Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng như vậy, không ai có thể tự mình an ủi đây chỉ là đăng xuất, không nghe người đàn ông kia kêu la thảm thiết thế nào sao! Đăng xuất khỏi trò chơi này sẽ khó chịu đến như vậy sao?
Tiếng thét chói tai không ngừng vang lên, trong đêm này, đại đa số mọi người đều có sự chuẩn bị nên tụ tập bên ngoài, đều muốn "mắt thấy mới là thật", kết quả không an ủi được chính mình, còn bị dọa sợ hết hồn.
Đêm nay không ít mọi người mất ngủ, những người thân, bạn bè hoặc thí sinh quen biết biến mất, tâm tình bọn họ càng thêm khó chịu, thế nhưng lại không có cách nào liên hệ với bên ngoài trò chơi, không cách nào xác định người đó có an toàn hay không, trong lòng giống như lửa thiêu vô cùng lo lắng.
Sách trong tay nữ sinh rơi trên mặt đất, một lúc lâu mới ngồi xuống nhặt lên, bờ môi cô run run nói: "Tôi... tôi đi về... hẹn gặp lại."
Du Hành gật gật đầu với cô: "Gặp lại sau."
Tầng một này có không ít người thi điểm kém, các thí sinh vì quá chấn kinh mà tán loạn bốn phía, rất nhanh chung quanh chỗ thí sinh biến mất đã trống rỗng. Du Hành đi qua sờ sờ tường, nhìn sàn nhà, không có một chút dấu vết gì, cảm giảc được ý thức những người khác ngưng kết thành thực thể, anh xác thực cảm thấy thí sinh gặp trở ngại... năng lượng ý thức tan rã.
Từ ngày hôm qua đến nay, thư viện kín người hết chỗ, lịch sử đại X tổng cộng có 29 mục, trong tay mỗi người đều là một tập sách dày cộm.
Đối mặt với cuộc thi như vậy, thí sinh đã học qua vô cùng vui mừng, thí sinh chưa từng học chỉ thấy tuyệt vọng và bất lực. Du Hành nghĩ, anh có khả năng như vậy nên làm gì đây?
"Anh à, anh đang suy nghĩ gì vậy?" Một giọng nữ non nữ vang lên: "Sủi cảo không ăn được à?"
Anh cúi đầu nhìn, là cô bé đã gặp trước đó, cô bé đang kiểng chân nhìn chằm chằm vào chén anh: "Muốn ăn không?"
"Muốn!"
"Em ngồi đi, anh đi mua cho em."
Anh mua sủi cảo về, cô bé cùng anh ăn xong rồi nói lời cảm ơn: "Cảm ơn ca ca."
"Cha mẹ em đâu rồi? Lại không ở cạnh em?"
"Bọn họ đi thư viện rồi á... em đói bụng, tự mình đi tìm đồ ăn."
Du Hành cúi đầu hỏi cô bé: "Anh đưa em đi thư viện tìm cha mẹ em, có được không?"
Anh đưa cô bé đi đến thư viện, trên đường đi cô bé dùng ngôn ngữ trẻ con, nụ cười tươi rạng rỡ như hoa hướng dương, vừa tươi trẻ vừa đáng yêu. Sau khi đến thư viện, anh ngồi xuống tạm biệt cô bé: "Anh cũng đi vào đọc sách, em biết cha mẹ em đọc sách ở khu nào không?"
"Biết."
"Hẹn gặp lại."
Cô bé thấy anh cũng đi vào thư viện đọc sách, kỳ quái hỏi anh: "Anh học giỏi như vậy, làm sao cũng như những người kia, câu nói kia nói thế nào nhỉ, nước đến chân mới nhảy?"
Du Hành cười: "Học nữa học mãi nha."
"Anh không mệt mỏi sao?"
"Không mệt. Chỉ là gần đây thi quá nhiều, lòng hơi mệt. Nếu có thêm được vài ngày nghỉ thì tốt rồi." Anh thuận miệng phàn nàn vài câu, tạm biệt với cô bé: "Gặp sau nhé."
Trên đường trở về ký túc xá, anh nghĩ đến cô bé vừa rồi, giọng điệu nói chuyện, năng lực biểu đạt... Đều hơi quái dị. Quan trọng nhất, cô bé cho anh một loại cảm giác kỳ quái. Trước đó đã từng nói qua, anh có thể cảm giác ý thức ngưng thể của thí sinh khác, cô bé này cho anh cảm giác hơi kỳ quái, chỉ là dọc theo con đường này anh đã nghiên cứu rất lâu, lại nói không rõ kỹ quái chỗ nào.
Mà đây là lần thứ hai anh gặp cô bé này, trong lòng Du Hành có suy đoán, còn cần cơ hội chứng minh là đúng, hơn nữa RT9009 có nói dường như sức mạnh kia cũng không có ý tốt, nó giam cầm ý thức con người trong trò chơi, làm ra hành động tùy ý xử trí sống chết của người khác. Nếu suy đoán của anh là đúng, càng thêm không thể đánh rắn động cỏ, chỉ có thể từ từ giết nó.
Đến lúc thi lần ba, người càng ít đi, lần này bầu không khí cuộc thi càng thêm nặng nề. Sau khi thi xong, Minh phu nhân phát thanh nói, cuộc thi lần sau là triết học cận đại.
"Tôi thấy các người quá yếu ớt, được rồi, ngày mai cho các người nghỉ... Nghỉ ba ngày nha, sau này thi một ngày được nghỉ ba ngày, thế nào, có kinh hỉ không?"
Kinh hỉ cái quỷ gì!
Các thí sinh giận mà không dám nói gì, nghỉ nhiều thêm ba ngày cũng là chuyện tốt, dù sao tinh thần tất cả mọi người đều căng cứng cao độ, nếu không thả lỏng một chút, sẽ mệt chết mất. Thế nhưng cho dù có kỳ nghỉ, đêm nay đoạn đầu đài vẫn phải lên, chỉ là xem cây đao kia rơi xuống đầu ai. Bọn hắn không chút cảm kích Minh phu nhân, đây là một Ác Ma, ma quỷ!
Cuộc thi kết thúc, các thí sinh lục tục ra về, Du Hành đi đến thành mỹ thực ăn cơm, lúc đi trở về ký túc xá nhìn thấy đám đông di chuyển về hướng thư viện, có thể đoán ba ngày kế tiếp thư viện kín hết cả người.
Vào lúc ban đêm, hành lang ký túc xá vẫn có thí sinh nôn nóng dạo bước chờ đợi thành tích, Du Hành bị nữ sinh bên cạnh mời ra bên ngoài cùng đợi thành tích, cô ấy cũng rất căng thẳng, chỉ là cố gượng đọc sách.
Du Hành cũng cầm sách nhìn, có vài tri thức không phải học thuộc lòng là được, còn phải hiểu, đề thi cũng không phải chỉ dựa vào thuộc bài là giải được.
Anh nghe nữ sinh nhỏ giọng hỏi anh: "Xin chào, anh hiểu triết lý này không?"
Du Hành nghiêng đầu nhìn một chút, giải thích cho nữ sinh, đợi giải thích xong, đôi mắt nữ sinh sáng rực lên: "Anh thật lợi hại, tôi vẫn luôn không hiểu chỗ này, cho dù nghe giáo viên giả thuyết giảng mấy lần vẫn không hiểu, anh chỉ giảng như vậy tôi liền hiểu ngay, cảm ơn anh nhiều lắm!"
"Không cần cám ơn."
Trải qua chuyện vừa rồi, rõ ràng nữ sinh càng thân thiết với Du Hành hơn, còn chủ động nói tên của mình với anh: "Anh thì sao, anh tên gì?"
"Mục Hằng."
Sau đó khi có vấn đề gì thắc mắc, Trần Đình Đình sẽ hỏi anh, làm cho trong lòng Du Hành dần dần thành hình một chủ ý. Anh cảm thấy anh có thể mở một trường luyện thi, bổ sung lại kiến thức cho các thí sinh khác, đồng thời anh cũng có thể ôn tập lại một lần nữa, một công đôi việc.
Đương nhiên, sức lực của anh quá nhỏ, cũng không biết trước đó những người kia tổ chức trường luyện thi thế nào, sẵn có cuộc thi lần này mở đường? Có nên xử lý vài chuyện này cùng nhau luôn không? Trong cuộc thi có nhiều phạm vi như vậy, nội dung có gần ngàn vấn đề, người khác không được như anh, rất khó ôn tập được tất cả, nếu gặp phải vấn đề hoàn toàn xa lạ trong đề thi, vậy thì xong đời rồi.
Du Hành cũng không hi vọng thi đến cuối cùng chỉ còn lại một mình mình.
Đợi đến đúng 12h, anh mở mail ra xem, max điểm. Nữ sinh bên cạnh hỏi anh" "Anh thi được mấy điểm?"
"Đã qua."
Mắt Trần Đình Đình trợn trắng, thế thì chắc chắn qua, có điều còn có thể ngồi ở chỗ này? Cô nghe ra Du Hành không muốn nói điểm cụ thể của mình, cô cũng không tiếp tục hỏi nữa, che miệng ngáp một cái: "Toi đi ngủ đây, gặp sau nha."
Du Hành dời ghế về lại ký túc xá, khóa cửa lại, Du Hành lấy dụng cụ liên lạc, người tìm đầu tiên chính là Hà Minh Thư, anh nói ý nghĩ của mình cho đối phương biết, sau đó hiển nhiên đối phương hơi giật mình.
Trải qua mấy lần thi này, Hà Minh Thư cũng biết Du Hành không phải học tra, bởi vậy cũng không cho rằng anh không đủ năng lực, mà hắn cho rằng: "Tại sao cậu có thể nghĩ như thế?" Quá không thể tưởng tượng được, mọi người đều là quan hệ cạnh tranh! Coi như bên cạnh hắn có vài người bạn vây quanh, hắn cũng chỉ bằng lòng bạn bè của mình mà thôi, dù sao đều là người một nhà, cùng nhau tiến bộ thật tốt.
Những người khác...
Hà Minh nhã nhặn từ chối Du Hành: "Tôi cũng bận lắm, không có thời gian đâu."
Đã như vậy, Du Hành không bắt buộc. Anh quen biết nhân vật học bá, chỉ cần thông báo cho Hà Minh Thư mà thôi. Bởi vậy anh dứt khoát xoát nhiều lần trên kênh thế giới, trực tiếp phát quảng cáo:
"Buổi sáng ngày mai lúc chính giờ, tại phòng sinh hoạt số bốn ở thư viện giảng bài miễn phí trọng điểm môn triết học cận đại, cần thí sinh đúng giờ vào sảnh."
Liên tục viết hơn mười bài Du Hành mới tắt thông tin, đi ngủ, để lại kênh thế giới ồn ào một trận.
Tám giờ ngày hôm sau, Du Hành đúng giờ đến thư viện, đợi đến lúc chín giờ mới khóa cửa lại. Anh đã dùng tiền thuê phòng sinh hoạt này một ngày, có thể sử dụng đến mười hai giờ đêm nay.
Người đến không nhiều, chỉ chừng ba mươi người, Du Hành cũng không nói nhảm nhiều: "Mọi người tin tưởng tôi, đến nơi này vào lúc mấu chốt này, tôi nhất định sẽ giảng bài thật tốt cho mọi người." Anh tự giới thiệu một phen rồi bắt đầu giảng bài.
Phòng sinh hoạt có màn hình chiếu, không ngừng thay đổi phối hợp với tốc độ giảng bài của Du Hành. Anh có một ưu thế lớn, chính là anh có hệ thống tri thức như trong lòng bàn tay, nói vô cùng trôi chảy, thoáng chốc đã giảng giải vô cùng mạch lạc thông suốt. Lại sau đó nói đến chỗ khó trọng điểm khó giảng dạy, chiếu theo ý Du Hành, không cần giảng hết một lần toàn bộ nội dung môn triết học cận đại, thời gian không đủ, cũng không cần thiết phải như thế.
Thay vì giảng dạy cho bọn họ toàn bộ kiến thức nửa vời, còn không bằng tấn công trọng điểm, nắm chắc đủ điểm tiêu chuẩn để vượt qua kỳ thi.
Một ngày trôi qua, những thí sinh nửa tin nửa ngờ kia, cảm thấy vô cùng may mắn chính mình đã đến nghe giảng bài. Đi học ở trường nghe giáo viên giả thuyết giảng bài, phải nghe suốt một tiết học? Chính mình đi đến thư viện gặm sách, giống như mò kim đáy biển.
Hôm nay thật sự đến đúng rồi!
Một ngày sau khi chấm dứt, tất cả mọi người ghi nhớ du hành thông tin tài khoản, hẹn rồi ngày mai tiếp tục.
Mở cửa, bên ngoài có người thăm dò: "Ủa các người tan học rồi sao?" "Giảng bài thế nào?" "Khi tôi đến đã đóng cửa không vào được nữa!"
Có người không muốn nói, sợ có người đến cạnh tranh, thế nhưng một đám người cũng không làm tốt công tác nội bộ hẹn nhau không nói ra bên ngoài, liền có thí sinh khác nhanh miệng nói: "Vô cùng tốt! Tôi cảm thấy có hy vọng rồi, ngày mai các người cũng đến nghe đi!"
Vào lúc ban đêm, trên kênh thế giới vô cùng náo nhiệt, ngày hôm sau, có người đến thêm nữa....
Chương trình học ngày hôm sau, lại đến thêm người, nhét tràn đầy phòng sinh hoạt một ngàn người. Từ từ, Du Hành có danh vọng ngày càng cao trong lòng các thí sinh, trong lúc này bé gái kỳ quái kia cũng không xuất hiện, làm cho anh muốn tìm kiếm chút gì đó cũng không được.
Ở nơi không ai biết, người cầm lái thế giới trò chơi này có chút phiền chán những cuộc thi trò chơi này rồi.