Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 62: Tang thi thời mạt thế 17



“Vậy các người lấy tinh hạch sao? Tinh hạch cấp bốn thì bán được bao nhiêu đồ ăn?” Theo cách làm tại phòng ở căn cứ, có thể thấy tinh hạch đang được thu nạp, hơn nữa còn rất sốt ruột. Ngẫm lại cũng đúng, nhiều người như vậy vào ở, phía chính phủ nhất định cần tranh thủ thời gian đề cao sức mạnh của mình mới có thể quản lý được một cái kệ lớn như vậy.

Nhân viên kiểm tra đo lường cười híp mắt nói: “Đương nhiên có rồi. Trương tiên sinh, hai viên tinh hạch này của ngài, kỳ thật năng lượng của mỗi viên đều kém một chút mới đạt đến tiêu chuẩn đã phân chia của cấp bốn. Có điều tôi có thể tính cho ngài thành cấp bốn. Một viên tinh hạch cấp bốn có thể đổi một trăm cân đồ ăn, hai viên chính là hai trăm cân, ngài muốn bán không?”

Không bán cũng phải bán, chung quy sống khá giả sẽ bị người khác ép mua bán rẻ.

“Năm trăm cân!”

“Chuyện này...Tối đa là hai trăm năm mươi cân.” Du Hành nghe được việc trao đổi này có tính linh hoạt cao, vì vậy mặc cả lần nữa.

“Ba trăm cân, hai trăm năm mươi (đồ ngốc) thật khó nghe. Nếu như các người nhận, tôi lập tức bán.”

“Vậy được rồi.”

“Có điều, chỉ cần một trăm cân gạo, dư lại hai trăm cân muốn thứ khác.”

Nhân viên kiểm tra đo lường ngây ra một lúc: “Được, xin ngài chờ một chút.” Cô ta gọi một người đến, đưa Du Hàng vào một phòng nhỏ ngồi rồi tự mình đi ra đằng sau.

Nhưng người khác thấy không có sự đùa giỡn, cũng không dám gây chuyện ở chỗ này. Ở cửa ra vào và bên quầy còn có mấy binh lính đeo súng đấy.

Chỉ có thể không biết điều dùng ánh mắt hung hăng liếc khoắy Du Hành, tiếp tục kiểm tra đo lường viên tinh hạch của chính mình, sau thì rời đi. Bọn họ không phải không biến rằng, tinh thạch cấp bốn sẽ không ngừng ở cái giá này. Chỉ là muốn ép người thường một chút không ngờ trái lại thằng nhóc kia rất lanh lợi, ôm đùi lớn trong quân đội.

Nhân viên kiểm tra đo lường dẫn một người phụ nữ trẻ đến, nói: “Ngài đang ở nơi nào? Để cô ấy đi theo ngài đi, cô ấy là dị năng giả không gian.”

Du Hành lắc đầu: “Không cần, tự bản thân cất đi là được.”

Nhân viên kiểm tra đo lường sửng sốt một chút: “Thì ra ngài cũng là dị năng giả không gian...? Nhưng làm thế nào mà tôi không cảm nhận được sự chân động dị năng của ngài?”

Giữa những dị năng giả có thể giúp nhau cảm giác được đối phương có phải dị năng giả hay không.

Du Hành cũng không trả lời. Đay là việc riêng của người khác, nhân viên kiểm tra đo lường cũng chỉ cười một cái, không hỏi thêm, nói với người phụ nữ: “Thả ra đi.”

Năm túi hai mươi cân gạo được đưa ra, trong khi Du Hành đang chờ đợi một thời điểm đặc biệt để mua lại hai chiếc nhẫn, thở dài trong lòng. Ô đựng đồ của hệ thống trao đổi đã đặt tám chiếc nhẫn, hiện tại lại bỏ thêm vào hai cái. Chốc nữa vẫn phải sửa sang, phân loại qua một chút rồi làm nhãn hiệu, nếu không muốn tìm đồ vật sẽ rất phiền toái.

Trong lòng suy nghĩ, cậu ngồi xổm xuống, đụng vào gạo rồi thu gạo vào. Kế tiếp là những vật khác, qua mặt ngoài thì có đậu hoa quả đóng hộp, đậu nguyên hạt.

“Bởi vì ngài nói chỉ cần một trăm cân gạo vì vậy tôi đã chọn thêm cho ngài bốn thùng hoa quả đóng hộp tổng cộng là hai trăm cân. Còn có năm mươi cân đậu phộng, năm mươi cân đậu xanh, hai thùng nước khoáng tổng cộng là một trăm cân. Ngài điểm qua một chút.”

Đại khái Du Hành có đếm lướt qua, nói: “Không cần, cảm ơn.” Lại chỉ vào đồ hộp nói: “Hoa quả đóng hộp có lẽ có giá trị hơn?”

Nhân viên kiểm tra đo lường cười: “Có rất nhiều vườn trái cây ở Lục Đồng, trước kia có một thị trường xuất khẩu trái cây lớn. Có nhiều nhà máy chế biến trái cây đóng hộp, cho nên loại đồ vật này...”

Ngày mai xuân về hoa nở, lại là một khu vực lớn. Đối với quân khu đóng quân ở đây quanh năm mà nói, bọn họ cũng có đất trồng trái cây khắp núi. Còn đặc biệt xin bên trên cho cách thu hoạch tự nghĩ ra, xây dựng một nhà máy chế biến nhỏ.

Chi phí tự sản xuất thấp, Du Hành nói cảm ơn một lần nữa rồi bước ra ngoài.

Cậu theo trí nhớ đi đến phiên chợ bên này, dạo một vòng. Tại thời điểm một người nào đó bước ra từ một nơi, khuôn mặt và bộ quần áo đã thay đổi, cổ rụt lại gục xuống bả vai.

Ngay từ đầu, cậu cũng có chút cảnh giác, trước khi xuất phát vẫn chưa yên tâm, đặc biệt là tìm được một loại [Thiên biến mặt nạ] trong hệ thống trao đổi, giá yêu cầu là năm mươi điểm Tân Hoả, hàng thật giá thật, mỗi lần mang lên đều có một diện mạo mới, bất kể nam nữ, đậu phụ phơi khô mãi mãi không lặp lại.

Cậu đi đến trước một quầy hàng, giả vờ giả vịt chọn lựa một hộp thịt, trở về cho Trương Hằng Tuệ nuôi dưỡng. Giá tiền cũng phải chăng, cậu lấy một cây lạp xưởng hun khói từ trong ba lô ra, ôm lấy chậu rồi bỏ đi.

Du Hành sờ thịt, giống như một tay ăn chơi dạo tới dạo lui rồi trở về nhà.

“Hằng Viễn, đo đạc tinh hạch thế nào?”

“Rất ổn.” Rồi nói qua mọi chuyện một chút: “Chị, mau đến đây ha ha. Đây là hoa quả đóng hộp địa phương đấy!”

Một tay Trương Hằng Tuệ nhồi thịt mọng, một tay mở hoa quả đóng hộp, cười híp mắt nói: “Lấy ra ăn với cơm.”

Cô đã chuẩn bị tốt bữa cơm rồi.

Cuối cùng có thể an toàn ăn cơm trong phòng, cũng không cần kiêng kị cái gì. Cô làm một bữa rất tốt lại phong phú.

Cơm trưa lấy ra một hộp thịt, cắt thành từng mảnh từng mảnh xếp lên đĩa, giữ lại nước thịt còn dư. Chờ cho nấm mọc nhĩ được ngâm nước đến mở ra rồi cắt thành khối nhỏ, chắt hai cái chân giò hun khói và hai cái lạp xưởng cùng xào lăn, rồi đổ nước thịt vào. Đây cũng là một món thịt.

Lại bỏ ra hai túi chân gà trong chân không, đặt chỉnh tề lên đĩa. Cuối cùng làm một món súp tôm bóc vỏ, cơm cuộn rong biển. Vài món ăn được đặt trên tấm vải trên sàn đất như ăn cơm dã ngoại.

Trương Hằng Tuệ đi lấy bát để đựng hoa quả đóng hộp. Đổ ra thịt quả rất trong, nước ép trong và dính, một mùi hương ngọt ngào ập vào mặt.

“Là những quả đào đóng hộp.” Cô đặt bát xuống, cả người cũng ngồi xuống: “Phải làm một bộ đồ nội thất, cứ ngồi dưới đất như vậy cũng không phải chuyện hay, mùa đông sẽ lạnh buốt.”

“Được, em sẽ đi ra chợ một lát để tìm xem, nếu không được thì ra bên ngoài tìm.” Du Hành ăn rất nhanh: “Ăn ngon thật, chị cũng mau ăn đi.”

“Được rồi, em uống miếng canh đi.”

Du Hành hạnh phúc cực kỳ với bữa cơm này, ôm bụng không động đậy được. Trương Hằng Tuệ còn đưa cho cậu một bái cùi đào để cậu từ từ ăn.

Cậu thích bóng lưng của Trương Hằng Tuệ khi thu dọn, chậm dãi gập xuống thành thấp một chút, béo một chút, mái tóc dàu của người phụ nữ được buộc lên. Người phụ nữ đang lau ghế bỗng nhiên quay đầu lại nói: “ Bảo nhi...Ăn xong quả táo rồi xuống lầu mua lon Coca, giữa trưa làm gà KFC cho em ăn.”

“A.” Cổ họng cậu nghẹn lại.

Trương Hằng Tuệ nói: “Chị đi ra ngoài đây, em trông cửa đấy.”

Cậu ngây ra một lúc mới phản ứng, Trương Hằng Tuệ nói cô muốn đi xuống lầu xách nước. Cậu lấy tay áo xoa xoa mắt, đi theo ra ngoài cửa, đứng ở trên đường nhìn xuống, rất nhanh đã thấy được bóng dáng của Trương Hằng Tuệ. Cô quay ra phía sau nhà, sau nửa giờ, cô xách theo một xô nước vững chãi mà trở về.

“Chị nghe ngóng ở bên này, người đang bán nước phía sau khi sở hữu dị năng, còn bán cả thùng. Một xô nước cộng thêm thfung chỉ tốn năm lượng gạo. Đúng rồi, chỗ đấy chỉ lấy gạo, không lấy thứ khác.”

Trương Hằng Tuệ vừa rửa chén vừa nói: “Về sau chỉ lấy nước thì hai lượng gạo là đủ rồi.”

“Có nhiều người không?”

“Nhiều lắm, lúc chị đi, còn có mấy người đứng xếp hàng đấy!”

Du Hành hiếu kỳ: “Một dị năng giả hệ thuỷ xả nước?”

“Có hai cái, một cái vòi nước lớn hơn, một cái nhỏ hơn và chậm hơn nhiều.”

Ngồi trong chốc lát, Du Hành lái xe ra ngoài. Cậu đi chợ một chuyến trước, chỉ mua một cái bàn và ba cái ghế.

“Cái này thiếu một chút cũng không thành bộ.”

Ông chủ đưa cho Du Hành một cái ghế gỗ nhỏ: “Tôi chỉ thu thực phẩm, không muốn lấy đầu mấy con Tang thi đó.”

Du Hành lục xem một bộ bàn ghế bị thiếu ghế, chất lượng vẫn ổn, lập tức hỏi hắn: “Ông muốn bao nhiêu đồ ăn?”

Ông chủ duỗi một đầu ngón tay ra.

“Mười cân?”

“Nào có đủ! Đây chính là gỗ tốt mà! Một trăm cân!”

Du Hành nghiêm túc nói: “Mười cân, nếu muốn tôi sẽ lấy chúng đi, không thì thôi coi như xong.”

“Chuyện này...Đây thật sự là gỗ tốt, cậu xem đi, nhìn chút đi, đến sâu mọt cũng không có, vẫn có thể sử dụng trong mười năm nữa!”

Du Hành nhìn trái nhìn phải, thấy phía trước còn có một quán, hình như còn có giường nên muốn quay người đi.

“Ây ây, chàng trai trẻ, chớ đi. Được rồi, bán cho cậu. Tôi sẽ không đưa cho cậu chiếc ghế dài này nữa.”

“Được, vậy ghế dài này bán thế nào?”

“Tuỳ tiện trả chút gì đó là được, chỉ cần là đồ ăn.”

Du Hành bèn lấy một túi gạo ra từ trong xe, múc ra ngoài. Ông chủ nơi này cũng có tiếng, cậu múc đến mười một cân, thuận tay để ghế lên trên xe, ghế và bàn được buộc trên mui xe.

Ông chủ gọi cháu trai nhỏ bên cạnh: “Nhanh đi gọi ba của cháu đến đây!” Vừa cười với Du Hành, nói: “Chàng trai, cậu còn cần gì khác không?”

“Có giường không?”

“Có giường! Cậu muốn mua bao nhiêu?”

“Hai cái là được, giường đơn!”

“Vậy cậu chờ chút, con tôi sẽ tới nhanh thôi.”

Du Hành đành đẩy băng ghế ra khỏi xe rồi ngồi xuống. Đợi xung quanh năm phút đồng hồ, cậu bé dẫn một người đàn ông đến.

“Đến đây con cả, cầm về nhà trước đi.” Ông chủ cầm gạo kín đáo đưa cho con trai, rồi nói với cháu trai: “Cháu đi đến trước chỗ Ông chú hai nhìn xem, xem nhà bọn họ có giường không, muốn hai cái giường đơn.”

“Vâng, đã biết rồi ông!”

Du Hành ngồi yên tại đó chờ, thuận tiện nói chuyện phiếm với ông chủ.

“Khu vực an toàn này thật náo nhiệt, ông là người địa phương?”

“Đúng vậy, cậu từ nơi khác đến sao? Trên đường đến khu vực an toàn cậu có thấy một nơi tên trấn An Nhạc không? Đó chính là nhà của tôi.”

Du Hành nghĩ một chút, có hơi ấn tượng, cậu còn đi vào, nhìn qua trong đó. Nhà trong đó, toàn bộ đều bị vơ vét sạch sẽ, ngay cả ván cửa cũng không có. Cũng chỉ có người địa phương mới có điều kiện mua bán đồ nội thất. Dù sao người từ nơi khác chạy nạn đến, chỉ tiếc hận trên người không phải toàn đồ ăn, còn đồ nội thất vừa nặng vừa chiếm diện tích như vậy.

“Ông chủ có biết một người đàn ông ghi danh ở cửa ra vào, họ Hoàng, cao cao gầy gầy, khoé miệng có một cái nốt ruồi không?”

“À, Hoàng Trung Lượng? Cậu tìm hắn làm gì vậy?”

“Muốn tìm hắn có chút chuyện ấy mà.”

Ông chủ gật đầu hiểu ý, nhỏ giọng nói với cậu: “Ông chủ gật đầu hiểu ý, nhỏ giọng nói với cậu: “Nghe nói thế lực phía sau hắn rất cứng rắn, có điều nếu đã lấy đồ của cậu tất sẽ không quỵt nợ. Cậu muốn tìm hắn thì đến cửa toà văn phòng kia hỏi một chút, nhà của hắn ở cạnh đó.”

Cậu bé và cha vừa đúng lúc chân trước chân sau trở về, cậu bé mồm miệng lanh lợi nói: “Ông chú hai nói, giường đơn đã không còn. Có điều cón một cái (khung sắt vịt tử phố?), trên dưới cửa hàng còn loại này, còn có giường xếp, hỏi người muốn loại nào? Nếu như không muốn thì phải trờ vài ngày mới có hàng khác.”

Du Hành lắc đầu: “Không lấy (vịt tử phố?), muốn hai chiếc giường xếp, bán thế nào?”

Ngủ chung một phòng với Trương Hằng Tuệ quá bất tiện, giường xếp rất tốt, sau khi gấp lại có thể bỏ vào trong nhẫn chứa đồ mang đi.

Cậu bé nói với ông của mình: “Ông chú hai nói chốc nữa ông đưa chú ấy hai mươi cân gạo, còn tuỳ ông bán thế nào.”

Ông chủ có chút lúng túng vò đầu: “Đứa nhỏ này...ha ha, chàng trai trẻ, cậu xem...” Hắn cũng không biết ra giá thế nào, đứa cháu lừa bịp của hắn sao có thể nói ra giá sàn như vậy!!!

Du Hành nói: “Hai mươi cân gạo, thêm hai túi kẹo thì sao?”

“Kẹo gì?” Cậu bé nhìn cậu với đôi mắt trông mong.

“Đường dừa.”

Ông chủ đã nói có thể: “Đúng dịp đến Tết Nguyên Đán rồi! Cậu chờ chút. Con trai, trông cửa hàng, ba đưa vị khách này đến chỗ chú hai.”

“Vâng thưa ba.”

Ông chủ dẫn Du Hành lái xe đến cửa hàng của em mình, cũng không xa, xe lái rất nhanh đã đến. Nói giá, nói tốt để cùng nhau vận chuyển cả bàn ghế.

Du Hành nhìn thấy một đống kệ sắt ở đó, có thể nhìn ra là được rỡ từ rất nhiều thứ xuống. Cậu đã nghĩ đi nối bốn cái chân khung hoặc giá ba chân để treo màn cũng không tệ, nơi này có rất nhiều muỗi.

Hỏi ông chủ, vật kia cũng không đắt, hỏi có thể giúp cậu lắm đặt hai cái kệ cố định được không. Cậu không có vật liệu thích hợp trên tay ví dụ như búa, dây kẽm, đinh, chính mình không đựng được.

“Có thể, yên tâm sẽ lắp đặt tốt cho cậu, nhất định chắc chắn.”

Du Hành tìm những cái có chiều dài đều đều, chọn lấy mười sáu cây rồi trả tiền cùng với giường xếp. Lại hỏi: “Có màn không?”

“Cái này phải tìm đã. Cậu muốn mới hay đã qua sử dụng?”

“Đều được, chỉ là đã qua sử dụng nhưng được giặt sạch sẽ, không bị hỏng mới lấy.”

“Đó là đương nhiên, sẽ không lừa cậu đâu.”

Vì vậy, giao hẹn xong, giúp cậu đem những hàng hoá này về nhà trước, đến lúc đó có màn hắn sẽ đưa đến cửa.

Về sau cũng thật sự lắp đặt tốt cái kệ cho cậu, Du Hành thanh toán khoản cuối là một túi gạo và hai túi kẹo.

Hai anh em đi bộ xuống cầu thang nói: “Anh lấy hai túi kẹo, chốc nữa em sẽ cho anh một chút gạo.”

“Không cần, kẹo rất tốt. Lễ mừng năm mới phải có kẹo. Được rồi, cho em một túi kẹo nếu không tiểu tâm can của em lại khóc cho xem.”

“Được rồi, hôm nay đã nhận được mấy chai dinh dưỡng (nhanh tuyến?). Lát nữa cho tiểu tâm can nhà anh đến nhà em cầm đi.”

“Hắc~~”

Trương Hằng Tuệ nói: “Cái giường này còn rất tốt, em lấy chăn ra đi.”

Du Hành lấy chiếc chăn dàt đặ trong không gian ra, Trương Hằng Tuệ nhận lấy, hai đến ba lần trải xong xuống giường. Một nửa chăn làm đệm, một nửa lấy ra đắp: “Tạm chấp nhận vậy, ban đêm đừng xốc chăn, cũng đừng để ngã xuống.”

Giường xếp này khá có dãn, nằm ngủ cũng khá mềm mại chỉ là hơi hẹp.

“Ừm.”

Ban đêm có rất nhiều muỗi, lại không có màn. Du hành chui đầu vào trong chăn, quấn đến cả người giống như cái kén.

Chạng vạng tối ngày hôm sau, hôm qua người nhà kia đã đưa đệm và màn đến.

“Màn đã qua sử dụng nhưng cũng không có bị thủng. Chúng được giặt tối hôm qua và phơi khô xong một ngày. Còn hai cái đệm là đồ mới nên hơi đắt.”

Du Hành thanh toán lương thực một cách dứt khoát, tối ngay ngủ sẽ ngon hơn. Thật sự là mấy con muỗi dưới núi này rất hung dữ, đốt vừa ngứa vừa đau.

Cứ như vậy, Du Hành và Trương Hằng Tuệ bắt đầu cuộc sống ở nơi đây.

Cuối cùng cũng ổn định lại, chuyện đầu tiên mà Du Hành làm đó chính là cho Trương Hằng Tuệ dùng dịch cải tiến gen.

Trương Hằng Tuệ còn cho rằng mình đổ bệnh, hết sức đau đớn lôi kéo tay cậu khóc rống: “Nếu chị đi rồi, phải biết tự chăm sóc lấy mình, đừng cứ mãi ăn mì ăn liền, phải nấu cháo ăn...”

Du Hành chỉ liên tục gật đầu, đợi cô đau đến ngất đi mới gỡ tay cô từ trong tay mình ra, đi lấy khăn lông lau mặt cho cô.

Trương Hằng Tuệ hôm mê lần này chính là kéo dài đến bảy ngày. Chờ đến lúc cô tỉnh lại, câu đầu tiên nói ra là kêu đói.

Sau khi ăn nhiều một đống, cô vuốt bụng thở dài: “Bệnh này cũng quá tra tấn người, mấy ngày không làm việc, tổn thất rất nhiều tinh hạch.” Còn tưởng rằng bản thân bị bệnh, cũng vẫn nhớ tiêu diệt Tang thi.

Cô nói với Du Hành: “Khiến em lo lắng rồi, chị không sao.” Thấy em trai lo lắng nhìn mình, khẽ cười: “Đừng lo lắng.” Sau đó trong tay đã bị nhét một đống tinh hạch.

“Làm sao vậy?”

Du Hành không dám nói thẳng chuyện dị năng này, nói cách khác nếu không có, Trương Hằng Tuệ nhất định rất thương tâm nên tìm cái cớ: “Chị hôn mê lâu vậy, tinh hạch thanh tỉnh hơn. Nhân tiện nhìn gia đình nhà chúng ta một chút, đừng lo lắng trong nhà nghèo.”

Trương Hằng Tuệ cười nhẹ, đếm một cách nghiêm túc: “...Hai mươi bảy viên. Nhanh chóng thu lại, đừng để rơi mất.”

Du Hành tâm trạng nặng nề mà thu lại.

Ngày hôm sau, họ ra ngoài lần đầu tiên theo yêu cầu của Trương Hằng Tuệ.

Khi biết được dị năng của em trai những ngày này vẫn dừng lại ở cấp thứ ba, cô rất sốt ruột, cảm thấy hay là tích luỹ thêm một chút tinh hạch nữa.

Vì vậy Du Hành phát hiện, e rằng Trương Hằng Tuệ thật sự không có thức tỉnh bất kỳ dị năng gì. Có điều cũng may bản thân cậu không tiết lộ bất cứ điều gì. Cho nên Trương Hằng Tuệ không biết rõ tình hình, chưa từng mong đợi nên cũng không có thất vọng.

Có điều tâm trạng của cô cực kỳ tốt!

“Hằng Viễn, chị cảm thấy sau khi bị nhiễm bệnh xong, tình hình sức khoẻ cũng tốt hơn nhiều. Em nói xem mồ hôi trên người trong lúc hôn mê có phải là thứ dơ bẩn trong cơ thể không? Bài xuất ra những thứ dơ bẩn đó, cơ thể chị lập tức trở nên khoẻ hơn!”

Du Hành nghiêm túc gật đầu: “Có khả năng.”

“Lục Đồng thật sự là một nơi tốt!” Cũng không phải sao, vừa đến đã có được lợi ích lớn như vậy. Trương Hằng Tuệ cực kỳ vui vẻ, sau khi cơ thể trở nên tốt hơn, cô giết Tang thi càng thuận buồm xuôi gió. Năng lực phản ứng, thể năng... cũng dần dần càng tốt hơn, ở trong tầm ngắm gần như bách phát bách trúng.

Bọn họ ngoài săn bắn ra, chủ yếu là giết Tang thi, sau đó có điều kiện mới đi thu thập vật liệu.

Cũng không bắt buộc phải là siêu thị, cửa hàng dày đặc Tang thi.

Dần dần chị em hai người trong mắt người khác cũng có chút danh tiếng.

Trong khi xếp hàng tiến vào khu vực an toàn, Du Hành chợt nghe bên cạnh có người nói:

“Nhìn người đàn ông kia, trên người cực kỳ thối...”

“Hiện tại cũng không thối.”

“Đó là vì hiện tại dị năng của hắn vô dụng.”

“Ai da, thật sự có loại dị năng mùi thối này ha ha.”

Cũng có người thấp giọng nói: “Bọn họ đều có súng, không biết đến từ đâu.”

Du Hành bỏ qua mấy âm thanh của người âm thầm đến thám thính nơi phát ra của súng ống. Chỉ nói không nhiều lắm, đủ cho người trong nhà dùng.

Trong đó có người tương đối cứng rắn, còn uy hiếp Du Hành không chịu đi, cậu bèn lấy dị năng khiến họ kinh tởm kia đi nói thật, mùi hương kia, chính cậu cũng bị hun ngược lại.

Nhìn người bịt lấy cái mũi, hốt hoảng chạy ra khỏi cửa phòng. Trương Hằng Tuệ đóng cửa, quay người che miệng cười: “Hằng Viễn, dị năng của em sao cấp càng cao lại càng thối vậy?”

Du Hành nhún vai, dị năng sau khi lên cấp bốn thực sự là càng tệ.

Ngoại trừ đặt câu hỏi về vũ khí, thật sự có người coi trọng về năng lực của họ. Người đầu tiên tìm đến thận cửa hỏi thăm việc hợp tác, từng có gặp mặt một lần ở Nông Gia Nhạc- Trình Na.

Cô ấy trước sau như một mà hào sảng: “Chúng tôi định đi hai trăm dặm bên ngoài, quanh khu công nghiệp XX. Bên trong đó hàng loạt thiết bị sản xuất là nhu cầu cấp bách của khu an toàn. Nếu như có thể kéo về thì sẽ bán được với giá tiền rất lớn. Nếu hai người đồng ý hỗ trợ, giá tiền hai người tự đề ra. Nếu như trong khả năng tôi có thể chấp nhận, sẽ cho hai người một mức giá.”

Du Hành nói: “Chúng tôi muốn tinh hạch, thấp nhất là tinh hạch cấp bốn.”

“Vậy cấp bốn, anh muốn bao nhiêu?”

“Hai mươi viên.”

“Anh cướp tiền à!?” Trình Anh nhảy dựng lên chỉ vào Du Hành kêu: “Hai viên tinh hạch cấp bốn đã có thể mua một ngôi nhà!”

Đúng rồi, bảng giá mua nhà gần đây trở thành hai viên tinh hạch cấp bốn.

“Thành giao. Ngày kia lên đường, tập hợp ngay tại cửa lớn của khu vực an toàn. Trước khi xuất phát, tôi sẽ đưa hai người một nửa làm tiền cọc, chờ khi trở về sẽ đưa nửa còn lại.”

Trình Na nói xong, lập tức kéo em trai còn đang kêu kia đi.

“Hằng Viễn, hai mươi viên, liệu có quá...”

“Không, hiên tại chúng ta không phải không giết được Tang thi cấp bốn chỉ là Tang thi cấp bốn không xuất hiện nhiều như cấp ba mà thôi.” Đối với người thường mà nói, tinh hạch cấp bốn xa xôi không thể với tới nhưng đối với đoàn thể cỡ Trình Na cũng không phải việc khó.

Hơn nữa khi cậu thăm dò, không rõ cấp bậc dị năng của Trình Na, chắc chắn là từ cấp năm trở lên.

Cô ấy chờ khi cậu tăng đến cấp bốn mới tìm đến hợp tác, trong lòng khẳng định đã có sự chuẩn bị tâm lý. Có điều tinh hạch cấp bốn đối với cô ấy không phải loại việc khó gì.

Vì thế hai người tạm dừng ra ngoài, vẫn luôn ở nhà nghỉ ngơi một ngày.

Du Hành tu sửa toàn bộ súng ống, đạn dược một lần. Trương Hằng Tuệ chưa bao giờ để ý đến lai lịch của súng ống đạn dược. Trước khi cô sinh ra nghi hoặc, cô đã kiểm soát suy nghĩ và cái miệng của mình nên không hỏi một câu.

Theo cô thấy, bản thân biết được ít bí mật của em trai sẽ an toàn hơn. Coi như là cha mẹ trên trời phù hộ cho hai chị em họ có niềm tin và hy vọng sống sót.

Trong ngày này, Du Hành hấp thụ năm viên tinh hạch cấp bốn và mười viên tinh hạch cấp ba, cảm giác dị năng được củng cô thêm một chút.

Cho nên nói nuôi dưỡng dị năng là chuyện cực kỳ đốt tinh hạch. Vì lên được cấp bốn, cậu đã dùng rất nhiều tinh hạch.

Những tinh hạch còn dư lại, cậu đem cất kỹ mấy viên cấp bốn và cấp năm đi, dự định sẽ sử dụng khi khẩn cấp. Đợi khi dị năng cạn kiệt, một viên tinh hạch cấp cao có thể cứu mạng.

Rất nhanh, thời gian ước định đã đến.

Du Hành họ không có lái xe riêng mà họ đi xe của Trình Na để tiết kiệm nhiên liệu.

Đoạn đường này nói kinh còn hiểm. Dị năng của Du Hành cực kỳ phát huy mà xông ra. Cậu được sắp xếp ở phía trước, đi theo sau là đội hình phòng ngự dị năng giả, cậu động dị năng, quấn tất cả mọi người ở bên cạnh. Dùng cái này để tránh công kích của Tang thi từ cấp bốn trở xuống, kép lưới phòng hộ cực kỳ nhanh. Về sau những nhân thủ mãnh liệt tấn công dưới sự bảo vệ của lưới phòng hộ.

Trải qua như vậy, bọn họ đã đến đích. Ở khu công nghiệp trải qua một phen ác chiến, cuối cùng khi thoát ra tổn thất một phần ba nhân thủ.

Sau khi trở lại khu vực an toàn, Trình Na dựa theo giao hẹn, trả một nửa thù lao còn lại, còn cho thêm một viên. Nếu không nhờ dị năng của Du Hành, bọn họ nhất định bị Tang thi cấp thấp cảm trở, sẽ tổn thất thêm nhiều người hơn nữa.

Sau một lần hợp tác này, bọn họ có hợp tác qua hai lần nữa, có điều về sau Du Hành từ chối không hợp tác thêm nữa.

Qua ba lần ra ngoài, cậu và Trương Hằng Tuệ lấy được số lượng lớn tinh hạch. Đợi đến lần hợp tác thứ ba, cậu thăm dò quy luật làm của đoàn người Trình Na so sánh thấy càng thêm mạo hiểm. Sau này mỗi nơi đến càng thêm nguy hiểm, Du Hành dừng ra ngoài với bọn họ.

Nhiều lần Trình Na dùng tinh hạch để thuyết phục cậu, cậu cũng không vì thế mà thay đổi.

Cậu và Trương Hằng Tuệ trở lại khoảng thời gian săn bắn gần khu vực an toàn. Có điều ngay sau khi họ bắt đầu, bọn họ thường ra ngoài. Nhưng không lâu sau Du Hành cảm thấy bất lực.

Đầu tiên là Tang thi ngày càng đông, số lượng gặp được cũng ngày càng nhiều. Tang thi cấp ba cũng nhiều, cấp bốn còn phổ biến hơn bình thường.

Thứ hai là dị năng mùi hôi của cậu không phải là vạn năng, trải qua thí nghiệm, nó chẳng qua chỉ là một loại nguỵ trang, đưa tin tức “Đồng loại” về phía Tang thi. Nhưng nếu như “thịt” đã đến bên miệng, Tang thi vẫn sẽ cắn theo bản năng.

Tang thi càng nhiều, đặt mình vào trong đó càng kém an toàn. Sau nhiều lần bị nhốt tại nơi tập trung Tang thi, khi lách vào để diệt trừ. Sau hai lần suýt bị cắn, Du Hành và Trương Hằng Tuệ thương lượng xong, tạm dừng kế hoạch ra ngoài.

Nếu như không ra ngoài, cũng không thể nhàn rỗi.

Du Hành định tìm công việc trong khu vực an toàn.

Mỗi ngày trong khu vực an toàn đều có rất nhiều việc làm. Du Hành cầm theo rượu và thuốc lá đi tìm Hoàng Trung Lượng, không ngờ đối phương còn nhớ rõ cậu.

“Cậu đã trở lại ha ha, có phúc khí, có phúc khí!” Cũng đúng, có thể sống sót trở về chính là phúc khí.

Du Hành không nói bản thân đã trở về từ lâu, chỉ cười nói thỉnh cầu của mình.

Hắn nghe xong thỉnh cầu của Du Hành, nghĩ một lúc: “Việc thì đúng là rất nhiều. Cái khác không nói, tường rào đang được mở rộng thêm mỗi ngày. Bên trên mới đưa ra một lệnh mới, muốn mở rộng một tường rào ở cổng lớn. Bởi vì mùa đông lạnh, tiền công nhất định sẽ cao hơn. Có điều lại phát triển chuyện một ngày hai cơm, cậu cũng không phải thiếu một miệng ăn như vậy.”

Cuối cùng Du Hành chọn lấy một công việc tuần tra.

Bởi vì việc tuần tra bên ngoài, không có nhiều người chịu làm. Binh lính quân khu đã vất vả từ sau mạt thế đến bây giờ, đã mỏi mệt không chịu nổi, cộng thêm việc tổn thất vô cùng nghiêm trọng, hiện tại đang chiêu mộ tân binh. Vì vậy cần tuyển người đến giúp đỡ công tác tuần tra.

Điều này không tính là tốt, bởi vì tuần tra bên ngoài, có tính nguy hiểm. Hiện tại trời lại lạnh, người cũng khó chống cự được.

Có điều cậu cũng không nghĩ đến chuyện hưởng phúc, tuy rằng vật tư trên người cậu có thể thoải mái sống cùng Trương Hằng Tuệ qua hai năm nhưng sự an nhàn khiến người ta chết.

Đây vốn là một thời đại Tang thi khắp nơi.

Vẫn luôn bôn ba ở bên ngoài, trong khoảng thời gian ngắn, không không nghĩ sẽ muốn ra ngoài. Tuần tra có thể giết một ít Tang thi, tích luỹ tinh hạch, cũng không tệ.

Đợi đến khi dị năng trở nên mạnh hơn một chút, lại đi tiếp tục ý định riến vào thành phố tìm sách vở.