Số 13 Phố Mink

Chương 1101: Giáo sư Alfred (2)



Sau khi tạm biệt Alfred, Pall và Kevin đi tới trước đến một cửa hàng đồ ngọt,

chọn thật nhiều món ngọt.

Alfred vừa mới cho bọn họ số tiền tiêu vặt tương đương với thu nhập hai tháng

của một người công chức văn phòng ở thành phố York, đủ để bọn họ tiêu xài

thoải mái ở đây.

Rất nhanh, từng món từng món đồ ngọt được bưng lên.

Dưới ánh mắt ngạc nhiên của những nhân viên trong cửa hàng, nhìn xem vị tiểu

thư kia hết sức chăm chú mà cầm đồ ngọt đút cho mèo của mình ăn, còn người

kia thì cẩn thận quan tâm đút cho con chó của mình.

Đã ăn xong đồ ngọt, Pall và Kevin lại đến cửa hàng kem ly, sau đó lại đi mua

rất nhiều món ăn vặt khác, cuối cùng ngồi trên băng ghế ven đường, vừa nhìn

xem người đến người đi, vừa ăn uống.

Pall ợ một cái, nói: "Sống thế mới là sống chứ, meo."

"Gâu!"

Nếu nói về phương diện ăn uống, đồ ăn phía ngoài không thể ngon hơn trong

nhà, cho dù là hầu gái Healy, dưới sự chỉ dạy của Pall thì trình độ làm điểm tâm

cũng đã được nâng cao rất nhiều, nhưng cảm giác ăn uống thoải mái như một

con người, đối với Pall và Kevin bây giờ mà nói, là một sự hưởng thụ có ý

nghĩa đặc biệt

"Con chó ngu, ngươi đang nhìn gì thế!"

Theo hướng mà Kevin đang nhìn, Pall nhìn thấy một cửa cuốn bên ngoài của

một cửa hàng điểm tâm đang mở một nửa.

Kevin cảm thấy không quá hứng thú, tiếp tục ăn hotdog.

"Con chó ngu không có tiền đồ." Pall lắc đầu, "Đàn ông bình thường lúc bị

giam cầm quá lâu, nơi đầu tiên muốn đến không phải là chỗ đó sao?"

Lúc này, một người phụ nữ mặc váy trắng xuất hiện ngồi xuống băng ghế dài

bên cạnh.

Trong chốc lát, Pall và Kevin đều sửng sốt một chút.

Bởi vì người phụ nữ này tựa như là xuất hiện từ trong hư vô vậy, lúc xuất hiện

đã đứng trước băng ghế, lại chớp mắt một cái, cô ta đã ngồi xuống.

Trong lòng Pall và Kevin lúc này vang lên cảnh báo, bọn chúng chỉ là ra hóng

gió, trên thực tế, sở dĩ để bọn chúng ở nhà trong thời gian dài, cũng không phải

là Karen nhốt bọn chúng, mà là chính trong lòng bọn chúng rất rõ ràng, thực lực

của bọn nó bây giờ, còn chưa đủ để ứng phó những nguy hiểm có thể gặp phải ở

bên ngoài, cho nên ở trong nhà vẫn là an toàn nhất.

Vì không làm cho đối phương hoài nghi, Pall và Kevin vào lúc này biến thành

thú nuôi đúng nghĩa trong nháy mắt.

Tiểu thư Pall ôm Pall vào trong ngực, bắt đầu vuốt ve con mèo.

Ngài Kevin thì nắm lấy hai chân, để nó nằm ở trên đầu gối của mình rồi chơi

đùa.

Trên ghế dài không ngừng truyền đến tiếng kêu của chó mèo:

"Meo ~ "

"Gâu ~ "

"Meo ~ "

"Gâu ~ "

"Cô ta đến vì chúng ta sao?"

"Hình như không phải."

"Đúng rồi, cô ta tựa như không phát hiện chúng ta khác thường."

"Ừm, chúng ta tiếp tục đóng vai."

Người phụ nữa lấy ra một chiếc lông vũ màu trắng, nhẹ nhàng vẩy nó trong

lòng bàn tay.

"Meo ~ "

"Gâu ~ "

"Đó là lông vũ của yêu thú sao?"

"Đúng thế."

Sau khi cô ta ngồi được một hồi, đứng người lên, đi về phía câu lạc bộ bowling.

Đợi đến khi cô ta đã đi xa, vẻ mặt của Pall và Kevin trở nên nghiêm túc, mắt

mèo và mắt chó đều nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô ta.

"Con chó ngu, tại sao ta có cảm giác, cô ta đang đi về phía câu lạc bộ kia?"

"Uông?"

"Đúng vậy, yêu tinh radio có thể bị nguy hiểm hay không? Khí thế trên người

cô ta lúc nãy, thật mạnh."

"Gâu."

"Đi thôi, chúng ta đi thông báo cho yêu tinh radio, đi vòng qua từ ngõ nhỏ bên

kia, hẳn là có thể vào câu lạc bộ từ phía cửa hông!"

Lập tức, tiểu thư Pall và ngài Kevin cũng bắt đầu bắt đầu chạy, Pall ngồi ở trên

bờ vai tiểu thư Pall, ngài Kevin thì cõng Kevin.

Bọn chúng không có cách nào để con rối lại ở trên ghế dài, bởi vì một khi rời đi

phạm vi năm mét thì chúng sẽ không cách nào khống chế khôi lỗi, đến lúc đó

chờ đến khi bọn họ trở lại, con rối của mình đã bị người qua đường có lòng tốt

đưa đến nhà xác bệnh viện.

Đi đến lối vào bên hông của câu lạc bộ, có một người đàn ông to cao ở đó, trên

hai tay có hình xăm.

Tiểu thư Pall lập tức nói: "Chúng ta là bạn của Alfred. Tao, chúng ta muốn đi

vào gặp hắn."

Người đàn ông to con hai tay đặt trước ngực, thành kính nói: "Ca ngợi giáo sư."

Lập tức, hắn làm ra động tác mời vào: "giáo sư bây giờ hẳn là đang ở trong văn

phòng, đến giờ giảng còn khoảng nửa tiếng nữa."

Tiểu thư Pall và ngài Kevin ôm thú cưng của riêng mình vào.

"Ầm!"

Tiểu thư Pall mở cửa văn phòng ra, ngài Kevin ở đằng sau không kịp dừng

bước, cả người và chó đều ngã rầm trên mặt đất.

Ở trong văn phòng, Alfred đang cầm một chiếc bút máy để sửa chữa bản thảo

của bài diễn thuyết, bên cạnh còn có một bé gái sắc mặt trắng nõn đứng ở bên

cạnh nhìn anh ta.

Tiểu thư Pall mở miệng hô: "Yêu tinh radio, có một người phụ nữ rất mạnh tới

đây!"

"Người phụ nữ rất mạnh?" Alfred nhìn về phía bé gai bên cạnh.

Bé gái mở miệng nói: "Chắc là chị đến thăm ta."

Pall nhìn xem bé gái này, khẽ nhíu mày, cô cảm giác được bé gái này có vấn đề,

sau đó trực tiếp ngảy xuống từ trên con rối của mình, nhào về phía bé gái kia

Cố nhìn xem Pall xông tới, vô ý thức giơ tay lên.

Sau một khắc, trước mặt Pall xuất hiện trước mặt vòng sáng trắng, vòng sáng

đang co vào, sắp trói Pall lại.

Pall nhích người né tránh, đáp xuống bàn sách của Alfred, hai cái chân mèo bắt

đầu vung lên, lúc này một cái quả cầu lửa xuất hiện.

Đúng lúc này, khí thế kinh khủng bỗng nhiên xuất hiện, người phụ nữ mặc đồ

trắng kia xuất hiện trước mặt cô bé, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Pall.

Pall cũng trừng mắt nhìn lại cô.

Mặc dù bây giờ chỉ là một con mèo, nhưng khí thế đại tiểu thư trên người của

Pall quả thật không có mấy người có thể hơn được.

Người phụ nữ giơ tay lên, vào lúc này Alfred mở miệng nói: "Được rồi, đều là

người một nhà."