Số 13 Phố Mink

Chương 1171: Thế giới trong cổng (3)



Người khổng lồ lúc trước vẫn lặng yên không xúc cảm, vậy mà lúc này lại tỏa

ra cảm xúc được giải thoát, cứ như rằng nơi đây mới là quê hương của nó, mới

là kết cục cuối cùng mà nó sẽ đến.

Cho nên, Người Khổng Lồ Lạc Lối cũng đến từ trong Cánh Cổng Luân Hồi

sao?

Chủng loài của bọn chúng, có lẽ vốn là cư dân bản địa bên trong Cánh Cổng

Luân Hồi, sau đó bị Luân Hồi Thần Giáo đưa ra bên ngoài, sử dụng như nô lệ.

Thời gian dần trôi qua, cơ thể của người khổng lồ đã triệt để dung nhập vào

trong đồng cỏ rộng lớn này, ở trên đồng cỏ lúc này cũng chỉ còn lại một chiếc

lồng sắt.

"Mas, lập tức bố trí trận pháp thông tin để liên lạc với tiểu đội Muri, Asli, triệu

hồi ra một con yêu thú biết bay, để nó quan sát toàn cảnh xung quanh khu vực

này."

"Vâng, đội trưởng!"

Karen xoay người, vác thanh kiếm Lưu Tư ở trên vai, bắt đầu di chuyển ra phía

ngoài, đồng thời hô:

"Bart, Ventura, thu hẹp phạm vi cảnh giới, trước lúc ta quay trở về, không cho

phép tách ra!"

"Vâng, đội trưởng!"

Trong hoàn cảnh tràn đầy xa lạ thì việc tách nhau ra luôn luôn là hành động cấm

kỵ, nhưng nếu không tách nhau ra thì cũng không được, mở rộng tầm nhìn và

bố trí pháp trận truyền tin đều là những chuyện khẩn cấp và thiết yếu, Karen chỉ

có thể lựa chọn để cho các thành viên trong tiểu đội trước hết tập trung lại, để

mình tự đi ra bên ngoài xem xét tình hình.

Anh có đủ sự tự tin dành cho bản thân mình, bởi vì ở chỗ này, anh hoàn toàn có

thể sử dụng ra toàn bộ năng lực của mình mà không cần phải kiêng kỵ việc sẽ bị

người khác phát hiện.

Dưới sự tăng cường sức mạnh của Lưỡi Đao Ám Nguyệt, tốc độ của Karen rất

nhanh, anh nhanh chóng nhắm về một hướng mà lao đi, cuối cùng đi tới biên

giới của đồng cỏ.

Trên sách cũng có ghi chép về đồng cỏ này, nhưng ghi chép cũng cực kỳ đơn

giản, tuy nhiên ở phía trên có viết, ở gần những đồng cỏ tương tự như vậy đều

sẽ có "Thành trấn".

Đúng vậy, thành trấn, đây là từ ngữ được ghi lại rõ ràng ở trong quyển sách.

Thành trấn của thế giới người chết!

Lại liên tưởng đến những điều mà con chó nhà mình đã từng nói, thế giới bên

trong Cánh Cổng Luân Hồi đã sớm tạo thành tầng lớp giai cấp, gia tộc Simerson

đã thành công trong việc thẩm thấu ngược, từ "dân bản địa" bên trong Cánh

Cổng đã trở thành "Hoàng tộc" trong nội bộ của Luân Hồi Thần Giáo ở thế giới

bên ngoài.

Cũng bởi vậy, bên trong quyển sách, Karen nhớ đến mục đích mà các đại thần

giáo cố gắng đơn giản hóa sự hình dung đối với những chi tiết bên trong Cánh

Cổng Luân Hồi có phải như khả năng mà anh đang nghĩ đến:

Thế giới bên ngoài Cổng xem thế giới bên trong như một sở thú, mỗi lần Cánh

Cổng Luân Hồi mở ra đều thời gian để tiến vào trong tham quan;

Mà thế giới bên trong Cổng, thì xem thế giới bên ngoài như sở thú, mỗi lần

Cánh Cổng Luân Hồi mở ra đều là thời gian mà động vật bên ngoài được đưa

vào để bên trong tham quan.

Tất cả mọi người đều cảm thấy mình là "Thế giới nguyên bản", cả hai xem nhau

là thế giới trong Cổng.

Đây là một sự nhận biết sai lầm của một quần thể, nhìn có vẻ rất hoang đường,

nhưng lại rất dễ dàng xảy ra, ví dụ kinh điển nhất chính là một chút đảo nhỏ

hoặc quốc đảo trên bản đồ thế giới sẽ đặt mình ở vị trí trung ương nhất mà khi

bản đồ càng mở rộng ra thì càng cảm giác mình là trung tâm của thế giới.

Dần dần, trong sự nhận biết của quần thể sẽ xem mình thành trung tâm của thế

giới.

Phía trước, xuất hiện một thôn làng.

Bởi vì Karen nhìn thấy công trình kiến trúc, tuy nhiên vẫn có sự khác biệt rất

lớn với cái gọi là "Thành thị" mà Karen biết, nó quá nhỏ, kiến trúc giống như

nhà ở cũng chưa đến một trăm căn.

Lúc này, có một bầy chấm đen nhỏ đang đi ra từ trong thôn làng, tiến về hướng

của Karen.

Đồng cỏ này tương đương với một vị trí tầm cao, bên ngoài đồng cỏ là dốc núi

hướng xuống dưới.

Dù sao thì Con Mắt Ám Nguyệt cũng không phải là Ánh Mắt Mị Ma, Karen

cũng không thể quan sát được các chi tiết ở khoảng cách rất xa giống như

Alfred, có điều việc này cũng không cần phải vội vàng, đầu ngón tay của Karen

vẽ ra một vòng tròn trước mặt, rất nhanh, một tấm kính tạo thành từ hơi nước đã

xuất hiến.

Bàn tay Karen di chuyển tấm kính, từ trong tấm kính bắt đầu biến ra cảnh tượng

ở phía xa, giống như là một chiếc kính lúp cực lớn hoặc có thể gọi là kính viễn

vọng.

Đây là một loại thuật pháp bên trong Hải Thần Giáo, để thuận tiện cho thủy thủ

quan sát biển cả khi ở trên thuyền, tác dụng của nó thật ra rất vô dụng, bởi vì

ngươi hoàn toàn có thể đơn giản dùng một chiếc kính viễn vọng để có hiệu quả

tương tự.

Nhưng mà ai kêu mình không có mang theo kính viễn vọng đây, dù sao thì cũng

là thuật pháp Karen học được trong lúc ăn cơm, bình thường cũng không cơ hội

gì để dùng, bây giờ có thể dùng một chút Karen cảm thấy vẫn rất được.