Số 13 Phố Mink

Chương 1187: Lựa chọn bọn họ (2)



Karen lật tay phải lại, chuôi kiếm Lưu Tư bay vào trong lòng bàn tay, bởi vì

Karen chú ý đến có vài tên tín đồ Luân Hồi có thực lực tầm trung đã tránh khỏi

sự vây quét của những sợi xích, đang có ý đồ tiến đến gần mình.

Đúng lúc này, hai tiểu đội dưới sự chỉ huy của Muri ở bên ngoài, phát động tấn

công.

Cách tấn công của họ càng chuyên nghiệp, cũng càng sắc bén hơn, chỉ trong

nháy mắt sau khi vừa bắt đầu, đã phá ra một lỗ hổng lớn, sau đó nhanh chóng

tràn vào, dồn sức phá tan.

Muri tự mình dẫn dắt Bart, Ventura, Illaman, Dehmel làm tiên phong, giống như

là một mũi đao nhọn, đâm vào trong vòng vây.

Blanche, Sikinny dùng thuật pháp mục sư mà tăng cường cho năm người bọn

họ, gia tăng sức mạnh và khả năng phòng ngự của bọn họ lên thêm một bậc.

Ba người Mas, Pacio, Digart thì cùng liên thủ bố trí trận pháp tấn công, triệu hồi

ra một con hung thú hệ Trật Tự, giáng xuống từ trên trời, trực tiếp lao vào giữa

đội hình của tín đồ Luân Hồi, sau đó giơ lên hai tay, bắt đầu không ngừng đập

xuống bốn phía xung quanh.

Ashley triệu hồi ra người bạn chân thật nhất của cô là Tiên Đế một lần nữa, là

hình chiếu của con yêu thú mà cô dùng để nhìn trộm đề thi rồi bị tiêu diệt ngay

lập tức sau đó.

Kể từ sau chuyện đó xảy ra, cha mẹ của Ashley phải mang theo quà cáp đi dỗ

dành rất lâu, Tiên Đế mới miễn cưỡng đồng ý tiếp tục để lại hình xăm trên tay

của Ashley.

Lần này, Ashley triệu hồi ra hình chiếu của nó một lần nữa cũng không phải để

đi chịu chết, mà là để nó bay lượn ở phía trên.

Điểm đặc thù lớn nhất của nó chính là có hình ảnh tốt, đại biểu cho một sự thần

thánh và uy nghiêm, dùng trong các nơi tế lễ.

Mà bây giờ, cần phải đè bẹp khí thế của đối phương.

Sau khi trong ngoài cùng tấn công, các tín đồ Luân Hồi lập tức thể hiện ra xu

thế tan rã, Karen nắm chặt thanh kiếm Lưu Tư hơi do dự một chút, cuối cùng

vẫn không có lựa chọn gượng ép lao đến giải quyết tên thủ lĩnh đằng kia.

Một là không cần thiết phải làm việc này, hai là mục đích hàng đầu của mình

vẫn là bảo vệ những phụ nữ và trẻ em ở chỗ này.

Cuối cùng, các tín đồ Luân Hồi tan rã, bọn chúng bắt đầu chạy trốn.

Muri thấy thế, không có hạ lệnh truy đuổi, mà là chỉ huy đám người di chuyển

về phía Karen.

Vùng đất trũng này này, hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Karen thu hồi Pháo Đài Hắc Ngục lại, để cho thành viên trong đội dẫn những

người này nhanh chóng chuyển di, ngay lập tức, anh đến tìm ông già kia.

Lão già đứng ở nơi đó, mặt lộ vẻ mỉm cười, lúc Karen đi về hướng ông ta, hai

cánh tay ông ta đã đặt chéo trước ngực, cất tiếng nói:

"Ca ngợi Trật Tự."

Vừa dứt lời, ông ta đã bắt đầu tiêu tán, chỉ còn lại quần áo rơi xuống đất.

Cuối cùng, ngay cả một câu Karen cũng không thể nói kịp với ông ta.

Mấy người thiếu niên lập tức rưng rưng mà thu dọn quần áo của ông lão lại,

không kịp tiếc thương, lập tức hỗ trợ di chuyển đám ngươi đi nơi khác.

Sau khi chuyển đến một vị trí ẩn nấp mới, Mas, Digart và Pacio bắt đầu tiến

hành bố trí trận pháp che giấu,

Muri dẫn người đi ra bên ngoài bố trí trạm canh gác và đội tuần tra.

Karen thì một mình ngồi ở bên trong, cầm một búp măng trong tay để bổ sung

nước.

Nước trong thế giới này, cũng không dễ uống, cho dù đã qua sự xử lý của

Blanche, mùi vị của nó cũng không có hại gì, nhưng hương vị có cảm giác là lạ,

tựa như là nước đã chảy ra một đoạn ống bị rỉ sét.

Dù sao thì, măng cũng không phải dễ dàng đào được như vậy, thôn trưởng phát

động toàn thôn đào măng cũng chỉ đào được một chút như vậy, chủ yếu là do

cây trúc ở nơi này cũng rất mỏng manh, cơ bản cũng không mọc thành cụm lớn

mà mọc riêng rẽ tách biệt nhau, muốn thu hoạch cũng rất khó.

Ashley đang bôi trét gì đó lên hai cánh tay của mình, đây không phải là mỹ

phẩm dưỡng da gì, mà là một loại bảo hộ đặc biệt.

Mục đích là để bảo trì sự mới mẻ của hình xăm ở trên hai cánh tay, nếu như bị

hư hại hoặc là mờ đi thì cũng không cách nào kêu gọi sự xuất hiện của những

yêu thú này.

"Đội trưởng, ngài nói xem tay tôi có nhiều hình xăm như vậy, có quá khó coi

trong mắt của đám đàn ông hay không a?"

"Ừm."

Lúc kéo tay áo xuống, Ashley chỉ là hình tượng của một tiểu thư chua ngoa,

nhưng mà dáng vẻ cũng không tệ.

Sau khi kéo tay áo lên, ngay cả chị đại giang hồ cũng không có nhiều hình xăm

đến như vậy.

"Đội trưởng không phải cũng không thích hình xăm chứ?"

"Ừm." Karen trả lời thẳng thắn.

"Vậy nếu như ít hơn một chút, vị trí ở những chỗ kín đáo hơn, ví như có vài loại

hình xăm ở những bộ phận đặc thù, có thể tăng thêm một chút hiệu quả đặc biệt

không?"

"Tùy vào thẩm mỹ của mỗi người đi."

"Ngài thì sao?"

Karen lắc đầu, nói: "Ta cảm thấy cơ thể của phụ nữ như được tạo ra từ nước, mà

nước thì đương nhiên vẫn đẹp nhất khi trong suốt không có bụi bẩn."

Asli nhẹ gật đầu, nói: "Nhưng xăm ở trên người thì tiện lợi hơn mang theo

quyển trục."

"Cô không cần phải suy nghĩ nhiều quá, cô chỉ đang sử dụng công cụ cho công

việc, về sau người đàn ông thích cô sẽ hiểu cho cô thôi."

"Hi vọng đi."

Lúc này, một bà lão được bốn người thiếu niên vây xung quanh đi tới.

Bà lão đẩy tay một người thiếu niên đang nâng ra, quỳ xuống về hướng Karen.

Ánh mắt Karen ra hiệu, Ashley lập tức bước đến trước nâng bà ấy lên.

"Cảm ơn ngài đã cứu chúng tôi, ân tình của ngài, chúng ta sẽ vĩnh viễn ghi khắc

trong lòng."

"Đây là việc mà chúng ta phải làm, bởi vì chúng ta là... Người một nhà."

Nghe được lời hình dung "Người một nhà" này, nước mắt của bà lão chảy tràn

ra càng nhiều hơn, nhưng mà bà ấy lập tức lau đi nước mắt nói: "Ganfusen cũng

thường xuyên nói như vậy, ông ấy thường nói, ở trong Cổng, chắc chắn cũng có

những người tín ngưỡng Trật Tự như chúng tôi đang kiên trì, tình cảnh của bọn

họ càng gian nan hơn so với chúng ta, nhưng bọn họ chắc chắn cũng đang cố

gắng kiên trì."

Nghe được câu này, Ashley trừng mắt nhìn.

Bọn họ ở bên ngoài Cổng sống rất thoải mái, từ đầu thì Trật Tự Thần Giáo đã

thay thế vị trí của Ánh Sáng Thần Giáo trước đây mà trở thành Thần Giáo đứng

đầu không ai có thể tranh cãi, một cuộc chiến tranh kết thúc trong vòng một

ngày, càng làm cho địa vị của Trật Tự Thần Giáo càng được xác lập thêm một

bước.

Lúc này, mặc dù nội bộ cạnh tranh rất dữ dội, nhưng thật ra cũng chẳng có chút

gì liên quan đến “cố gắng kiên trì”.

"Có chuyện, ta cần thông báo cho bà, xin ngồi xuống nghe ta nói." Karen vừa

chỉ chỉ vào bốn người thiếu niên kia.

"Các ngươi cũng ngồi xuống, cùng nhau nghe."

Đợi đến sau khi mọi người đều ngồi xuống, Karen nói cho bọn họ tất cả khái

niệm liên quan đến "Trong Cổng" và "Ngoài Cổng" cùng với những chuyện liên

quan đến Luân Hồi