Số 13 Phố Mink

Chương 1113: Thanh xuân (2)



Sau khi Neo nhìn mặt của ngài Giotto, đứng ở bên cạnh Karen, bày ra bộ dáng

cùng niệm « Ánh Sáng Trật Tự » với Karen, mở miệng nói:

"Mấy tên thuộc hạ mới của cậu trông có vẻ đều rất nghe lời, xem ra cậu quản lý

cũng không tệ, về sau ta cũng không cần lo lắng sức chiến đấu của tiểu đội cậu."

"Đều là tôi học tập được từ đội trưởng."

"Mặc dù ta biết đây là lời nói dối, nhưng ta nghe thấy vẫn rất hài lòng." Neo

nhìn ngài Giotto đang nằm trong quan tài, "Giotto, nhìn thuộc hạ của tên nhóc

này xem, nếu chúng ta có thể có thuộc hạ tinh anh như vậy gia nhập vào đội, có

lẽ khi nằm mơ đều có thể cười tỉnh rồi."

Bất kể là từ góc độ thực lực hay vẫn là xuất phát từ bối cảnh, đám người của

Bart đều gần như không có khả năng bắt đầu từ Đòn Roi Trật Tự, cũng chính là

trong thời điểm cải cách mới này của giáo hội, mới có khả năng để cho loại tiểu

đội Đòn Roi Kỷ Luật này được thành lập.

"Đội trưởng cũng quen biết ngài Giotto à?"

"Xem như quen biết đi, cũng không tính là quá quen, lúc trước có một lần chia

phần, hắn không đồng ý, làm ta kém chút tức giận đến nỗi đào hố chôn xác báo

thương vong cho tiểu đội của hắn.

Tôi vừa mới ăn cái món mì kia là do cậu làm à?"

"Ừm."

"Hương vị cũng rất không tệ, ta để bụng, chờ đến khi ăn nó rồi về, sẽ thêm đồ

ăn chứ, ta thấy bên kia người ta đang tranh giành nhau đấy."

"Sẽ."

"Vậy ta yên tâm rồi."

Neo lấy từ trong túi ra một phong bì tiền điếu, ngài Giotto không có con cái,

cho nên tiền cúng điều cơ bản đều dùng để thanh toán phí mai tang của hắn.

Hôm nay phong thư đều rất mỏng, bởi vì bên trong đều là bỏ phiếu điểm.

"Buổi tang lễ này được tổ chức rất tốt, rất mới là và chi tiết cũng rất tỉ mỉ, lần

này phần lớn tới cúng điếu đều là người của Trật Tự Thần Giáo, tỉ lệ tử vong

của bọn họ cao, về sau cậu cũng sẽ không thiếu mối làm ăn."

Karen cảm thấy, đội trưởng nhà mình luôn luôn am hiểu việc tìm ra những mạch

suy nghĩ có vẻ không tưởng nhưng lại rất có lý.

"Sau khi đến đại khu Dinger, cẩn thận một chút, ở đó nhiều nhân vật lớn, nhất là

một tiểu đội còn lại, cha mẹ của bọn họ hoặc là bậc ông nội, cơ bản đều nhậm

chức trong giáo đình."

"Tôi sẽ khiêm tốn."

"Khiêm tốn vừa phải là được, dù sao chính cậu cũng nắm chắc được. Ta cảm

thấy các người sau khi đến đại khu Dinger sẽ không về lại thành phố York, mà

là trực tiếp từ đại khu Dingle đi đến Luân Hồi cốc.

Chúc cậu thuận lợi, ta chờ cậu trở về giúp ta thăng chức trung đội trưởng."

"Được rồi, tôi đã hiểu."

"A, đúng, ta còn mang cho cậu một phần quà nhỏ, là ta để cho Fanny chuẩn bị,

hộp quà để ở đằng kia, đợi chút nữa rồi xem."

"Cám ơn ngài, đội trưởng."

"Cậu tiếp tục làm việc đi, ta xuống nhà sau dắt chó giúp cậu."

"Vất vả cho ngài rồi, đội trưởng."

"Không khổ cực, việc nên làm."

Karen vẫn đứng ở chỗ này như cũ, tiếp tục đọc thần thoại tự thuật cho ngài

Giotto.

Ở chỗ này, Thần Trật Tự cũng không phải là đại biểu cho vị tồn tại tối cao kia,

mà là âm nhạc, là rượu, là giường là chăn mền là gối đầu.

Nhưng mà đúng như đội trưởng đã nói, trong toàn bộ quá trình tang lễ, càng

không ngừng có người đi tới nói chuyện giao lưu với mình, đồng thời đưa danh

thiếp cho mình.

Trong này tất nhiên có người biết thân phận của mình, cho nên nhìn có vẻ như

muốn nói chuyện tán gẫu vài câu, nhưng mục đích chủ yếu là muốn “đặt chỗ"”

cho mình.

Bởi vì danh thiếp đưa cho mình, cơ bản đều là từng đội trưởng của các tiểu đội

Đòn Roi Kỷ Luật, sau khi nói dứt lời, bọn họ hầu như đều sẽ nói một câu cảm

khái:

"Thật sự là một tang lễ không tệ."

Bố trí tinh tế, chủ đề làm người ta nhớ lại hồi ức, và những món ăn nhẹ ngon

lành, bọn họ hi vọng mình, hoặc là thành viên trong tiểu đội của mình, về sau

nếu chẳng may xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng có thể tiến hành "Cáo biệt"

bằng loại phương thức này.

Mặc dù Nhà Tang Lễ Pavaro không đủ lớn, dù là sau khi được tân trang, quy

mô và cấp độ của nó, vẫn có chút chênh lệch với Nhà Tang Lễ Inmerais, nhưng

đám thần quan Trật Tự cũng không hứng thú đối với những thứ dùng Rael để

cân nhắc, thứ mà bọn họ muốn là loại cảm giác ấm áp này.

Ashley, Ventura và Bart vẫn luôn đang tận tâm hỗ trợ, duy trì hoạt động của

buổi lễ viếng, không lười biếng chút nào.

Tang lễ tiếp tục đến ba giờ chiều, đến đây thì các khách đến viếng đều đã rời đi,

Pieck và Dincom phụ trách chở di thể của ngài Giotto đến nghĩa trang để chôn

cất, Karen không có đi theo cùng, mà là cùng với ba người Ventura, Bart và

Ashley dùng bữa cơm trưa muộn.

Tang lễ là một nghi lễ tưởng nhớ người đã khuất, đồng thời cũng là một buổi tẩy

lễ cho người còn sống.

Sau khi được tẩy lễ thì cảm giác "Sống" sẽ càng thêm rõ ràng, sau đó ảnh hưởng

đến khẩu vị, tất cả mọi người đều ăn rất nhiều.

Alfred dựa theo sự dặn dò của Karen, mở hộp quà mà đội trưởng tặng ra, bên

trong có để 13 chiếc mặt nạ màu bạc.

Khác nhau rất lớn với mặt nạ bạc của tiểu đội chó săn, bởi vì hình tượng trên

mặt nạ càng dữ tợn hơn, đã từ "Mặt người" chuyển sang hướng "Mặt ác quỷ".

Karen ra hiệu cho Alfred cầm mấy cái mặt nạ này đến cho mọi người xem xét,

kết quả Bart, Ventura và Ashley mỗi người cầm một cái lên, đều nói mình rất

thích.

Điều này khiến Karen nhất thời cảm thấy có chút khó khăn, ban đầu anh muốn

cho mọi người cảm thấy cái mặt nạ này xấu, sau đó sẽ dặn dò Alfred vào mình

lúc rời đi thì đến tìm Lemar đặt làm một bộ khác, nhưng rất hiển nhiên rằng tất

cả mọi người đều hiểu sai ý.

Nhất là Ashley, một cô gái, quá đáng đến nỗi cầm cái mặt nạ này lên rồi bảo

“Thật đáng yêu”.

Được rồi, trước hết cứ như vậy đi, coi như là một món quà kỷ niệm nhỏ.

Có điều mặt nạ vừa xấu vừa lố lăng như vậy, chỉ có đồ đần mới đeo lên mặt.

Cơm nước xong xuôi, Karen quay trở lại trong phòng ngủ nghỉ ngơi.

Sờ lên đầu trọc của Kevin, sau đó đặt Pall lên đầu gối vuốt vuốt cằm.

"Sau khi quay về từ chuyến đi này, cuộc sống sẽ thay đổi, phải bận rộn hơn rồi."

"Ta biết, bé Karen của chúng ta muốn nghênh đón khởi đầu mới của sự nghiệp,

cậu ở bên ngoài cố lên, ta ở trong nhà cũng cố gắng ăn thuốc bổ.

Còn có con chó ngu, ngươi cũng phải cố gắng ăn thuốc mọc tóc."

"Gâu gâu gâu!"

Nếu như Kevin chỉ là sủa một tiếng thì coi như xong, nhưng nó kêu liên tục

mấy tiếng, có nghĩa có chuyện nó muốn nói.

"Con chó ngu nói, nó phải thừa dịp khoảng thời gian này phá giải và nghiên cứu

cái tủ lạnh kia một lần nữa, nhìn xem có thể xem cái tủ lạnh này như một điểm

dịch chuyển hai không, dựa trên cơ sở này lại bố trí một trận pháp khuếch đại

sức mạnh của nó lên."

Những ngày này Karen đều đang xem sách về trận pháp, kiến thức đối với trận

pháp không còn nông cạn như trước, lập tức hỏi thăm: "Khuếch đại hiệu quả gì,

tăng hiệu năng dịch chuyển của nó sao?"