Số 13 Phố Mink

Chương 1057: Bắt đầu (3)



Gretchen hỏi: "Ngài là thấy được hình dáng của mình khi còn trẻ?"

"Ừm, có một chút, người trẻ tuổi này tên gọi là gì?"

Một quyển sổ ghi chép bay ra từ trong túi Gretchen, một chiếc bút lông ngỗng

lật ra quyển sổ ghi chép ra rồi bắt đầu tự động kiểm tra, rất nhanh tìm đến đáp

án, trên trang giấy kia, còn có phác hoạ chân dung của Karen, vẽ đến nỗi gần

như không có gì khác biệt với ảnh chụp.

"Căn cứ theo danh sách ghi chép, người trẻ tuổi này tên gọi Karen, Karen.

Silva."

"Karen?" Creed có chút suy tư, "Cái tên này, có chút quen tai."

Lúc này, một vị Chủ giáo ngồi ở hàng thứ hai đứng người lên, bước lại gần, nhỏ

giọng nói: "Thưa ngài, lúc còn ở Đảo Ám Nguyệt ngài còn từng tán thưởng qua

cậu ta."

Vị Chủ giáo này là một thành viên trong đoàn đại biểu đến Đảo Ám Nguyệt

đàm phán đoàn, ông ta còn nhớ kỹ tình huống đêm đó, Ngài Hồng Y Giáo Chủ

bỗng nhiên dừng bước lại, nhắc đến một người trẻ tuổi tên là "Karen" trước mặt

mọi người.

"A, ta nhớ ra rồi."

Thật ra thì trí nhớ của Hồng Y Giáo Chủ Creed rất tốt, cực kỳ tốt, mà ông ấy sở

dĩ sẽ nhớ tên của Karen một cách mơ hồ là bởi vì ông ta vốn không cho rằng

mình cần nhớ kỹ đến cái tên này.

Ngay lúc đó mình, cũng chỉ là bởi vì tên thần quan gọi là "Karen" này, dựa theo

«Điều Lệ Trật Tự » dạy dỗ vãn bối của Người Gác Cổng, ép cho Người Gác

Cổng đang tán gẫu phải nửa chừng rời đi để giải quyết mâu thuẫn trẻ con này,

làm ông ta cảm thấy rất thú vị mà thôi.

Dù gì thì một câu nói vô ý của lãnh đạo cấp cao cũng khiến cho cả đám người ở

phía dưới bắt đầu liên tưởng rất sâu xa, quan trọng nhất đó là, người phía dưới,

cũng không dám đánh cược hay đi hỏi ngược lại lãnh đạo rốt cuộc là đang ám

chỉ hay chỉ là đang nói đùa.

Chủ giáo Waffron còn muốn thể hiện một chút sự khó chịu của mình mà cố ý

không đưa tên của Karen vào danh sách, muốn nhìn xem thử vị đại nhân vật nào

sẽ đến hỏi thăm chuyện này, nhưng đợi đến khi Creed nói ra câu kia, Chủ giáo

Waffron không chỉ chủ động thêm tên của Karen vào, mà còn cho biết trước đề.

Gretchen xé tờ giấy thông tin của Karen xuống, đưa đến trước mặt của Creed.

Đây là lần thứ nhất Creed cẩn thận nhìn xem thông tin ghi chép về Karen tin.

"Thần bộc?"

Gretchen cười nói: "Có thể là vì lười đi đổi, loại hiện tượng này, cũng không

hiếm thấy."

Hồng Y Giáo Chủ Creed mở miệng nói: "Phải có quy tắc."

Moswat bên cạnh mở miệng nói: "Tôi sẽ truyền đạt cho các bộ ngành liên quan,

để bọn họ triển khai một cuộc vận động chỉnh đốn nhằm vào hiện trạng này."

Gretchen nói phụ họa: "Hoàn toàn chính xác, làm như vậy mới có thể đảm bảo

cho thần giáo chúng ta có thể thăm dò rõ ràng tiến độ thực lực và tình hình phát

triển của các đại khu, cần tất cả đại khu cùng nhau phát động chỉnh đốn."

"Ừm." Creed nhẹ gật đầu, "Lý lịch của cậu ta, rất đơn giản."

"Đúng vậy, có chút quá đơn giản, điều này có nghĩa có thể cậu ta là một thiên

tài chân chính."

"Thiên tài chân chính, ha ha, bên trong Trật Tự Thần Điện từng lưu truyền ra

một câu chuyện kể như thế này, đã từng có một vị thiên tài lúc còn rất trẻ tuổi,

chống đối với một vị Trưởng Lão Thần Điện ngay trước mặt, khiến cho vị kia

Trưởng Lão Thần Điện kia tức giận đến nỗi mấy lần muốn vung tay lên, nhưng

cuối cùng, vẫn là thả tay trở về."

"Câu chuyện này, tôi cũng có nghe qua." Moswat nói.

"Mượn nhờ câu chuyện này, chúng ta nhìn xem thử người trẻ tuổi tên Karen này

rốt cuộc cậu ta sẽ có biểu hiện sẽ như thế nào đi. Còn có những tiểu đội nào

khác đáng chú ý không?"

"Có, còn có hai tiểu đội, tiểu đội số 1 và tiểu đội số 7..."

Gretchen bắt đầu giới thiệu rất kỹ càng cho Creed nghe.

Chờ đến khi mắt của Creed có chút nhắm lại, Gretchen biết ngài Hồng Y Giáo

Chủ đã hết hứng thú, vì thế cũng ngậm miệng lại.

Đầu ngón tay của Creed nhẹ nhàng gõ gõ lên tay vịn ghế, nói: "Ta phát hiện ra

một vấn đề."

Moswat và Gretchen đều cầm sổ ghi chép của mình lên chuẩn bị ghi chép.

"Sự ngăn cách và khoảng cách giữa mỗi một bộ phận của Thần Giáo chúng ta,

có chút quá lớn, có lẽ làm như vậy có thể cam đoan chuyên nghiệp cùng với độ

tin cậy của riêng bọn chúng, nhưng trên trình độ nhất định lại dẫn đến sự mất

cân bằng của những bộ phận liên thông với nhau, nhất là giữa những người tuổi

trẻ.

Mỗi một hệ thống, và mỗi hệ thống trong một bộ môn, đều truyền lại trong một

vòng tròn nhỏ, thời gian lâu dài, chắc chắn sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề.

Lúc trước khi ngài Đại Tế Tự Rasma còn tại chức, đã vạch nặng vấn đề về sự

gia tộc hóa của truyền thừa trong các bộ môn, không chỉ sẽ dẫn đến sự trì trệ

không phát triển của bộ môn, cũng sẽ suy yếu quyền lãnh đạo trực tiếp của Giáo

Đình.

Đại tế tự Norton trong hội nghị bàn tròn lần trước, cũng từng nhắc lại vấn đề gia

tộc hóa của những tổ chức trong Thần Giáo, cũng đưa ra chỉ thị phê phán rất

nghiêm trọng: Nếu hiện tượng này tiếp tục kéo dài, sẽ suy yếu sự phát triển của

Thần Giáo chúng ta.

Cho nên, ta đề nghị, những cuộc tuyển chọn tiến hành giữa các đại khu với

nhau, có thể không cần phải câu nệ ở hình thức, hàng năm đều tổ chức một lần,

người trẻ tuổi vừa đủ độ tuổi có thể nhờ vào phương thức này để hiểu rõ và

quen thuộc lẫn nhau, cũng có thể cho cho bọn họ thời cơ để lựa chọn lần thứ

hai.

Ta vừa mới nhìn thử, chức vị của những người trẻ tuổi ở độ tuổi này, không phải

dự bị thì là thực tập, cũng không thật sự nhận chức ở bộ môn, cũng nên cho bọn

họ cơ hội để lựa chọn một lần nữa, không phải sao?"