Số 13 Phố Mink

Chương 1064: Anh Karen (3)



Philomena đấm ra một đấm cuối cùng, đánh xuyên qua cơ thể của Sagai, cơ thể

của Sagai bắt đầu tan rã, sau đó nhanh chóng bay hơi.

Ánh mắt của cô ta lạnh lùng nhìn về phía đồng đội của mình, mà ánh mắt của

đồng đội cô cũng lạnh lẽo hệt vậy.

Philomena hít sâu một hơi, không có nói ra cái từ "Phế vật" này, bởi vì cô còn

muốn tranh giành vị trí kia.

Nhưng bây giờ xem ra, tỉ lệ thành công là rất mong manh, bởi vì cái tiểu đội này

là được chắp vá lại từ những người còn sót cuối cùng, thực lực của những người

ở bên trong cao thấp tạm thời không nhắc đến, nhưng về mặt tính tình, không có

ai là thấp cả.

Những người nguyện ý hạ thấp đầu, nói những lời dễ nghe thì luôn có thể sớm

tìm được tiểu đội, không ai sẽ từ chối một người hèn mọn đến xin gia nhập, bởi

vì một người chỉ huy tốt, cũng hiểu được việc lấy đại cục làm trọng.

Mà những người không muốn cúi đầu tìm kiếm tổ đội kia, cũng không muốn

nói những lời dễ nghe hạ thấp cái tôi của bản thân mà cứ đứng ở nơi đó bày ra

vẻ mặt cao ngạo, cuối cùng lại tập trung cùng nhau ở một chỗ.

Nếu như lúc này có người hỏi Philomena phải chăng có cảm thấy hối hận

không, cô sẽ chắc chắn trả lời: "Đúng."

Cô hối hận, cô cũng hiểu rõ, cái tiểu đội kia của Karen, càng có ưu thế hơn,

trong tiểu đội kia, mình có thể đứng ngủ suốt ở bên cạnh, chờ đến lúc Karen

cần, gọi cô thì cô lại ra tay, sau khi giải quyết thì cô còn có thể tiếp tục đi ngủ

tĩnh dưỡng.

Cô sẽ không dấu diếm ý nghĩ thật sự trong nội tâm của mình, cô quen với việc

đối mặt trực diện với nội tâm của mình, nếu như lại cho cô thêm một cơ hội lựa,

cô sẽ nhận lấy miếng điểm tâm kia, cho dù là không ăn.

...

Con Sagai bên phía Karen lúc này đã tuyệt vọng.

Nó vốn là muốn liều mạng, kết quả thì phát hiện lúc người trẻ tuổi này đứng

trước mặt mình thì mình đã không thể nào động đậy được nữa, mà từng luồng ô

nhiễm mà bản thân mình phun ra, đối phương có vẻ cũng không thèm để ý chút

nào.

Người ngoài không cách nào nhìn ra được là nó đang chưa từng ngừng việc

công kích tinh thần Karen, nhưng vẫn không có một chút hiệu quả nào.

Người trẻ tuổi này tựa như là một ngọn núi vậy, vững vàng trấn áp trên người

mình.

Thằn Lằn Lửa dựa vào ngọn lửa trên người mình đã làm cho cơ thể của Sagai

tan chảy một nửa, đây là hiệu quả của việc từ từ đốt từ đầu đến giờ, đồng thời,

cũng làm cho Sagai càng tuyệt vọng hơn.

Lúc này, Karen phát hiện những tiểu đội khác đều đã kết thúc vòng thi này.

Hoặc là tiểu đội giải quyết Sagai, hoặc là bị loại.

Karen vốn chỉ muốn khống chế tiết tấu hành động, để người trong tiểu đội mình

nghỉ ngơi nhiều hơn, bây giờ xem ra, không còn cần thiết như vậy, bởi vì có hai

tiểu đội chiếc đấu ác liệt trong khoảng thời gian lâu hơn rất nhiều.

Nhưng tình huống này, không cách nào biết được trước, cho nên nhất định phải

nắm quyền chủ động ở trong tay chính mình.

Bây giờ, có thể kết thúc.

Karen thu hồi tất cả xiềng xích, Sagai trong nháy mắt đạt được tự do như là phát

điên nhào về phía Karen, là huyễn thú mà lại muốn dùng cơ thể để tấn công,

điều này có nghĩa rằng nó đã bị tra tấn đến gần như trở nên điên cuồng, thậm

chí có ý muốn nhanh chóng tìm kiếm sự giải thoát

"Trật tự —— Ngọn Thương Trừng Phạt!"

Trên mặt đất trước mặt Karen, hiện ra mười hai Ngọn Thương Trừng Phạt,

Sagai thấy được, nhưng cũng không có tránh né, cũng không có lượn vòng, trực

tiếp lao người về phía trước.

Karen giơ tay lên, mười hai Ngọn Thương Trừng Phạt từ phía dưới, trực tiếp

đâm vào cơ thể Sagai.

"Rống!"

Sagai phát ra một tiếng gầm rú vừa đau đớn lại vui sướng.

"Oanh!"

Lập tức,

Nổ tung hoàn toàn.

Karen vuốt vuốt cổ tay của mình, đầu óc chút hơi choáng, con mắt cảm thấy hơi

buồn ngủ, ngực cũng có một chút khó chịu, đây là phản ứng bình thường do sử

dụng năng lượng linh tính trong thời gian dài với cường độ cao.

Dù vậy thì năng lượng còn thừa lại vẫn đầy đủ, không, là vô cùng đầy đủ.

Trước mắt, khoảng cách đến lúc mình hôn mê, vẫn còn cách rất xa, nhưng anh

cũng cần nghỉ ngơi lấy hơi một chút, đạn dược vẫn còn sung túc, nhưng nòng

súng đã nóng đỏ, cần thời gian làm nguội.

Karen xoay người, ra lệnh:

"Chuẩn bị nghênh đón vòng tiếp theo."

"Vâng, đội trưởng!"

Lúc này, trên trường thi còn thừa lại 10 tiểu đội.

Trong lòng Karen không cảm thấy nhẹ nhõm một chút nào, tiểu đội thứ nhất và

thứ bảy, vẫn luôn đem lại áp lực cho anh, còn những tiểu đội còn lại có thể cũng

sẽ bất ngờ vươn lên.

Nếu như thật sự kéo đến lúc cuối cùng, chờ đến khi Thần Khí xuất hiện thì...

Khi Thần Khi xuất hiện đại diện cho sức mạnh tuyệt đối, vân may, trở thành yếu

tố rất quan trọng trong cuộc tuyển chọn này.

"Ai, thật sự không muốn thi đấu bằng vận may."

...

"La la la... la la la... la la la..."

Một cô bé đang ngồi vắt chéo chân, trên một cái tủ kính mà ngân nga giai điệu

bài hát.

Trong tủ kính phía dưới cô, có đặt hai cái đồng xu.

Ở một góc vắng vẻ, một đám khí linh nam nữ già cả lớn bé tụ tập ở cùng một

chỗ, thương lượng kế hoạch chạy trốn hôm nay.

Đây gần như đã là tiết mục thường ngày của bọn chúng, luôn luôn thương lượng

không biết mệt mỏi động viên mọi người lên kế hoạch để chạy trốn, có những

khí linh, đã thương lượng từ kỷ nguyên trước cho đến cái kỷ nguyên này.

Cô bé rất muốn nhắc nhở bọn họ:

"Ầy, các người nhìn kìa, cái cổng lớn màu bạc kia bây giờ đã mở ra, đó là cơ

hội tốt nhất để chạy trốn."

Nhưng cô bé Loya vẫn hiền lành không nói ra, cô biết nếu mình làm như vậy,

thật sự là quá tàn nhẫn.

Bọn họ không dám chạy trốn, nếu chạy trốn thất bại bị bắt trở lại thì giá phải trả

là sẽ bị đưa vào càng sâu trong Không Gian Phong ́n, ở chỗ này, ít ra mọi người

có thể trò chuyện tán gẫu, có bạn, mà trong Không Gian Phong ́n cấp độ sâu

hơn, chỉ còn có sự cô độc vĩnh hằng đang chờ đợi.

Bọn họ xem việc thương lượng kế hoạch chạy trốn như một trò chơi, mà bản

thân của việc chạy trốn đã mất đi ý nghĩa.

Cái này, một cô gái dáng vẻ dịu dàng xuất hiện ở bên người Loya, cô là khí linh

của một chiếc đàn hạc, mà chiếc đàn hạc kia là lễ vật của Hải Thần đưa cho tình

nhân Mills của mình.

"Chị Lonidale."

"Bé Loya, để chị nói cho em biết một bí mật."

"Ừm?"

"Em có biết cánh cổng này hôm nay vì sao lại được mở ra không?"

"Ừm? Không phải là có người muốn tới trao đổi Thần Khí à? Em cũng không hi

vọng có người coi trọng em, hừ hừ, nếu ai đổi em về, em sẽ tìm thời cơ để chơi

chết hắn, sau đó đi tìm anh Karen."

"Không phải, có vẻ như là dự định lựa chọn một món Thần khí, đi làm giám

khảo cho một cuộc tuyển chọn."

"A, là như vậy sao?"

"Ừm, bọn họ lúc đầu lựa chọn chị đi, nhưng chị cự tuyệt."

"A, vì cái gì từ chối vậy, thật vất vả thì chị mới có cơ hội ra ngoài đấy."

"Bởi vì tiếng đàn của chị không muốn cho người khác nghe theo ý của họ."

"Là như vậy sao."

"Có điều, chị đã đề cử em, đợi chút nữa bọn họ sẽ đến hỏi thăm em.

Nhớ kỹ, nhất định phải cho thấy thái độ tốt, người tham gia lần tuyển chọn này

đều là người trẻ tuổi của Trật Tự Thần Giáo, bọn họ lo lắng đó chính là chúng ta

sẽ tạo thành tổn thương không thể phục hồi cho những người tham gia, dù sao

thì đây cũng là những người trẻ tuổi ưu tú nhất trong thế hệ này của bọn họ.

Cho nên rất cẩn thận trong việc lựa chọn Thần Khí, em chỉ cần biểu hiện mình

hiền hòa và nghe lời thì có thể có được cơ hội ra ngoài hít thở chút không khí."

"Được rồi, cảm ơn chị, hì hì."

Loya hưng phấn tiếp tục quơ chân, ngâm nga bài hát, ngay lập tức cô có vẻ như

bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lẩm bẩm nói:

"Ừm, một đám người trẻ tuổi ưu tú nhất của Trật Tự Thần Giáo sao. Vậy anh

Karen của mình có thể cũng ở trong đám người hay không nhỉ?"