ta dùng máy vi tính được, vì Lục Nguy đang ngủ, ầm ĩ đến ông sẽ không tốt.
"Không thể để mai đi được sao?"
Du Hành lắc đầu nói: "Bây giờ rất gấp, hôm nay phải hiểu cho rõ."
Người trẻ tuổi muốn làm chuyện gì ai có thể ngăn nổi?
Trần Quý Thư liền nói: "Vậy được, con về sớm một chút, có mang chìa khóa nhà theo không?"
"Có."
Chờ con trai lớn đi rồi, Trần Quý Thư liền muốn: Ngày mai cho thêm một chút tiền tiêu. Là do bà trí nhớ không tốt, quên không mua một bộ cho Lục Hằng. Cũng may bình thường đứa nhỏ này tự biết tiết kiệm tiền, tự mua cho bản thân đồ.
Bà ta cho rằng Du Hành đã dùng hết tiền sinh hoạt để mua.
Lục Tân và Lục Lộ vẫn ngồi xem phim không lên tiếng, chờ Du Hành ra ngoài mới nói: "Mẹ, con cũng muốn ra ngoài." Ở trường học ít nhất còn có thể đeo mặt nạ phòng độc để chạy nhảy, không nghĩ tới được nghỉ đông ở nhà ngay cả cửa cũng không được ra.
"Không được, con ở nhà xem phim cho mẹ."
Lục Tân bắt đầu nhõng nhẽo: "Vậy sao...Lục Hằng có thể ra ngoài?"
"Cái gì mà Lục Hằng, phải gọi là anh, đó là anh của con, anh ấy đã lớn nên mẹ mới yên tâm để anh con ra ngoài, còn con thì sao? Mẹ không dám để con ra ngoài chạy nhảy lung tung."
"Vâng." Lục Tân bĩu môi ngồi lại lên ghế, một lát sau lại nói: "Vậy con muốn xem phim điện ảnh."
Lục Lộ cũng nói: "Con cũng muốn xem, trên ti vi chẳng có cái gì hay cả."
Lục Tân nhảy cỡn lên: "Con đi mở máy vi tính!"
"Hai đứa nói bé một chút, đừng làm ồn tới cha các con! Mau đeo tai nghe lại!"
Du Hành vừa ra khỏi cửa, chậm rãi đi ở ven đường. Cậu luôn luôn cảnh giác tới hoàn cảnh xung quanh. Khi tới quán internet liền thuê máy một tiếng, hết hai đồng rưỡi.
Du Hành sửa sang lại tài liệu, trừ những bộ phận nòng cốt, giảm bớt dung lượng rồi gửi vào hộp thư của nhà sản xuất.
Tiếp theo chính là chờ bên kia phản hồi lại.
Đây chẳng qua chỉ là một phương phách kiếm tiền Du Hành thuận tiện nghĩ ra, sau khi bán xong cậu cũng không xía vào nữa.
Cậu bắt đầu tìm kiếm tin tức của thế giới này trên mạng trong vòng nửa năm trước đây.
Màn sương mù này nhất định có vấn đề, chắc chắn có liên quan rất lớn tới mạt thế.
Trong thời mạt thế, thứ đáng bận tâm nhất chính là thức ăn, thuốc men và nơi an toàn. Du Hành bắt đầu xem xét tin tức. Trong nửa năm qua, những thứ có liên quan tới bảo vệ phổi như mặt nạ phòng độc, máy lọc không khí đều nổi lên như hồng quân, cực kì đắt khách.
Trong đó, Du Hành chú trọng nhất vào tin tức nói căn cứ quân đội đang dần thu hẹp lại, không biết có liên quan tới chuyện này hay không.
Tin tức trên mạng rất hỗn loạn, nhưng tổng thể mà nói cũng là cục diện tốt nhất rồi.
Trước khi đi, Du Hành đặc biệt nhìn qua hộp thư, vẫn chưa có câu trả lời.
Khi rời khỏi tiệm internet, Du Hành không về nhà ngay mà đi tới siêu thị tổng hợp như trong trí nhớ.
Ban đêm trái lại náo nhiệt hơn so với ban ngày, các loại ánh đèn chiếu sáng khắp đường phố, mọi người bọc kín cơ thể đi từ nhà ra, bắt đầu sinh hoạt về đêm.
Du Hành nhìn cửa hàng tiện lợi một lúc, sau đó mới quay về nhà họ Lục.
Lúc trở lại nhà họ Lục đã mười hai giờ rưỡi.
Trong phòng tối thui, mọi người đều đã ngủ hết.
Du Hành không mở đèn, lọ mọ vào nhà vệ sinh rửa mặt, tiếng nước vang lên có hơi kì quái.
Ngửi thử, là một mùi hôi thôi quái dị, rất nhạt.
Du Hành mở đèn trong nhà vệ sinh lên, híp mắt nhìn xuống vòi nước, màu sắc vẫn bình thường.
Ở chỗ quạt thông gió trong nhà vệ sinh xuất hiện một làn sương mù màu trắng đang cuồn cuộn chui vào không ngừng, lúc bay qua người Du Hành, nó giống như có sinh mệnh, chui thẳng vào miệng và mũi của cậu.
Hình dung như vậy có chút đáng sợ, nhưng lại rất phù hợp với động thái của đám sương mù này.
Du Hành quay về phòng rồi đóng cửa lại, dùng quần áo chặn hết kẽ hở ở cửa, sau đó đặt máy lọc không khí cạnh cái lỗ đó.
Bật đèn pin mua ở trong siêu thị, chiếu vào cạnh cửa, quả nhiên, chỉ một lúc sau, luồng sương mù đó lại chui vào, sau đó luồng sương mù kia đã bị máy lọc không khí hút vào, bị tống ra ngoài bằng cửa sổ khác.
Đứng như vậy nhìn một lúc, Du Hành cảm thấy cực kì khốn đốn. Cậu tắt đèn pin, sau đó ngồi trên giường tu luyện tâm pháp kiện thể.