Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 46: Tang thi thời mạt thế 01



Lúc này nhiệm vụ chính cùng nhiệm vụ phụ đều đã xong. Ngoài ra Du Hành còn nhận được 10 điểm Tân Hoả thưởng cho thành tích tiềm ẩn [Kiên cường bất khuất].

Trong một lần làm nhiệm vụ, bởi vì một loạt thảm hoạ tự nhiên nên giai đoạn cuối Du Hành cũng không thu được nhiều sách vở. Nhiệm vụ của thế giới cuối cùng này cũng chỉ có hơn 500 vạn đểm Tân Hoả.

Cậu vội vã nghĩ đến chuyện đi vào thế giới nhiệm vụ mới, đi sưu tầm thêm nhiều sách vở. Sau khi nhiệm vụ được vớt lên từ giữa sông, nội dung nhiệm vụ xuất hiện trong đầu cậu.

“Độ khó: Khó

Mục tiêu cần đạt: Mục tiêu là tìm được người chị

Phần thưởng hoàn thành: 90 điểm Tân Hoả

Hình phạt thất bại: trừ 30 điểm Tân Hoả

Khác: *(Được xác định)”

Bây giờ phần thưởng của nhiệm vụ và điểm phạt khi thất bại đã không còn ảnh hưởng đến trái tim keo kiệt của cậu nữa.

Điều cậu thật sự coi trọng đó chính là sống sót được trong thế giới nhiệm vụ sau đó thì tìm được thêm nhiều sách.

Lúc này đây cậu chỉ hy vọng tìm thêm càng nhiều sách, có thể trở về nhà một chuyến.

Nhìn nhiệm vụ ở mức khó, hơn nữa ở giữa tận thế rất khó tìm người, cậu đã chuẩn bị tâm lý.

Rất nhanh đã đến giờ, cậu bị truyền tống đến thế giới nhiệm vụ mới.

Du Hành mở mắt là lúc cậu đang ở trên xe.

Xe xóc nảy chạy nhanh về phía trước, cậu cảm thấy ngực bị đè nén, có chút buồn nôn.

“Trương Hằng Viễn, mau đứng lên, đến nhà ga rồi!”

Có người đẩy cậu, cậu cầm chiếc ba lô lớn trên đầu gối rồi xuống xe.

Trước mặt là một nhà ga nhộn nhịp người qua lại, bên cạnh cậu là bảy người cả nam lẫn nữ, trên người còn mang theo nét học sinh.

Một bé gái cầm khăn giấy lau mồ hôi, cười nói: “Cuối cùng cũng đuổi kịp.”

“Mau mau mau, còn phải đi lấy vé. Trương Hằng Viễn cậu đi nhanh đi!” Có người thúc giục cậu, nhét hơn mười cái chứng minh thư vào tay cậu.

Một cô gái có vẻ đẹp ngọt ngào nhấp miệng cười nói với cậu: “Hằng Viễn, phiền cậu rồi, cậu đi trước lấy vé, chúng tôi ở cửa kiểm tra chờ cậu.”

Du Hành cảm thấy cực kỳ khó chịu. Cơ thể này không biết xảy ra chuyện gì mà say xe rất nghiêm trọng. Hiện tại cậu cảm thấy ghê tởm trào lên đến yết hầu, cậu nhíu mày chạy đến bên cạnh bồn hoa nôn ra.

Tiếng thét chói tai truyền đến cô gái xinh đẹp họ Điềm hỏi cậu: “Hằng Viễn, cậu bị sao vậy? Không sao chứ?”

Sau khi cậu nôn xong, cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Lúc đứng thẳng lên, cậu sờ túi quần lấy ra một túi khăn giấy rồi mở ra lấy lau miệng tầm mắt nhìn đến đám người vẫn đứng tại chỗ kia.

Ngay cả cô gái quan tâm hỏi han cậu cũng vẫn đứng im. Cậu vừa nhìn qua, ở đây tổng cộng có 8 người, chính là 4 cặp.

Hiện tại cậu cần thời gian mà ở đây, người đến người đi khiến cậu cảm thấy rất không an toàn.

“Tôi không thoải mái, muốn đi WC, mọi người tự lấy vé đi.” Cậu ho khan vài tiếng, trả lại chứng minh thư rồi quay đi.

Khuôn mặt của nữ sinh ngọt ngào không giữ được nụ cười, miễn cưỡng nói: “Vậy cũng được.”

Sắc mặt của những người khác cũng không tốt lắm, một nữ sinh còn nói: “Một người đàn ông sao lại phiền toái như vậy, còn say xe...”

Du Hành dựa theo bảng hướng dẫn tìm được WC, nhốt mình trong đó cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

Mùi trong WC không tốt lắm, tràn đầy mùi của của máy lọc không khí, cậu lại cảm thấy ghê tởm. Sau khi kìm chế lại, Du Hành bắt đầu tiếp nhận ký ức.

Nguyên chủ tên Trương Hằng Viễn, là sinh viên năm hai đại học thành phố S. Lúc 6 tuổi cha mẹ lần lượt qua đời vì bệnh tật, được người chị 18 tuổi nuôi dưỡng. Năm trước chị gái mới kết hôn gả đến tỉnh Thanh Hoà, theo trong sách thì cách thành phố S hơn 1500km.

Nhiệm vụ của cậu chính là tìm được chị của Trương Hằng Viễn là Trương Hằng Tuệ.

Tiếp nhận ký ức xong, chuyện đầu tiên Du Hành nghĩ đến đó là muốn lấy điện thoại trên người ra gọi cho Trương Hằng Tuệ.

Điện thoại di động của cậu là mẫu mới nhất đang ở chỗ Đào Điềm Điềm, bên trong có mấy trò chơi không tồi, Đào Điềm Điềm nói muốn chơi nên suốt chặng đường này điện thoại đều do Đào Điềm Điềm cầm.

Từ nhỏ Trương Hằng Viễn đã được chị gái nuôi lớn, Trương Hằng Tuệ rất ôn nhu hiền thục, rất quan tâm chăm sóc người em trai này. Ký chủ không phải chịu khổ nhiều, tính cách cũng hơi đơn thuần. Thành tích bình thường, được nhận vào đại học thành phố S, hôm khai giảng vừa thấy đã yêu với Đào Điềm Điềm.

Làm lốp xe dự phòng trong gần một năm (Trương Hằng Viễn cảm thấy Đào Điềm Điềm đã bị mình làm cho cảm động). Rồi đến năm hai đại học, cuối cùng Đào Điềm Điềm cũng chấp nhận Trương Hằng Viễn. Chị em cùng phòng trong ký túc xá của cô ta muốn dẫn theo bạn trai cùng đi du lịch và Trương Hằng Viễn tung tăng tới.

Trên đường đi săn sóc ân cần, bưng trà mời nước, đãi khách ăn cơm...

Chỉ là trong mắt người ngoài cuộc như Du Hành, Trương Hằng Viễn không phải bạn trai của Đào Điềm Điềm mà là một cái máy rút tiền, có thể quẹt thẻ bất cứ lúc nào.

Trương Hằng Tuệ tự mình nỗ lực, năng lực làm việc cũng mạnh lại có được hôn nhân tốt nên cho Trương Hằng Viễn phí sinh hoạt rất nhiều.

Du Hành không phải Trương Hằng Viễn nên cũng không có loại tình cảm này với Đào Điềm Điềm. Cậu ra khỏi WC rồi đi tới chỗ kiểm tra vé vào cửa đã thấy không còn ai. Một nam sinh đứng đó như rất không kiên nhẫn, nhìn thấy cậu liền ném chứng minh thư và vé sang cho cậu: “Nhanh lên!” Nói xong thì quay người đi.

Du Hành muốn lấy di động của mình về—— cậu muốn gọi điên thoại tìm Trương Hằng Tuệ, dùng điện thoại để đặt trước vé máy bay. Chỗ bọn họ đứng hiện tại là ga tàu hoả, mấy nữ sinh đã chơi đủ bên này, định lên xe lửa đến điểm du lịch khác.

Bởi vì lúc này vé ra cửa là Trương Hằng Viễn mua nên có chút tìm hiểu về giao thông gần đây. Thành phố nhỏ này không có sân bay đường sắt cao tốc, muốn ngồi máy bay phải đến thành phố bên cạnh.

Cậu đi vào kiểm vé, nhanh chóng tìm được toa xe, duỗi tay nói với Đào Điềm Điềm: “Trả điện thoại lại cho tôi!”

Đào Điềm Điềm hơi sửng sốt: “Cậu muốn lấy điện thoại làm gì?” Cô ta và bạn cùng phòng đang xem kịch.

Du Hành thẳng tay lấy lại, rút tai nghe ra còn nói với cô ta: “Tôi có chút việc, mọi người tự đi chơi đi!”

Nói xong rồi trực tiếp đi ra ngoài.

“Ê ê, cậu có ý gì? Bỏ Điềm Điềm ở đây muốn đi đâu? Cậu làm bạn trai như vậy sao?”

Điện thoại di động là loại phổ biến hiện nay, sử dụng lưu lượng di động. Du Hành vừa tắt điện thoại liền nhận được tin nhắn: Số dư hoá đơn điện thoại không đủ.

Bây giờ Du Hành tự nhận mình là lão già, thật sự thấy khôg quen nhìn một cô gái tiêu hoang như vậy.

Cậu không muốn giằng co, sau khi thoát ra thì nói thẳng với Đào Điềm Điềm: “Đào Điềm Điềm, sau vài ngày ở cạnh nhau, tôi phát hiện cậu hoàn toàn khác so với tưởng tượng của tôi. Tôi nhận ra tôi không thích cậu. Vừa lúc cậu cũng chưa từng đồng ý với tôi, hiện tại quan hệ của chúng ta cũng không phải bạn bè trai gái nên nói tạm biệt ở đây đi. Chúc mọi người chơi vui vẻ.”

Chờ đến khi bóng dáng của Du Hành biến mất, Đào Điềm Điềm cắn răng, sắc mặt cực kỳ khó coi. Bạn cùng phòng của cô ta nhỏ giọng nói: “Có phải mấy ngày vừa chúng ta chũng ta chiếm quá nhiều lợi ích từ cậu ta nên cậu ta tức giận không?”

“Không lẽ vì tớ tiêu tiền của cậy ấy?” Đào Điềm Điềm cảm thấy cô đã mất mặt trước bạn cùng phòng, mấy người bạn trai họ còn ở bên cạnh đấy! Cô ta thật sự mất mặt muốn chết!!

Bạn cùng phòng liền nói: “Ai da, thấy rõ cậu ta sớm một chút cũng tốt, loại nam sinh này không đáng tin cậy, thứ chết bầm! Thôi sau khi quay lại tớ sẽ giới thiệu cho cậu người khác!”

Nói thì nói như vậy, trong lòng lại đang đau vì tiền trong ví mình. Điểm đến mới của họ là suối nươc nóng nổi danh, cô ả còn muốn đi bong bóng, nhưng hiện tại là tự mình bỏ tiền ra nên hứng thú của giảm đi rất nhiều.

Nghĩ một lúc, cô ả lại nói với Đào Điềm Điềm: “Nếu không cậu gọi điện thoại cho cậu ta đi. Ở đây trời xa đất lạ chúng ta lại là bạn cùng lớp, cũng không để cậu ta đi một mình như vậy. Nếu xảy ra chuyện gì thì sao?”

Đào Điềm Điềm không muốn nhưng mấy bạn học thay phiên khuyên cô ta. Vì lợi ích của bạn cùng lớp, cô ta miễn cưỡng lấy điện thoại của mình ra, quay số, lúc sau sắc mặt khó coi mà buông xuống.

“Cậu ta cúp máy.”

“Không thể nào!!” Bạn cùng phòng cảm thấy có thể do Đào Điềm Điềm (quá bưng?). Nên Trương Hằng Viễn không vui, còn nghĩ rằg gọi điện thoại dỗ dành là được, cúp điện thoại thì hơi quá đáng.

“Để tớ gọi!” Cô ả lấy điện thoại Đào Điềm Điềm gọi, kết quả là không gọi được.

Bị cho vào danh sách đen.

Hai người nhìn nhau. Đào Điềm Điềm uất ức đến rơi nước mắt. Cô ta dành lấy điện thoại: “Đi thì cứ đi, tớ gọi Trần Minh Hách đến chơi, tớ cũng không phải không có ai đi cùng!”

Du Hành nhìn điện thoại còn 25% pin, nhanh chóng gọi điện thoại.

Trương Hằng Tuệ rất vui: “Không phải em nói đi chơi với bạn gái sao? Không đủ tiền tiêu?” Nói muốn gửi cho cậu tiền.

“Chị, bây giờ chị đang ở đâu?”

“Chị đang ở công ty, sao vậy?”

Ngày Quốc Khánh mà ở công ty nhất định là đang tăng ca.

Du Hành nghĩ, mặc kệ tận thế dạng nào thì đồ ăn vẫn là quan trọng nhất, bảo chị chuẩn bị đồ ăn trong nhà, người cũng ngồi trong nhà nhất định sẽ an toàn hơn một chút.

“Chị, nghe em nói, bây giờ chị đi mua đồ ăn ngay lập tức, càng nhiều càng tốt! Sau đó thì cứ ở trong nhà, đừng ra ngoài, em sẽ về nhà ngay!”

Trương Hằng Tuệ không hiểu nói: “Hằng Viễn, em sao vậy? Ai bắt nạt em ư? Sao đột nhiên lại phải về nhà?” Lời cuối cùng nói xong, giọng điệu rất sốt ruột.

“Chị nhất định phải nghe lời em, chị về nhà trước được không? Chị không thương em sao? Sao không nghe lời em nói?” Du Hành bắt chước giọng điệu làm nũng của Trương Hằng Viễn trước đây. “Em muốn chị phải ở nhà chờ em về, em muốn ăn bánh kem Black Forest, cũng muốn ăn đào đóng hộp...”

Nói như vậy, trái lại Trương Hằng Tuệ cười rộ lên: “Được được, chị mua cho em. Chừng nào thì em về đến nhà?”

“Em ngồi máy bay nên sẽ nhanh thôi.”

Trương Hằng Tuệ ước chừng, thật sự chạy đi mua bánh kem. Cửa hàng bánh kem Trương Hằng Viễn thích ăn kinh doanh rất tốt, đặc biệt là làm được bánh kem Black Forest rất đặc sắc, mỗi ngày bán rất chạy. Cô ấy không thể ngồi yên, định tan làm thì về mua, mua nhiều một chút để trong tủ lạnh.

Du Hành không có cách nào nói rõ ràng chi tiết, chỉ có thể làm nũng khiến Trương Hằng Tuệ chú ý an toàn một chút, buổi tối không phải ra ngoài.

Cúp điện thoại, cậu lập tức nạp điện thoại di động bằng nạp điện bảo cấp, đồng thời kiểm tra vé máy bay trực tuyến. Cuối cùng định ngồi chuyến bay gần nhất đến tỉnh Thanh Hoà vào tối nay 8 giờ 50 phút.

Từ đây đến thành phố bên cạnh, ngồi xe miễn cưỡng có thể 8h đến sân bay. Bây giờ là 11 giờ 17 phút sáng.

Chắc hẳn là vẫn kịp.

Cậu đi ra ga tàu hoả, mua nước khoáng, một ít bánh mì, bánh quy và một ít đặc sản thịt khô ở khu chợ nhỏ bên ngoài. Cậu mang một túi leo núi lớn, không gian đủ rộng, lúc này mới chứa hết đồ vật.

Nghĩ một lúc, cậu lấy ra chiếc nhẫn mua lần trước. Cái nhẫn này có 8 mét khối, là nhẫn trữ vật có thể khiến người dùng sử dụng không gian nhẫn lớn nhất. Tuy vậy dù có mấy trăm cái, thậm chí là cả ngàn cái nhẫn chứa vật, cậu cũng không dùng được.

Nhưng có cái 8 mét khối này cậu đã rất vui. Trước khi nhiệm vụ cuối cùng kết thúc, cậu phải đem tất cả (thanh không?) nhiều năm tích góp cho cháu trai ngoại—— nhẫn chứa đồ không có cách nào lưu động với thế giới nhiệm vụ bởi vậy hiên tại bên trong nhẫn là trống không.

Một cái 8 mét khối có thể chứa không ít đồ vật cứu sinh quan trọng. Nếu thật sự không đủ thì mua nhiều thêm mấy cái là xong. Mặc dù hơi bất tiện nhưng trước sự sống còn, sự bất tiện này chẳng đáng được nhắc tới.

Cậu đã cực kỳ hài lòng.

Cậu mua ít nước và thịt khô, đặc biệt là thịt khô. Ở nhiệm vụ lần trước cậu rất thèm thịt, chính là thịt rất đắt, hiếm có khó được ăn. Cậu mang theo hai túi lớn đi ra khỏi chợ rồi tìm một nơi hẻo lánh không ai thấy và thu đồ vật vào.

Nhìn vào những thứ đó chiếm một góc của không gian, sau khi Du Hành kinh ngạc cảm thán kỳ diệu thì xoay chiếc ba lô nặng nề của mình đi về phía trạm xe buýt.