Du Hành bước vào căn phòng vừa quen thuộc lại xa lạ, thấy bộ đồ lót ở đầu giường, hơi suy nghĩ một lúc rồi mở tủ quần áo ra, thấy bên dưới đáy tủ là quần đùi và áo lót.
Ngày tháng ba nóng như mùa hè, cậu vừa lục quần áo vừa nghĩ: Khí hậu lần này là như thế nào?
Nhưng chỉ cần tố chất thân thể của cha mẹ được đề cao thì dù khí hậu có ác liệt thế nào đi chăng nữa cũng không sợ cha mẹ không chịu nổi.
Chỉ là hiện giờ Du Hành không thể để cha mẹ dùng dung dịch cải tạo gen được, ít nhất phải chờ tới lúc cha cậu hoặc Thôi Nam tỉnh lại, nếu không, thứ nhất một mình cậu không thể chăm sóc ba người được, thứ hai là cậu còn nhân lúc mọi người chưa nhận ra sự biến đổi của khí hậu mà nhanh chóng tới các cửa hàng tiện lợi gom vật tư.
Đồ trong cửa hàng của hệ thống mặc dù thuộc tính rất tốt nhưng cũng không thể coi như đồ ăn bình thường dùng để lót dạ được, đúng không?
Suy nghĩ một lúc, ăn một cái bánh ngọt giúp tăng tốc độ, sau đó trong ba tiếng liền Du Hành đều cảm thấy máu trong cơ thể dịch chuyển nhanh như lũ lụt, chỉ sợ tim không gánh vác nổi mà nổ tung.
Nói cho cùng thì những loại thức ăn tăng thuộc tính kiểu này chỉ dùng trong các thế giới ảo kia, có thể ăn trong thế giới thực lại chỉ có số ít.
Sau khi quyết định xong, Du Hành liền coi như ăn xong cơm tối, nhanh chóng đi ngủ bổ sung thể lực, sáng sớm mai phải ra cửa, trên người phun một lượng lớn thuốc đuổi côn trùng để tránh thú vật nhỏ.
Tắm xong, ăn trứng chiên giống trong trí nhớ, Du Hành cảm giác lòng mình đã được lấp đầy. Thật giống như chưa từng rời đi vậy.
Cơm nước xong, Du Hành nhắc nhở mẹ dự trữ nước trước: "Mẹ, con thoa rượu thuốc xong là ổn rồi, trước tiên mẹ cứ tháo đầy nước vào trong tất cả thứ có thể chứa, con sợ sau này sẽ bị cúp nước, đồ trong tủ lạnh cũng phải cất trữ cẩn thận, khả năng sau này cũng cúp điện."
Mẹ Du ngẩn người, sau đó vui mừng cười: "Con nói đúng, mẹ quên mất. Vậy tự con có thể xoa rượu thuốc sao?"
"Được mà."
Du Hành ngồi xuống ghế sa lon xoa bả vai, đồng thời không quên vận chuyển tâm pháp, lời dụng chân khí ít ỏi trong cơ thể chậm chạp bổi bổ thân thể, đặc biệt là các bộ vị quan trọng như bả vai, cộng thêm có rượu thuốc xoa nắn, chẳng mấy chốc cậu đã cảm thấy thoải mái hơn.
Mẹ Du lấy hết toàn bộ thùng, chậu trong nhà rửa sạch sẽ một lần, vừa mở nước vừa vào phòng bếp thu dọn tủ lạnh.
Năm ngoái cách nhà bọn họ đi bộ năm phút vừa xây một cái chợ bán đồ tươi sống, vì vậy trong tủ lạnh nhà họ càng ngày càng trữ ít đồ ăn có sẵn bên trong, có ai tình nguyện ăn thịt và thức ăn đông lạnh không tươi mới chứ?
Cho nên đồ trong tủ lạnh cần cất trữ không nhiều, hai dây sữa chua và mấy lon bia, hai khối thịt vừa đủ ăn tối nay, chỉ còn thừa lại nửa hộp trứng gà, bốn quả cà chua và nửa túi ô mai.
Trước tiên là xử lí trứng, mẹ Du mang trứng đi luộc, cà chua thì đơn giản hơn, mang hết ra để vào đĩa cùng ô mai, coi như ăn trái cây.
Sau lại vào nhà vệ sinh chờ nước, thuận tiện lấy quần áo.
"Xoa thế nào, để mẹ giúp con."
Du Hành không từ chối, cố gắng hưởng thụ sự dịu dàng của mẹ mà cậu đã mong ước từ lâu.
"Cũng tím một mảng rồi này, con có đau không?"
"Không đau." Du Hành nhếch môi cười.
"Con đừng có giả vờ, tím bầm như vậy rồi còn cười ngây ngô nữa."
"Mẹ, nếu hoàn cảnh sau này, nhiệt độ tăng cao, nhà nằm giữa rừng rậm nguyên thủy, động vật chạy loạn khắp nơi công kích con người, điện nước bị cúp hết... thì mẹ có sợ hay không?"
"Sợ cái gì chứ? Chỉ cần con và cha con bình an thì có ăn gì mẹ cũng không sợ. Hừ, tại sao con lại cười ngây ngơ nữa rồi?"
"Mẹ, viên kẹo này cho mẹ ăn."
Mẹ Du bất ngờ bị con trai nhét đồ vào miệng, nhai nhai: "Sao đắng vậy?"
"Là kẹo mềm nhân sâm, ăn ngon không?"
"Thứ mẹ không thích nhất là kẹo nhân sâm, lần tới con tự ăn đi, nếu không thích cho cho cha con ăn cùng." Nữ sĩ Khâu Nguyệt Hương không thích ăn thứ gì có vị đắng như nhân sâm, khổ qua, trà lạnh vân vân... mặc kệ công dụng tốt thế nào cũng không thích.
Nhưng đồ đã vào miệng không thể lãng phí, bà nhai mấy cái liền nuốt xuống.
"Dạ, con biết rồi, lần tới sẽ để cha và anh Thôi ăn." Kiện thể đan chỉ ăn một viên, Du Hành quyết đoán đồng ý.
"Được rồi, con đi ngủ trước đi, mẹ sẽ trông cha con và Thôi Nam."
Đúng là Du Hành đang mệt mỏi, vì vậy đã đồng ý: "Mẹ, có người gõ cửa thì đừng mở bừa, có chuyện gì cứ gọi con."
Mẹ Du đẩy nam tử hán nhà mình: "Biết rồi biết rồi, con mau ngủ đi. Đệm giường của con mẹ đã đổi thành chiếu trúc, nếu còn nóng thì mở máy điều hòa không khí lên."
Nằm trên giường, Du Hành lăn qua lộn lại, hai tay hai chân xoãi thẳng một hồi rồi bò dậy ngồi xếp bằng. Đây chính là tư thế giúp ích rất lớn cho tu luyện mà cậu đã nghiên cứu ra, vì vậy trừ khi mệt mỏi tới mức không bò dậy nổi thì cậu sẽ ngồi xếp bằng mãi.
Vận chuyển tâm pháp bảy vòng, trực tiếp vượt qua tầng thứ hai và tầng thứ ba, sau đó cậu mang theo vẻ mặt vui sướng mà dừng lại.
Trải qua chuyện tu luyện thông thuận, cậu chắc chắc thân thể mình không phải thể chất phi phàm để tu luyện mà là không khí! Chính xác mà nói thì chi linh trong không khí vô cùng nồng đậm và tinh khiết, linh khí tựa như ánh trăng trút xuống liên tục, số lượng khổng lồ, chất lượng tinh thuần, vô cùng có lợi cho tu luyện.
Cậu chưa từng cảm thấy như vậy trước đây, dù sao vạn vật đều có linh, nếu trong không gian này tập trung nhiều linh khí nồng đậm như vậy thì cho dù cả nhà họ không tu luyện, hấp thu nhiều linh khí này như vậy cũng có chỗ tốt rất lớn.
Nhưng trong thực tế, tình trạng cơ thể cả gia đình cậu giống nhau, không có chỗ nào vượt trội hơn cả.
Vì vậy Du Hành đã đoán rằng là do hai vị trí giao hòa với nhau, từ nơi giao đó tạo ra thành hiện tượng như này.
Mặc kệ suy đoán của cậu có đúng hay không thì chuyện này vẫn là chuyện tốt.
Du Hành vui sướng một lúc liền ngã xuống ngủ.
Vừa mới bắt đầu ngủ, cậu ngủ cực kì thoải mái, thân thể và tinh thần đều trở nên sảng khoái. Đó là cảm thụ mà chỉ ở chính ngôi nhà của mình mới mang lại như vậy.
Du Hành là người tu luyện "Quy tắc kiện thể" lão luyện, cho dù đang ngủ thì cơ thể vẫn tiếp tục tuần hoàn trợ giúp tu luyện. Vì vậy, dù đang chìm sâu vào giấc ngủ thì chân khí trong cơ thể vẫn từ từ vận hành, gột rửa tạp chất.
Đó là một đêm không bình thường.
Trải qua buổi sáng thức dậy phát hiện bản thân đang ở giữa một khu rừng tậm nguyên thủy, sợ hãi và kinh hoảng khi phát hiện hệ thống liên lạc đã bị cắt đứt, cùng với có một số người can đảm ra bên ngoài kiểm tra, khi đi tìm kiếm thức ăn thì gặp tấn công phát ra tiếng kêu thảm thiết và những thứ đe dọa tới con người đang ẩn núp quanh nhà.
Cuối cùng cũng nghênh đón đêm biến đổi đầu tiên.
Khi đêm vừa tới, bên chỗ bọn Du Hành cực kì an tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng cánh chim bay về tổ và tiếng chim hót, những thứ khác không biết là hoạt động của con vật gì hay là tiếng kêu... Vùng đất kì dị nhưng lại mang ảo giác yên bình.
Vì vậy đại đa số mọi người đều an tâm đi ngủ hòng mong rằng ngày mai thứ dậy, tất cả mọi thứ sẽ khôi phục lại bình thường.
Trong khu rừng rậm rạp, bóng đêm càng ngày càng trở nên tăm tối, tiếng động cũng dần dần trở nên yên tĩnh.
Mặt trăng không biết treo lên khi nào, những tàng cây phong phú dày đặc, ánh trăng làm bóng dáng của con người trở nên mơ hồ, xuyên qua tàng cây, ánh trăng ít ỏi rơi xuống khu rừng, chỉ có nơi nào đó có thể hấp thụ được một chút ánh trăng.
Sau đó tựa như có kỳ tích xảy ra, lại giống như ăn phải thuốc kích thích tiến hóa, chỗ rừng cây lưa thưa kia đột nhiên dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được chậm rãi lớn lên, cành khô lỉa chỉa dài ra, đi đôi với nó là những phiến lá dần mở rộng, trở nên béo mập, xanh biếc.
Một mảng trong đó là cây gỗ bách, trong nháy mắt từ một đám cây nhỏ con trở thành những cây đại thụ không dưới mười năm, cành lá xum xuê trong rừng.
Ánh trăng chiếu trên mặt đất trống rỗng, chợp chờn trên một mảng lớn lá cây mày xanh lá, cỏ dại cứ vậy mà lớn phổng phao.
Đó tựa như chỉ là một khúc nhạc dạo, trong rừng rậm đột nhiên huyên náo.
Tiếng bước chân chạy nhanh, tiếng kêu gào, tiếng chim vỗ cánh và tiếng đụng vào thân cây.
Cả khu rừng rậm yên tĩnh trong đêm khuya đột nhiên sống lại lần nữa.
Dù là động vật trên mặt đất hay là chim muông đều dùng hết sức của mình chạy tới nơi có ánh trăng.
Không biết có phải mọi người sợ gần chết hay không mà đóng chặt hết cửa sổ, ngay cả đèn cũng không dám mở.
"Suỵt, đừng nói chuyện."
Thật ra không chỉ riêng động vật mà ngay cả cũng đung đưa thân cây, hận không nhổ hết chúng đồng bạn cao lớn tươi tốt đang che lấp mình để tiếp nhận ánh trăng bồi bổ.
Cho đến khoảng hai giờ sau, vầng trăng sáng ẩn vào rặng mây to lớn, lúc này những tiếng xôn xao mới dần lắng xuống.
Du Hành vẫn trong giấc mộng, chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Phòng ngủ của cậu có một cái cửa sổ sát đất, ánh trăng xanh nhạt xuyên qua lớp kính ô cửa sổ rơi vào trong phòng ngủ, cuối cùng lan tới khu vực kê giường. Mà mắt cá chân phải của cậu, vừa vặn bị ánh trăng chiếu tới.
Trước cũng từng nghe nói qua "Quy tắc kiện thể" nếu luyện tới tầng thứ ba thì sẽ thiết lập lại trình tự tuần hoàn trong cơ thể. Tác dụng của việc này cũng rất đơn giản, được chia làm hai phương diện.
Một mặt là trong quá trình tu luyện sẽ đem hết những độc tố tích tụ trong cơ thể thải hết ra ngoài, đồng thời hấp thu bổ sung thêm nhiều linh khí mới, kéo theo một tấm màng lọc vô hình ngăn cách những khí độc hại bên ngoài. Đó là để cho cơ thể mới có trạng thái tốt nhất để tu luyện.
Mặt khác là lúc người tu luyện không có ý thức thì tâm pháp tu luyện vẫn tự vận chuyển, không lúc nào là không lợi dụng chân khí xung quanh.
Trải qua một ngày lại thêm một ngày tu luyện, thân thể con người càng ngày càng cường tráng, năng lực ngũ giác được đề cao, tốc độ tay chân cũng cao lên không kém.
Trong một nhiệm vụ từng làm, khi cậu tu luyện tới tầng thứ ba, nếu nhớ không lầm thì đó là thế giới tang thi, cậu tu luyện rất lâu nhưng cũng chỉ tới được tầng thứ ba, sau đó thì lại biến thành thể chất của tang thi. Thân thể cải tạo trở thành có thể hấp thu tinh hạch, tuần hoàn trong cơ thể cũng vì thế mà bị cắt đứt. Vì vậy Du Hành chưa từng được thể nghiệm qua loại cảm giác huyền ảo này.
Dù sao Du Hành cũng đang chìm trong giấc mộng thư thái, tựa như đang ngâm mình trong bồn nước ấm, thoải mái muốn lên mây, sau đó dòng nước nóng đột nhiên nâng nhiệt độ, nóng tới mức cậu muốn gào khóc.
Nhưng cậu vẫn chưa tỉnh lại. Ban đầu cậu là trai tơ, lười vận động, tố chất thân thể yếu như gân gà. Kết quả cả ngày hôm qua đều bị giật mình, mệt nhọc, chạy trốn không ngừng.
Nếu như không phải linh hồn cậu đã trở nên mạnh mẽ thì căn bản không thể chống đỡ nổi, thậm chí còn chẳng thể gánh hai người đàn ông trưởng thành đang hôn mê về nhà.
Trước khi đi ngủ lại tu luyện một hồi, ngồi xếp bằng ba tiếng, lúc ngủ cả người đều trở nên tê liệt.
Trong giấc mộng Du Hành khó chịu muốn chết, lí trí la hét muốn tỉnh lại nhưng sống chết cũng không mở mắt ra được.
Hết lần này tới lần khác mẹ Du trước khi đi ngủ đều tới xem con trai một lần, thấy con trai vẫn ngủ ngon giấc mới đi ngủ tiếp nên không có ai đánh thức cậu.
"Trước phải tỉnh ngủ, dù có đáng sợ như nào đi nữa cũng chỉ là ác mộng, tỉnh ngủ là tốt rồi." Du Hành tự nhủ trong mộng, an ủi bản thân dù sao cũng không phải chưa lội qua nước nóng bao giờ, ngay cả núi lửa cậu cũng có thể nhảy qua được.
Vì vậy, Du Hành cứ vậy ngủ tiếp.
Tuần hoàn trong cơ thể như phát hiện ra con đường mới, mừng rỡ như điên.
Tuần hoàn trong cơ thể không có tư tưởng, chỉ biết đi theo quỹ tích vận hành, tống khứ chất bẩn trong cơ thể ra ngoài, bên ngoài cơ thể vẫn tiếp tục lọc tạp chất để hấp thu linh khí mà chủ nhân lại chưa tỉnh lại, sợ những tinh hóa này cứ phiêu tán mãi bên ngoài mắt cá chân, nên vượt qua gánh vác vận chuyển, sống chết cũng phải đem những tinh hoa này hấp thu bằng sạch.
Trong lúc Du Hành còn đang chìm trong giấc mộng thì thân thể của cậu đã xảy ra biến hóa rất lớn.
Cả người cậu bành trướng thành một người khổng lồ mini, những tầng mây mù mỏng bọc quanh người, sau đó "phốc phốc" mấy tiếng chọc thủng tầng sương mù, những tạp chất đó bắn ra, hôi thối cả một mảng giường.
Rt9009 gọi: "Ký chủ, ký chủ?" Thật sao, vừa rồi là mệt mỏi tới mức không tỉnh nổi, bây giờ thành đau đến ngất đi.
"Cũng may chỉ có mắt cá chân hấp thu được một chút, nếu không chắc chắn sẽ phát nổ. Được rồi, không chết là được, chờ ngày mai cậu ấy tỉnh dậy lại nói."