Số 13 Phố Mink

Chương 1153: Người bị chọn trúng (1)



Bữa tiệc được tổ chức cũng không quá phô trương, nhưng quy cách rất cao,

ngay cả phục vụ viên cũng đều mặc thần bào Trật Tự.

Đây cũng không phải có nghĩa là ông nội của Pacio sắp xếp người trong giáo

hội đến nhà mình làm người giúp việc, mà là bởi vì ông nội của Pacio là ngài

Jamal hiện tại còn đang đảm nhiệm chức Phó hiệu trưởng của Trường Cao Đẳng

Giáo Hội Saint Andis.

Khi trong nhà ông ấy có tiệc tùng mà thiếu người giúp đỡ, cán bộ của hội học

sinh sẽ lập tức sắp xếp người đến giúp đỡ.

Không phải sắp xếp, mà là tự nguyện.

Cha mẹ của Pacio cũng không làm việc ở đại khu Dinger, cho nên trong nhà chỉ

có ông bà nội của cậu ta.

Dựa theo quy tắc, đám người của Karen được Pacio dẫn đến để gặp ông bà nội

của cậu ta, hai ông bà cũng rất hiền lành, ít nhất là biểu hiện bên ngoài cực kỳ

hiền lành, mà bọn họ lại còn rất bác học, mỗi lời cổ vũ và khuyến khích nói với

từng người khác nhau đều sử dụng từ ngữ không giống nhau.

Sau khi xong quá trình lễ nghi, tiếp đó thì ai thích xã giao thì đi xã giao, ai thích

thưởng thức món ăn ngon thì đi dùng tiệc, ai thích yên tĩnh thì tìm một góc hẻo

lánh mà dạo chơi.

Karen chọn một vị trí gần cửa sổ, chếch phía đối diện là dàn nhạc, đang diễn tấu

những giai điệu êm dịu.

Ventura bưng tới một mâm đồ ăn lớn, hỏi: "Đội trưởng, ngài có đói không?"

Karen lắc đầu.

"Tôi thấy đội trưởng lúc giữa trưa cũng không ăn nhiều cho lắm."

"Uống nhiều sữa dừa, không thấy đói bụng."

Sữa dừa uống lúc ban ngày cũng không phải toàn là nước dừa, mà là một loại

đồ uống, uống vào sẽ không cảm thấy ngán, nhưng lượng đường có lẽ hơi cao,

dẫn đến Karen bây giờ vẫn như cảm thấy chưa đói bụng.

"Ngài thật sự không ăn sao?" Ventura lại hỏi thêm một lần.

"Cậu cố gắng ăn nhiều một chút, ăn cho đủ phần của ta nữa."

"Được rồi, đội trưởng!"

Ventura chọn một cái bàn dài rồi để mâm đồ ăn xuống, ngồi xuống tập trung ăn.

Karen dưa người sát vào trên vách tường, trong tay vuốt vuốt đồng tiền xu mà

thầy giáo Piro đã đưa lúc trước, đồng xu lành lạnh, sờ tới sờ lui cảm giác cực kỳ

dễ chịu.

Ban ngày nằm trên ghế dài dưới chân là bãi cát, trời xanh mây trắng ở phía trên,

ban đêm lại tựa lưng ngồi ở nơi này, cầm một ly đá chanh, nghe nhạc, hôm nay,

thật sự thả lỏng rất thoải mái.

Chỉ là bởi vì Karen nhìn chằm chằm vào một phương hướng mà xuất thần, để

cho cô gái kia đang kéo đàn violin ở hướng đó nghĩ lầm là Karen vẫn đang ngó

chừng mình, cả gương mặt đều đỏ bừng lên.

"Tôi phát hiện con người của anh rất thích ở một mình, nhưng tính cách cũng

không quái dị lắm."

Muri ngồi xuống đối diện Karen, sau đó quay đầu nhìn về phía cô gái đang kéo

đàn violin kia một chút, "Tôi cản trở anh rồi sao?"

"Không có." Karen lắc đầu, đổi tư thế, "Xã giao là một loại nhu cầu, chỉ cần là

nhu cầu đều cần có mức độ, trong khoảng thời gian này hầu như đều tiếp xúc

cùng với mọi người, nhu cầu về phương diện này tạm thời đã đủ rồi, nên muốn

trân trọng thời gian của mình một chút, bởi vì ở một mình cũng là một loại nhu

cầu."

"Ha ha, vậy tôi đi chỗ khác ngồi nhé?"

"Nếu cậu không có việc gì, thì cứ ngồi đi không sao."

"Ừm, tôi cũng không có việc gì."

Vừa lúc một người phục vụ bưng khay rượu đi ngang qua, Muri vỗ tay phát ra

tiếng, cầm một ly rượu đỏ từ trên khay của người phục vụ.

"Nhà tôi cũng có một căn nhà ở khu này, phong cảnh cũng không khác mấy với

nhà của Pacio, nhưng ông bà trong nhà tôi cũng không thích sống ở chỗ này,

cho vẫn luôn bỏ trống, về sau anh nếu muốn thì có thể dẫn vị hôn thê của mình

cùng đến đây để nghỉ phép, nói với tôi trước một tiếng là được."

"Được rồi, cảm ơn, ta rất thích nơi này, ta tin tưởng vị hôn thê của ta cũng sẽ rất

thích."

"Tôi có thể nhìn ra được, ha ha, tôi đã từng đến Wien, sau khi đến thì tôi mới

biết được vì sao mấy trăm năm trước người Wien lại nóng lòng làm hải tặc như

vậy, ở cái nơi u ám lạnh lẽo ấy nếu như không làm việc chuyện nhiệt huyết táo

bạo thì chẳng mấy chốc cả người đều sẽ bị đông cứng."

"Hoàn toàn chính xác, khí hậu Wien quả thật rất tra tấn con người."

"Ha ha, Karen!"

"Karen, anh cũng ở chỗ này sao!"

Leon và Laure cũng xuất hiện ở cách đó không xa, hiển nhiên, bọn họ cũng

được mời tới tham gia bữa tiệc sinh nhật tối nay, bọn họ nhìn thấy Karen đang

ngồi ở chỗ này, cùng nhau bước tới.

Nhưng mà khi bọn họ trông thấy Karen đang ngồi đối mặt tán gẫu với ai thì vẻ

mặt của cả hai người trong nháy mắt hơi mất tự nhiên một chút.

Muri quay đầu nhìn về phía bọn họ, hỏi Karen: "Đây là bạn bè của anh sao?"

"Ừm, đúng thế." Karen đứng người lên, giới thiệu nói, "Leon, Laure, bạn bè của

ta ở thành phố York."

Muri quay đầu nhìn về phía bọn họ, cũng không đứng dậy:

"Xin chào, ta là Muri."

"Chào anh."

"Chào anh."

Thật ra, Karen biết Leon và Laure chắc hẳn là biết Muri là ai, nhưng rất hiển

nhiên rằng Muri cũng không nhận ra bọn họ.

Mặc dù đều là giới công tử, nhưng chênh lệch giữa nhau vẫn rất lớn, dù sao thì

một bên là trong phạm vi thủ đô một bên là ở tỉnh.

"Karen, chúng tôi qua bên kia chào hỏi mấy vị trưởng bối trước đây, đợi chút

nữa chúng ta trò chuyện tiếp." Laure nói.

"Được rồi, đợi chút nữa trò chuyện sau."

Laure và Leon rời đi.

Muri nhấp một ngụm rượu, cũng không nhìn bọn họ thêm.

Chờ đến khi Karen ngồi xuống, Muri cười nói: "Tôi vốn cho rằng anh là người

ưu tú như vậy, chắc cũng sẽ lười mà chào hỏi bọn họ mới đúng."

"Con người của bọn họ cũng không tệ lắm."

Karen nhớ cuộc đàm phán lần kia, là bọn họ cung cấp thêm đồ ăn cho mình, sau

đó trong lần đàm phán kế tiếp, ba người đều sẽ đến trong phòng kho nhỏ để ăn

vụng, sau khi Leon biết thân phận của mình, cũng không bởi vì tin đồn bên

ngoài mà tức giận với mình.

Có điều, những việc này cũng không trong phạm vi mà Muri suy nghĩ đến.

Trong cách nhìn của Muri, thân phận cùng với tài năng, ít nhất phải có một thứ

ngang nhau mới có thể nhận được sự tôn trọng của cậu ta.

"Xem ra tôi phải thu hồi lại lời nói trước đây của tôi."

"Câu nào?"

"Một mình và quái dị."

"Thật ra đây là sinh tồn." Karen nhấp một hớp nước chanh, "Chỉ là cậu vẫn luôn

bỏ qua nó mà thôi."

"Ừm, tôi cũng thừa nhận, bởi vì quan hệ trong nhà, đối với những gì anh từng

trải qua thì tôi có lẽ sẽ thiếu đi một chút sự đồng cảm." Muri lung lay chén,

"Ngồi đây thật nhàm chán, hay là chúng ta tìm một chỗ nào đó rồi đánh nhau?"

"Đánh nhau?"

"Ừm."

"Ta muốn ngồi ở chỗ này nghe âm nhạc." Karen cười nói, "Ngay từ đầu cậu đến

đây ngồi sẽ không phải là vì muốn tìm ta để đánh nhau chứ?"

"Không có, chỉ là có chút buồn chán, anh không đồng ý thì coi như xong."

"Vẫn là nghe nhạc một chút đi, chờ đến khi đến Luân Hồi Cốc thì kéo căng dây

thần kinh cũng không muộn."

"Cũng đúng." Muri sờ lên túi, hỏi, "Trên người anh có thuốc không?"

"Có."

Karen đưa gói thuốc lá và bật lửa cho Muri.