Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 185: Tận thế trò chơi 10



Vừa rồi Du Hành nói một con lợn rừng không đủ ăn, không phải lấy cớ mà thật sự không đủ ăn, sau khi ăn xong mọi người còn có chút luyến tiếc vì đã hết, Trì Uyển ôm bụng: "Tôi còn có thể ăn chút gì đó." Bị lợn rừng đâm vào bụng còn có chút đau nhức, nếu như ăn thêm một chút nhất định có thể khỏe lại toàn bộ.

"Tôi cũng thế."

"Tôi cũng vậy, lượng cơm biến lớn rồi."

"Ăn cái này đi." Du Hành từ phía sau túm ra một bó lá cây dài rộng: "Ăn sống cũng được."

Các thí sinh kinh ngạc: "Cái này thật có thể ăn à? Tôi còn tưởng rằng cậu hái lá cây để chơi đấy."

Lời này nói, ở trong hoàn cảnh này ai còn có tâm tư hái lá chơi chứ? Du Hành bất đắc dĩ nói: "Thật có thể ăn, nhanh chóng ăn xong rồi ngủ đi, đã sắp xếp canh gác đêm rồi đều phải nhớ kỹ đấy, tự mình đặt đồng hồ báo thức đi."

Anh dẫn đầu hái vài miếng lá, tùy tiện chà xát vài cái bắt đầu gặm. Lá cây này thoạt nhìn mỏng, lúc cắn có cảm giác dày đặc, bên trong đều là thịt lá, trong vắt ngọt ngào, hơi nước cũng nhiều.

Một đoàn người bọn hắn ăn được đầy đủ, một đám ngủ một đám gác đêm, định nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai nhất định sung sức đi nhiều thêm một đoạn đường.

Trong dấu vết bọn hắn đi lại trên đường, có cái gì theo dõi bò đến, mang theo ướt át và mùi tanh của đất.

Du Hành lập tức bảo đồng bạn khác đem đống lửa biến thành một tầng ngăn trở phía trước, mỗi người đều cầm vũ khí lên, rất nhanh đám rắn kia đã đến trước mặt, lại bị đống lửa hun không dám đến gần phía trước.

Có một con rắn tiếp tục đi phía trước, con rắn dài chừng hai mét, thân thể tráng kiện khoảng chừng mười lăm cm, nó bị ngọn lửa hun phỏng, mạnh lùi về phía sau đập đuôi vào mặt đất, sau đó vội vàng không kịp chuẩn bị đã nhảy lên, há to miệng lớn nhào đầu về phía trước.

Nó phốc cắn sang trái, lại đúng lúc là chỗ Du Hành đứng, anh đã có sự chuẩn bị, cầm bó đuốc dùng sức đập! Chỗ anh đánh không phải đầu rắn mà là bảy tấc rắn, thoáng chóc khiến rắn sợ tiến vào trong đống lửa, lập tức vang lên âm thanh thiêu đốt loẹt xoẹt không dứt, còn có mùi thơm truyền đến, đuôi rắn dài rộng còn lộ ra bên ngoài, co rút run rẩy vài chục cái sau đó không động đậy được nữa.

Du Hành vì đập bảy tấc rắn nên đã dùng hết toàn lực, đồng thời điều chỉnh lại vị trí, lúc thành công hạ được con rắn lớn gan này thì chân anh cũng bị đống lửa đốt bị thương. Nhưng anh cũng không lùi lại, giơ bó đuốc uy hiếp mấy con rắn khác: "Đến đi!"

Bầy rắn rõ ràng lui về phía sau, nhưng vẫn có khoảng mười con ngẩng cao đầu, nghĩ bọn này đều là mỹ vị nên đánh thắng tới.



"Lên...!"

"Đánh bảy tấc!"

"Chết! Tôi biết đánh bảy tấc! Nhưng bảy tấc là ở chỗ nào?!"

Hơn mười con rắn hung ác cùng nhau nhào về phía trước, các thí sinh cuống quít ứng đối, ỷ vào nhiều người, đơn giản chỉ cần đánh rớt tất cả rắn ra đất, cũng có người bị rắn cắn bị thương. Đám rắn này đều là rắn độc, người bị cắn chỉ vài giây sắc mặt đã biến đen run rẩy mấy cái rồi tắt thở.

Còn lại những con rắn kêu tê tê tê, từ từ rút đi, Du Hành giơ bó đuốc cùng mấy đồng bạn đuổi theo đường lui của rắn thăm dò, xác định quả thật bọn chúng đã rút lui hết mới trở về.

Thí sinh sống sót nhìn những tử thi trên mặt đất, đều có chút thương cảm, bọn hắn cùng nhau đào huyệt chôn giấu thi thể đi, trong đống lửa rắn độc bị nướng tỏa ra mùi thơm vô cùng hấp dẫn.

"Ai da, đáng tiếc là rắn độc, bằng không đã có thể ăn rồi." Sau khi thương cảm lại phải tiếp tục sống sót đây này, nghe mùi thịt rắn thơm tho,, có thí sinh nhịn không được liếm liếm miệng, hơi tiếc nuối đây là rắn độc không thể ăn.

"Đầu tuyến độc của rắn nằm trong cơ thể, nếu làm thịt sạch sẽ thì có thể ăn được, đáng tiếc..."

"Thật sự dọa chết người, tôi sợ nhất chính là rắn."

"Tôi cũng sợ, sợ nhất thứ vừa trơn vừa dài vừa bóng..."

Mọi người trải qua sự cố kinh tâm động phách, rốt cuộc ngủ không được, dứt khoát vây quanh đống lửa tùy tiện trò chuyện với nhau... Du Hành định tiếp tục ngủ, chào hỏi đồng bọn rồi bò lại lên cây.

Rất nhanh Du Hành đã bị đồng bạn đánh thức, trời đã sáng, một ngày mới đã đến, thời gian của bọn hắn không còn nhiều nữa, khoảng cách đến cuộc thi này chấm dứt chỉ còn lại sáu ngày.

Bọn hắn rời khỏi nơi đặt chân này, chân trước vừa rời đi đã có một đám thí sinh kiểu dã nhân từ trong rừng đi ngang qua.

"Ở đây có dấu vết đốt lửa, nhất định hôm qua có người ở đây!"

"Nơi này có dấu vết đào đất này, chắc chắn chôn rất nhiều người!"

"Mau đến đào lên!"

Đây là một đám người mới nếm thử mùi vị thịt người, bọn hắn một đường đều đi theo đội ngũ khác, xa xa bám theo sau, để những người kia dẫn đầu dò đường, có có thể đục nước béo cò tìm được vài người chết hoặc nửa chết nửa sống để ăn, thời gian vừa qua coi như không tệ.

"Nhìn da mặt có chút không đúng, có độc chết chúng ta không đấy?"

"Đều chết cả rồi, độc gì cũng mất hết, nhất định có thể ăn được!"

"Hì hì hì tôi đi nhóm lửa đây."

Hôm nay lúc chạy đi bọn Du Hành lại gặp loại rắn độc này nữa, nhưng bọn hắn cũng không chống đối chính diện, lén lút chờ đợi đám rắn độc này đi qua mới dám xuất hiện.

Trì Uyển nhịn không được hỏi: "Mục Hằng, sao hôm nay lá gan của anh lại nhỏ như vậy?" Giọng điệu có chút bới móc, hỏi xong cô đã hối hận.

Du Hành kỳ quái nhìn cô: "Con rắn kia rất độc, tối hôm qua cô không phát hiện sao?" Anh đọc được từ [Bách khoa toàn thư về tri thức động vật], loại rắn này kịch độc, độc đến trình độ nào sao? Người bị cắn, cả người đều mang theo độc, thậm chí trải qua bốn tầng thực vật chôn vùi (*chuỗi thực vật sinh tồn trong tự nhiên) độc tính cũng không giảm bớt, có thể nói độc này rất bá đạo. Anh may mắn tối hôm qua chỉ bị đống lửa làm phỏng, nếu bị cắn một cái anh đã game over rồi.

Trì Uyển đỏ mặt nghiêng đầu, sắc mặt Thịnh Thông hơi đen, nhưng cũng không nói gì thêm.

Cẩn thận đợi bầy rắn đi ra, mọi người mới bắt đầu chạy đi lần nữa.

Chờ bọn hắn kéo nhau đến được phố Mỹ Thực, hầu như mất đi nửa cái mạng, nhân số cũng ít đi một phần năm. Sau khi đi vào phố mỹ thực, các thí sinh tản đi hết, vội vã đi mua đồ ăn. Mỗi người đều mua một đống lớn đồ ăn, có người hết tiền trò chơi thì đi mượn, từng người tự bàn tốt giao dịch.

Vào lúc mua cơm Du Hành nghe có người gọi anh: "Mục Hằng!"

Anh nhìn lại, phân biệt trong chốc lát mới hỏi lại: "Trần Đình Đình?"

"Đúng, là tôi!" Thoạt nhìn cô vô cùng vui mừng, vừa muốn chạy đến đã bị một người đàn ông giữ chặt: "Này, cô chạy cái gì mà chạy?"

Trần Đình Đình dùng sức giãy giụa: "Thả tôi ra! Tôi không mượn buông ra!"

"Cô nói mượn thì mượn, không mượn thì không mượn, nghĩ hay quá nhỉ!" Người đàn ông cường ngạnh túm lấy cô.

Du Hành cau mày đi qua, trong tay còn bưng cà-mên: "Trần Đình Đình, cần giúp không?"

"Cần! Tôi không biết người đàn ông này, hắn bất lịch sự với tôi!"

Người đàn ông nghe Trần Đình Đình nói xong, mở to hai mắt: "Bất lịch sự với cô, là cô tình tôi nguyện mới đúng!"

"Nói chuyện thì nói chuyện, động tay cái gì." Du Hành cũng hiểu sơ sơ về Trần Đình Đình, có lẽ gia đình của cô không tệ, cách ăn nói làm việc rất có giáo dưỡng, nếu cô ấy nói người này bất lịch sự, khả năng nói dối rất thấp.

Anh tự tay đẩy tay người đàn ông ra: "Buông tay, từ từ nói."

Trần Đình Đình lập tức trốn đến bên cạnh anh, đối mặt với Du Hành hỏi thăm, cô hơi khó mở miệng, nhưng việc này không nói rõ ràng không được, dù sao người ta đến giúp cô, cô cũng phải nói rõ tình hình thực tế cho người ta biết chứ?

"Tôi, trong tài khoản của tôi không có tiền rồi, hắn nói trả giúp tôi, bảo tôi cùng hắn, cùng hắn..." Cô nhỏ giọng cuối cùng nói ra một chữ, Du Hành nghe đến đó liền hiểu. Anh đưa cà-mên cho Trần Đình Đình, đối mặt nói chuyện: "Thay đổi thì thế nào, cô ấy không muốn."

"Vừa rồi cô ta đã đồng ý!"

"Tôi không có!"

"Chúng ta đừng ồn ào ở chỗ này, ảnh hưởng đến các bạn khác ăn cơm, qua bên kia thế nào?" Du Hành lấy đao ra xoay trong tay, cây dao này rất hay dùng, bởi vậy lổ thũng rất nhiều, còn mang theo vết máu sẫm màu.

Đợi người đàn ông rời khỏi, Trần Đình Đình rõ ràng thở phào một hơi, cô trả lại cà mên cho Du Hành: "Thật sự cảm ơn cậu nhiều."

"Không cần cảm ơn, không phải tài khoản cô hết tiền rồi sao? Cầm lấy ăn đi."

"Cảm ơn, tôi sẽ trả lại cho cậu."

Cô thấy Du Hành lại đi mua cơm, nhắm mắt theo đuôi theo sát anh, sau đó cùng nhau tìm một vị trí ăn cơm. Ba ngày nghỉ tiếp theo, đồng bạn trước đó thất lạc nhau hội hợp được bốn người, sau đó Trì Uyển và Thịnh Thông cũng đã đến, từ từ hợp lại thành tiểu đoàn thể.

Trải qua ba cuộc thi trước đó, thí sinh đào thải ngày càng nhiều, Du Hành còn nhớ rõ khi qua được rừng rậm cấp một, phố mỹ thực có rất nhiều người chen lấn nhau, chật chội. Sau ba cuộc thi, Du Hành rõ ràng nhìn thấy thí sinh thưa thớt rất nhiều trong phố mỹ thực, khó có thể gặp cảnh chen chúc chật chội khó có thể xoay người như trước.

Anh nói với đồng bạn khác: "Tận khả năng ăn nhiều một chút, nếu không đủ tiền tìm tôi lấy."

Bọn họ không cách nào cầm đồ vật trong phố mỹ thực đi ra ngoài, muốn ăn chỉ có thể ăn no ở đây. Lúc này bọn hắn có thời gian một tuần nghỉ ngơi, trong thời gian này phải đem thể trạng thân thể nâng lên cao nhất, mới có thể sóng sót trong cấp rừng rậm tiếp theo.

Đề cao trạng thái thân thể càng không ngừng ăn, ăn no, còn huấn luyện cũng vô cùng trọng yếu. Bởi vậy những ngày này Du Hành còn làm một sự kiện, chính là lôi kéo người đồng hành cùng nhau huấn luyện, cũng không phải huấn luyện thứ gì rất cao siêu, chỉ có ba loại: thường thức, phối hợp cùng cảnh giới. Trải qua mấy lần điều hòa hệ thống huấn luyện, độ phối hợp của mọi người đều tăng cao hơn nhiều.

Thật ra đến lúc này, đủ loại thế lực lớn nhỏ cũng đã hình thành, như anh huấn luyện đồng đội như vậy vô cùng bình thường. Nói ví dụ có một thí sinh rất may mắn, trước kia hắn được phân phối vũ khí là một chiếc xe tăng, vừa mở ba lô xe tăng đã xuất hiện bên cạnh hắn, cũng bởi vậy hắn lung lạc được một đống người đồng hành, còn có một thí sinh được phân phối vũ khí là súng, còn có số lượng viên đạn vô hạn kia, càng thêm được truy phủng.

Như chính anh, vừa rồi trong cuộc thi anh sử dụng súng, mới làm cho bọn Trì Uyển bằng lòng đi theo anh. Có thực lực, mới có thí sinh tự động đến gần.

Bọn hắn không phải đoàn thể duy nhất trong phố mỹ thực, từ khi độ khó nhiệm vụ không ngừng đề cao, đơn đả độc đấu không cách nào qua nổi rừng rậm, hội tụ sức mạnh đoàn đội mới có hy vọng thông qua cuộc thi.

Trong một tuần lễ này, không ngừng có đoàn đội mới tạo thành, số lượng người lưu động là bình thường, ở thời điểm này ai càng có nhiều đồng bạn, càng nhiều thêm một phần an toàn, số lượng nhân khẩu chiếm ưu thế tuyệt đối! Từ lúc cuộc thi được thành lập, thí sinh có năng lực, càng muốn nắm chắc hơn đều nhận thức được điểm này, lôi kéo cùng lợi ích, đe dọa cùng đánh nhau, tầng tầng lớp lớp!

Mà ngay cả Du Hành cũng nhận được lôi kéo, một đoàn thể nhỏ của bọn hắn, tính lại cũng được tám người, còn chưa đủ một bàn ăn của người khác, nhưng làm điểm tâm nhỏ cũng không tệ lắm, dù sao anh cũng có chút danh tiếng —— trước đó còn mở trường luyện thi miễn phí, thanh danh lên cao, mặc dù sao này cuộc thi thay đổi, nhưng danh tiếng của anh ở giữa các thí sinh không thấp, nhìn xem tuổi trẻ lại cường tráng, nghe nói thân thủ cũng không tệ, lôi kéo đến không lỗ.

Anh không đồng ý, toàn bộ đều từ chối, còn phải "Không biết phân biệt" tên tuổi. Anh đến làm thuộc hạ của người khác không biết lúc nào trở thành bia đỡ đạn, còn không bằng tự mình kinh doanh đoàn thể nhỏ của mình, mấy người Trần Đình Đình và Trần Hằng, Trì Uyển và Thịnh Thông... đều là người ở chung một thời gian ngắn, không nói thành thật với nhau, nhưng vẫn mạnh hơn những người xa lạ kia một chút. Đặc biệt là mấy người Trần Đình Đình, đều từ rất sớm cuộc thi đã ở chung cùng nhau, cũng tiếp nhận huấn luyện sinh tồn của anh, chắc chắn hợp nhau hơn.

Rất nhanh một tuần lễ trôi qua, cuộc thi mới đã đến.