Số 13 Phố Mink

Chương 1191: Tranh vẽ trên tường (3)



Sau khi linh hồn của bốn thiếu niên bị tẩy rửa xong, mất đi hình thái lúc trước,

trở nên thuần túy và trong suốt, khí thế linh hồn của bốn người họ, vào lúc này

được gia tăng rất nhiều.

"Hiệu quả rõ ràng như vậy?" Muri kinh ngạc nói.

"Bởi vì trước đó bọn họ vẫn luôn phải kéo theo gánh nặng, đồ ăn của họ trong

thế giới này, cơ bản đều mang theo độc tố, đó là một vấn đề thực tế, cũng chỉ có

những tầng lớp mạnh mẽ phía trên, mới có thể trực tiếp hấp thụ năng lượng linh

hồn từ trong các loại tinh thạch kia."

Muri gật đầu phụ họa nói: "Thời gian càng dài, phân tầng giai cấp càng định

hình, đây là Thiên quốc được đề xướng đến bên trong giáo nghĩa của Luân Hồi

Thần Giáo, mọi giai cấp sinh ra đã được cố định, không cách nào sửa đổi."

"Cho nên bọn họ mới gạt bỏ thế lực của những giáo hội khác ở nơi này, bởi vì

trong thế giới này, sức mạnh tín ngưỡng của Giáo hội là một trong số ít các biện

pháp có thể đánh vỡ tầng lớp giai cấp mà không cần nhiều tài nguyên."

"Đúng, là như vậy, không sai."

Bốn linh hồn trong suốt của bốn thiếu niên, dần dần dung hợp vào trong cơ thể

của bốn người Ventura, đợi đến sau khi quá trình dung hợp hoàn thành, bốn

người lại mở mắt ra, khí thế trên người bởi vì lần thứ nhất vẫn chưa quen thuộc

nên bắt đầu tràn ra ngoài.

Thực lực của bọn họ, vào thời khắc này, đều nhận được sự tăng cường.

Cho dù là lúc trước Illaman và Dehmel vẻ mặt nhăn nhó chần chứ không đáp

ứng, lúc này trên mặt cũng toát ra nụ cười, bởi vì bọn họ rõ ràng, cùng với thời

gian dần trôi qua, hiệu quả tăng cường sẽ còn tiếp tục tăng lên, bởi vì linh hồn

ký kết khế ước với bọn họ vẫn còn có thể tiếp tục trưởng thành.

Ừm, cuối cùng cũng không tệ lắm.

Bốn người lần lượt đi về phía lão phu nhân Ganfusen, tạm biệt bà ấy. Phu nhân

Ganfusen ôm từng người từng người bọn họ, an ủi.

Sau khi quá trình này kết thúc, Karen phất tay ra hiệu bốn người bọn họ đi nghỉ

ngơi trước, mình và Muri thì cần thương lượng với phu nhân Ganfusen để sắp

xếp cho mọi người sau này.

"Đề nghị của ta là, các người tiếp đó có thể đến thôn Tajima sinh sống, chờ đến

khi chúng ta rời khỏi nơi này, sẽ báo cáo rõ lên trên Thần Giáo, để Thần Giáo ra

mặt, phát ra thông điệp cảnh cáo Luân Hồi Thần Giáo, yêu cầu bọn họ cảnh cáo

thế lực trong Cổng của Luân Hồi Thần Giáo, không cho phép quấy nhiễu cuộc

sống của mọi người trong thôn Tajima."

"Chúng tôi có thể sinh sống và truyền giáo một cách công khai sao?" Lão phu

nhân Ganfusen vui mừng nói.

"Đúng vậy, bởi vì cách mỗi mười năm tiếp theo, đều sẽ có người tham gia thí

luyện của Trật Tự Thần Giáo tiến vào nơi này, lần này chúng ta tiến đến, thần

giáo cũng không quá quen thuộc với thế giới trong Cổng, nhưng lần thứ hai lần

thứ ba, chắc chắn sẽ không còn giống nhau.

Về sau những người tham gia thí luyện tiếp theo, thậm chí có thể bảo đảm nếu

xuất hiện ở gần khu vực thôn Tajima, sẽ ưu tiên lựa chọn những người tín

ngưỡng Trật Tự trong làng làm đối tượng để ký kết khế ước. Có liên quan đến

lợi ích thì Thần Giáo sẽ coi trọng các người, Luân Hồi thần giáo, chắc hẳn cũng

sẽ vì vậy mà e ngại hơn."

"Tôi cảm thấy sắp xếp như vậy, rất tốt rồi." Lão phu nhân Ganfusen nhìn về

phía những phụ nữ và trẻ em ở đằng xa, "Bọn họ, có thể sinh sống an toàn,

những đứa bé kia, cũng có thể yên ổn mà lớn lên. Đây chính là cục diện mà

Ganfusen nằm mơ cũng muốn."

"Đối với cái chết của ông Ganfusen, ta rất xin lỗi, nếu như chúng ta ra tay sớm

một chút, có lẽ ông ấy cũng không cần phải chết." Lúc Karen quyết định ra tay,

Ganfusen cũng đã tự thiêu đốt mình, không cách nào cứu được.

Thật ra, nếu khi đó Ganfusen chỉ cần hô lên một câu "Ca ngợi Thần Trật Tự ",

có lẽ kết quả cũng không giống như vậy. Phu nhân Ganfusen lập tức nói:

"Không, xin ngài tuyệt đối không nên nói như vậy, trách móc những người trợ

giúp mình, là đang tự sỉ nhục những người được cứu như chúng tôi!

Thần Trật Tự vĩ đại đã sớm sắp xếp xong xuôi mọi việc, khi Ganfusen tự thiêu

đốt bản thân, người bảo vệ mới sẽ xuất hiện, thay thế trách nhiệm của ông ấy, để

các tín đồ có thể được bảo vệ an toàn.

Tôi biết, trước khi chết chồng tôi được gặp ngài, trong lòng của ông ấy, cũng đã

thỏa mãn và không còn gì nuối tiếc, nội tâm của ông ấy, tất nhiên tràn ngập

những lời ca ngợi chân thành dành cho Thần Trật Tự."

"Cảm ơn." Karen lộ ra nụ cười, "Ông ấy đã thỏa mãn, nhưng ta lại thấy tiếc

nuối, người như ông ấy, chúng ta nên ngồi xuống và tâm sự."

"A, đúng, ở chỗ này tôi có di vật của chồng tôi để lại, tôi muốn giao nó cho

ngài."

"Bà lưu lại để làm kỷ niệm là được."

"Không, tôi tin tưởng nếu như chồng tôi vẫn còn sống, ông ấy chắc chắn cũng

sẽ làm như vậy."

Lão phu nhân Ganfusen lấy ra một quyển trục từ trên người, đây không phải là

quyển trục thuật pháp, chỉ là một bức tranh.

"Đây là một bức tranh tường được chồng tôi sao chép lại lúc đi theo một vị tiền

bối đến một khu truyền giáo bỏ hoang của Trật Tự khi ông ấy còn trẻ, thật ra,

chúng tôi mặc dù tín ngưỡng Trật Tự, nhưng di sản truyền lại đã sớm bị phá

hoại, không chỉ có về phương diện thuật pháp, còn có phương diện lịch sự,

chúng ta đều thiếu thốn rất nhiều di sản, nếu không, có lẽ chúng ta cũng phải

biết nơi này là thế giới trong Cổng mới đúng.

Có điều, bức tranh này vẫn luôn giúp cho chồng tôi kiên định mà bước tiếp trên

con đường Trật Tự, bởi vì ông ấy tin tưởng rằng một ngày nào đó, ánh sáng thật

sự của Trật Tự sẽ chiếu rọi nơi này."

Lão phu nhân Ganfusen mở ra bức tranh, quyển trục đã tàn tạ, nhưng có thể

nhìn ra nội dung cụ thể được vẽ ở trên.

Bóng lưng của Thần Trật Tự ở chính giữa, sau lưng có bốn vị tùy tùng, phía

trước, là biển lửa hỗn loạn, thiên sứ sa đọa, Chân Thần bị ô uế, hung thú nổi

điên và tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng.

Muri lập tức nói: "Đây là một cảnh trong tranh tường của « Ánh Sáng Trật Tự »

bốn vị kia là tùy tùng của Thần Trật Tự."