Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 107: Sương mù thời mạt thế 03



Ba giờ chiều ngày hôm sau, Lục Nguy và Trần Quý Thư đi chúc tết họ hàng đột nhiên trở về, hóa ra là bố chồng của Lục Sầm đã qua đời.

Bà Lục nghe xong giật mình nói: "Sao tiểu Sầm không nói cho mẹ?"

"Mẹ, tiểu Sầm lo lắng cho mẹ nên mới thông báo cho bọn con trước." Lục Nguy thay quần áo khác, để Trần Quý Thư thu xếp đồ đạc: "Bây giwof con và Quý Thư tới đó xem có thể giúp một tay không, mẹ ở nhà chăm hai đứa bé giúp con."

Mặc dù bà Lục lo lắng cho con gái nhưng vẫn gật đầu nói: "Có chuyện gì nhớ gọi điện cho mẹ."

Ngày hôm sau Lục Nguy và Trần Quý Thư quay lại nhà, nghỉ ngơi một ngày lại mang theo cả nhà tới nhà Lục Sầm, hôm nay là ngày ông lão nhà bên đó nhập quan.

Ở trong điện thoại nói không rõ ràng, nên lúc lên xe Lục Nguy nói cụ thể: "Nghe nói đêm đó vào bệnh viện nhưng không qua khỏi, ho khạc ra máu, nghe bác sĩ nói phổi của ông ấy bị khói thuốc lá làm hỏng nặng."

Bà Lục nghe vậy thì hít một hơi lạnh: "Bảo sao, mẹ đã thấy hút thuốc không có gì tốt mà, hút nhiều như vậy cuối cùng gánh hậu quả nặng!" Lại dặn dò con trai: "Con cũng ít hút thuốc đi."

"Nhưng cũng chưa chắc là do khói thuốc tạo thành mà."

Bà Lục nói chắc chắn: "Không sai đâu."

Lục Nguy cũng không muốn tranh cãi gì cả.

Sau xe bốn người ngồi chen nhau, rất không thoải mái. Du Hành không nói lời nào, Lục Tân ngồi dựa vào cậu, bộ dáng thằng nhóc rất cẩn trọng lại không quen thuộc, tay thỉnh thoảng rơi xuống đùi cậu, thằng nhóc này lập tức rút trở lại.

Sinh nhật Lục Sầm cậu có thể không đi, nhưng nhà có tang cậu không thể không tới được.

Sương mù vẫn bao bọc khắp nơi, Lục Nguy lái xe lúc nào cũng phải mở đèn, lái chậm nhất có thể. Ở đầu đường trước mặt còn gặp phải một vụ tai nạn xe cộ, phải đợi thêm nửa giờ, tới lúc tới nơi đã phải ở nhà trọ.

Lục Nguy giải thích: "Hiện giờ nhà tiểu Sầm có không ít họ hàng thân thích bên nội, rất hỗn loạn, chúng ta không thể gây thêm rắc rối."

Quả nhiên trong nhà Lục Sầm rất lộn xộn, Du Hành đi cùng người nhà kính hương, sau đó bị Trần Quý Thư đẩy hai đứa em nhỏ tới ngồi bên cạnh.

Tang sự tổ chức đơn giản, nghe Trần Quý Thư nói còn có rất nhiều họ hàng thân thích ở nơi khác không thể tới, khiến cô em chồng Lục Sầm rất mất hứng.

Quả thật, Lục Sầm không cao hứng nổi, bố chồng hộc máu đúng sinh nhật của bà ta, lại ra đi đúng mùng ba tết, một bụng khổ không có chỗ phát tiết.

Sau khi đưa ma, một nhà họ Lục nhanh chóng rời đi, nhà chồng Lục Sầm bây giờ rất loạn, không lấy đâu ra sức đi tiếp đãi bọn họ cả.

Sau hai ngày Du Hành không hề bước ra khỏi cửa, cậu nắm chặt thời gian tu luyện, thậm chí ngay cả ngủ cũng không. Cậu dùng toàn lực tu luyện, cuối cùng cũng luyện ra được khí cảm.

Du Hành dùng hết tâm tư của mình để tống khí tạp chất trên người, mỗi ngày trên người cậu đều bị tống ra chất dơ bẩn.

Trần Quý Thư thấy con trai ngày đêm ngồi lí trong phòng, đặc biệt tìm con trai dặn dò: "Sao con không ra ngoài chơi với hai em? Ra ngoài chơi game cùng em trai em gái, ở trong phòng mãi không thấy bức bối hay sao?"

"Không đâu, con đang đọc sách."

"Đọc sách mãi cũng không tốt đâu, con người dâu phải sắt thép."

"Chờ tới lúc đi học sẽ có kì thi."

Du Hành cảm thấy cậu không thể chơi cùng một chỗ với cặp sinh đôi kia. Không nói tới chuyện cậu chỉ là linh hồn ký sinh, riêng hai đứa em kia cũng không nguyện ý đi thân cận với người anh trai cùng mẹ khác cha này, trong trí nhớ của Lục Hằng, mỗi lúc ba anh em chung đụng với nhau đều cực kì lúng túng.

Trần Quý Thư khuyên không được, không còn cách nào khác đành đi ra ngoài.

Ra ngoài tìm mẹ chồng bàn bạc chút chuyện, phát hiện bà cụ không có ở ngoài, nên hỏi Lục Tân: "Bà nội con đâu rồi?"

"Bà nội bị đau bụng, đang đi nhà cầu."

"Sao gần đây luôn đau bụng như vậy nhỉ?" Chờ bà cụ Lục đi ra, Trần Quý Thư lập tức tiến lên đỡ: "Mẹ, có cần tới bệnh viện khám không?"

"Khám cái gì mà khám? Mẹ không sao! A Nguy kiếm mấy đồng bạc khó khăn như vậy, con phải biết cần kiệm lo cho gia đình chứ!"

Đột nhiên phải đội cái mũ phung phí tiền bạc, Trần Quý Thư đã thành thói quen, chỉ nhẹ nhàng dỗ: "Mẹ, a Nguy kiếm tiền không phải để mẹ hưởng phúc hay sao? Mẹ không thoải mái anh ấy cũng lo lắng."

"Mẹ không sao, chỉ cảm thấy lạnh thôi." Chính là không chịu đi, Trần Quý Thư không biết làm sao, đành lén nói cho Lục Nguy biết.

Lục Nguy giành ra ngày cuối tuần dẫn bà cụ Lục tới bệnh viện một chuyến.

Bệnh viện rất nhiều người! Vừa bước vào cửa đang nghe thấy tiếng ho khan vang lên không ngớt, cộng thêm những giọng nói nghẹn lại như bị ứ cục đờm trong họng, càng nghe càng thấy khó chịu.

Chịu đựng hoàn cảnh tồi tệ xung quanh, Lục Nguy và Trần Quý Thư đỡ bà cụ Lục đi làm kiểm tra, vốn cho là bị bệnh gì đó, không nghĩ tới kết quả kiểm tra khiến cho hai người ngạc nhiên không thôi.

"Thân thể bà lão rất tốt, rất hiếm người có tình trạng thân thể tốt như vậy, xem ra nhà hai vị chăm sóc bà ấy tốt lắm. Đừng lo, đau bụng có thể là do nhiễm lạnh, ban đêm chú ý giữ ấm là được..."Ba người vui vẻ về nhà. Không nghĩ tới hai ngày sau, ngoại trừ Du Hành ra thì cả bốn người đều phải gia nhập hàng ngũ đi nhà cầu, một cái nhà vệ sinh trong nhà lập tức không đủ dùng.

Không có cách nào khác, cả nhà bốn người đành dẫn nhau tới bệnh viện khám.

Trên đường đi, bà cụ Lục thấp giọng nói: "Tại sao cả nhà đều xảy ra cùng vấn đề, có phải ai đó bỏ thuốc chúng ta hay không?"

Còn "người nào" trong miệng bà cụ, không cần đoán cũng biết. Sắc mặt Trần Quý Thư lập tức thay đổi, hiếm thấy bà phản bác lại lời bà cụ: "Mẹ, dù sao tiểu Hằng cũng là mẹ nhìn mà lớn lên, thằng bé giống loại người như vậy sao?"

Đó chính là con ruột của bà!

"Có loại cha như thế, có gì là không thể?" Bà cụ Lục thấy con dâu cãi lại, tức giận nói: "Nếu không cô nói tại sao lại như vậy? Cả nhà ăn cùng nơi uống cùng chỗ, tại sao chỉ có thằng nhóc kia không sao?"

Trần Quý Thư nhìn hai đứa bé, nóng nảy nói: "Mẹ, bọn nhỏ đều ở đây!" Cho tới bây giờ bà chưa từng nói chuyện chồng trước trước mặt hai đứa con nhỏ, cũng không muốn hai đứa con nhỏ có thành kiến với anh trai, huynh đệ hữu cung.

Kết quả, biểu tình cặp sinh đôi rất bình thường, hoàn toàn không có biểu cảm kinh ngạc hay tò mò... Giống như đã biết trước từ lâu.

Lòng Trần Quý Thư đột nhiên thấy lạnh lẽo.

Lục Nguy lên tiếng: "Mẹ, trước tiên tới bệnh viện kiểm tra, đừng nói gì nữa."

Du Hành ở nhà tu luyện, tới khi một nhà Lục Nguy trở về, vừa nhìn biểu tình trên mặt bọn họ liền biết nhất định thân thể họ không có vấn đề gì.

Chuyện cậu làm cậu rất rõ ràng. Cậu lấy dung dịch sửa đổi gen pha loãng vào nước uống trong nhà, bởi vì đã pha loãng nên hiệu quả không rõ ràng cho lắm.

Cái này coi như nguyên chủ Lục Hằng trả công nuôi dưỡng của nhà họ Lục.

Về sau, Trần Quý Thư và bà cụ Lục càng ngày càng kĩ càng với những đồ dùng trong nhà hơn, nướ cuống phải nấu sôi, quần áo cũng phải hơ khô... Nhưng đau bụng vẫn đau bụng, quan trọng nhất là những vật bài tiết ra thối vô cùng.

Nhưng thân thể họ không có vấn đề gì, thậm chí còn thay đổi trở nên tốt hơn?

Mang theo tâm tình khó hiểu, cuối cùng cũng tới lúc khối 12 của Du Hành phải đi học.

Cậu kéo vali lên xe buýt ngồi.

"Chăm sóc bản thân cho tốt, không đủ tiền thì báo cho mẹ."

"Vâng."

Lúc sáng Du Hành kéo vali ra cửa, ánh mắt Trần Quý Thư nhìn cậu mang theo áy náy, nhưng cậu cũng chẳng để trong lòng.

Mùng bảy đầu năm Du Hành đã tựu trường, lớp mười hai mà, mùng bảy đầu năm đã phải đi học, Du Hành nói trước muốn đi sớm trước thời hạn một ngày, nên đã sớm thu dọn đồ đạc trong nhà họ Lục rồi.Nhưng cậu không hề chạy tới trường học mà làm giả hồ sơ bệnh lý, gửi tới trường để xin nghỉ bệnh.

Còn nếu chuyện bị vỡ lở thì Du Hành đã tìm ra phương pháp để Trần Quý Thư không chạy đi tìm cậu, mặc dù có thể sẽ bị ghét bỏ nhưng chắc chắn có hiệu quả.

Theo kết quả tìm kiếm trên mạng, đám sương mù này xuất hiện không có quy luật rõ ràng, nhưng để có thể chắc chắn, nơi càng cao thì tốc độ bị bao trùm càng chậm.

Ngồi xe nửa giờ, Du Hành đã đi tới được ngọn núi cao nhất ở đây.

Cậu dùng hai mươi phút để leo lên tới đỉnh núi. Nhìn từ trên đỉnh xuống, mọi phong cảnh đều rơi vào tầm mắt. Hít sâu một hơi, gió và không khí trên cao tốt hơn rất nhiều.

Du Hành nhanh chóng cầm lều vải ra dựng, sau đó ngồi bên trong tu luyện.

Cậu mang rất nhiều thức ăn tới, trừ nhiệt độ trên núi rất lạnh ra thì tốc độ tu luyện khiến Du Hành cực kì hài lòng. Sang ngày thứ ba, lúc Du Hành đang luyện công, vừa thu chiêu thì phát hiện ra dưới núi có chút sương mù. Đám sương mù này giống như một tấm lụa mềm mại bao phủ lên thành phố, sau đó, tựa như có sinh mạnh, lượn lờ một lúc rồi bắt đầu lan truyền.

Đứng trên cao nhìn xuống thì càng nhìn rõ hơn quỹ tích hoạt động của sương mù. Đầu tiên, từng màng sương mù xuất hiện lẻ tẻ, sau đó lan truyền nhanh chóng... chẳng mấy chốc, toàn bộ thành phố cũng không thể nhìn thấy nữa. Rồi sau đó, đám sương mù dâng lên, dần dần lan tới chân Du Hành.

Du Hành như bị nung nóng chân nhảy bật ra phía sau, nhưng đám sương mù vẫn tiếp tục dâng lên. Cậu không mặc áo bảo hộ mà trực tiếp lấy ra [Phòng bảo hộ tinh tú] đã chuẩn bị từ trước, mở chốt ra.

Trong nháy mắt, lấy đường kính là bốn mét, một ánh sáng hình cầu bắt đầu bao phủ, úp ngược lên mắt đất, vây Du Hành ở bên trong.

Cảm giác sợ hãi trong lòng bây giờ mới tản ra được một ít. Du Hành đứng tại chỗ nhìn ra bên ngoài, sương mù vẫn đang leo lên, lúc chạm tới màn ánh sáng kia lập tức bị chắn ở ngoài, sau đó, tựa như không nhìn thấy, chúng bắt đầu bao lấy tầng ánh sáng, tiếp tục dana lên, vượt qua cả nóc lồng bảo hộ, tiếp tục công việc phá hủy của mình.

Cả đất trời, chỉ còn lại chỗ của Du Hành là an toàn.

Tí tách---

Tí tách--

Du Hành nghe tiếng động bên ngoài, là âm thanh ăn mòn của đám khói độc xung quanh: Cây cối, bãi cỏ, đất đai... âm thanh khiến lòng người trở nên run sợ.

Cũng may sương độc không thể xuyên thấu qua lồng bảo hộ này, chỉ có thể tiếp tục lưu động trong không khí bên ngoài.

Cái lồng bảo hộ này giá hai trăm triệu hai trăm năm mươi vạn điểm Tân Hỏa, là sản vật tới từ tinh tú cao cấp, có thể chống đỡ được tia tử ngoại, tia phóng xạ và không khí ô nhiễm....Đây là đồ mà khi ký chủ đối mặt với hoàn cảnh thiết kế ra, sau đó trải qua hàng loạt cải tiến, hiệt quả ngày càng tốt hơn, cuối cùng trở nên phổ biến ở tinh tú, tạo phúc cho nhân dân.

Ký chủ bán cho hệ thống tử đổi mấy cái lồng bảo hộ đời đầu, những sản phẩm đào thải đó có thể chống đỡ những chất độc hại nhỏ, người sử dụng coi như an toàn khi trải nghiệm.

Vì vậy mới có giá hai trăm triệu hai nghìn hai trăm năm mươi vạn.

Trong mục giới thiệu sản phẩm, có phiên bản mới nhất, Du Hành cũng đã xem qua, giá là một tỷ hai trăm triệu hai mươi lăm nghìn vạn điểm Tân Hỏa (toát mồ hôi hột với tả giá tiền =))), công dụng không chỉ để phòng bệ mà còn có thể công kích, khu vực bao trùm lên tới một thành phố xếp loại trung đẳng! Đúng là một sản phẩm khiến người tiêu dùng chảy nước miếng.

Cuối cùng Du Hành chỉ mua bản đào thải này. May mà bản đào thải có thể chống đỡ được đám sương độc kì lạ bên ngoài.

Cũng vì đã mua vật này nên Du Hành mới dám ra ngoài, hạ trại trên núi.

Cậu đã ngây người bên ngoài mấy ngày, chờ lúc hai chân bị ăn mòn một chút tốt lên mới ra ngoài. Thấy bầu trời trở nên quang đãng, Du Hành mới dám bước ra khỏi lồng bảo hộ.

Mặc dù nói, mùa đông khiến cây cỏ lụi tàn, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cũng không có chuyện không có ngọn cỏ nào. Khung cảnh trước mắt Du Hành hiện tại chính là một mảnh vắng lặng. Cậu đi tới một cây đại thụ khô héo, đâm thử ngón tay vào thân cây to lớn của nó, kết quả đâm thành một cái hốc.

Dùng dao khều thử một cái, bên trong cũng chết khô hoàn toàn, giống như đám bọt biển bị phơi khô vậy, vừa đụng liền thấy đám mảnh vụn rơi lã chã.

Dưới chân một ngọn cỏ dại cũng chẳng thấy. Trong tầm mắt, khắp nơi đều mang sắc màu ảm đạm, không chút sinh cơ nào.

Đám lá khô dưới đất, Du Hành quay lại bên cạnh lồng bảo hộ, thu lại vào nhẫn, cũng thấy được phần trăm tổn thương ở bảng số liệu là 2%.

"Đám sương mù này thật lợi hại!"

Đây chính là sản vật của thời đại tinh tú, vượt xa rất nhiều văn minh cao cấp khắc, dù đây chỉ là lồng bảo hộ bản đào thải nhưng trình độ cứng rắn cũng không thể coi khinh được.

Nhưng nó lại bị ăn mòn, mặc dù chỉ là dấu vết rất nhỏ cũng đủ để Du Hành phải cảnh giác rất lớn.

Đám sương mù trước kia không có lực sát thương lớn như vậy! Những người che miệng, che mũi ra ngoài, người đi làm, người đi học sẽ không bởi vì thế giới đầy sương mù mà ngừng lại bước chân, dù sao cuộc sống và môi trường học tập có sức cạnh tranh, tỉ lệ chọi cao như vậy, sương mù thì tính là gì?

Cậu có lồng bảo hộ mới có thể tránh khỏi nạn lần này, vậy còn những người dưới kia thì sao?