Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 156: Tận thế nạn sâu bệnh 16



Hai người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã đến nơi.

Người lấy xác trùng đi đổi vật tư cũng không nhiều, bóc lột xác trùng quả thật quá mức khiêu chiến năng lực thừa nhận của mọi người, cho nên hàng tồn như xác trùng này khá ít.

Tờ đơn về tỷ lệ trao đổi xác trùng được dán trên tường, đều là đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt.

Cuối cùng hai người lấy xác trùng đổi lấy nửa thùng sữa bò, tỷ lệ trao đổi thật sự thấp.

Nhưng xách sữa bò về nhà, ai cũng không chê, trong nhà có người già trẻ nhỏ, còn có cháu trai lớn trong mắt bà nội Lâm vẫn luôn không lớn. Người giả cũng không hiểu nhiều về những thứ có giá trị dinh dưỡng cao sang gì, nhưng nghe nói uống nhiều sữa tươi chắc chắn tốt cho thân thể ~

Nửa tháng tiếp theo, quả thật Du Hành không đi ra ngoài, chuyên tâm trùng kích tầng thứ hai [Quy tắc chung kiện thể], đợi đến khi thuận lợi lên tầng hai, mới suy xét đến chuyện ra ngoài lần nữa.

Lúc vào chỗ thu nhận, tất cả mọi người đều đăng ký có trong hồ sơ, thành viên gia đình vừa nhìn là thấy ngay.

Vào buổi sáng một ngày nào đó, chỗ thu nhận phát thông báo quảng bá đến tất cả mọi người sống sót, từng gia đình, chỉ cần có phái năm từ mười tám tuổi trởi lên, đều phải có một người nhập ngũ.

Thông báo này thoáng chốc dẫn đến nổ tung ở chỗ thu nhận!

Du Hành vô cùng hoang mang đối với quyết định này của chỗ thu nhận. Trưng binh cưỡng chế như vậy, bất cứ thời điểm nào cũng không đạt được sự ủng hộ của đại chúng. Sau khi đi vào Trầm Vân Hương, anh mới biết quân đoàn mười hai là phân đoàn tạm thời ở Trầm Vân Hương, vẫn luôn đại biểu trưng binh đối ngoại. Điều kiện cũng không tệ lắm, nhưng người hưởng ứng lệnh triệu tập không nhiều, cũng không tính là ít.

Trước mắt trong lòng của anh có lo lắng, cho dù là người nhà họ Lâm hay theo đuổi điểm lương hỏa, đều thúc đẩy anh tạm thời chưa nhập ngũ.

Sau khi thả ra quyết định này, ngày hôm sau bắt đầu chính thức chiêu binh rồi. Chỗ thu nhận cũng lưu manh, nhà anh không có ai chịu đi đúng không? Được, cắt đồ ăn và vật tư của các người.

Người nhà họ Lâm cũng không thiếu chút cung cấp ấy, nhưng vì sự kiện lần này mà lo lắng. Mặc dù bọn họ ở lầu ký túc xá bên này, hàng xóm cũng có chút của cải, cho nên bên này không có loạn nhiều, nhưng mấy chỗ khác hầu như muốn ngất trời rồi.

"Cha cảm thấy không thích hợp rồi, con à." Người một nhà họ Lâm ở trong nhà bàn bạc với nhau.

"Cảm giác sắp loạn lên, chỗ thu nhận vì sao lại gấp gáp như vậy?"

Lâm Vinh Tiêu cũng nghĩ không thông: "Mặc dù cha ít đọc sách, nhưng cũng biết từ xưa đến nay trưng binh cưỡng chế cũng không có kết cục gì tốt, bây giờ trong lòng mọi người còn sợ lắm, thình lình hiếu thắng chinh chiến như vậy, nhất định sẽ gặp chuyện không may đấy."

Nói xong lại hỏi Du Hành: "Hằng An, con cảm thấy thế nào?"

Du hành cũng nghĩ không thông. Không phải nói trưng binh không tốt, theo tình hình thực tế trước mắt và hưởng ứng lệnh triệu tập mà xem, quả thật như cầu cung cấp lính rất cấp bách rồi.

Ở thời đại này, mỗi người đều có trách nhiệm chiến đấu. Hướng đại nghĩa mà nói, đây là vì tương lai và hy vọng của quốc gia dân tộc! Hướng nhỏ mà nói, đó là vì mình, vì gia đình nhỏ của mình, vì người thân của mình.

Nằm chờ tiếp nhận người khác che chở? Bản thân vừa thấy côn trùng chân đã mềm nhũn, người ta dựa vào cái gì phụ trách cuộc đời anh?

Mà nhập ngũ, chính là tham dự với tư cách chiến đấu, đây vẫn là đường đi chính thức nhất.

Lúc này, đối mặt thủ đoạn đột nhiên cấp tiến của cao tầng, chỗ anh đang ở cấp quản lý tầng thập, thật sự nghĩ không ra cách nghĩ của cao tầng bên trên.

Đây chính là nguyên nhân anh tạm thời không nhập ngũ để tránh gặp nạn. mặc dù trước mắt tự do, nhưng không cách nào biết được tin tức cao tầng có thay đổi hay không. Được rồi, thật ra cho dù bây giờ anh nhập ngũ, muốn dò xét tin tức phía trên cũng cần có thời gian, không nhất định có thể dò xét được tin tức gì đâu.

Trong loạn thế, người chỉ đi theo đầu ngọn sóng giống như lục bình trôi mà thôi!



Sau đó bên trên xử lý, có thể nhìn ra Trầm Vân Hương có chuẩn bị, tất cả các nhân tố đều nắm rõ trong lòng bàn tay.

Sau khi nhìn ra điểm ấy, Du Hành yên tâm lại, sau đó lại lén lút đi ra cửa.

Tình thế sau một tuần mới hoàn toàn trở lại bình thường, Trầm Vân Hương tuyên bố một loạt pháp lệnh mới nhất trong thời chiến.

Đầu tiên, người sống sót đến ở Trầm Vân Hương, từ mười sáu tuổi trở lên, dưới sáu mươi tuổi trở xuống (điều kiện đặc thù có thể xin phép), mỗi ngày đều phải giao nộp năm xác trùng (côn trùng phải phù hợp tiêu chuẩn), với tư cách phí vào ở, mỗi ngày đều cần giao nộp năm xác trùng hợp tiêu chuẩn, với tư cách tiền ăn.

Thứ hai, nếu không cách nào làm được điều đầu tiên, cần phải phục tùng công tác chỗ thu nhận sắp xếp.

Thứ ba, nếu không cách nào làm được một trong hai điều trên, như vậy Trầm Vân Hương sẽ trục xuất người đó ra khỏi chỗ thu nhận, sau này căn cứ, đồ ăn và khám chữa bệnh... tự giải quyết.

Ba điều kiện vô cùng đơn giản mới đưa ra, đều tỏ rõ quản lý bên trên chỗ thu nhận đã hạ quyết tâm tráng sĩ chặt tay.

Nhưng nếu so sánh chuyện này với cưỡng chế trưng binh, đây có lẽ đã nhượng bộ rồi.

Nhìn thấy chỗ thu nhận an ổn trở lại, Lâm Song Phượng vỗ ngực thở phào một hơi: "Mấy ngày nay thấy bên ngoài rối loạn, thật sự quá dọa người." Còn có người biểu tình kháng nghị chuyên chế gì nữa! Chẳng lẻ tham gia quân ngũ còn thống khổ hơn hay sao? Bà không thể nào hiểu được cách nghĩ của những người kia.

"Mười lăm tháng năm bắt đầu áp dụng rồi... Chúng ta cũng nên đi ra ngoài bắt đầu làm nóng người." Lâm Vinh Tiêu xoa xoa tay: "Lâu quá không đi ra ngoài, tay chắc cứng ngắc rồi."

Du Hành nhìn về phía bà nội Lâm và Chu Bình: "Bà nội, trong nhà và Chu Bình giao cho nội rồi ——" nghĩ nghĩ, bổ sung nói: "Cha mẹ, dì Chu, chúng ta vẫn giống như trước, luân phiên một người ở nhà chiếu cố bà nội!"

Bà nội Lâm làm sao chịu: "Không cần không cần, bà nội có thể tự mình làm được." Thiếu một người, bọn nhỏ lại thêm một phần nguy hiểm.

Thế nhưng chủ ý này tốt, Lâm Vinh Tiêu bọn hắn đều vô cùng tán thành.

"Bà nội." Du Hành giữ chặt tay bà nội Lâm: "Nội cứ an tâm đi, ba người cùng đi ra ngoài cũng đủ chiếu cố lẫn nhau rồi."

"Đúng vậy mẹ ạ, yên tâm đi."

Tất cả mọi người đều thuộc trường phái hành động, cũng có kinh nghiệm chiến đấu sung túc, mặc dù trừ Du Hành, kinh nghiệm của bọn hắn ở phương diện bắn súng, thực sự mạnh hơn không ít người rất nhiều.

Quan trọng nhất là, lòng của bọn họ cũng không e ngại côn trùng.

Ngày hôm sau, bọn họ bắt đầu đi ra ngoài, người ở lại chính là Lâm Song Phượng.

Trước đó Du Hành đã đi ra ngoài, đối với nơi nào có côn trùng đều có ấn tượng, bởi vậy anh thuận lợi tìm được nơi có côn trùng lẻ tẻ, để cho Lâm Vinh Tiêu và Chu Quân Phương luyện tập, lục tục tìm lại được cảm giác cầm súng quen thuộc.

"Dì Chu, lần sau chúng ta luyện tập, dì cũng phải cùng nhau luyện." Sau khi ra ngoài hoạt động, Chu Quân Phương lộ ra thể năng yếu kém rất rõ ràng. Đối mặt với lời đề nghị của Du Hành, Chu Quân Phương nghiêm túc gật đầu.

Xác trùng vô cùng cứng rắn, kéo rồi ma sát như vậy cũng chỉ để lại dấu vết rất nhỏ trên người bọn nó mà thôi.

Sau khi về chỗ thu nhận, bọn họ liền nộp côn trùng lên. Cả nhà bọn họ sáu người, Chu Bình cũng không cần giao nộp phí ăn ở. Những côn trùng này, xem như nộp sớm cho ngày mười lăm tháng năm, còn lại ghi nhớ sang ngày mười sáu.

Bọn họ là nhóm thứ ba nộp phí ăn ở, nhận lấy sự chú mục của đám người vây xem.

"Cha cứ cảm thấy là lạ đấy." Lâm VinH Tiêu dưới cái nhìn soi mói của mọi người nhịn không được chà xát cánh tay. Có cái gì đẹp mắt đâu chứ?

Sau khi về đến nhà, bọn họ nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt của ba người ở nhà. Giữa người thân hỏi thăm nhau, rồi báo bình an.



"Mau đề ăn cơm chiều đi, các người buổi trưa đều không có cách nào ăn chút gì ngon rồi."

"Hôm nay chỗ thu nhận thế nào?"

Nói đến chuyện này, Lâm Song Phượng liền có chuyện để nói.

"Ăn xong cơm trưa, em liền dẫn mẹ và Bình Bình đi xuống lầu đi dạo một chút, vừa lúc gặp người giết trùng từ bên ngoài trở về, ồ, đám trùng kia chồng chất như núi nhỏ."

Nhớ lại cảnh quần chúng vây xem trừng to đôi mắt đếm giúp một cách rầm rộ, Lâm Song Phượng còn có chút kích động đây.

Lâm Vinh Tiêu kinh ngạc: "Nhiều như vậy à?"

"Vô cùng nhiều, lúc em cùng mẹ rời đi, mới đếm đến ba trăm con! Sau khi trở về nghe chị Minh bên cạnh nói, tổng cộng đếm gần một giờ, hơn một ngàn con đấy!"

Du Hành chú ý trọng điểm là cái khác: "Mẹ, mẹ có nhìn thấy người giết trùng không? Có mấy người?"

"Không phát hiện, có nhìn thấy mẹ cũng không biết." Lâm Song Phượng cười xấu hổ.

Du Hành cười: "Đúng thế, con hỏi vấn đề ngốc rồi."

"Đúng rồi, nội nói với cháu một chuyện, mẹ cũng nói cho mọi người nghe. Hôm nay chỗ thu nhận ban hành nội dung một số công việc, mẹ nhìn trúng công việc bóc lột xác côn trùng, muốn đi làm đấy."

Lâm Song Phượng có chút bất đắc dĩ, bà nhất định không tán thành đâu! Bọn họ đều trẻ tuổi, bản thân chăm sóc mẹ cũng không khó khăn gì, mẹ chồng cần mười bộ xác trùng, hai vợ chồng bà và con trai đều cố gắng giết nhiều thêm hai con, chẳng phải đã đủ rồi sao?

Thế nhưng mẹ chồng cũng đau lòng bọn họ, tình nguyện chính mình đi làm công, cũng muốn con trai sớm về nhà một chút.

Mẹ chồng còn nói với bà rảnh rỗi đến phát chán rồi, không muốn làm ở nhà. Thế nhưng tâm tư mẹ chồng, làm sao Lâm Song Phương không đoán được?

Lâm Vinh Tiêu cũng đoán được, vội vàng động viên bà: "Mẹ, lột xác trùng vất vả lắm, côn trùng kia vừa cao lại vừa lớn, móng vuốt còn sắc bén, nguy hiểm lắm. Mẹ ở nhà trông Chu Bình cũng rất khổ cực, đừng đi ra ngoài làm công."

"Bình Bình rất ngoan, không khổ cực. Mẹ đã nghe ngóng, chỉ cần đứa nhỏ không chạy lung tung, có thể dẫn trẻ con đi qua đấy. Đến lúc đó Bình Bình chơi đùa ở bên cạnh, mẹ làm công, rất thuận tiện."

Được, mẹ ông đã tính toán kế hoạch cả rồi ~

Du Hành hỏi: "Bà nội à, nếu nội đi, một ngày phải lột bao nhiêu xác trùng mới có thể trả được năm xác trùng?"

Bà nội Lâm nhếch miệng cười, rất tự hào nói: "Bây giờ bà năm mươi chín tuổi, bọn hắn nói nếu nội muốn làm, mỗi ngày chỉ cần lột hai cái."

Cho nên nói, tối đa làm nửa năm. Một ngày bóc hai cái, việc này không nặng. Nghĩ như vậy, Du Hành cảm thấy có thể làm. Tâm tư bà nội Lâm tinh tế tỉ mỉ, thật muốn bà vẫn luôn ở trong nhà, trong lòng bà chắc chắn khó chịu, thời gian lâu lại suy nghĩ nhiều, đối với thân thể cũng không tốt.

Nhưng việc lột xác trùng này vẫn không quá thỏa đáng, thời gian dài ngây ngốc cũng với xác trùng, lấy tuổi tác của hai người bà nội Lâm và Chu Bình, nghĩ thế nào cũng cảm thấy lo lắng.

"Bà nội, con đi hỏi cho nội công việc khác được không?" Thấy bà nội Lâm có chút sốt ruột, Du Hành nhỏ giọng giải thích với bà: "Hoàn cảnh không tốt, Chu Bình nhỏ như vậy, nếu đụng phải bệnh khuẩn thì làm sao bây giờ? Sẽ sinh bệnh đấy."

Lý do này còn hữu dụng hơn nói thân thể bà không tốt, bà nội Lâm lập tức tiếp nhận.

"Được được, cháu ngoan, cháu giúp bà hỏi thăm nha."