Sinh Tồn Thời Mạt Thế

Chương 94: Thế giới hiện thực 16



Mặc dù không có nước tự động nhưng các động vật nhỏ được nước mưa xoa dịu, sau cơm mưa cực kì sinh động.

Đầu tiên là địa long tương đối dễ thấy, cả hành lang bị địa long bám đầy, bò lung tung khắp vách tường.

(Địa long: Địa long hay còn gọi là khâu dẫn, khúc đàn, ca nữ, phụ dẫn, danh pháp khoa học là Pheretima, là một chi của giun đất được tìm thấy chủ yếu ở New Guinea và Đông Nam Á. Ở Việt Nam và Trung Quốc, địa long được dùng như một vị thuốc trong Đông y. Đã có những đơn vị tổng hợp dạng cao địa long dùng trị bênh rất hiệu quả. Nguồn: Wikipedia)

Tiếp đó chính là có một ít chuột đã chui vào khu dân cư.

Nhà Du Hành được vây kín, mặc dù không có con chuột nào bò vào nhưng cứ vào ban đêm lại có thể nghe thấy tiếng chuột kêu khắp nơi, tiếng nạo vét, tiếng chít chít chói tai.

Dĩ nhiên, đối với những người sợ động vật nhỏ thì mấy con chuột này rất đáng sợ. Nhưng đối với người khác thì lại coi đây coi như một nguồn thức ăn trong thời đại khan hiếm này.

Mấy ngày nay luôn ngửi thấy mùi thịt, cho dù cha Du khá ghét thịt chuột nhưng bị mùi thịt câu dẫn, khiến trong lòng ngứa ngáy không thôi.

Trong nhà có nhiều thịt thế nào đi nữa cũng chỉ là thịp ướp muối, không thể so với thịt tươi sống được.

Nhìn cha thèm ăn thịt như vậy, Du Hành liền chờ mưa tạnh, ra ngoài bắt chút động vật nhỏ có thể ăn về.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, tai Du Hành đã nghe thấy có tiếng hét chói tai từ nhà cách vách.

Tiếng hét chói tai trong màn mưa vẫn rất rõ ràng.

Cậu không để ý mà tiếp tục đi ngủ, bên kia ồn ào một lúc, sau đó lại truyền tới mấy tiếng hét chói tai khác:

"Không muốn!!"

"Ầm!"

Du Hành ngồi bật dậy chạy ra sân thượng, gỡ dây leo làm lưới nhìn xuống, thấy một người nằm trên mặt đất, tay chân co quắp.

Rất nhanh có thêm mấy người chạy xuống lầu, tay chân luống cuồng ôm theo người nọ.

"Có người nhảy lầu sao?"

Không biết có chuyện gì xảy ra, tới chạng vạng tối, lại có thêm một người khác nhảy lầu.

Mẹ Du: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao đột nhiên lại có hai người nhảy lầu?" Bà đã nghe con trai kể rạng sáng đã có một người nhảy lầu rồi.

Đến khi mưa to dần tạnh, không khí mát lạnh từ trong rừng truyền ra, tiếng các loài chim kêu đặc biệt vui tai.

Nhưng ở nơi Cảnh Lệ Uyển này lại không vui sướng sau ngày tạnh mưa như những nói khác, chỗ họ đang nghênh đón bảy tang lễ của người dân ở đây.

Trên bãi đất trống cạnh tiểu khu, một hàng chiếu rơm được tẩm xăng, ánh lửa kết thúc những suy nghĩ nơi hậu thế cũng kết thúc.

Mưa to suốt mười ngày, đây là lần đầu tiên mọi người ra khỏi nhà sau trận mưa, trao đổi tin tức với nhau.

Nhà họ Du cũng xuống dưới lầu, tập một bài thể dục đơn giản hít khí trời. Ánh sáng mắt trời yếu ớt chiếu vào người, xua tan đi mùi ẩm mốc những ngày mưa lớn.

Người nói chuyện với cha Du và mẹ Du rất ít, họ cảm thấy nhà họ Du là người không có nhân tính.

Nhưng cũng có người không có xung đột với nhà họ Du, cười híp mắt tìm mẹ Du nói chuyện: "Thời tiết sau mưa thật tốt! Nước tồn trữ cũng vừa đủ dùng."

Mẹ Du ngạc nhiên, nhưng có người nói chuyện cùng khiến bà rất vui vẻ, cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy."

"Đúng rồi, tôi chưa tự giới thiệu, tôi là Hoàng Tố Mai ở lầu ba phòng 301. Đó là con trai bà sao? Thật trẻ tuổi! Rất có năng lực!"

Thấy có người khen con trai mình, người làm mẹ như bà tất nhiên rất vui, vì thế mẹ Du mỉm cười, nói: "Cảm ơn đã khích lệ, là do thằng bé không chịu thua kém."

Người đàn bà trung niên kia thay đổi đề tài, phần lớn là kể chuyện về cuộc sống về những đứa trẻ nhà mình, nói xong chuyện, Hoàng Tố Mai nhỏ giọng nói: "Bà biết bọn họ... là tại cái đó không?"

Mẹ Du bị hù giật mình, nhỏ giọng nói: "Chuyện này không thể nói ở đây được."

Ánh lửa bên kia đã tắt, thân nhân của những người đã mất vẫn khóc không ngừng.

Hoàng Tố Mai cười, nói: "Là tôi sai, tôi sai..." Sau đó chắp tay lạy mấy cái về phía tàn lửa, nói: "Đừng trách, đừng trách."

Lại quay đầu nói với mẹ Du: "Bà có khi nào rảnh rỗi không? Tôi muốn tới nhà bà ngồi một lúc, có chút chuyện muốn bàn bạc với bà."

Mẹ Du do dự, nói: "Trong nhà tôi rất loạn, nếu bà có chuyện muốn nói thì tới nhà bà được không?"

"Được! Rất hoan nghênh, có thể mời con trai bà tới cùng làm khách được không?"

"Để tôi hỏi đã."

Nói tới đây, sau mẹ Du không phát hiện người ta có ý khác được, lập tức tìm Du Hành, hỏi: "Con có muốn đi cùng không?"

Du Hành nhìn ra được mẹ mình thật sự muốn ra ngoài, bà đã buồn bực ở nhà quá lâu rồi, liền nói: "Được, con đi cùng mẹ."

"Vậy được, để cha con ở nhà nấu cơm, chúng ta tới nhà người ta chơi."

Cha Du cười khổ nhìn vợ dắt theo con trai tới nhà người ta làm khách, lại nhìn mấy gia đình kia, đi tới nói mấy câu an ủi, sau đó liền lên lầu.

Đồ trong nhà Hoàng Tố Mai khá nhiều, nhưng không thể so sánh với nhà họ Du đến đất đặt chân cũng không có được.

"Uống chút đồ nha."

Sau khi ngồi xuống, Hoàng Tố Mai để con gái đi lấy nước: "Trong nhà chỉ có nước chanh, mọi người uống tạm."

Mẹ Du khoát tay, nói: "Không cần đâu, đừng bày vẽ làm gì!"

"Chị dâu nhà họ Du à, đừng khách khí như vậy! Bà tới nhà tôi làm khách chẳng lẽ không mời được một hớp nước hay sao? Trinh Linh, nhanh một chút đi!"

Chờ con gái mang nước uống tới, bà ta nhiệt tình rót cho Du Hành và mẹ Du mỗi người một cốc, nói: "Đừng khách khí nha."

"Chúng ta nói tiếp chuyện vừa rồi, thật ra tôi có quen biết hai nhà trong bảy nhà kia. Trước trận mưa to còn ẫm ĩ một phen nữa cơ.’

Hoàng Tố Mai là một người ăn nói lưu loát, vừa nói xong đề tài liền đi vào vấn đề chính: "Nhà bọn họ có la hét cứu mạnh, chúng tôi đều tới, chắc bà không nhìn thấy chứ mặt của ông chồng nhà đó, lông trên mặt dài ra! Con ngươi cũng không giống con người chút nào cả.

Sau đó hắn ta nhào về phía vợ mình cắn lấy cắn để, ông bà già trong nhà và con cái đều bị dọa sợ. Những người đàn ông cùng lầu vất vả lắm mới kéo được người lại, kết quả không kéo kịp, người nọ liền phi người xuống dưới lầu. Người cũng tan nát.

Ai cũng nói người đó trúng tà cả, haiz."

Hoàng Tố Mai mang theo vẻ mặt hiếu kỳ, giọng nói đồng tình nói tiếp: "Còn có một người khác là một cô gái, là con gái một của hộ trên lầu, mới có hai mươi bốn tuổi. Đang bình thường thì hình như thấy chuột, khóc ngày khóc đêm. Cha mẹ không thấy ở nhà, hình như không làm gì được liền nhảy lầu."

Sau đó, lại nói với mẹ Du: "Bà nói thử xem, người đang tốt như vậy, sao đột nhiên... lại làm thế chứ?"

Mẹ Du cũng bị dọa sợ hết hồn.

Lão Du nhà bà nếu không nhờ có con trai thì bây giờ chẳng lẽ cũng giống như thú nhân sao?

Cười miễn cưỡng một tiếng, nói: "Tôi... tôi cũng không biết, nghe thật dọa người."

"Mẹ, uống nước đi." Du Hành đưa nước cho mẹ, thấy tay bà có chút run rẩy, quay đầu nhìn Hoàng Tố Mai, nói: "Dì Hoàng, không phải dì có chuyện muốn bàn bạc với mẹ cháu sao, là chuyện gì?"

Hoàng Tố Mai vỗ tay, nói: "Đúng rồi! Dì nghe nói nhà cháu có bột làm bằng dây leo có thể phòng côn trùng đúng không? Sau trận mưa này nhà dì nhiều côn trùng, cháu nhìn con gái dì xem, bị dọa cho gầy cả người.

Cho nên dì muốn học theo, làm một ít bột giống nhà cháu. Nhưng nhà dì chỉ có hai người phụ nữ, muốn nhờ nhà cháu... cháu là Du Hành đúng không? Giúp dì một chút được không? Có thể để con gái dì sang học cách làm? Dì cũng không để cháu dạy không công đâu, Trinh Linh, mang rượu tới đi con--"

Hoàng Trinh Linh xách hai chai rượu ra.

"Đây là Hồng tửu, xx năm rồi, rất ngon! Mỗi ngày uống một ly rượu có thể có cuộc sống thần tiên, uống hàng ngày cũng có thể khiến thân thể trở nên khỏe mạnh."

"Tôi cũng nghe người ta nói nhà bà có đứa con trai rất lợi hại, lại nghĩ nhà bà cũng toàn người thành thật, nên mới nhờ mọi người giúp chút chuyện, nhà chúng tôi cô nhi quả nữ, thật sự rất khó khăn."

Mẹ Du nhìn Du Hành, để cậu tự quyết định.

"Vừa vặn ngày mai cháu ra ngoài một chuyến, thuận đường có thể mang mọi người đi cùng, nhưng cháu cũng có chuyện riêng phải làm, mọi người có thể tự trở về được không?"

"A... Không thể quay lại cùng nhau sao?" Hoàng Tố Mai không nghĩ Du Hành dễ nói chuyện như thế, hấp tấp nói: "Bọn dì có thể chờ cháu làm xong chuyển rồi cùng quay lại."

"Vậy cũng được, tới lúc đó cháu sẽ tìm dì. Hai người có cưa không?"

"Không có."

"Vậy cháu sẽ cho hai người mượn một cái."

"Tốt quá, cảm ơn cháu!"

"Mẹ, chúng ta về thôi, chắc hẳn cha đã nấu cơm xong rồi."

"Ngồi chơi thêm lúc nữa đi..."

Nhìn mẹ con nhà họ Du rời đi, Hoàng Tố Mai thở phào nhẹ nhõm một hơi, quay đầu nhìn cô con gái đang ngồi im như khúc gỗ, giận mà không có chỗ phát tiết, đánh tay con gái hai cái.

"Sao con lại để mặt mộc như vậy! Ngày mai nhớ biểu hiện cho tốt, nghe không?"

"Vâng."

"Mặc quần áo đẹp một chút, là cái váy đó.. Cái mẹ đã phối giúp con ấy."

Đi trên hành lang, mẹ Du liền hỏi Du Hành: "Mai con phải ra ngoài sao?"

"Vâng, sau trận mưa này mọc không ít nấm ăn được, con đi xem thử thế nào. Hơn nữa không phả cha đang thèm ăn thịt hay sao?"

Mẹ Du liền nói: "Để cha con đi cùng, bây giờ khí lực cha con rất lớn."

Du Hành mỉm cười, nói: "Vâng."

Về nhà nói chuyện này với cha Du, ông lập tức cảm thấy nước miếng của mình sắp chảy xuống.

"Cha cũng đi! Tới cách vách hỏi tiểu Thôi xem thằng bé có đi không."

Mẹ Du cũng nghĩ như vậy, nhiều người đi có thể chiếu cố lẫn nhau. Vừa vặn rau hẹ đã mọc xanh mơn mởn, bà đã làm sủi cảo, bọc lại để Du hành đưa cho Thôi Nam ăn.

Những ngày qua với Thôi Nam rất thoải mái, thân thể hiện tại của anh rất thích hợp với hoàn cảnh ẩm ướt như vậy.

Người khác thì sợ mấy con vật linh tinh chui vào nhà, còn mấy con rắn nhỏ chui vào nhà anh bây giờ đã trở thành tiểu đệ của anh rồi.

Trong hoàn cảnh ẩm ướt như này, một chút đặc tính của rắn trong cơ thể anh càng thể hiện ra rõ nét hơn, thậm chí anh có thể nghe hiểu được ngôn ngữ của rắn.

Mấy con rắn kia đang sợ anh.

Lúc Du Hành xách đồ tới, Thôi Nam đang mở cửa sổ cho một con rắn chui vào.

Là một con rắn nhỏ màu đen, to bằng ngón tay cái của anh, dài khoảng ba mươi cm. Vừa bò vào cửa đã cạ cạ đầu vào tay Thôi Nam.

"No rồi sao?"

Con rắn kia cọ cỏ cổ tay Thôi Nam, đầu lưỡi chẻ đổi vươn ra liếm bàn tay anh.

"Được rồi, để tao đi mở cửa."

Con rắn kia liền bò ra, chui xuống mặt bàn.

Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi thơm, vừa nghe thấy Du Hành hỏi, anh đã đồng ý.

"Tôi cũng định bắt mấy con rắn về có việc."

Vì vậy, hai người đã hẹn ngày đi săn.

Ngày thứ hai, cha con Du Hành và Thôi Nam đi cùng nhau, thuận đường tới gọi Hoàng Trinh Linh.

Kết quả, vừa nhìn thấy quần áo của cô ta, Du Hành đã cau mày nói: "Cô mặc như vậy không được, quay về thay đi, nếu mang theo cô trong bộ dạng như vậy leo cây sẽ không tiện."

Hoàng Tố Mai đứng bên cạnh đang định nhờ Du Hành chiếu cố con gái lập tức dừng lại, chần chừ nói: "Còn phải leo cây sao?"

Du Hành nghiêm túc nói: "Không phải hôm qua dì nói để cháu dẫn đường sao? Nếu cắt dây leo khẳng định là do con gái dì tự cắt, chúng cháu có chuyện khác phải làm. Hơn nữa có phải dì chưa từng ra khỏi cửa đúng không? Bên ngoài có rất nhiều muỗi, côn trùng, rắn, kiến, mặc như vậy không được."

Mặc dù chiếc váy dài kia trông rất tiên khí, nhưng mặc vậy làm gì?

Du Hành thề với trời cậu còn ngửi thấy cả mùi nước hoa. Trời ạ, đây không phải đang đi chơi đâu.

Hoàng Tố Mai đổi sắc mặt, quả thật mẹ con bà ta chưa từng ra khỏi cửa. Từ trước tới giờ bà ta cần kiệm lo việc nhà, trước khi phát sinh ra biến đổi lớn bà ta trùng hợp đang ở cửa hàng bách hóa nên đã mua một số lượng lớn đồ để tham gia quyên góp cho trại trẻ mồ côi.

Đồ chưa kịp mang đi vẫn chất đầy ở nhà bà ta, vừa vặn đủ cho mẹ con bà ăn hơn một tháng qua.

Mặc dù trong lòng bà ta có chút suy nghĩ nhưng cảm thấy nói ra quá mất thể diện, hấp tấp nói: "Là dì sai! Người làm mẹ như dì không cẩn thận! Làm phiền mọi người chờ một chút, dì mang con bé đi thay quần áo!"

"Nhanh một chút, nếu không biết đổi như nào thì mặc như chúng cháu là được."

"Được rồi."

Ba người trở về nhà lấy thêm đồ.

Nhìn con trai không hiểu chuyện nói với vợ, cha Du thở dài một hơi, liếc mắt nhìn Thôi Nam, có chút hiểu ý của người đàn bà kia.

Thôi Nam không nhịn được mỉm cười, nói: "Sao chú Du lại rầu rĩ như vậy?"

Cha Du lắc đầu. Ông phải người nhiều chuyện hay đi săm soi chuyện nhà người ta.

Nhưng ông nhìn ra được tâm tư của mẹ con nhà họ Hoàng, đồng thời cũng nhìn được ám chỉ của Hoàng Trinh Linh với con ông.

Cô bé đó sợ hãi nói với con trai mình cái gì mà: "Em sợ, anh Du có thể dắt em không?"

Hại ông thiếu chút nữa thì ngã ngửa.

Sau đó chỉ nghe con trai nói: "Bên ngoài thực sự là như vậy, nếu cô cảm thấy sợ thì cả đời này cũng đừng có ra khỏi cửa."

Hoàng Tố Mai cười ngượng: "Con bé đang sùng bái cháu, thiếu nữ mới lớn mà..."

Du Hành cũng không phải đứa ngốc, mặc dù Hoàng Tố Mai khá cao tay nhưng con gái bà ta quả thật rất dễ nhìn thấu.

Nghĩ tới những lời mẹ đã dạy cô ta, một cô gái mười bảy mười tám tuổi cái gì cũng nghe mẹ, thật không biết làm sao/

Hoàng Trinh Linh nhếch miệng, cho dù mẹ đã hạ bậc thang cho cũng không chịu nói tiếp.