[Snarry Fanfic] Hy Vọng Giữa Những Kẽ Tay

Chương 4: 4





"Lúc ấy em chỉ muốn xin thứ lỗi một cách chân thành, không vì gì hết, thưa giáo sư."
——
Vào dịp lễ, người ta luôn dễ suy nghĩ miên man, đặc biệt là khi chỉ có thể ở một mình.

Harry uể oải nằm úp sấp ở trên giường, ngẩn người nhìn chằm chằm vào tờ báo bị ném dưới đất.

Chàng trai trên trang báo đã gỡ cặp kính tròn xoe xuống, vết sẹo hình tia chớp bị giấu dưới lớp tóc mái.

Anh ta hơi cau mày, đang theo sau Hermione đi ra khỏi Bộ Phép thuật.

Tiêu đề bài báo vô căn cứ hết mức, chẳng nể nang gì: Kẻ Được Chọn nửa đêm hẹn hò lén lút với Phó bộ trưởng – ngoại tình tinh thần tình cũ lại nhen?
"Theo kết quả theo dõi điều tra của phóng viên, Kẻ Được Chọn Harry Potter – người từng cứu vớt giới phép thuật từ tay Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai vào hai năm trước – dường như vĩnh viễn không chịu cô đơn.

Chuyện yêu sớm giữa y cùng Ginny Weasley – con gái của ngài Weasley một quan chức Bộ Phép thuật – bị tiết lộ, chắc chắn đã ngăn trở những con đường tìm kiếm tình cảm khác của y.

"Trên thực tế, khi ấy việc tiểu thư Weasley dũng cảm công khai mối quan hệ giữa họ đã khiến người ta phải rung động.

Tôi rất ủng hộ họ." Một quý bà máu trong cao quý cho hay.

Mọi người đều biết, mối tình đầu của Harry Potter – Hermione Granger chính là Phó bộ trưởng trẻ tuổi nhất từ trước đến nay của Bộ Phép thuật.

Vị Phó bộ trưởng xuất thân muggle nhưng có tham vọng cực lớn này, từ khi nhậm chức đến nay đã gặp phải vô số ý kiến tranh cãi.

(Cho dù Harry Potter muốn dùng danh tiếng của mình để bảo vệ cô ta.) Về thái độ của ngài Potter, rốt cuộc nó xuất phát từ tình hữu nghị giữa bạn học hay là tình cảm gì khác, chúng ta không thể làm rõ được.

Nhưng ngay vào tối qua, đêm trước lễ Giáng Sinh, phóng viên đã tận mắt chứng kiến Harry Potter độn thổ đến lối vào công cộng của Bộ Phép thuật, rồi hô to "Phó bộ trưởng của các người muốn tôi tới" một cách bất lịch sự.

Phóng viên canh ở cửa Bộ Phép thuật giữa màn đêm lạnh giá mãi cho đến 4 giờ sáng mới thấy hai người lần lượt đi ra.

Sắc mặt Phó bộ trưởng Granger hơi tái nhợt, biểu cảm của Harry Potter thì lại hết sức ưu buồn.


Điều này không khỏi khiến người ta suy đoán trong mấy giờ đó rốt cuộc hai người đã làm gì.

Có lẽ họ đang lên kế hoạch phản bội người yêu của mình và quay lại với nhau?"
Bất kể là trong thời kỳ chiến tranh hay hiện tại, Harry đều hết sức chắc chắn rằng mình cực kỳ không thích Nhật báo Tiên Tri.

Trong thời chiến, nó liên tục giấu giếm sự thật và dẫn dắt dư luận cho rằng y là một kẻ điên và là tội phạm bị truy nã.

Còn bây giờ, nó vẫn đang bám riết không tha, hận không thể dùng tất cả các trang để viết về đời sống riêng tư của y.

Đủ lắm rồi! Đêm nay là đêm Giáng Sinh, vì sao y không thể cùng tiệc tùng vui vẻ với người thân của mình cơ chứ? À, phải rồi, Harry nghĩ một cách châm chọc, bởi vì y đã không còn người thân nào nữa.

Sau đêm qua, Hermione cho rằng họ cần thời gian để nghiệm chứng xem trong hiện thực có xảy ra sự thay đổi nào ra hay không.

Có thể có thay đổi gì chứ? Nhật báo Tiên Tri đột nhiên cải tà quy chính sao?
Harry cuốn chăn lăn một vòng trên giường, sau đó y nghe thấy chiếc gương ở đầu giường hét lên chói tai: "Dừng lại đi! Ngài không còn là một cậu bé thẹn thùng nữa rồi!"
Y không biết Ginny sẽ nghĩ thế nào.

Hai năm qua giữa họ đã nảy sinh rất nhiều xung đột.

Harry cực kỳ cảm kích việc Ginny không coi y như Kẻ Được Chọn khi yêu y.

Nhưng điều này có nghĩa là, cô nàng sư tử tràn đầy dũng khí này cũng có được khứu giác nhạy bén khiến người ta không thích nổi.

Có khi nửa đêm y không ngủ nổi, Ginny sẽ xoay người y lại hỏi xem rốt cuộc là y đang nghĩ đến ai.

Thi thoảng khi y mất tập trung, Ginny sẽ bỗng dưng hỏi thăm về tình hình của Cho Chang.

Harry biết khi yêu đương con gái đều thường hay trở chứng như thế, nhưng quả thật y chẳng có sức lực để mà dỗ dành cô ấy.

Thật ra có những lúc y thà rằng nhớ lại quãng thời gian vui vẻ khi còn đi học.

Hogwarts là ngôi nhà đích thực của Harry, từ năm nhất y đã kiên định cho rằng như thế.


Y không giống với Ron và Hermione.

Hai người bạn thân của y đều có một thời thơ ấu hạnh phúc, chỉ mình y mới có lòng trung thành mãnh liệt đối với Hogwarts, y thuộc về Hogwarts.

Cho nên sau khi tốt nghiệp, Ron muốn hoàn thành giấc mơ trở thành Thần sáng của mình, Hermione thì muốn bước từng bước thận trọng vào giới chính trị.

Còn y, y lựa chọn ở lại Hogwarts, phá tan lời nguyền của Voldemort kẻ đã bại trong tay mình, trở thành giáo sư Phòng chống Nghệ thuật hắc ám.

Cho dù y vẫn còn rất trẻ, nhưng với "quyền uy" ở mức độ nào đó thì không hề nghi ngờ gì là y cực kỳ được chào đón khi tới giảng dạy ở đây.

Hiệu trưởng đương nhiệm của Hogwarts là cô Minerva McGonagall, nữ phù thủy có bề ngoài nghiêm khắc nhưng thật ra rất hiền từ.

Tầm mắt của Harry vô thức lướt qua lò sưởi âm tường, rồi lại nhìn lại thêm lần nữa.

Suýt chút nữa y đã cho rằng mình có thêm năng lực mới là cứ nghĩ đến ai người ấy bèn "hiển linh".

"Giáo sư Potter, nếu có thể thì mời thầy đến văn phòng của tôi một chuyến, được chứ?"
Đầu cô McGonagall hiện lên mơ hồ giữa ngọn lửa trong lò sưởi.

Harry vội vàng bật dậy, thấy hết sức may mắn là mình chưa cởi quần ra: "Á...! À được! Em đến ngay đây!"
Nữ phù thủy nghiêm túc khẽ gật đầu rồi biến mất.

Harry Potter không dám chần chừ, khoác thêm áo choàng rồi bước luôn vào lò sưởi.

Phòng hiệu trưởng của giáo sư McGonagall vẫn là văn phòng viện trưởng trước kia.

Có lẽ bà không muốn xâm nhập vào không gian và hồi ức thuộc về thầy Dumbledore, mọi người cũng chưa từng nói trắng điều ấy ra.

Rũ đi tro bụi trên áo choàng, Harry cảm thấy khó tin với hành vi ngoan ngoãn thế này của mình.


Y than thở khe khẽ: "Em còn tưởng rằng em đang trong kỳ nghỉ..."
"Đúng là thế, giáo sư Potter ạ." Môi giáo sư McGonagall mím chặt lại, nhìn có vẻ đứng đắn đến đáng sợ.

Bà không nói thêm gì nữa mà dẫn Harry ra ngoài.

Harry dễ dàng nhận ra đây là con đường dẫn đến văn phòng hiệu trưởng của thầy Dumbledore.

"Bất kể đã qua bao nhiêu năm, em cũng không thể quen với việc cô gọi em là giáo sư Potter.

Thưa giáo sư, vì sao cô không gọi em là Harry chứ?"
Sắc mặt cô McGonagall dịu đi đôi chút, thậm chí là hiện lên nét cười.

Không khó để thấy được bà hài lòng thế nào với người học trò cũ này.

"Đổi lại, xin thầy cũng hãy gọi tôi là Minerva, nhé Harry."
"Được rồi, cô Minerva." Thật không thể tin được rằng y đã là một trong những đồng nghiệp của giáo sư McGonagall, hơn nữa còn phải giả vờ như đã thích ứng với cách xưng hô thân thiết này, cho dù trong hai năm qua y đã cảm khái vô số lần.

"Em có thể biết lý do mình xuất hiện ở đây trong đêm Giáng Sinh chứ?"
Nữ phù thủy nghiêm cẩn liếc nhìn y qua cặp kính, cái nhìn sắc bén không thua gì mắt chim ưng.

"Là về Severus.

Thầy cũng biết sau khi chiến tranh kết thúc, bức tranh Severus trong phòng hiệu trưởng vẫn luôn trống không, ngay cả Albus cũng chỉ có thể đi qua đó tán gẫu với thầy ấy chứ không thể kéo thầy ấy lộ mặt.

Vừa rồi không biết vì sao tôi bỗng rất muốn đến trò chuyện với Albus.

Giữa lúc chúng tôi đang nói chuyện, Severus đã xuất hiện..." Tạm dừng thoáng chốc, cô McGonagall liếc nhanh qua Harry.

"Hơn nữa thầy ấy hỏi về thầy."
"Em?" Tim bỗng đập nhanh hơn, Harry cảm thấy cực kỳ căng thẳng hồi hộp.

Cô McGonagall gật đầu rồi nói khẽ một câu "Albus", con thú đá tức khắc nhảy sang bên cạnh.

Harry đi theo cô McGonagall vào trong, nhịp tim vẫn vô cùng hỗn loạn.

Y nhìn chằm chằm vào khung tranh trống không bên cạnh thầy Dumbledore – người đang vừa mỉm cười vừa nháy mắt với y.


Y chậm rãi tiến về phía trước, gọi: "...!Giáo sư, Snape?"
Sau chốc lát, một mảng đen nhuộm kín bức tranh.

Nếu không phải Harry từng nhìn thấy người trong tranh có thể đi tới đi lui, chắc chắn y đã cho rằng bức tranh trắng tinh đã bị tô đen bởi mực nước.

"Potter." Snape khoanh tay trước ngực và nhìn xuống y từ phía trên cao, khuôn mặt không để lộ biểu cảm gì.

Cho dù không còn là cậu học trò bị ghét bỏ trước kia nữa, thì khi đối mặt với khí thế lạnh thấu xương của Snape, Harry vẫn cảm thấy áp lực.

Lặng lẽ nuốt nước bọt, Harry ỷ vào việc Snape quả thật không thể nào xông ra túm lấy mình, bèn to gan hỏi: "Giáo sư, thầy muốn gặp em à?"
Trong thoáng chốc, vẻ ghét bỏ hiện lên trong mắt Snape, Harry cũng nắm bắt được nó cực chuẩn.

Snape im lặng rất lâu, lâu đến mức Harry đã ngẩng cổ đến phát mỏi thì hắn bỗng lên tiếng, cho dù giọng nói vẫn trầm thấp mềm mại đến gần như thầm thì.

Những người không quen thân ắt hẳn sẽ cho rằng hắn đang tự lẩm bẩm.

"Tôi chỉ đang nghĩ tới chuyện...!Sao lúc ấy cậu lại muốn xin lỗi?"
Harry sửng sốt, dáng vẻ có hơi đần độn: "Dạ?"
Mất kiên nhẫn mà trừng mắt nhìn y, Snape gầm gừ với giọng khàn khàn: "Vào lúc tôi chết ấy, đồ ngu ngốc nhà cậu!"
"Ồ...!Severus." Lão hiệu trưởng râu bạc ở bên cạnh mỉm cười vuốt tấm áo choàng mới màu tím mà mình được mặc khi hạ táng, "Đừng coi thường trí tuệ của người trẻ tuổi.

Harry cực kỳ thông minh đấy.

Chưa biết chừng lúc đó trò ấy đã phát hiện ra gì đó?"
"Tôi không cho rằng một thằng quỷ nhỏ luôn tự cho mình là đúng có thể bình tĩnh mà suy nghĩ, nhất là vào lúc đang bị sự thù hận lấp kín đầu óc." Snape nói với giọng khô cằn, không nhìn Harry nữa.

Harry lại biết rất rõ Snape đang thấy quái lạ và rối rắm về điều gì.

Lời xin lỗi, và nước mắt.

Hai thứ này đều không giống với món quà đáp lễ mà y có thể tặng cho hắn, không phải sao?
Y lại ngẩng mặt lên, hít sâu để kéo lại sự chú ý của Snape, buộc đôi mắt đen ấy nhìn thẳng vào cặp mắt xanh của y, nói ra từng chữ chậm rãi và nghiêm túc:
"Lúc ấy em chỉ muốn xin thứ lỗi một cách chân thành, không vì gì hết, thưa giáo sư."
– TBC –.