Sau chuyện này, Du Hành cũng không gặp lại Trì Uyển, anh cũng vô cùng bận rộn, ở trong trò chơi có kế hoạch đọc vô số sách, bên ngoài trò chơi còn phải rèn, sắp xếp thời gian đến kín kẻ. Rất nhanh thân thể cao gầy của Mục Hằng đã bắt đầu cường tráng hẳn lên, anh cũng đã đọc một phần sáu sách trong thư viện.
Một phần sau này, chính là 200 triệu bản rồi. Lúc này, khoảng cách Du Hành đến thế giới nhiệm vụ này đã qua hai năm. Nếu như nói với người khác, trong hai năm anh đã đọc 200 triệu quyển sách, nhất định sẽ bị nói học tập quá áp lực, học đến choáng váng.
Người ở bên ngoài nhìn vào, tốc độ anh lật sách nhanh hơn gió, có thể đọc hiểu được bao nhiêu? Đây cũng chỉ là một người đáng thương bị buộc học đến điên rồi.
Ở thư viện hai năm qua, mỗi ngày Du Hành đều phải đón nhận ánh mắt như thế, anh cũng cảm thấy kỳ quái: quản khỉ gió anh lật sách như thế nào? Sao cứ rảnh rỗi theo dõi anh như vậy chứ? Có một lần, anh còn bị một người người đàn ông trung niên khuyên bảo đầy thấm thía: "Làm sao đọc sách, phải đọc kỹ từng chữ từng chữ, còn phải suy nghĩ từng chút, như vậy mới gọi là đọc sách."
Anh cảm ơn đối phương, vẫn làm theo ý mình. Dù sao anh chỉ khắc sâu tri thức vào trong tâm trí, tạm thời mặc kệ có hấp thu hay không, có hiểu hay không. Hấp thu và hiểu được, đây lại là chuyện của sau này. Nhưng những lời này lại không thể nói tỉ mỉ với người khác.
"Thì ra là ngài Hà, thất kính." Du Hành chào hỏi: "Tôi có thói quen đọc sách như thế, làm ngài hao tâm tổn sức rồi."
Hà Minh Thư lại khuyên nhủ hai câu, rồi lắc đầu tiền hô hậu ủng rời đi.
Du Hành cười cười, xem hết cuốn này sau đó đăng xuất rồi đi ăn cơm.
Lại qua ba năm, anh dùng tốc độ cao tốc đọc hết sách vở còn lại. Ngày đọc xong hết đó, trên kênh tin tức vừa lúc thông báo một đảo quốc phía tây Minh quốc bị sóng thần bao phủ, đưa ra lời kêu gọi xin Minh quốc viện trợ nhân đạo.
"Quốc gia chúng ta hủy bỏ cấm vận quý tỉnh phía tây, tiếp nhận cả nước đảo quốc di dân... theo đó, tổng thống đảo quốc đề xuất cả nước sửa quốc tích nhập vào quốc tịch chúng ta, sau này cùng nhau chống lại tai nạn, tổng thống quốc gia chúng ta biểu đạt thái độ hoan nghênh, tuyên bố: đoàn kết mới là điều kiện mấu chốt giúp nhân loại sinh tồn phát triển..."
Đây đã là lần thứ ba Du Hành chứng kiến nước thứ ba gia nhập vào Minh quốc, anh nhớ rõ năm trước là nước láng giềng phía Nam, lúc ấy quốc dân Minh quốc một mảnh vui mừng, cho rằng đây là minh chứng quốc gia cường thịnh. Ngẫm lại xem, một quốc gia vứt bỏ quốc tịch vốn có của mình, hy vọng gia nhập vào quốc gia của mình, dân chúng cũng mặc kệ giữa cao tầng các quốc gia tiến hành trao đổi lợi ích kinh tế, chính trị như thế nào, họ chỉ cảm thấyđầy tự hào, kiêu ngạo!
Quốc lực cường thịnh đối với Du Hành cũng là một chuyện tốt, anh xem xong tin tức, lại lướt mạng internet một lúc mới đi ngủ.
Chờ đến lúc anh rời giường, RT9009 nói với anh: "Trong lúc anh ngủ, tôi đã kết toán xong điểm lương hỏa cho anh, tổng cộng một tỷ hai chín ngàn tám trăm sáu mươi bảy vạn điểm, tôi đã làm tròn số lẻ cho anh rồi đấy."
"Vất vả cho mi rồi." Sau khi xem xét số dư điểm lương hỏa một lúc, Du Hành thỏa mãn đóng trang tài khoản cá nhân: "Như vậy bước kế tiếp tôi đi học được rồi."
Thấy Du Hành không có lấy được điểm lương hỏa rồi bỏ chạy, từ bỏ làm nhiệm vụ, RT9009 có chút vui mừng: "Thế Kí chủ cố gắng lên, chúc anh đạt max điểm giành được vị trí thủ khoa, chỉ số thông minh nghiền áp!"
Du Hành cười rộ lên: "Nhận lời tốt của mi, hẹn gặp lại sau nha."
Anh đi vào đại sảnh trường học tìm giáo sư giả thuyết nghe giảng bài, từ tầng hai đến tầng mười lăm đều là phòng học, không phải loại phòng học truyền thống như trên giảng đường, mà là phòng học một người, từng phòng đều chỉ có một bàn một ghế và một bục giảng, cách âm rất tốt.
Thể nghiệm ngày đầu tiên đi học vô cùng tốt, đói bụng liền ăn thức ăn mình mua trong hệ thống trao đổi điện tử. Đây là lần đầu tiên anh hưởng thụ đồ ăn trong hệ thống trao đổi điện tử, hương vị đồ ăn những thứ gia tăng thể lực, đề cao trí lực, tăng đủ loại.... đều rất tốt, phần lớn đều là bánh ngọt, kẹo, bánh bao gì đấy. Hôm nay anh ăn hết một cái bánh ngọt lớn, sau khi ăn xong tinh thần mệt mỏi được giảm bớt trên phạm vi lớn, hiệu suất học tập tăng lên rất cao.
Giáo sư giảng bài giả thuyết cũng giảng giải đủ các mặt, nếu nghe không hiểu chỗ nào còn có thể lặp đi lặp lại nhiều lần giảng bài lại cho anh, không mất kiên nhẫn chút nào. Nếu muốn nghe lại một chương hoặc tiết học đó, còn có thể tùy thời chọn khóa, điều chỉnh lại tiến độ nghe giảng bài.
Đối với học sinh, giáo sư giảng bài như vậy quả thật hoàn mỹ.
Lần đầu tiên nghe giảng kết thúc thuận lợi, Du Hành được lợi ích không nhỏ, cũng đúng cơ chế giáo sư giảng bài đã có sơ bộ hiểu rất rõ ràng, nói tóm lại trừ phi anh có yêu cầu chỗ nào đó, bằng không giáo sư chỉ giảng bài dựa theo nguyên tắc "Toàn diện, kỹ càng, từng bước đúng chỗ". Đối với một ít môn học có yêu cầu trình độ trụ cột, học sinh phải hiểu rõ nhất định thì phải tốn chút thời gian.
Anh quyết định sau này trước khi đi học cần phải chuẩn bị bài, khoanh lại mấy chỗ không hiểu rồi nhờ giáo sư giảng bài giả thuyết giảng lại.
Trong cuộc sống sau đó, Du Hành sắp xếp thời gian rất khá, sáu giờ sáng rời giường, học tập đến chạng vạng năm giờ tối, ăn cơm xong thì đi tản bộ, thời gian còn lại thì đi đến tòa cao ốc tham gia các cuộc thi, thi xong lại trở về kí túc xá đi ngủ. Cuộc sống như vậy, cũng không khác tham gia kì thi đại học bao nhiêu.
Anh hầu như dùng cả đêm để thi hai môn hạng mục nhỏ, có đôi thi gặp được cuộc thi văn khoa anh am hiểu, cả đêm có thể thi được bốn môn thậm chí còn hơn, thành tích đều là max điểm. Anh đều lựa chọn che dấu thành tích và đánh giá bài thi, cũng không muốn dẫn đến sự chú ý không cần thiết.
Trên kênh thế giới mỗi ngày đều có người kêu gào: "Học bá cầu mang" "Học thần tôi muốn ôm đùi anh"... mỗi ngày trên kênh thế giới đều vô cùng náo nhiệt những lời này, Du Hành chỉ ngẫu nhiên chú ý một vài điều trên kênh thế giới, đã nhìn quen mắt nhiều tên trong đó.
Thứ hai có tác dụng so sánh thực tài thực liệu, bình thường đều là giáo viên bên ngoài trò chơi, giáo sư cao cấp, tất cả chuyên gia các lĩnh vực mở ra, bọn hắn không lấy danh sách trong nhóm đầu tiên di dân, làm như vậy để xây dựng tiền tài và tài nguyên.
Không phải mỗi người đều có thể đoạt được danh sách nhóm di dân đầu tiên, có người không có cùng quan điểm về việc di dân đầu tiên, có người cảm thấy di dân đầu tiên rất tốt, sớm đi chắc chắn tốt hơn so với trễ, nếu sau khi nhóm di dân đầu tiên đi rồi sau đó phi thuyền không quay lại nữa thì sao đây? Chẳng phải bọn hắn sẽ chờ chết sao?
Cũng có người cảm thấy đi trễ tốt hơn, anh xem anh sớm đi qua đó, bên đó muốn cái gì cũng đều không có, đi còn phải xây nhà, rất mệt mỏi đấy. Chẳng bằng cứ như bây giờ, hưởng phúc nhiều, nhiều lời ít tiền, sau này đi qua hy vọng trực tiếp mua được nhà cửa, muốn đẹp bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Đối với những lớp học thêm kia, Du Hành cũng có chút cách nghĩ của mình, tính đợi đến lúc mình nắm hết những sách vở mình đã xem qua, năng lực cũng đạt đến trình độ nhất định thì mở một lớp, kiếm thêm tiền. Chỉ là chủ nghiệp trước mắt của anh nhất định phải là học tập, anh hiểu rất rõ chủ yếu và thứ yếu.
Trong trò chơi có cơ chế chống gian lận rất nghiêm khắc, muốn gian lận trong hệ thống trò chơi rất khó khăn, dù có người đầu tiên thi xong, lặng lẽ đem đáp áp bài tập cho người khác, người đó cũng không cần nghĩ. Bởi vì kẻ ra đề mục là đầu não một mình gánh vác, trải qua máy tính tính toán đầy tinh vi, mỗi đề bài sẽ không sử dụng hai lần. Cùng một môn thi lại nhiều lần, trình độ giống nhau thấp đến khiến người ta tức lộn ruột.
Trải qua chuyên gia toàn bộ thế giới tầng tầng mã hóa, hơn nữa giao phó quyền khống chế cao nhất cho đầu não trò chơi, duy trì tính công bằng lớn nhất trong trò chơi này. Lúc Du Hành đạt được nhiều lần max điểm trong thành tích cuộc thi, anh cũng bị hệ thống chống gian lận kiểm tra đo lường qua.
Rất nhanh, Du Hành đạt một đống cấp độ SS, tri thức lí luận cấp S, max điểm... phá vỡ ghi chép thành tích một trăm năm mười hạng. Anh định trước tiên thi xong, những hạng mục cần thực tiễn thì từ từ học sau, rồi lại đi thi.
Vào năm thứ mười một Du Hành tiến vào thế giới nhiệm vụ này, anh đã thi bốn ngàn tám trăm năm mươi hai môn, 92% thành tích đạt cấp bậc cao nhất SS, cấp độ S, còn lại mấy môn S cấp độ S đều là các hạng mục thực tế.
Thêu hoa thật quá khó khăn! Du Hành thi được lý thuyết max điểm, chỉ cần trên mặt giày vò nghiêm chỉnh một chút. Rồi thuê hai mặt gì đó, thêu chim, màu thêu... Vì để làm ra những thành phẩm này, thật khiến anh mệt chết người.
Anh cảm thấy, khởi điểm của anh cao hơn người khác, học thêm nhiều thứ mới sẽ không lãng phí ưu thế của mình, nhưng thêu hoc sao? Thêu đó!
Thi lại chín lần, mới đạt được S cấp độ S, mắt thấy không có khả năng tiến bộ nữa anh mới từ bỏ cho qua.
Anh xem nhiệm vụ lần này như kỳ nghỉ phép của mình, thẳng đến một ngày nào đó, trong đêm anh rời khỏi tòa nhà thi cử, lúc đèn đường lóe lên, đột nhiên anh cảm thấy có một trận gió bổ nhào về phía trước, anh lập tức nghiêng người né tránh.
Lẫn mất quá nhanh, làm cho người đàn ông giơ đao sau lưng trố to hai mắt, Du Hành lập tức trở tay rồi đạp qua một cước.
Trong trò chơi mô phòng 100% cảm giác thực tế, một cước này đạp qua khiến người đàn ông kêu thảm nện trên mặt đất, ôm bụng bò cũng không đứng dậy nổi.
Du Hành lập tức liên hệ mạng lưới bảo vệ trong trò chơi, chỉ năm giây sau đã có ba cảnh sát mạng xuất hiện từ hư không, bắt người đàn ông còn đang uốn éo trên mặt đất đi mất... để lại một người đưa anh trở lại kí túc xá.
"Từ hôm nay trở đi đã xảy ra vài sự kiện tập kích, tiếp theo chúng tôi sẽ phát bưu kiện cho ngài, xin ngài chú ý bưu kiện, cũng xin ngài khi ra ngoài nhớ chú ý an toàn, hoặc lúc đăng xuất phải đảm bảo an toàn."
"Tại sao?" Hôm nay cả ngày anh đều đi học, cũng không biết tình huống bên ngoài. Bây giờ nghĩ lại, hôm nay dọc theo con đường này xác thực người đi đường rất thưa thớt.
Cảnh sát mạng dừng lại một chút, dường như đang tiếp nhận mệnh lệnh, một lát sau mới đâu ra đấy nói: "Có lời đồn, chỉ cần giết chết người chơi trong trò chơi, người chơi thật sự sẽ bị tử vong não."
Vừa nói như vậy Du Hành lập tức hiểu, đây chính là tiêu diệt đối thủ cạnh tranh? Vậy cũng quá cực đoan rồi! Hơn nữa, chính mình học cặn bã, giết nhiều học bá hơn thì có tác dụng gì chứ?
"Tôi hiểu được, cám ơn anh."
Trở lại ký túc xá, sau đó anh suy nghĩ, định đăng xuất rồi lên mạng tìm hiểu tin tức, kết quả lại phát hiện —— anh không cách nào đăng xuất được?