[Snarry Fanfic] Hy Vọng Giữa Những Kẽ Tay

Chương 36: 36





Giờ phút này y hiểu vô cùng rõ ràng, chỉ thiện ý mới có thể đổi lấy dịu dàng, chỉ khi bản thân y thay đổi nhượng bộ trước, mới có thể có được Severus Snape quan tâm đến Harry Potter kia.
———
Cặp thú đá trước cửa văn phòng hiệu trưởng nhảy sang hai bên, vạt áo chùng đen lướt nhanh qua, giáo sư Độc dược bước nhanh tới hệt như một con diều hâu.

Hắn nghiến răng nghiến lợi nói với cụ Dumbledore, người đang đọc hết sức tỉ mỉ một tờ báo (không biết có gì cần thiết phải đọc kỹ đến thế).

"Ngài hiệu trưởng vĩ đại, nếu như đầu óc của ngài còn được xem như minh mẫn, thì ngài nên hiểu công việc của tôi là dạy học cho đám quỷ nhỏ kia chứ không phải người trông trẻ đảm đương việc đón đưa chúng..."
"Minerva cũng không phải người trông trẻ, Severus thân mến, nhưng cô ấy luôn sẵn lòng thay ta đi tiếp đón học sinh mới." Cụ Dumbledore nháy mắt một cách hiền hòa với Snape đang bừng bừng nổi giận: "Ta cho rằng giáo sư Biến hình học thích hợp với công việc biến hóa và trang trí hơn là giáo sư Độc dược, thầy thấy sao? Dù sao thì năm nay chúng ta cũng có một cuộc thi đấu quan trọng khiến người ta phấn chấn, chắc chắn không thể tránh được công tác chuẩn bị."
Snape nhếch môi với một thái độ tệ hại, bày tỏ rõ sự bất mãn với ông lão râu bạc: "Thầy và cuộc thi đấu quan trọng của thầy đều khiến tôi hết sức không thoải mái đấy, Dumbledore."
"À, phải rồi!" Vị hiệu trưởng cơ trí tỏ vẻ như hoàn toàn không nghe thấy lời của Snape, cụ đưa tờ báo trong tay cho người đàn ông âm trầm: "Thầy xem này.

Đêm diễn ra Cúp Qidditch Thế giới luôn không thể yên bình nổi, bất kể là tiếng hò reo hay tiếng kêu kinh sợ.

Điều này không tốt cho người tinh thần dễ bị ảnh hưởng chút nào, cho nên đã rất nhiều năm ta không đi xem rồi."
Giáo sư Độc dược lướt nhanh qua tin tức trên báo một lượt.

Vào khoảnh khắc hình ảnh Dấu hiệu Hắc Ám phản chiếu lên đôi ngươi, cánh tay trái của hắn không tự chủ được mà giật khẽ.

Hắn im lặng, đẩy tờ báo lại chỗ cụ Dumbledore.

"Thật khiến người ta phải suy nghĩ." Đôi mắt xanh lam của cụ Dumbledore lóe sáng sau cặp kính hình bán nguyệt, cụ nói khẽ: "Peter bỏ trốn bao lâu rồi nhỉ, Severus? Sự xuất hiện của dấu hiệu này không phải tình cờ, nó tỏ rõ đã có người không thể kìm nén được sự nôn nóng trong lòng nữa...!Ai đây nhỉ? Một Tử thần thực tử trung thành, hoàn mỹ."
"Kẻ như thế không hề thiếu, nhưng phần lớn đều đang ở trong Azkaban." Snape đáp lại một cách lạnh lùng, cực kỳ muốn phủi tay bỏ đấy mà đi.

Cụ Dumbledore liếc nhìn Snape, thở dài: "Severus, thầy không nên để nỗi sợ đối với Voldemort làm ảnh hưởng đến mình nữa.

Điều ấy sẽ giày vò thầy."

"Không phải ai cũng có thể giống như cụ, Albus..." Snape vỗ mạnh hai tay xuống mặt bàn, gầm lên dữ dằn: "Cụ không e ngại Chúa tể Hắc Ám, không có nghĩa là gã không đáng sợ! Nếu gã thật sự, giống như trong lời tiên tri, ngóc đầu trở lại, sống dậy...!Thì toàn bộ mọi thứ sẽ bị phá hủy một lần nữa..."
"Nhắc đến lời tiên tri." Ngài hiệu trưởng tóc bạc bình tĩnh cắt ngang lời Snape, buộc người đàn ông đang kích động phải tỉnh táo lại: "Chuyện lời tiên tri năm đó, ta đã nói cho Remus biết.

Mong thầy có thể hiểu cho ta, Severus."
Snape đứng cứng ngắc tại chỗ, một lúc sau mới trả lời một cách cộc cằn với giọng đầy châm chọc: "Chẳng sao cả.

Cho dù cụ nói thẳng cho Potter, cũng không thể làm thằng nhóc đó căm hận tôi thêm.

Trên thực tế, việc đến giờ gã chó điên Black vẫn chưa tới tìm tôi quyết đấu mới khiến tôi kinh ngạc."
"Mọi người cần đoàn kết.

Thầy, Remus và Sirius, số ít người biết được chân tướng." Cụ Dumbledore nhìn chăm chú vào Snape, đôi mắt xanh thấu tỏ mọi điều sáng ngời đến đáng sợ.

"Còn về chuyện đối xử với Harry, vì sao thầy không thể nhẹ nhàng chút nhỉ? Đừng mang theo thành kiến Severus à, Harry không giống như thầy vẫn cho là thế..."
Snape cười một tiếng cụt ngủn, tiếng nói trầm thấp bật thốt ra như một mũi tên ngầm: "Không, nó quả thật giống James Potter như đúc.

Ngạo mạn, lười biếng, ngu xuẩn, khát vọng được người khác chú ý.

Tôi không quan tâm đến sự oán hận của nó dành cho tôi, bởi vì tôi cũng ghét nó."
"Giờ, nếu như cụ đã xong phần khuyên giải nghìn bài như một của mình, thì tôi sẽ đi thay cụ đón chào đám học sinh...!có vẻ không biết cách bước vào đại sảnh đường kia."
Cụ Dumbledore vuốt lại góc báo bị cong lên, thủ thỉ với Fawkes với vẻ đăm chiêu:
"Một người cố chấp.

Mối quan hệ giữa họ quả là khó thay đổi, đúng không? Có lẽ...!Trừ phi có người bằng lòng nhượng bộ trước? Chà, quả nhiên vẫn là...!Không có khả năng."
Harry và những học sinh khác cùng tiến vào cửa chính của Hogwarts trong khi toàn thân ướt đẫm.


Bên ngoài đang mưa to, quả thực giống như có người đang không ngừng trút từng thùng nước lạnh xuống đầu họ.

Lần này trên tàu tốc hành Hogwarts không có bất cứ chuyện gì xảy ra, bao gồm cả sự khiêu khích trước sau như một của Malfoy.

Y vốn cho rằng chuyến này sẽ thuận lợi một mạch, kết quả là vừa xuống tàu đã bị mưa xối cho ướt sũng.

Nhóm học sinh mới bên cạnh y đang ríu ra ríu rít, hưng phấn thảo luận về những bức tranh trên hành lang.

Harry nhớ tới dáng vẻ dè dặt thận trọng của mình khi mới nhập học, không khỏi mỉm cười.

"Nếu cứ mưa tiếp thế này, chắc chắn hồ Đen sẽ bị lụt." Ron ra sức lắc đầu, vẩy tung nước ra khắp nơi.

Hermione thì đang vắt khô mái tóc dài vẫn cứ xù lên của mình, thầm thì đồng ý.

"Harry! Harry!" Một học sinh năm thứ ba thấp bé – Colin Creevey kêu to đầy hưng phấn, hoàn toàn không quan tâm đến những giọt nước đang nhỏ xuống tí tách từ áo chùng.

"Chào, Colin." Harry chào hỏi một cách dè dặt.

Đến giờ y vẫn không thể nào thích ứng với việc Colin sùng bái y cứ như người hâm mộ đối với thần tượng.

Dù sau chiến tranh có rất nhiều người như thế, nhưng làm bạn học thì...!Y vẫn luôn cảm thấy mất tự nhiên.

"Năm nay em trai em cũng tới Hogwarts học! Nó đây, Dennis!" Colin dắt một bé trai mặt mũi đỏ bừng, kêu lên vui sướng từ chỗ cách y vài người: "Anh chúc phúc cho nó được vào Gryffindor đi, anh Harry! Được không?"
"À, đương nhiên, cậu bé nhất định sẽ vào Gryffindor, chắc chắn là thế." Harry nói có phần có lệ.


Y đang cực kỳ muốn lao vào trong đại sảnh đường uống một bát canh nóng.

Lúc này xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn vài học sinh năm nhất không biết sợ là gì vẫn đang thảo luận một cách vui vẻ.

Dần dần, tiếng nói của chúng càng lúc càng nhỏ, chúng bối rối nhìn về phía ngọn nguồn dẫn đến sự yên tĩnh kỳ dị này.

Snape liếc Colin một cái lạnh buốt.

Giữa khoảng tĩnh lặng, tiếng nói du dương của hắn càng đậm chất trào phúng.

"Mong rằng em trai của trò sẽ không thích phá hoại nội quy trường, thêm nữa vĩnh viễn cho rằng mình đúng giống như thần tượng của trò, trò Creevey."
Snape liếc về phía Harry với ánh mắt tràn đầy ác ý và sự khinh miệt, cùng vẻ mặt căm ghét thấy rõ.

"Học sinh năm nhất, nhúc nhích đôi chân không biết cách bước đi của các trò, đi theo ta.

Những người còn lại, ta cho rằng các trò không cần bản đồ để tìm đến đại sảnh đường."
Snape xoay người bước lên lầu.

Nhóm học sinh năm nhất bị vị giáo sư tỏa ra hơi thở lạnh lẽo âm u dọa cho cả người run rẩy vội vàng đuổi theo, không dám xì xào bàn tán nữa.

Ron và Hermione nhìn nhau với ánh mắt bất đắc dĩ.

Cả hai đi được hai bước mới phát hiện ra Harry vẫn đứng yên tại chỗ không hề động đậy.

Hermione thấy lạ, kéo ống tay áo Harry và hỏi: "Bồ sao thế?"
"Không có gì." Chàng thiếu niên đáp thật khẽ.

Y không muốn ngẩng đầu lên, cứ thế bước về phía cầu thang.

Vừa rồi trong khoảnh khắc nhìn thấy Snape, hốc mắt y còn hơi nóng lên, y xúc động đến mức khoa trương, thậm chí không dám tin tưởng.


Lần trước là Snape biết hết tất cả mọi chuyện đã diễn ra, còn y thì hoàn toàn không biết gì cả.

Hiện giờ đến lượt y biết mọi điều xảy ra vào một năm sau, còn giáo sư Độc dược thì chẳng hay biết gì.

Thái độ của hắn với y vẫn là châm chọc và hà khắc, không còn sự ôn hòa mà lại đầy kìm nén vào năm thứ năm nữa.

Còn y lại từng gào thét với Snape – người luôn ngấm ngầm chịu đựng không muốn để lộ ra ý tốt của mình, để lại nỗi tiếc nuối khó mà xóa mờ.

Y từng thắc mắc, rốt cuộc trong năm thứ tư đã có chuyện gì xảy ra, mới có thể khiến thái độ của người gián điệp hai mang cứng cỏi ấy đối với y có sự thay đổi kỳ diệu đến vậy...!
Đủ loại âm thanh lộn xộn bên cạnh không lọt được vào tai Harry, đôi mắt xanh biếc đang cụp xuống của y hơi ửng đỏ, khóe miệng lại cong lên đầy vui sướng.

Đây nhất định là sự sắp đặt của Merlin.

Nếu không có những chuyện xảy ra vào năm thứ năm, y sẽ không biết làm thế nào để tránh khỏi thương tổn.

Nếu như mọi việc cứ phát triển theo đúng tuyến thời gian, thì những người ăn năn hối hận cũng không thể thật sự thấu hiểu lẫn nhau.

Y không còn ngờ vực thắc mắc nữa.

Giờ phút này y hiểu vô cùng rõ ràng, chỉ thiện ý mới có thể đổi lấy dịu dàng, chỉ khi bản thân y thay đổi nhượng bộ trước, mới có thể có được Severus Snape quan tâm đến Harry Potter kia.

Cảm ơn ngài, Merlin.

*
Lời tác giả: Con trai thật ra con nên cảm ơn ta! (Thím mau tránh ra!) Hạnh phúc ngọt ngào bắt đầu rồi đây -v- (Ca khúc khải hoàn nha!)
Chẳng qua nói thật, có gì tôi chưa từng trải qua chứ.

Việc chuẩn bị giai đoạn đầu đều xong xuôi rồi, chuyển biến tâm lý đều đã hoàn thành, hậu quả khi thương tổn lẫn nhau cũng đã rõ ràng, thật sự không có gì có thể ngăn cản các bạn tôi đi chết được nữa! Xông lên đi thiếu niên dũng cảm >< (chém gió đấy).