Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 159: Tận thế nạn sâu bệnh 19



Rất nhanh đã đến năm mới, bởi vì nhà họ Lâm có năm người trưởng thànhlàm việc cần cù, nửa năm ở Trầm Vân Hương đã tích lũy được không ít vật tư.

Người nhà đoàn tụ!

"Cạn ly!"

"Năm mới vui vẻ!"

"Đại cát đại lợi!"

Trên bàn cơm nhà họ Lâm, sáu người cùng nhau nâng ly chạm cốc, Chu Bình cũng bưng ly nước trái cây chen lên cụng ly một cái, sau đó vui rạo rực theo sát người lớn cùng nhau uống một ngụm.

Lâm Vinh Tiêu với tư cách chủ một gia đình, mở miệng trước tiên nói: "Hôm nay là đầu năm mới, mặc dù tiền đã không thể dùng được, nhưng vẫn gom góp một ít xem như may mắn đầu năm, tới tới tới mỗi người một cái —— "

Tất cả mọi người được phát một bao đỏ lớn.

"Hì hì hì, cầu chúc năm nay thân thể mẹ khỏe mẹ, kỹ thuật bắn súng của Song Phượng và Quân Phương nâng cao thêm một bậc. Hằng An và Bình Bình cao lớn cường tráng hơn!"

Du Hành bất đắc dĩ: "Cha, sao cha lại kéo con và Bình Bình cùng nhau rồi." Cùng một đứa bé mới bốn năm tuổi cao lớn cường tráng, anh thật sự không tưởng tượng nổi hình ảnh kia rồi.

"Hà hà thằng nhóc này, con chỉ mới cao như vậy đã thỏa mãn rồi à? Không có lý tưởng theo đuổi gì cả! Ít nhất năm mới lại cao thêm mười cm à, đó mới gọi là khí phách đàn ông đấy!"

Lại cao thêm mười cm, vậy chẳng phải một mét chín ba sắp gần hai mét rồi sao?

"Được rồi, cám ơn cha. Chúc cha năm mới làm việc thuận lợi, chúc bà nội năm mới tinh thần mạnh khỏe..."

Du Hành cũng lẻn chúc phúc một vòng, cũng cho tất cả mọi người chút ít tiền lì xì.

Đến cuối cùng, Chu Bình nhận được nhiều tiền lì xì nhất, bé vui sướng hài lòng đưa toàn bộ cho bà nội, dỗ bà cười thấy răng không thấy mắt.

"Năm mới vui vẻ!"

Năm mới ngày đầu tiên, mặc dù chỗ thu nhận không nghỉ, nhưng có thể đi làm trễ một giờ, tan tầm sớm hơn một giờ.

Có thêm thời gian rảnh rỗi, người nhà họ Lâm kết bạn cùng nhau đi ra ngoài chơi.

Bọn họ vào chỗ thu nhận từ sớm, chỗ ở ở ngay khu trung tâm, bên ngoài kéo dài mở rộng ra, không gian càng lúc càng lớn, theo công tác thống kê, cộng thêm số lượng quân đội, bây giờ toàn bộ Trầm Vân Hương đã chứa hai mươi mốt vạn người.

Dây chuyền mắc xích quản lý phức tạp càng không ngừng được mài dũa qua thực tế, để con quái vật khổng lồ này từ từ đi về phía trước, chạy qua một năm mới.

Du Hành bọn họ thường đi ra ngoài, nhưng bà nội Lâm và Chu Bình có thể nói chỉ có ba điểm trên một đường thẳng: nhà, hậu cần căn tin và nhà máy may.

Thừa dịp có thời gian, người một nhà hiếm khi cùng nhau đi ra cửa tản bộ.

Khu trung tâm nhân khẩu đông đúc, các quản lý cao tầng cùng ngành nghề, nhà xưởng trọng yếu đều tập trung ở đây, cho nên quản lý nghiêm khắc, tiết tấu tuần tra chặt chẽ. Cho nên quầy hàng bày bán này kia là không thể nào diễn ra ở đây.

Trầm Vân Hương có chợ chuyên vật đổi vật, chỉ cần giao nộp năm xác côn trùng đã có thể bày một gian hàng.

Bây giờ nhà họ Lâm đi đến đó đấy. Nói đến chợ này, Lâm Song Phượng và Chu Quân Phương quen thuộc nhất, hai người thường đến đây, trao đổi một ít đồ dùng phụ nữ. Cho nên sau khi đi đến nơi này, quen thuộc dẫn mọi người đến trước một quầy hàng.

"Trước đó con đã hỏi thăm, lễ mừng năm mới bọn hắn cũng bày hàng bán, đến ăn thử một phần nha?"

Sạp hàng này bán đồ ăn vặt lúc trước rất thông dụng như: quà vặt, bạch tuộc nướng. Mới ngửi mùi đã thấy thơm, Lâm Song Phượng mua năm phần, bà nội Lâm và Chu Bình cùng nhau ăn một phần, hai người không ăn hết một phần any2.



Mặc dù không có pháo trúc, cũng không có bao nhiêu tiết mục giải trí chúc mừng, Du Hành bọn hắn vẫn đi dạo rất vui.

Năm mới qua đi, phải thu hồi lười biếng tiếp tục làm việc tay chân rồi.

Năm mới bắt đầu, Trầm Vân Hương liền ném ra ngoài một tin tức, quyết định mở kế hoạch tấn công Bồ trang. Nói đến Bồ trang, đa phần đám người sống sót nhóm đều có ấn tượng, đó là một trong tám kho lúa lớn nhất trong nước, bình nguyên bao la đất đai phì nhiêu, nguồn nước sung túc, nổi tiếng nhất là gạo bát trân, nấu cơm ăn rất ngon, lượng tiêu thụ dẫn đầu cả nước.

Trong lời quảng bá của Trầm Vân Hương, gạo tồn kho trong chỗ thu nhận đang giảm nhanh chóng, cửa hàng lưng thực ở các tỉnh thành chung quanh đã vơ vét sạch sẽ, bây giờ chỉ có thể phóng ánh mắt đến kho lúa, mới có thể có đầy đủ số lượng lương thực đủ dùng cho mấy chục vạn người sống sót.

Thế nhưng kho lúa lớn như vậy, vì sao Trâm Vân Hương phải cách một năm mới nghĩ đến thu thập lương thực? Nhất định bởi vì hệ số nguy hiểm cao, không phải vạn bất đắc dĩ không dám vươn móng vuốt qua đó.

Lúc này định ra kế hoạch này thông báo với người sống sót, ngoại trừ biểu hiện thế cục ổn định ra bên ngoài, còn một mục đính chính là: triệu tập nhân thủ.

Đối mặt với thù lao phong phú trong lời quảng bá, không ít người động tâm. Đặc biệt yêu cầu hàng đầu người ứng tuyển phải biết bắn súng, yêu cầu hạng nhất khác chính là bản lĩnh mạnh mẽ, năng lực phản ứng cường.

Đây không phải sở trường nhất của đội tuần tra sao?

Sau khi thông cáo được đưa ra, chủ quản đội tuần tra cũng theo sau tuyên bố chế độ luân phiên mới nhất, nhân viên báo danh tham gia công tác, có thể xin phép nghỉ nửa tháng lương.

Hai bút cùng vẽ, rất nhiều người báo danh.

Trong nhà họ Lâm ngoại trừ Du Hành, những người khác không báo danh, vẫn làm việc như thường lệ.

Lúc này rời khỏi cũng không biết lúc nào có thể trở về, trước khi đi Du Hành để lại cho Lâm Vinh Tiêu một nhóm lớn vật tư, chủ yếu là viên đạn.

Tích góp từng tí một nên có rất nhiều xác trùng, anh còn đến bộ hậu cần trao đổi vật tư cần. Chỗ thu nhận động viên mọi người ra ngoài săn bắn, nên nhập rất nhiều dụng cụ thuốc chữa bệnh, đủ loại thuốc dùng để chữa trị miệng vết thương do côn trùng tấn công, hiệu quả rất tốt.

Nước bọt côn trùng có tính ăn mòn, bởi vì vấn đề tập tính sinh hoạt nên làm cho tứ chi của nó ẩn chứa rất nhiều vi khuẩn, virus, lúc bị cào bị chụp sẽ dễ dàng phát sốt, thậm chí mang bệnh về máu nữa.

Vì tránh cho mọi người không có nỗi lo về sau, Trầm Vân Hương bỏ hết cả tiền vốn trên lĩnh vực y dược, ngoại trừ nghiên cứu chế tạo thuốc đuổi côn trùng, nghiên cứu chế tạo thuốc có hiệu suất cao cấp.

Sau khi đổi được thuốc tốt, Du Hành để lại một phần cho nhà họ Lâm, anh mang những thứ khác đi.

Ở đời không có bữa tiệc nào không tàn, bây giờ nhà họ Lâm đã có năng lực tự bảo vệ mình, thậm chí vượt xa những người khác có cuộc sống tốt hơn một ít, thân thể khỏe mạnh, anh cũng không còn gì lo lắng nữa rồi.

Ngày chia ly đó, không biết có phải mẹ con liền tâm hay không, đột nhiên Lâm Song Phượng đỏ vành mắt.

"Con chưa bao giờ cách xa mẹ như thế..."

Trước kia Lâm Hằng An đi học đại học trong tỉnh, còn đặc biệt xin học ngoại trú, mỗi ngày đều về nhà ăn cơm chiều ngủ. Mặc dù tính tình hướng ngoại ham vui, nhưng vô cùng có chừng mực, bình thường đi chơi, đều chưa bao giờ đến nơi vắng vẻ, hoặc đi du lịch đến Châu nào đó quá xa xôi, còn cùng đi với người một nhà đấy.

Hoạt động nguy hiểm cũng không tham gia, cho dù muốn đi học bắn súng, cũng đi đến câu lạc bộ chính quy.

Thật sự một con ông cháu cha trung thực an phận, Lâm Song Phương yêu thương đứa con trai này vô cùng. Cứ nghĩ nhiệm vụ này phải đi mất nửa tháng, trong lòng bà vô cùng không nỡ.

"Phải chăm sóc tốt chính mình, mẹ không cần con làm anh hùng, đánh không lại thì bỏ chạy, nhất định phải sống trở về."

Lời này... Lâm Vinh Tiêu nhìn hai bên một chút, không thấy người nào chú ý đến nhà bọn họ, lúc này ông mới yên tâm.

Ôi làm sao có thể nói loại lời này trước mặt mọi người thế kia? Chúng ta lén nói nhỏ trong nhà không được sao? Để người khác nghe không tốt lắm đâu, làm khó dễ con trai mình thì sao đây?

Lâm Vinh Tiêu vội vàng nói: "Song Phượng à, Hằng An đều hiểu cả mà, em cũng nhắn nhủ nữa, để con luôn ghi nhớ lời em trong lòng, phân tâm thì sao đây?"



"Ờ đúng đúng! Mẹ không nói nữa!"

Sau khi tạm biệt mọi người, Du Hành lái xe đi về phía cổng lớn.

Anh cũng không báo danh, cho nên không đi đến chỗ tập trung, chỉ ngừng xe ở một bên, đợi đến khi đại đội xuất phát, mới đi theo bên cạnh cùng nhau rời khỏi Trầm Vân Hương.

Chờ đến một ngã tư, anh liền chuyển hướng xe đến hướng khác. Lần này đi ra ngoài anh đã có kế hoạch từ lâu, nếu lần này không có nhiệm vụ Bồ trang, anh cũng sẽ kiếm cớ đi ra ngoài.

Trước mắt, anh đã tu luyện [Quy tắc chung kiện thể] đến tầng bốn, các chức năng thân thể, tứ chi và năm giác quan cũng đã đạt đến trình độ mới. Kết hợp với kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm và nhiều lần thí nghiệm, anh chắc chắn mình có đủ năng lực hành động một thân một mình.

Nếu gặp phải mẫu trùng siêu cấp khổng lồ và đội Vệ quân công kích trong loa phát thanh thông báo ở chỗ thu nhận, anh tin tưởng nhất định anh có thể ứng đối qua được.

Đương nhiên, "ứng đối" này không phải đối đầu trực diện, mà là chạy trốn.

Hai ngày sau đó, rốt cuộc Du Hành đi vào mục tiêu đầu tiên, thành phố Hoa huyện bên cạnh.

Thật ra côn trùng vẫn có một chút khác Zombie. Nói ví dụ như: Zombie dựa theo bản năng kiểm ăn mà nhà khoa học vẫn luôn không có cách nào giải thích được, kiên định tiến thẳng về hướng con người tụ tập.

Coi như Zombie ở trong chỗ sâu nhất ở thành thị, mặc dù đã đi loạn trong thành thị, nhưng phương hướng hoạt động đại khái vẫn càng ngày càng hướng ra ngoại thành, bởi vì từng khu vực an toàn hay căn cứ, cứ cách nửa năm hoặc một năm lại gặp phải một trận Zombie triều.

Mà côn trùng là vật sống, bản năng tìm kiếm đồ ăn của chúng càng linh mẫn hơn. Nhưng có một điều chúng không giống Zombie, Zombie chỉ ăn con người và động vật sống. Trong menu ẩm thực của côn trùng món yêu thích nhất là con người, tiếp theo đó là động vật sống, còn hoa cỏ, cây cối, nước, bùn.... Bọn chúng đều có thể ăn được! Nhưng vậy toàn bộ chúng đều có thể ăn được hết.

Cho nên loại năng lực sinh tồn cường đại này khiến cho con người kinh hãi, đồng thời cũng có một chút yên tâm quỷ dị, menu của côn trùng rất rộng, cũng không cắn chết con người không thả, đây đối với con người mà nói cũng là chuyện tốt, đúng không?

Bây giờ Du Hành tiến vào thành phố, mới từ quốc lộ quẹo vào một trấn nhỏ, liền nhìn thấy một ổ côn trùng bẩn thỉu đang ở ven đường, bọn chúng đang gặm hoa cỏ xanh hóa trong đó.

Nghe được tiếng vang chúng lục tục ngẩng đầu nhìn, trong mắt Du Hành lập tức xuất hiện một đám lồng đèn màu đỏ, nhao nhao chuyển động về hướng anh.

Không để ý đến những con côn trùng cản đường này, xe anh đã trải qua nhiều lần tân trang, dư dả ngăn cản nhưng côn trùng loại nhỏ cản đường này.

Sau khi anh tìm được nơi thích hợp, anh liền dừng xe lại khóa kỹ giấu kỹ, chủ yếu phòng ngừa những người sống sót khác trộm xe đi mất.

Khóa kỹ cửa sắt gara, sau đó Du Hành chạy tới phương hướng đã nhìn trúng, vừa rồi lúc lái xe đến đâya nh đã nhìn kỹ bảng hiệu bên đường, biết rõ bên kia là phố buôn bán.

Đến phố buôn bán, Du Hành thuận lợi tìm được ba tiệm sách, mặc dù đều là tiệm sách cỡ nhỏ, nhưng thu hoạch cũng kha khá.

Sau khi bóng đêm giáng xuống, anh tìm một tòa nhà cao tầng, ở trên tầng cao nhất, xếp đặt cửa sổ xong, anh mới bắt đầu nấu cơm tối.

Anh đã trải qua cuộc sống như vậy thật lâu, có đôi khi đã quên mất ngày tháng, sau mấy lần, anh cũng không xác định chính mình trải qua thời gian dài bao lâu.

Đợi đến khi nhiệt độ lên cao, [Quy tắc chung kiện thể] của anh cũng lên tầng năm, tiếp cận tầng sáu rồi.

Từ lâu anh đã rời khỏi thành phố trước kia, đến một nơi khác. Trong lúc này đã trải qua mấy lần trọng thương, cuối cùng đều chống đỡ qua được. Sau khi phục dùng dịch cải tiến gien, thể hiện rõ ở năng lực thân thể liên tục nâng cao ưu tú.

Thẳng đến khi anh bị người của Tuyên Dương Tông xuyên tạc ký ức... Anh mới chính thức trải nghiệm sự nhục nhã này, so với việc sinh tồn khó khăn, điều này càng ấy lên lửa giận từ trong linh hồn anh mỗi khi anh nhớ lại.

Có lẽ do lòng anh tham. Ngay từ đầu chỉ muốn sống sót, bây giờ càng muốn nhiều hơn nữa....

Nghĩ đến đây Du Hành cười cười, dưới ánh nến mờ tối quấy quấy cháo trong nồi, hơi nóng bay lên phả lên mặt, mùi thơm quấn quanh chóp mũi.

Bây giờ đã không cùng đẳng cấp... vậy thì cố hết sức nâng cao thực lực của mình.

"Tôi sẽ thành công." Trong lòng Du Hành thầm nói.