[Snarry Fanfic] Hy Vọng Giữa Những Kẽ Tay

Chương 47: 47





Thế nhưng nếu như, thứ ta đặt cược là tính mạng và linh hồn của mình, thì chuyện sẽ thế nào đây?
———
"Bắt lấy nó!"
Bóng người náu mình trong bóng đêm dần tiến về phía Harry.

Gã có dáng dấp thấp bé, khuôn mặt bị che khuất bởi mũ trùm của chiếc áo chùng.

Là Đuôi Trùn.

Harry với lấy cây đũa phép trong túi áo theo phản xạ, nhưng vào lúc ngón tay chạm đến nó thì y lại do dự.

Đúng vậy, đến giờ y vẫn chưa quyết định được nên làm như thế nào.

Gã đàn ông thấp bé kéo Harry lên, trói y vào tấm bia mộ có khắc cái tên "Tom Riddle".

Cánh tay Harry bị vặn ra sau lưng.

Cây đũa phép vẫn đang ở trong túi áo, nơi y có thể chạm tay tới.

Dường như Đuôi Trùn cực kỳ sợ hãi việc tiếp xúc gần gũi với Harry thế này, ngón tay gã không ngừng run rẩy.

Gã lấy một miếng vải màu đen ra từ trong ngực áo rồi nhét vào miệng Harry một cách thô lỗ, tiếp đó không nói gì đã vội vã rời đi.

Cái bọc được đặt ở phía dưới phần mộ ngọ nguậy không kiên nhẫn, như một đứa trẻ con đang khua khoắng tay chân.

Harry đang ở cực kỳ gần với Voldemort đang suy yếu, y cảm thấy vết sẹo trên trán mình nóng rát nhói đau.

Y siết chặt nắm đấm và mở to hai mắt, dốc hết sức lực để nói với bản thân là phải làm quen với loại đau đớn này, nhất định phải cố gắng thích ứng với nỗi đau này.

Một con rắn trắng lớn đang uốn éo trườn đi trên mặt cỏ dưới chân y, vờn quanh tấm bia mộ kia.

Nagini liên tục rít lên và thè lưỡi ra, như thể nó đang đợi giây phút tiếp theo để nhào lên cắn lấy yết hầu của y.

Harry cắn chặt răng.

Y cảm thấy trong lòng mình hiện lên một nỗi kích động dữ dội như thể dâng trào từ sâu trong lòng đất.

Đầu ngón tay y chạm đến đầu đũa phép, bất cứ lúc nào cũng có thể...!
Tiếng nói run rẩy bật thốt ra từ miệng Đuôi Trùn, chất lỏng đang sôi sùng sục trong cái vạc khổng lồ như đang bắn ra những tia lửa.

Xương của cha, thịt bầy tôi rơi vào trong vạc theo sự thúc giục của Voldemort trong bọc vải.

Bề mặt chất lỏng hệt như kim cương tức khắc vỡ tan, rồi chuyển từ màu xanh lam sặc sỡ, vừa nhìn là biết có độc sang màu đỏ rực như lửa, ánh sáng mạnh mẽ chiếu thẳng vào trong mắt Harry.

Y siết chặt đũa phép, toàn thân căng cứng.

"Máu – – – máu kẻ thù...!Bị ép dâng ra...!Có thể làm cho kẻ thù của mi...!Sống lại."
Y có thể ngăn cản, y có thể ngăn cản! Harry trơ mắt nhìn con dao găm bạc sáng choang trong bàn tay duy nhất còn lại của Đuôi Trùn vụt tới, đâm vào cánh tay mình.

Máu tươi chảy xuống theo ống tay áo bị cắt rách.

Đuôi Trùn thở hổn hển vì đau.

Gã dùng chiếc lọ thủy tinh nhỏ hứng lấy một chút máu rồi lảo lảo quay lại chỗ cái vạc, trút vào trong đó.

Mọi thứ dường như đều đã trở nên tĩnh lặng.

Bàn tay Harry vẫn đang nắm chặt đũa phép, nhưng y hoàn toàn không biết tiếp theo mình nên làm gì, càng không biết việc mình để mặc cho nghi thức sống lại của Voldemort được tiến hành thuận lợi là đúng hay sai.

Y chỉ nhìn chằm chằm vào bóng dáng màu đen đang chậm rãi hiện lên từ trong cái vạc kia, một gã ác ma cao gầy giống như bộ xương khô.

Voldemort bước ra khỏi vạc.

Đuôi Trùn kích động, vừa bật khóc nức nở vừa phủ thêm áo chùng đen cho gã.

Cặp mắt đỏ thường xuyên xuất hiện trong cơn ác mộng của chàng thiếu niên, khuôn mặt trắng nhợt hơn cả đầu lâu và bẹp dí như đầu rắn, cái mũi có hai khe hẹp...!

Gã mừng rỡ kiểm tra thân thể mới của mình, giơ hai bàn tay lên và động đậy những ngón tay.

Đôi mắt đỏ ngầu của gã sáng đến rợn người trong bóng đêm với con ngươi là hai khe hở giống như mắt mèo.

Voldemort thò những ngón tay dài bất thường vào trong cái túi áo sâu hoắm, rút ra một cây đũa phép.

Gã dùng những ngón tay cong queo của mình vuốt ve cây đũa phép một cách dịu dàng, hoàn toàn không để ý đến Đuôi Trùn đang ngoan ngoãn đứng một bên, mà chỉ nhìn chòng chọc vào Harry bằng đôi mắt đỏ rực như ma quỷ.

"Harry Potter.

Cậu bạn nhỏ đáng yêu của ta! Cuộc gặp mặt của chúng ta cũng thật gian nan, mi biết chứ? Muốn tóm được mi từ dưới cái mũi ưng của lão già ngu xuẩn thích muggle đó, thật sự là làm ta nhọc lòng..."
Vẻ đắc ý hiện rõ trên mặt Voldemort.

Với biểu cảm tàn ác lạnh lùng, gã chậm rãi bước đi và nhìn lướt qua bốn phía.

"Mi đang đứng phía trên thi cốt cha ta, Harry ạ.

Lão ta là một tên muggle đần độn, giống như mẹ mi ấy.

Nhưng bọn họ vẫn có chút tác dụng, đúng không? Lão ta trợ giúp ta sống lại, còn mẹ mi bảo vệ cái mạng của mi.

Cha ta, lão đã bỏ rơi mẹ ta, và bà đã chết vì khó sinh lúc ta ra đời.

Ta lớn lên ở trại trẻ mồ côi của muggle.

Khi đó, ta đã thề phải giết chết lão, kẻ đã dám đặt cho ta cái tên giống mình...!Tom Riddle."
Gã phát ra một tiếng cười the thé sắc lạnh, đôi chân vẫn không ngừng đi qua đi lại.

Nagini trườn đi trên mặt cỏ quanh gã.

Tầm mắt của Voldemort lại dừng ở Harry – người đang không thể nói chuyện, và một nụ cười méo mó hiện lên trên khuôn mặt rắn tái nhợt của gã.

"Ôi, ta cũng thấy hơi thương cảm rồi đây...!Ta chưa từng có người nhà, hừ, ta cũng đâu cần, bởi vì ta có một gia đình đích thực và hùng mạnh hơn – những kẻ bầy tôi của ta.

Harry, Harry, mi sùng bái Dumbledore đúng không? Nhưng chẳng bao lâu nữa mi sẽ biết thứ tình yêu và lòng tốt mà lão ta vẫn luôn rao giảng bé nhỏ tầm thường thế nào, chỉ sức mạnh mới có thể thống trị tất cả! Ta làm mọi người cảm thấy sợ hãi – nỗi sợ hãi sẽ khiến người ta khuất phục – ta có thể có được mọi thứ ta muốn, kể cả sự bất tử!"
Chúa tể Hắc Ám dừng lại trước mặt Đuôi Trùn, kẻ đang ôm chặt cánh tay cụt đầm đìa máu của mình.

Gã cất giọng lười biếng: "Đưa tay đây nào, Đuôi Trùn."
"Ôi..., chủ nhân...!Cảm ơn ngài, chủ nhân..." Đuôi Trùn nghẹn ngào: "Van cầu ngài..."
Voldemort cười gằn một tiếng, cúi xuống túm lấy cánh tay trái còn nguyên vẹn của Đuôi Trùn rồi vén tay áo của gã người hầu lên đến khuỷu tay.

Gã quan sát kỹ lưỡng dấu hiệu Hắc ám đã nóng bừng đến đỏ tươi, hoàn toàn không để ý tới tiếng nức nở không thể kiềm chế của Đuôi Trùn.

"Nó trở lại rồi." Voldemort thầm thì: "Bọn chúng đều sẽ chú ý tới nó, những kẻ bầy tôi của ta.

Giờ chúng ta sẽ thấy, Harry, chúng ta sẽ biết ai trung thành với ta, ai xuất phát từ lòng sợ hãi, kẻ nào đã hoàn toàn phản bội ta.

À..., hiển nhiên, kẻ phản bội chúa tể Voldemort, ta sẽ dành cho gã sự tra tấn khắc nghiệt nhất..."
Nagini như thể hiểu được lời ấy, nó trườn quanh Voldemort và rít lên từng tiếng.

Gã cười một tiếng khích lệ, dịu dàng bảo: "Đừng gấp gáp, Nagini, ta sẽ để kẻ phản bội lại cho mi...!Đương nhiên là thế."
Gã giơ ngón trỏ trắng xanh dài ngoẵng lên, định bụng ấn xuống cánh tay nóng bỏng của Đuôi Trùn.

Đúng lúc này, sợi dây đang trói chặt Harry bỗng đứt lìa toàn bộ.

Chàng thiếu niên nhảy khỏi bia mộ rồi đáp xuống mặt đất một cách vững vàng.

Vẻ mặt của y rất bình tĩnh, bàn tay đang cầm đũa phép cũng không hề rung lắc, y bước từng bước tới gần Voldemort.

Ngón tay Voldemort dừng khựng giữa không trung bởi kinh ngạc.

Harry tung một bùa Choáng vô thanh về hướng Đuôi Trùn, dao động phép thuật mạnh mẽ khiến gã đàn ông thấp bé trượt ra rất xa rồi mới dừng lại.

Voldemort vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Chúa tể Hắc Ám thu cái ngón tay hệt như một con nhện lớn của mình lại, đồng tử giãn rộng thêm rất nhiều.


Thằng nhãi mười bốn tuổi trước mắt gã thế mà có thể sử dụng lời nguyền vô thanh một cách thoải mái, đồng thời tốc độ thi triển bùa chú của nó còn nhanh đến đáng sợ, như đã trải qua quá trình rèn luyện.

Tình huống bất ngờ khiến Voldemort vô thức chuyển động cây đũa phép giữa những ngón tay, hai con mắt đỏ ngầu nhìn chòng chọc vào Harry đang đứng đó với khuôn mặt không cảm xúc.

"Quả nhiên ta vẫn không thể nào tha thứ cho mi, Tom." Chàng thiếu niên cất tiếng nhẹ nhàng, giọng nói lạnh lẽo như thể được ướp trong băng đá.

"Mi đã hủy diệt hạnh phúc của quá nhiều người, giết chết người quan trọng nhất mà ta yêu thương.

Sao ta lại ngu ngốc đến nỗi để mặc cho mi sống lại, phá hủy thêm lần nữa những thay đổi mà khó khăn lắm ta mới tạo ra được chứ?"
"Mi cho rằng mi đang nói gì hả? Harry Potter?" Đôi mắt đỏ tươi như rắn của Voldemort mở to một cách dữ tợn, hiển nhiên gã vô cùng phẫn nộ với việc thằng nhãi trước mắt lại dám gọi hắn bằng cái tên thật ngu xuẩn tầm thường kia.

Ngón tay gã hơi nâng lên, một lời nguyền Tra tấn tức khắc bắn về phía Harry.

"Mi chẳng qua là một tên ngu ngốc không hiểu được tình yêu và hữu nghị thôi, Voldemort.

Mi thật đáng thương, sức mạnh và sự tàn nhẫn quả thật sẽ khiến đám bề tôi của mi khuất phục, nhưng bọn họ chưa từng thật lòng coi mi là "người nhà", đúng chứ? Kết quả là, một khi mi bị đánh bại, bọn họ sẽ chạy nhanh hơn ai hết."
Harry hời hợt vung đũa phép lướt qua không khí, ánh sáng đỏ của lời nguyền Tra tấn tức khắc biến mất hoàn toàn.

Y không đọc thần chú, thậm chí hoàn toàn không coi một lời nguyền không thể tha thứ ra gì, vẫn cất giọng dửng dưng hờ hững.

"Ta từng đánh bại mi một lần, Tom.

Thật ra mi chẳng có gì ghê gớm cả, bởi vì bất kể mi hùng mạnh đến mấy thì trước sau cũng chỉ có một mình.

Còn ta, ta có được thứ mi không cách nào hiểu nổi, đó là tình yêu của họ."
Voldemort cười to với vẻ châm chọc rõ ràng, cái mũi dẹt hít thở một cách khoa trương, tiếng nói lạnh lùng tàn khốc vang vọng giữa nghĩa địa.

"Ôi, Harry kiêu căng ngạo mạn của ta, mi khiến ta ngạc nhiên đấy.

Có lẽ mi rất nổi bật giữa đám bạn phù thủy nhỏ của mi, nhưng mi vĩnh viễn cũng đừng hy vọng xa vời rằng mình có thể sánh ngang hàng với ta.

Phép thuật hắc ám mà ta nắm giữ tàn nhẫn đến mức mi không tưởng tượng nổi đâu.

Còn cái gọi là "đánh bại ta" mà mi lấy làm kiêu ngạo ấy ư? Công trạng ấy chẳng lẽ không phải có được nhờ sự hy sinh của bà mẹ ngu xuẩn của mi sao? Ta đã đi được xa hơn bất cứ ai trên con đường bất tử.

Harry Potter, ta sẽ chinh phục tử vong, cũng sẽ thống trị tất cả."
"Chúng ta có thể thử xem sao, Tom." Chàng thiếu niên mỉm cười chẳng e sợ, trong đôi mắt biếc xanh chỉ chứa sự dũng cảm kiên định.

"Mi biết không, sợi lông đuôi phượng hoàng làm lõi đũa phép hiện giờ của chúng ta đến từ cùng một con phượng hoàng.

Điều này cũng có nghĩa là, tuy chúng ta có thể làm bị thương lẫn nhau, nhưng không thể giết chết đối phương."
Y bước từng bước về phía trước một cách bình tĩnh và vững vàng, nụ cười chẳng hề phai nhạt đi.

Khí thế gần như không sợ hãi bất cứ thứ gì ấy khiến đáy lòng Voldemort hơi chấn động.

Khoảng cách giữa họ đã còn rất ngắn, Voldemort nâng đầu đũa phép lên, trái lại không hiểu thằng nhãi ranh này đang định làm gì.

"Bùa chú phóng ra từ đũa phép anh em, chỉ có thể làm tổn thương thân thể chứ không ảnh hưởng đến linh hồn.

Thế nhưng nếu như, thứ ta đặt cược là tính mạng và linh hồn của mình, thì chuyện sẽ thế nào đây?"
Nụ cười của chàng trai Gryffindor càng sâu đậm hơn, trở thành một nét cười quái dị.

Quyển sách bìa đen tuyền trong văn phòng của thầy Dumbledore có nhắc tới phương pháp hủy diệt linh hồn.

Không nghi ngờ gì hết, mấy dòng chữ ngắn ngủi ấy đã thu hút sự chú ý của chàng thiếu niên.

Trong đó có một phép thuật hắc ám cổ xưa, khi người thi triển bùa chú và người bị ếm bùa sở hữu hai cây đũa phép anh em, thì giữa hai người đó sẽ tồn tại một mối liên hệ nào đó vượt qua cả huyết thống.

Lời nguyền giết chóc không thể có hiệu lực trên thân thể bất cứ ai, nhưng nếu như lựa chọn hủy diệt linh hồn – áp lên thân thể và linh hồn của chính mình, thì sẽ thạo thành tổn thương trí mạng đối với cả hai bên.

Nếu như thành công thì thân thể và linh hồn của đối phương sẽ cùng bị phá hủy.

Ngược lại, nếu như thất bại thì người thi triển phép thuật sẽ bị hủy diệt hoàn toàn.


Khuôn mặt tươi cười dịu dàng và cả biểu cảm đau buồn của những người thân, những cái chết đã trở thành ác mộng, tất cả hòa trộn vào nhau.

Buổi tối ngày nhìn thấy quyển sách đó y đã từng nghĩ, kẻ đáng chết, đáng bị hủy diệt cả linh hồn chính là Voldemort, không phải sao?
"Để ta xem thử xem, Tom." Harry xoay ngược đũa phép lại, nhắm thẳng vào tim mình.

"Ta tin tưởng rằng linh hồn khát khao hy vọng của mình, sẽ kiên định hơn linh hồn theo đuổi trường sinh bất tử của mi."
Một luồng sáng trắng chói mắt nuốt chửng cả hai người.

Voldemort hoảng sợ phát hiện ra rằng ở trong vầng sáng ấy gã không thể động đậy, như đang bị vô số sợi tơ vô hình quấn chặt.

Cơ thể mới có được của gã như biến thành một cái xác sống mất đi khống chế, những ngón tay dài ngoẵng bỗng rung lên bần bật, cơn đau truyền thẳng đến đầu óc gã.

Tên phù thủy phe tối tà ác chuyển động con ngươi với vẻ khó tin, nhìn chằm chằm vào một vết cắt sâu hoắm vừa xuất hiện trong lòng bàn tay mình, máu tươi đang điên cuồng trào ra từ đó.

Đũa phép rơi xuống mặt cỏ, hai tay Voldemort không ngừng run rẩy.

Gã rít lên đầy đau đớn, kêu to: "Đồ điên! Ngu xuẩn! Mau dừng lại!"
Không chỉ là nỗi đau khi bị cắt vào xác thịt, sức sống của gã cũng trôi đi theo dòng máu tươi đang tuôn trào.

Mỗi khi có thêm một vết thương xuất hiện, sự trống rỗng và yếu đuối lại xâm chiếm thêm một phần cơ thể gã.

Voldemort cảm nhận được nỗi sợ hãi một cách rõ ràng, không phải thằng nhãi đó đang nói đùa, nó thật sự đã thi triển một lời nguyền hắc ám mà chính gã cũng chưa từng thấy qua.

Có lẽ bọn họ sẽ cùng chết đi...!
Voldemort nhìn thằng nhãi cũng đang bị ánh sáng trắng cắn nuốt ở phía đối diện.

Cơ thể nó dày đặc những vết cắt sâu, nhưng nó lại vẫn đang mỉm cười, ung dung thoải mái hệt như không hề cảm nhận thấy chút đau đớn nào.

Không thể nào.

Một vết thương mới bị rạch ra trên lồng ngực gã.

Chỉ một vết cắt mà thôi, Voldemort lại cảm thấy như cả ruột gan tim phổi mình đều bị moi ra.

Gã từng phải chịu lời nguyền Giết chóc bắn ngược, gã hiểu cảm giác khi cái chết dần lan ra trên cơ thể hơn bất cứ ai.

Loại cảm giác ấy vượt trên tất cả, đau đớn không gì chống chịu nổi...!Gã vô cùng căm hận cái chết, cái chết hại gã mất đi sức mạnh và cơ thể, khiến gã còn không bằng cả một du hồn thấp kém nhất, phải trải qua cuộc sống thảm hại nhơ nhớp nhiều năm như thế...!
Gã đã đợi lâu đến vậy, nhiều lần ép buộc chính mình phải sống.

Vất vả lắm gã mới có được một cơ thể mới...!Máu đã sắp chảy cạn, Voldemort bị ép hé miệng, để mặc từng chút ấm áp và ánh sáng trôi đi qua cổ họng mình.

Đó là linh hồn gã, nó đang trôi ra khỏi cơ thể, đang vẫy vùng né tránh trong luồng sáng trắng tàn khốc, cuối cùng bị nghiền nát hoàn toàn.

Gã bị hút ra, nhìn cơ thể cứng ngắc của mình bị ném ra ngoài, gặp gió thổi là rụng rời, gặp ánh sáng là tan chảy, vỡ vụn thành bột phấn, cuối cùng chẳng còn lại gì dù là một khúc xương trắng.

Thậm chí Voldemort không phân biệt rõ được rốt cuộc chính mình đang tồn tại ở bộ phận nào – cả xác thịt và linh hồn rõ ràng đều đã bị hủy diệt, lẽ nào gã lại một lần nữa biến thành thứ mà chính mình cũng không biết là gì...!
Ánh sáng trắng biến mất, chàng thiếu niên quỳ trên mặt đất, cả cơ thể bị máu tươi nhuộm đỏ.

Đầu gối và hai tay của y không đỡ nổi cả cơ thể mình, y run rẩy ngã nghiêng sang bên, co quắp thở hổn hển giữa nghĩa địa âm trầm vắng lặng.

Không biết qua bao lâu, y mới chậm rãi đứng lên.

Máu đỏ đã khô, y đứng đó run lẩy bẩy và cất tiếng khẽ khàng với không khí: "Ta thắng rồi, Tom."
Bởi vì y còn ôm kỳ vọng, bởi vì y biết còn có rất nhiều việc đang chờ y làm, y không thể tha thứ cho bản thân nếu y chết ở nơi đây.

Thế nhưng ai không có kỳ vọng chứ? Voldemort trôi lơ lửng trên mặt đất nghĩ với nỗi hận thù.

Không biết tại sao, vào giờ phút này gã có thể hiểu được suy nghĩ của thằng nhãi đó một cách rất rõ ràng.

Ta mong mỏi tránh xa tử vong, ta muốn nắm giữ mọi thứ trong tay, mấy thứ hư ảo như tình yêu hay sự ấm áp chẳng có chút giá trị nào, ta muốn chứng minh...!
Nagini dựng thẳng người dậy đầy tính công kích, nhìn chằm chằm vào chàng thiếu niên.

Y giơ đũa phép lên nhắm thẳng vào nó, nghĩ ngợi chút rồi lại hạ tay xuống, lẩm bẩm: "Năm thứ năm tao còn từng gặp mày, mày không thể bị tao giết chết ở đây vào lúc này.

Mình phải tôn trọng quy luật thời gian đúng không, Hermione?"
Harry chậm rãi đi về phía chiếc cúp, khom lưng xuống chạm vào nó.

Lập tức, một lực hút mạnh mẽ khởi nguồn từ chỗ rốn tức khắc kéo vụt y đi, khu nghĩa địa lại chìm vào tĩnh lặng.

Voldemort, giờ còn không bằng cả một u linh, yếu ớt trôi nổi phía trên đồng cỏ hoang vu.

Dần dần, một âm thanh xa xăm nhưng rành mạch truyền vào trong tư tưởng của gã.

Khối sương mù trong suốt không có hình dạng dần men theo âm thanh ấy, trôi về một hướng.

Dũng sĩ Gryffindor gã sấp xuống mặt cỏ.


Mùi cỏ xanh nồng đậm khiến cơ thể mệt mõi rã rời và đau đớn của y tạm thời được xoa dịu.

Vào khoảnh khắc Filch mở tất cả đèn lên, chiếu sáng chàng trai cả người đầm đìa máu, thì tiếng reo hò phấn khích trên sân tức khắc biến thành những tiếng thét kinh sợ chói tai.

.

Đọc truyện hay, truy cập ngay == TRUМ truyen.

м E ==
Những âm thanh ấy khiến Harry mất phương hướng, đồng thời cũng khiến đầu óc y tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Vào năm thứ năm, Voldemort lại có được cơ thể lần nữa.

Lúc gặp lại ở Bộ Phép thuật, Voldemort không hề tấn công hay châm chọc, không, thậm chí ngón tay Chúa tể Hắc Ám còn run lên trong vô thức.

Không sai, gã hơi sợ y.

"Harry, Harry!" Một đôi tay to lớn mạnh mẽ bỗng lật người Harry lại.

Y mở mắt ra, thấy khuôn mặt lo lắng của cụ Dumbledore gần ngay trước mắt.

"Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Sau khi trở về từ Bộ Phép thuật, thầy Dumbledore từng nói sức mạnh khổng lồ mà Voldemort bột phát ra lúc đó còn đáng sợ hơn những phép thuật hắc ám mà gã nắm giữ trước đó.

Vậy tại sao gã còn phải khăng khăng thử xem có thể đánh bại thầy Dumbledore không chứ? Lẽ nào chính Voldemort cũng không nắm chắc về sức mạnh mà mình có được? Đánh bại thầy Dumbledore, có nghĩa là gã không cần phải sợ bất cứ kẻ nào nữa.

"Trò nói gì đi, Harry.

Rốt cuộc đã có chuyện gì?"
Hiển nhiên y vẫn chưa giết chết gã hoàn toàn, cho dù cơ thể mới và phần hồn chính vừa hồi sinh của Voldemort đều đã bị hủy diệt.

Chắc chắn Voldemort đã tìm được cách nào đó, không phải dùng Trường sinh linh giá để bám vào người khác, mà là khôi phục lại sinh mệnh hoàn chỉnh.

Harry chống tay xuống cỏ, lảo đảo đứng lên.

Đôi mắt lam của thầy Dumbledore lay động mơ hồ trong đầu óc y.

Y đột nhiên nhớ lại năm thứ tư trước kia, khi thầy Dumbledore nghe thấy Harry nói Voldemort đã dùng máu của y để sống lại, thì trong đôi mắt xanh cơ trí ấy đã thoáng hiện nét mừng rỡ trong phút chốc.

Hẳn là từ khi đó cụ ấy đã bắt đầu lên kế hoạch nhỉ? Thầy hiệu trưởng gánh vác quá nhiều trách nhiệm, từ trước đến nay chưa từng có ý định che chở y như một đóa hoa yếu ớt trong nhà kính, trái lại cụ đã dồn hết lòng dạ công sức để bồi dưỡng nên một thiếu niên dũng cảm có trách nhiệm.

Cụ không để ý đến cái chết của bản thân, chỉ trông mong có thể khiến giới phép thuật yên bình trở lại.

Cụ đã dẫn đường, hay nói theo hướng xấu là lợi dụng y, nhưng đồng thời cụ lại dốc hết khả năng để bảo vệ mạng sống của y, mãi cho đến khoảnh khắc cuối cùng.

Có lẽ lần này thầy hiệu trưởng có thể không phải chôn vùi tất cả mọi điều dưới đáy lòng nữa, bởi vì lần này, trách nhiệm bảo vệ mọi người sẽ không chỉ đè nặng lên vai một mình vị phù thủy phe sáng vĩ đại này nữa.

Mà nó nên do y, kẻ tùy hứng muốn thay đổi tất cả, đứng ra gánh vác.

Harry đứng thẳng dậy, cất giọng trầm thấp và bình tĩnh: "Gã còn sống, thưa thầy Dumbledore, Voldemort còn sống."
Khoảnh khắc ấy, cả sân đấu ồn ào huyên náo tức khắc trở nên lặng ngắt như tờ.

Tiếp đó, không bao lâu, tiếng bàn tán và kêu la lại bùng lên lần nữa.

Đoàn người đông nghìn nghịt ùa về phía trước, muốn nghe rõ ràng hơn chút.

Thầy Dumbledore buộc phải đỡ Harry lùi về phía sau, mãi cho đến khi Moody Mắt điên nửa kéo nửa tha, đỡ lấy cậu thiếu niên bị thương từ trong tay cụ.

Con mắt phép thuật quay tít một cách điên cuồng, ông ta nói khẽ: "Giao cho tôi đi, Albus.

Cụ cần xử lý đám người này chút."
Harry bị Moody kéo vào phía trong lâu đài.

Y đưa mắt tìm kiếm xung quanh, rất nhanh đã tìm được giáo sư Độc dược mặc áo chùng đen.

Y cụp mắt xuống, lòng có hơi khổ sở.

Y biết y còn phải làm một việc nữa.

Cách đám người nhộn nhạo, Snape nhìn chăm chăm vào chàng thiếu niên toàn thân đẫm máu.

Nét âu sầu vừa thoáng hiện trong đôi mắt biếc xanh ấy làm lòng hắn bỗng dưng đau đớn.

Snape hơi nhíu mày, chẳng có thời gian suy nghĩ nhiều mà cứ thế lặng lẽ theo sau.

– TBC –.