[Snarry Fanfic] Hy Vọng Giữa Những Kẽ Tay

Chương 83: 83





Hai tuần sau, một vài người bạn được mời tới số 12 quảng trường Grimmauld tham gia bữa tiệc gia đình do Harry tổ chức.
Thật ra không nhiều người biết bí mật của Harry, dù sao Tòa án Wizengamot cũng chỉ công bố kết quả phán quyết cuối cùng ra bên ngoài.

Có không ít người tiếc nuối khi ngài Bộ trưởng tuổi trẻ tài cao rời cương vị công tác quá nhanh, cũng có người mạnh dạn suy đoán rốt cuộc Kẻ Được Chọn đã phạm vào tội gì mà đến nỗi bị mất đi cả quyền tranh cử trong tương lai.
Về phần đương sự, kết quả phán quyết ấy không gây ảnh hưởng và tổn thất gì cho Harry hết.

Y vốn không thích đặt chân vào giới chính trị, việc tranh cử vào chức Bộ trưởng là một bước đi bất đắc dĩ mà thôi.

Mất đi quyền tranh cử, trái lại Harry thấy thoải mái hơn nhiều.
Ron và Sirius đang nói chuyện với nhau.

Gần đây Sirius đang bận chuyển nhà, ngày hôm qua mới coi như sắp xếp xong xuôi.

Ron vẫn khá ngạc nhiên với tin này, chờ bây giờ rảnh rỗi thì không kìm lòng được mà hỏi thăm ngay.
"Ồ? Chuyện này có gì lạ đâu?" Sirius nhướng mày và nói: "Trước đây chú đã nói với Remus rồi, chờ sau khi chiến tranh kết thúc thì bọn chú sẽ dọn ra ngoài.

Chú ghét ở đây, Ron à, nhà cổ của gia tộc Black không thể cho chú cảm giác gia đình.

Căn nhà này là tài sản duy nhất chú có thể để lại cho Harry.

Ha ha, chẳng qua ngôi sao cứu thế của chúng ta cũng đâu cần, thằng bé ở Hogwarts còn nhiều hơn."
Ánh nhìn dịu dàng từ đôi con ngươi màu xám của Sirius hướng về Lupin, người đang trò chuyện với ông Weasley.

Giọng gã đậm nét cười: "Từ nhỏ đến lớn, chú và Remus đều ao ước sự ấm áp của một gia đình bình thường.

Chí ít là hiện giờ, chú cảm thấy mình đã có được điều đó."
Ron không khỏi nhìn Teddy đang ngồi ăn bánh kem sô cô la ở trên ghế sô pha, rồi lặng lẽ phun một búng máu trong lòng.

Gia đình hiện giờ của bọn chú bình thường ở chỗ nào chứ?
"Chuyện cô Tonks và thầy Remus..." Ron hỏi với giọng hơi ngập ngừng: "Teddy có biết không?"
Sirius khịt mũi một cái đầy đắc ý và trả lời với đôi mắt sáng ngời: "Đừng lo chuyện này, Ron! Việc đầu tiên chú làm sau khi trở về là nói cho Teddy biết cha mẹ thằng bé là ai."
Sau khi nói xong, Sirius cầm ly rượu đến gia nhập vào cuộc trò chuyện của Lupin và ông Weasley.

Để kiểm chứng lời nói từ người cha đỡ đầu không đáng tin cậy của Harry, Ron đi tới và ngồi xuống bên cạnh Teddy, cố giữ giọng bình tĩnh nhất có thể: "Này nhóc, em biết cha mẹ của mình, ờ, là ai không?"
Teddy bé nhỏ với mái tóc xanh lam ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua ông anh rõ ràng là đang căng thẳng ở bên cạnh mình, giơ bàn tay bé nhỏ mềm mại lên giải đáp thắc mắc cho Ron.

Cậu bé chỉ vào Sirius nói "cha", rồi chỉ vào Lupin gọi "mẹ".
Ron gục đầu vỗ trán, cảm nhận được sự tuyệt vọng cực kỳ sâu sắc.
Vai bị vỗ nhẹ, Ron ngẩng lên thì thấy Harry như đang mỉm cười.

Y đi lướt qua Ron, vươn tay ra và nói nhẹ nhàng với cậu nhóc: "Teddy, cha là cha đỡ đầu của con."
Teddy ngẫm nghĩ một hồi rồi vui vẻ cười khanh khách, ôm lấy cổ Harry để y bế mình lên, và hôn một cái thật kêu lên má Harry.

Cậu bé reo lên: "Cha nói, cha đỡ đầu sẽ đối xử rất tốt với con."
Ron thở phào một hơi, hỏi với vẻ tiếc nuối không khó nhận ra: "Thế này xem ra, bồ không định có con à?"
Harry nhướng cao lông mày, như thể cảm thấy câu hỏi của Ron là quá thừa thãi: "Teddy không phải sao?"
Chàng trai trẻ mỉm cười, đưa mắt nhìn những người đang nói cười vui vẻ trong phòng khách.

Cedric và Cho; Neville và Luna; cặp sinh đôi đang không ngừng liếc về phía Malfoy với ánh mắt tinh quái, có lẽ là đang tính toán chuyện xấu xa nào đó; Ginny và Corner lại đang bắt đầu cãi cọ...!Cuối cùng, đôi mắt xanh của Harry và đôi mắt đen của Snape chạm nhau.


Snape dời ánh nhìn khỏi Harry – người đang ôm Teddy – trước, tiếp tục nói chuyện với giáo sư McGonagall.
"Tính ra chỉ có hơn chục ngày ngắn ngủi, Ron ạ, chúng ta lại đã thay đổi nhiều thứ đến vậy."
"Đúng thế." Ron ngả người ra ghế sô pha, cất tiếng cảm khái: "Mình thật sự có rất nhiều điều muốn nói, Harry à.

Cỗ máy thời gian không phải thứ tốt đẹp gì.

Ký ức mấy năm trước của mình đã bị bóp méo, Hermione thì bị sửa đổi ký ức hai năm cuối.

Nhưng mà, bây giờ nghĩ lại thì ký ức của hai bọn mình hợp lại chẳng phải là quá khứ hoàn chỉnh sao? Ít nhất thì bồ không phải người duy nhất trên thế giới này biết dược chân tướng, Harry ạ, nghĩ thế thì cũng không cô độc cho lắm.

Ồ, còn chuyện này nữa, gần đây mình đang xử lý việc thay đổi nhân sự trong Bộ Phép thuật, chưa có thời gian nói cho bồ biết.

Umbridge, Con cóc đáng ghét ấy, thật ra đã bắt đầu nghi ngờ bồ từ lâu rồi."
"Trước đây sau khi lên làm Bộ trưởng, Kingsley đã điều mụ đến làm Giám đốc Sở Thần bí.

Nhìn bề ngoài thì chức vụ đó cũng không tệ lắm, nhưng trên thực tế nó chỉ là một cái ghế trống rỗng, không có quyền lợi gì.

Umbridge đương nhiên rất muốn vùng dậy.

Lần đầu tiên bồ tiến vào Sở Thần bí thông qua lối dành cho khách thì mụ đã biết được qua sổ ghi chép rồi, chẳng qua mụ không quan tâm.

Sau đó bồ ra vào càng lúc càng thường xuyên, Umbridge bèn chú ý.

Bồ có nhớ trước khi bọn mình trở về năm thứ bảy, mình có nói nhìn thấy Hermione đang lo lắng tìm bọn mình ở Bộ không? Về sau Hermione nói cho mình biết, cô ấy thấy Umbridge lén lén lút lút ở văn phòng của bồ thì đã cảm thấy bất thường rồi.

Sau khi điều tra thì không ngờ cô ấy phát hiện mụ đã triệu tập một đám người, định mai phục ở chỗ cỗ máy thời gian để bắt bồ.

Hermione muốn nói cho bọn mình biết, đáng tiếc hai chúng ta sợ cô ấy nổi giận nên đã tránh đi."
Ron nhún vai, xòe tay than thở: "Giờ nói những điều này cũng không còn ý nghĩa nữa rồi, mọi chuyện đều đã qua, cho dù Hermione còn tức giận thì cũng không có thời gian để ý đến bọn mình.

Cô ấy được đề cử làm Bộ trưởng Bộ Phép thuật, cả ngày bận muốn chết muốn sống, muốn gặp mặt cũng khó.

Sao số mình lại khổ thế này chứ?"
Harry hết sức thấu hiểu, nói với vẻ đồng cảm: "Buộc lòng phải nói, trong tất cả những kết quả chúng ta đã thay đổi thì có lẽ bồ là người người bất hạnh nhất.

À mà, chuyện thầy Dumbledore và Grindelwald, bên phía Bộ Phép thuật có tiến triển gì không?"
Chàng trai tóc đỏ cười ha hả: "Đừng đùa Harry à, có ai nghiêm túc đi bắt họ đâu chứ? Moodynghỉ ngơi ở nhà, Tonks chuẩn bị kết hôn với Cindy – một đồng nghiệp của mình, bồ biết đấy.

Kingsley thì vốn là mắt nhắm mắt mở cho qua.

Đừng nói bắt được, nhóm Thần sáng thậm chí còn chẳng buồn đi tìm.

Ai biết hai vị phù thủy cao siêu ấy đang ẩn náu ở đâu chứ?"
"Mình biết này." Harry chớp mắt, vừa bình tĩnh vừa đầy hứng thú: "Họ đang trốn ở thung lũng Godric.

Tuần trước mình còn mới gặp họ."
Ron tức khắc nghẹn lời, trợn trừng mắt nhìn Harry hồi lâu mà không nói nên lời.


Cuối cùng chàng Thần sáng trẻ tuổi chỉ đành thừa nhận một cách không cam lòng rằng Harry chắc chắn là học sinh yêu thích của cụ Dumbledore.
Buổi tiệc kéo dài gần hết ngày, gần đến hoàng hôn thì khách khứa cũng lục tục rời đi.

Trong căn nhà cũ trống trải chỉ còn lại Harry và Snape, đương nhiên là còn có đống bừa bộn do Fred và George bày ra khắp nơi.
Chàng trai trẻ không hề nao núng dưới cái nhìn chằm chằm cau có của Snape, trái lại y cười tủm tỉm và nắm tay đối phương mà nói: "Em biết là rất lộn xộn, cho nên mình ra ngoài đi dạo trước được chứ? Chỉ hai chúng ta."
Hai bên khóe môi Snape hơi trề xuống, báo trước là hắn định cất lời châm chọc.

Harry vội vàng bổ sung thêm cho chỗ thiếu sót của mình: "Dùng bùa Tàng hình! Sẽ không sợ bị người khác chặn lại quấy rầy, ý kiến này cũng không tệ lắm phải không?"
Hiển nhiên là trong việc đánh đổi, ngài giáo sư áo đen luôn biết cách hưởng thụ sự lựa chọn thoải mái hơn.

Hắn giơ đũa phép ếm cho cả hai một bùa chú mát lạnh, trước khi ra đến cửa còn không quên đả kích chàng trai trẻ một câu.
"Chỉ có thể xem như tạm được thôi."
Vầng sáng của hoàng hôn lặng lẽ rải xuống bờ vai những người đi đường vội vã.

Hai phù thủy bước đi song song liên tục thay đổi hình thức ẩn mình theo sự khác biệt của những tòa kiến trúc xung quanh.

Harry nắm lấy những ngón tay của người yêu dấu, đề phòng bị tách ra bởi những đám đông đột ngột xuất hiện.

Hai người bước đi chậm rãi, nhịp tim đều đặn và an ổn.
Họ thấy Sirius công kênh Teddy trên vai, đang vừa nói vừa cười với Lupin.
Tonks dựa vào lòng anh chàng Thần sáng tóc nâu trẻ tuổi, đi tới từ phía đối diện.

Người đàn ông dùng áo bành tô bao bọc lấy cô, ngăn lại không khí giá lạnh.

Hai người họ bước nhanh về phía trước, chẳng mấy chốc đã biến mất ở con phố bên kia.
Lupin dừng lại mấy giây, trầm ngâm nhìn bóng lưng đang dần đi xa của họ.

Đường phố Luân Đôn đông nghịt người qua, đến đi vội vàng, khó tránh khỏi có một thoáng ngẩn ngơ hoảng hốt.
"Sao thế?" Sirius ôm Teddy xuống khỏi vai mình, hỏi khẽ.
"Không, không có gì." Nét bối rối thoáng hiện trong đôi mắt nâu ấm áp của Lupin, anh nói với giọng bình thản: "Không biết vì sao, mình luôn thấy có cảm giác rất thân thiết với Tonks, giồng như vừa rồi..."
Sirius ho khan một tiếng thật to, không nói lời nào mà đưa tay kéo Lupin đi.
"Có thể lừa cả đời ư?" Snape híp mắt lại, cười nhạt trước hành động của Sirius.
Harry từ chối bình luận, vẫn cứ nắm tay Snape đi tiếp.

Một nơi yên tĩnh xinh đẹp thoáng hiện lên trong tâm trí y, đó có vẻ là chốn rất hợp để đi dạo.
Thung lũng Godric.
Trên sườn cỏ thoai thoải, cụ Dumbledore đang đọc những lá thư nối nhau không dứt do đám cú mèo đưa tới.

Đã nhiều ngày vậy rồi, thế mà thi thoảng vẫn có thư sấm rơi xuống chỗ cụ.

Xem ra nỗi bất mãn của giáo sư McGonagall khi lần thứ hai bị ép trở thành hiệu trưởng Hogwarts quả thật có thể xuyên thấu trời xanh.
"Muốn ông dứt bỏ sự đời khó thật đấy, Albus." Grindelwald nằm ở bên cạnh cụ Dumbledore, buồn chán ngậm một cọng cỏ xanh non để giết thời gian.

Trong giọng nói của ông ta có đôi phần oán trách.
"Nhưng tôi đã dứt bỏ rồi, Gellert thân mến." Cụ Dumbledore trả lời với giọng mềm mỏng, cũng không dời tầm mắt khỏi những lá thư mà thuận miệng nói: "Tôi cho rằng, muốn ông buông bỏ tự do cũng rất khó."
"Bởi vì tự do đã không còn ý nghĩa gì với tôi nữa rồi." Grindelwald ngửi mùi hương cỏ xanh, nhắm mắt lại và nói khẽ: "Ông nhớ tình cảnh lần đầu chúng ta gặp mặt chứ, Albus? Tôi thấy một cậu thiếu niên tóc nâu đang ngồi im lặng đọc sách ở đây.


Ông đã thu hút tôi, mãnh liệt đến thế.

Ngón tay của số phận đã đánh thức tôi.

Tôi bước đến trước mặt ông và nói...".

||||| Truyện đề cử: Rung Động Vô Thời Hạn |||||
" Có thể hỏi cậu một chuyện không? Nhà Bathilda đi lối nào nhỉ? " Cụ Dumbledore không ngẩng đầu lên, thế nhưng giọng điệu vui tươi đã thể hiện rằng sự chú ý của cụ đã bị dời đi.

"Nói thật thì, Gellert ạ, tôi không tin ông không biết đường đi đến nhà bà cô của mình.

Kỹ năng nói chuyện vụng bề biết bao, đúng chứ?"
"Tuy quả thật là vậy, nhưng dù sao đó cũng là lần gặp gỡ đầu tiên của hai ta." Grindelwald đột nhiên nhảy bật dậy một cách nhanh nhẹn, vẻ mặt sáng ngời và vui sướng hệt như một thiếu niên mười mấy tuổi.

"Cho nên, tôi rất muốn ôn lại một lần, Albus à."
Ông ta hơi khom người và vươn tay ra trước mặt cụ Dumbledore, không để ý đến hai phù thủy đang dùng bùa Tàng hình ở trên sườn dốc cách đó không xa.

Ánh mắt ông ta rực sáng dưới ánh chiều tà.
"Có thể hỏi ông một chuyện được không?" Grindelwald cười nói.
"Ồ?" Cụ Dumbledore nhìn chăm chú vào đôi mắt xanh lam gần như không có vẩn đục kia bằng ánh mắt đầy hứng thú: "Chuyện gì thế?"
Khuôn mặt của chàng trai trẻ tóc vàng tuấn tú chồng khít lên khuôn mặt của ông lão phù thủy tóc bạc, Grindelwald nói một cách chậm rãi và rõ ràng:
"Chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa không, Albus?"
Trong khoảnh khắc ấy, thời gian trôi nhanh, ánh mặt trời kiêu ngạo chiếu xuống khuôn mặt của chàng thiếu niên tóc vàng, dưới bóng râm đôi mắt sáng lấp lánh ấy động lòng người đến vậy.

Từ khi đó cụ Dumbledore đã biết, mình không thể chống cự trước niềm mong đợi của Grindelwald.
Chàng thiếu niên tóc nâu đặt tay vào bàn tay Grindelwald và đứng lên, trên sống mũi cao là cặp kính hình bán nguyệt, trong đôi mắt xanh lam chỉ chứa sự dịu dàng sâu lắng.

Albus Dumbledore nói khẽ, "Được."
Harry rời đi đúng lúc.

Một nụ cười tươi nở bừng trên khuôn mặt y, sau khi bùa Tàng hình bị hủy bỏ thì nó quả thật là không thể che giấu.
"Thung lũng Godric cũng rất tốt, thật đấy."
Không biết xuất phát từ tình cảm gì, Harry cảm khái một câu.

Y xoa khẽ cái bụng nhịn cười hết mức khổ sở của mình.
Snape nhướng mày, hỏi với giọng biếng nhác: "Em thích nơi này?"
Thích nơi này ư? Harry đưa mắt ngắm nhìn thung lũng Godric.

Làn gió mềm mại thổi qua những đường nét nhấp nhô, cỏ xanh dưới chân họ đung đưa khe khẽ, ở trấn nhỏ dưới chân núi có vài nhà đã lên đèn, vẽ thêm một vệt ấm áp cho khung cảnh tĩnh lặng.
Giáo sư Độc dược không đợi câu trả lời của y mà đi thẳng lên theo sườn cỏ.

Dưới ánh hoàng hôn, bóng lưng gầy gò ấy càng trở nên mơ hồ.
Đây là nơi bắt đầu tất cả.

Y được sinh ra ở đây, cha mẹ y đã chết để bảo vệ y ở đây, Voldemort bị Đứa Bé Sống Sót đánh bại ở đây, ở chốn này vào đêm ấy Snape đã mất đi...
Harry nhanh chân đuổi theo Snape, đi sánh vai bên hắn rồi nheo mắt lại và cười nói: "Không, so với nơi này thì em thích Hogwarts hơn."
Bọn họ – những đứa trẻ mất mát quá nhiều, chỉ có một tuổi thơ bi thảm – đều đã tìm thấy được hơi ấm thuộc về gia đình ở tòa lâu đài ấy.

Harry biết dẫu Snape chưa bao giờ nói ra, thì hắn và y đều giống nhau.
Chàng trai trẻ nắm tay người yêu dấu, thong dong tận hưởng làn gió dịu dàng.
Hơn một tuần trước y đã tới tìm cụ Dumbledore để hỏi về lời nguyền của Voldemort.

Vị phù thủy già có hơi áy náy khi nói cho y biết, không có cách nào để phá giải phép thuật hắc ám ác độc ấy.

Điều duy nhất họ có thể nghĩ tới, là thời gian.

Voldemort đã chết, lời nguyền do gã tạo nên sẽ chậm rãi phai nhạt theo thời gian cho đến khi không còn tác dụng nữa.

Harry cũng không đau lòng hay nhụt chí vì tin này.

Có sao đâu chứ? Y tin rằng, thứ họ có là thời gian.
Đời người sao có thể không có chút tiếc nuối nào? Không thể nói thẳng câu em yêu anh, để đáp lại tiếng yêu rung động lòng người mà Snape dùng cái chết để đổi lấy, thế nhưng y có thể dùng cách của riêng mình để bày tỏ.
Chàng trai trẻ thích những cử chỉ nhỏ như ôm ấp, nắm tay hay hôn môi.

Thậm chí y còn cảm kích lời nguyền của Voldemort.

Như thế thì, tình yêu mà y có thể thể hiện ra sẽ luôn sống động và tinh tế, chắc chắn sẽ không nhàm chán và nhạt nhòa.
"Chuyện chúng ta đã nói lúc trước, em mong là anh sẽ không đổi ý Sev à.

Bình thường mình sẽ ở Hogwarts, cuối tuần đi đến làng Hogsmeade.

Đến kỳ nghỉ thì hai ta cùng đi du lịch."
Hai người dần lên tới đỉnh núi.

Núi non trùng điệp cao vút khiến người ta mê say.

Snape ngoảnh đầu lại nhìn Harry, cất tiếng nói vừa mềm mại lại vừa ngạo mạn: "Cho tôi được phép nhắc nhở, đó là tương lai do một mình em quyết định thôi, Potter.

Chẳng qua, tôi không ngại bầu bạn cùng em, để phòng ngừa em lại làm chuyện phạm pháp gì."
Harry mỉm cười lặng lẽ, dùng bàn tay trái đan lấy những ngón tay mảnh dẻ của đối phương rồi đặt xuống đó một nụ hôn nồng nàn yêu thương.

Y nhìn sợi tơ trong suốt quấn quanh đầu ngón tay hai người hệt như một lời hẹn thề, lòng vô cùng thỏa mãn.
"Đây không phải chuyện dễ dàng đâu, Severus.

Muốn trông chừng em thì phải ở bên em hết cả phần đời còn lại, đừng nghĩ tới chuyện rời đi."
Snape cụp mắt xuống, nhìn chăm chú vào mánh khóe nhỏ sến súa của chàng trai trẻ trên ngón tay mình.

Tiếp đó, một nụ cười quyến rũ hiếm thấy hiện lên trên khuôn mặt người đàn ông.

Hắn nhẹ nhàng cử động, nâng bàn tay Harry tới trước mặt và khẽ khàng hôn xuống.
"...!Vĩnh viễn."
Không ngoài dự liệu, vẻ mặt chàng trai trẻ bỗng cứng đờ, trong đôi mắt biếc xanh lắng đọng vô vàn nỗi niềm cảm động.
Nụ hôn và lời nói xuất phát từ đôi môi mỏng ấy thật sự quá mức bỏng cháy, Harry không tự chủ được mà hô hấp dồn dập.

Miệng lưỡi y khô khốc, tim đập nhanh như sắp nghẹt thở, y hạnh phúc đến mức đầu váng mắt hoa.
Đây là lời thề của Snape, là câu hứa hẹn kiên định mà y hằng ước ao, khát vọng và truy tìm trong quá khứ.
Hai người đứng ở nơi cao nhất đón ánh tà dương đang dần trải xuống phía sau lưng.

Trước khi màn đêm đầy sao kéo tới, Harry rút ngắn khoảng cách giữa hai người, để hai trái tim nồng cháy của họ sát liền, kề cận.
Y biết, lần này, sẽ thật sự trở thành vĩnh viễn.
– Kết thúc –
Lảm nhảm:
Vậy là Hy vọng giữa những kẽ tay đã đi đến hồi kết, những con người không bao giờ từ bỏ hy vọng đã có được kết thúc viên mãn cho mình.
Dù đã kéo dài rất lâu và còn nhiều thiếu sót, mình vẫn rất vui vì đã biên tập xong bộ truyện này.
Xin cảm ơn tác giả Bạch Hải Hầu vì đã viết ra một câu chuyện đẹp đẽ và mang nhiều ý nghĩa.

Mình rất có lỗi bởi đã biên tập sang tiếng Việt và đăng tải truyện này khi chưa có sự đồng ý của tác giả, nhưng mong tác giả sẽ thông cảm vì mục đích của mình chỉ là chia sẻ câu chuyện đẹp này đến nhiều người hơn và lưu giữ những kỷ niệm cho riêng mình.
Xin cảm ơn các bạn đã đọc, đồng hành và chia sẻ với mình trong thời gian qua.

Các bạn đã cho mình thêm niềm tin, động lực và những yêu thương thật dịu dàng để hoàn thành việc biên tập, và cả bước tiếp trong cuộc sống thực.
Cảm ơn các bạn rất nhiều.
Chúc mọi người mạnh khoẻ, bình an và có thật nhiều niềm vui cùng hy vọng.
Tạm biệt và hẹn gặp lại.
Lọc..