Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 43: Thiên tai thời mạt thế 29



Phiên ngoại thứ nhất

Bên ngoài.

Ban đầu Cao Minh cũng không có một ý nghĩ lệch lạc nào, nhưng bên phía cha mẹ lại liên tục nói lảm nhảm bên tai, lại thêm Ngũ Thường Hân mấy năm kết hôn với nhau cũng không có nổi một đứa bé... Trong lòng hắn mạc danh mà tích tụ bất mãn.

Sau đó thời tiết duy trì nhiệt độ cao một thời gian dài, thật sự là rất nóng! Nóng tới mức chỉ cần ra ngoài cũng cảm thấy da dẻ như đang được chiên trong chảo dầu vàng óng nóng bỏng, chiều nào đi làm về cũng vậy, công việc mệt mỏi, cha mẹ lại lảm nhảm ầm ỹ bên tai, Ngũ Thường Hân quê mùa, quần áo lôi thôi... Tất cả mọi thứ khiến tức giận trong lòng hắn càng ngày càng sôi trào.

Tại sao thời tiết lại dễ làm người ta tâm tình khó chịu như vậy?

Tại sao cha mẹ lại không cảm thông cho hắn đi làm mệt mỏi, lúc nào cũng ồn ào?

Vì sao kết hôn đã mấy năm mà Ngũ Thường Hân lại không mang thai, càng ngày càng trở nên quê mùa, khó coi tới mức khiến hắn mất hết sạch mặt mũi?!

Sau đó hắn càng ngày càng không thích về nhà, lại trùng hợp một lần đi xoa bóp với đồng nghiệp, những cô em ở đấy đều là người tươi trẻ, hợp mốt, cực kì chiều lòng khách.

Đã vậy thường xuyên qua lại khiến quan hệ của cả hai càng ngày càng tốt hơn. Lần đầu tiên của người đàn bà kia cho hắn, ngày thường cũng quan tâm hờn dỗi nhau, mà tình cảm của hắn đối với cô ta cũng càng ngày không được bình thường.

So sánh hai người với nhau thì Ngũ Thường Hân thật sự khiến hắn mất hết khẩu vị. Khuôn mặt lúc nào cũng rầu rĩ như đưa đám, càng ngày càng giống một mụ già lắm mồm, khiến hắn hoài nghi sâu sắc ánh mắt của mình năm xưa.

Con người ấy mà, một khi thay lòng đổi dạ thì trước mắt, người xưa từng thương thế nào cũng bị phủ lên một lớp bụi mù xấu xí, bất kể người đó có làm cái gì cũng chỉ cảm thấy chán ghét, không thể chịu đựng được.

Hắn mất hứng, cha mẹ thì không thể mắng. Tình nhân xinh đẹp khéo chiều lòng người, cũng không thể mắng. Muốn trút giận cũng chỉ có thể trút lên mụ vợ của mình.

Dù sao mẹ hắn ta cũng nói đúng, Ngũ Thường Hân không công không việc, ăn uống đều là Cao gia họ chu cấp, đánh mấy cái thì có sao?

Người ta đã nói, đàn ông muốn trở nên bạo lực thì chỉ cần có thời cơ, một khi cái thời cơ này mở ra thì chuyện bạo lực cũng là chuyện tầm thường như uống một ly nước.

Sau đó cô tình nhân kia mang thai, hắn nói muốn ly dị, Ngũ Thường Hân sống chết cũng không đồng ý, cho dù hắn có đánh đập cô bao nhiêu thì cô vẫn nói sống chết cũng phải ở Cao gia.

Cao Minh thực tức giận. Nhưng khi hắn nhìn ánh mắt của Ngũ Thường Hân, hắn đột nhiên lại không dám nói ra chuyện tình nhân của hắn đã mang thai, hắn sợ vợ mình làm ra chuyện gì đó.

Chờ đứa trẻ được sinh ra thì cho dù không muốn cô ta cũng phải cút!

Đến khi đứa bé ra đời, hắn ta lại nhắc lại chuyện ly dị lần nữa, không nghĩ tới Ngũ Thường Hân vẫn còn có thể nhẫn nhịn được, sống chết cũng không chịu. Hắn ta nhớ tới đôi mắt rưng rưng nước của tình nhân, lúc này đã bùng nổ tức giận, không nhịn được mà đánh vợ mình.

Hắn không ngờ ngay hôm đấy anh trai của Ngũ Thường Hân lại tới. Không phải anh ta đang ngồi tù hay sao? Có một ông anh rể như vậy đúng là đánh mất hết mặt mũi của hắn ta.

Nhưng cũng may, Ngũ Thường Hân đã đồng ý ly dị.

Hai người họ ly hôn rất thuận lợi, Ngũ Thường Hân nhẹ nhàng ra khỏi cửa, hắn và mẹ đều tưởng rằng sẽ phải dây dưa chuyện phân chia tài sản một thời gian nhưng chuyện đó lại không hề xảy ra.

Coi như bọn họ thức thời.

Cầm giấy chứng nhận ly hôn, hắn ta vội vàng chạy về nhà, con trai cưng của hắn vừa về, có lẽ là chưa quen hoàn cảnh xung quanh nên đã khóc toáng lên. Mà cô tình nhân kia thì lại không có sữa nuôi con, lúc nào cũng phiền não.

Nghĩ tới con trai, Cao Minh nhoẻn miệng cười, vui vẻ chạy về.

Sau này hắn cũng không gặp lại vợ cũ, chỉ có lần ra chợ mua đồ ăn mới gặp anh của vợ cũ. Đó là một người đàn ông cường tráng, thời tiết rất nóng, trên người anh ta chỉ mặc một cái áo lót trắng và quần ngắn, đầu trọc, dùng một cách nói hơi tục thì: Đúng cmn chuẩn một tên lưu manh vừa từ trong tù ra.

Hắn ta dám đánh Ngũ Thường Hân, nhưng lại không dám đánh anh trai của cô, nếu đánh với người kia thì chính là chán cái mạng này rồi!

Rất nhanh hắn đã quên sạch chuyện ngày xưa. Nhưng thời tiết càng ngày càng nóng, con trai cưng của hắn mới ba tháng, cha của hắn thì lại ngã bệnh, chẳng mấy chốc đã qua đời.

Vội vã tổ chức tang lễ, hắn lại đình công ở công ty. Hiện tại không có nguồn thu nhập, cuộc sống hàng ngày hoàn toàn dựa vào số tiền tích cóp ngày trước.

Nói thì vậy, từ khi sống cùng tình nhân, cả một năm đó tiêu tốn không biết bao nhiêu tiền của, tiền tích cóp cũng không còn được bao nhiều.

Đã vậy từ sau khi có con trai, chỉ mới ba tháng mà tiền sữa bột cũng không hề rẻ! Lại vì thời tiết rất xấu, đứa bé này ba ngày hai bữa lại bệnh, khóc rấm rức cả ngày như mèo vừa đẻ khiến lòng hắn như sắp vỡ tới nơi.

Là một người cha hắn phải làm trụ cột của gia đình. Nhưng cái thời tiết chết tiệt này lại không phải thứ mà sức người có thể chống được.

Một công việc mới rất khó tìm, với cái thời tiết này thì đã có không ít nhà xưởng vỡ nợ, công ty trước kia của hắn cùng một vài công ty khác cũng đều tạm thời đóng cửa. Còn những công việc khác thì sao có thể xứng với xuất thân là một sinh viên của hắn?

Cuối cùng chỉ có thể cắm rễ ở nhà.

Thời gian ở nhà rất nhiều, không biết thế nào mà lại nhìn ra rất nhiều điểm không tốt của tình nhân.

Cái thứ nhất, mẹ hắn nói: Không có sữa, ai bảo gầy như vậy! Gầy như vậy ngoài đẹp ra thì có ích lợi gì! Ngay cả sữa nuôi con cũng không có, nếu có sữa thì nhất định sẽ tiết kiệm được bộn tiền mua sữa rồi!

Nghe lời này rất nhiều khiến Cao Minh bắt đầu trở nên bất mãn.

Cái thứ hai là sau khi sinh con, eo của cô tình nhân này không còn thon thả như trước nữa, sưng phù lên, còn có vết rạn da xấu xí... Tất cả của cô ta đều khiến hắn không hài lòng.

Giá cả hàng hóa bay lên nhanh chóng, chờ lúc hắn và mẹ thoát khỏi chú ý từ việc chăm sóc đứa bé thì giá cả đã không thể nhìn được nữa rồi.

Đặc biệt nhất là đứa bé bị bệnh, mà bệnh viện lại đóng cửa. Không có cách nào khác hơn là đành mang đứa bé đi tìm thầy thuốc, trựa tiếp gõ cửa xin chữa bệnh. Nhưng nhà người ta lại không thu tiền, chỉ thu lương thực.

Hơn mấy nghìn đồng chỉ mua được một chút đồ, vừa vặn dùng làm tiền chữa bệnh cho đứa bé.

Có con trai thì có người duy trì hương khói, nhưng sao thời nay nuôi một đứa trẻ lại có khăn vậy chứ?!

Công tác không thuận lợi, sinh hoạt không hài lòng, tính nóng nảy được Cao Minh đè xuống sau khi có đứa bé liền bộc lộ. Trong một lần cãi nhau với tình nhân, nghe tình nhân nói: "Gả cho anh chả được cái ích lợi gì!", hắn lập tức tát cô ta một cái.

Một cái tát này lại không phải đã kết thúc, hắn bắt đầu thích thú. Hắn nhận thấy bạo lực có thể giúp hắn cảm thấy vui vẻ.

Sau đó là ngập lụt, cả nhà hắn phải xuôi nam, nhưng trên đường đi, tình nhân lại chạy mất, cô ta mang theo lương thực của cả nhà, bỏ lại đứa trẻ mà chạy mất.

Tiền trên người hắn vẫn còn một chút, nhưng với thời này thì tiền còn dùng để làm gì nữa.

Mẹ hắn thấy vậy lập tức ngất xỉu. Trên khóe miệng bà ta nổi lên một tầng da khô, da lõm xuống, cả người gầy trơ xương. Nơi nào còn bộ dạng sinh long đoạt hổ ôm cháu trai mấy tháng trước nữa.

Người xuôi nam rất nhiều, cũng rất loạn, chuyện ăn cướp đồ cũng không hiếm. Nhà bọn họ không còn gì, nhưng người khác lại không nghĩ vậy, thấy trên xe có một già một trẻ, đã vậy hắn còn là một người đàn ông trưởng thành, chẳng mấy chốc đã bị theo dõi.

Hắn bị thương, bà già thì bị thần kinh, chống đỡ rất khó khăn.

Không giành được thứ gì, những người đó hô hào nhau rời đi, chỉ còn lại đứa trẻ vì giật mình mà gào khóc khản cả giọng.

Sau đó, đứa bé cũng không chống đỡ được mà ra đi.

Hắn mạnh mẽ chèo chống một thời gian, cuối cùng cũng tới được nơi có nước. Hắn như từ địa ngục quay lại nhân gian, khát vọng sống chưa bao giờ lại mãnh liệt như vậy.

Không còn cha mẹ, cũng không còn con, nhưng hắn nhất định phải sống sót!

Sau cái nóng là những cơn mưa dài như thác đổ, khắp nơi ngập lụt, lúc này hắn bắt đầu vội vàng quay ngược ra bắc. Lúc đi ngang qua cầu, kẹt xe, trong lúc chờ đợi, hắn nhìn thấy tình nhân của mình. Người đàn bà kia đang dựa vào ngực tên khác, khi nhìn thấy hắn ta thì lập tức kinh ngạc, sau đó thờ ơ rời mắt, tựa như hắn là một đống rác vậy.

Hắn không khống chế được bản thân, xuống xe tìm cô ta gây chuyện. Kết quả mấy người đàn ông trong chiếc xe kia bước xuống, đẩy mạnh hắn đập vào lan can.

Đầu lười khẽ liễm đôi môi khô khốc, đều là mùi máu tanh. Cao Minh hận chết người đàn bà này nhưng hắn lại không có cách nào khác. Ai bảo người ta có núi dựa, hắn ta một thân một mình, có thể làm được gì?

Hắn chống lan can đứng dậy, không nghĩ tới xung quanh không còn một mống người, trời đất như quay cuồng.

Cây cầu cũ kĩ quanh năm không được tu sửa, lại trải qua mưa gió nắng hạn, trực tiếp bị thủng một chỗ, khiến những con sóng cuốn lấy Cao Minh.