Số 13 Phố Mink

Chương 1253: Thần khóc (1)



"Cạn ly!"

"Cạn ly!"

Bede nhấp một hớp rượu, Piaget thì uống một hơi cạn sạch rượu trong ly. Thấy

thế, Bede đập một cái vào sau ót của Piaget:

"Cái tên này, uống tiết kiệm một chút, cậu cũng không biết chúng ta chỉ có mỗi

một chai rượu đỏ này thôi hay sao!"

Piaget cầm chai rượu lên vừa tự rót vào ly của mình vừa nói: "Cho nên, tôi vốn

đề nghị ông mua hai chai.”

"Mua hai chai? Cái tên này, cậu có biết rượu này đắt cỡ nào sao!"

"Chúng ta không phải còn có chút phiếu điểm sao?"

"Vậy tiền thuê nhà tuần sau chúng ta và vé tàu trở về của chúng ta thì phải làm

sao bây giờ?"

Piaget đưa tay chỉ về vị trí Cánh Cổng Luân Hồi ở phương xa, hỏi:

"Bích Thần vĩ đại đang ở ngay phía trước, ông vẫn còn đang lo lắng tiền thuê

nhà và vé tàu trở về sao?"

"Bích Thần vĩ đại ngay tại phía trước, cậu vậy mà muốn Thần đi giải quyết tiền

thuê nhà tuần sau và tiền vé tàu về nhà cho cậu à?"

Piaget mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nói: "Ngài Bede này, tôi cảm thấy tín

ngưỡng của ông có vấn đề rất lớn đấy."

"Không, người có vấn đề là cậu."

"Ông không chân thành, ông thế mà đang suy nghĩ đường lui cho mình."

"Ta không chân thành? Cái tên nhóc cậu có biết nếu như trên người chúng ta

không có phiếu điểm mà lưu lạc ở chỗ này thì hậu quả sẽ ra sao không, bức

tranh nam treo trước của phòng vẽ tranh chính là kết cục của cậu đấy."

"Tôi cảm thấy với trình độ thẩm mỹ và nhu cầu của phụ nữ ở nơi này thì ngài

Bede sẽ được hoan nghênh hơn tôi đấy."

"Phụ nữ và đàn ông đều giống nhau, đều thích người khác phái trẻ tuổi."

"Ngoại trừ những người khác phái vừa trưởng thành vừa có mị lực."

"Thằng nhóc thối tha này, cậu có biết cậu đang nói cái gì sao?"

"Trên thực tế, tôi không biết hai chúng ta đang nói về cái gì, Bích thần vĩ đại

đang ở ngay phía trước, hai người chúng ta còn ở nơi này thảo luận tranh của ai

sẽ càng được chào đón hơn sao?"

"Cậu biết không, ta đều đã vẽ rấu lâu, đều không thể vẽ ra được cảnh tượng sau

khi Bích Thần rời khỏi cánh cổng kia."

"Đó là thần, ông không có khả năng dự đoán hành vi của thần."

"Ta biết ta đang làm cái gì."

"Không, ông không biết, tôi bây giờ cảm thấy có chút phẫn nộ đây, thưa ngài

Bede!"

Piaget trên vươn tay về trước nắm lấy cổ áo của ngài Bede, "Tôi cực kỳ kinh

ngạc với sự mềm yếu mà bây giờ ông đang biểu hiện ra rốt cuộc là có ý gì, sở dĩ

tôi đồng ý đi theo ông cũng không phải là vì truy cầu cái con đường nghệ thuật

gì đó, tôi tín ngưỡng Bích Thần cũng không phải thật sự khăng khăng một mực

muốn theo đuổi thứ giống như các người, tôi chỉ là muốn gặp lại Lynda của tôi

một chút hoặc là thay thế Lynda của tôi để đi xem phong cảnh mà cô ấy muốn

thấy!

Nhưng bây giờ, ông lại nói cho tôi, ông muốn rút lui sao?"

"Cậu sẽ được thỏa mãn." Ngài Bede cũng không có giãy người ra, mà là đưa tay

lấy ra một bức tranh, "Ta không có lừa cậu."

Piaget đưa tay nhận lấy bức tranh, mở ra, trông thấy bên trong bức tranh vẽ hai

người, một người là mình, một người là Lynda, hai bên người của bọn họ tất cả

đều là là màu đỏ như máu.

"Đây là ý gì?"

"Ta là tín đồ của Bích Thần Giáo, không phải Thầy bói toàn người Chaser."

"Tôi có thể trông thấy Lynda của tôi sao?"

"Ta không biết."

"Tôi nhất định có thể trông thấy Lynda của mình."

Piaget vừa cười vừa cầm chai rượu chuẩn bị đổ vào miệng mình.

"Cái thằng này, đưa chai rượu cho ta ta!"

Chai rượu bị ngài Bede cướp đi, Piaget nghiêng mặt qua, nhìn xem ông ấy, hỏi:

"Này ngài Bede, tôi rất tò mò một chuyện."

"Tò mò chuyện gì?"

"Tò mò ngài cuối cùng đang theo đuổi thứ gì?"

"Vấn đề này quá rộng, ta không có cách nào trả lời cậu."

"Vậy chúng ta tiếp tục trở lại chủ đề của Lynda, Lynda của tôi, vẫn còn sống

chứ?"

"Vấn đề này, ta cũng vẫn không có cách nào trả lời cậu như cũ."

"Lynda của tôi không phải là thuộc hạ của ông sao?"

"Thuộc hạ?" Bede tiên sinh cười, "Có phải cậu cho rằng vợ của cậu đã bị ta dụ

dỗ và điều khiển như một quân cờ không?"

"Đúng thế."

"Vậy cậu vì sao còn nguyện ý đi theo ta, cậu phải nên hận ta mới đúng, thậm

chí, muốn tìm một cơ hội giết ta."

"Bởi vì tôi biết Lynda là tự nguyện."

"Được rồi, ta thừa nhận trước đó ta vẫn luôn xem Lynda như một con cờ, ta và

một vị đáng kính có một giao dịch, Lynda chính là một phần phụ trong giao

dịch này của ta.

Nhưng bây giờ xem ra, ta phát hiện ta sai rồi, cho tới bây giờ Lynda đều không

phải quân cờ của ta, cô ấy là một vị tín đồ càng trung trinh hơn so với ta."

"Ngài đây là đang khen cô ấy sao?"

"Có lẽ vậy, ta không biết phải hình dung như thế nào, ta cho rằng thứ mà cô ta

theo đuổi đó là sự chói mắt trong nhất thời giống như pháo hoa, nhưng bây giờ

ta phát hiện, cô ta suy nghĩ còn sâu xa hơn ta nhiều.

Đây không phải chỉ là muốn tận mắt nhìn thấy, mà là bản thân đi đến bên cạnh."

"Tại sao là Lynda, mà không phải ngài?"

"Có lẽ tín ngưỡng của ta không thuần túy như của cô ta chăng, Lynda có thể dứt

bỏ cùng tình cảm của cậu, theo đuổi tín ngưỡng của cô ấy, còn ta thì…”

"Ngài không làm được?"

"Nếu như làm được, ta cũng sẽ không đáp ứng giao dịch cùng với vị kia, ta

cũng sẽ không để con gái của ta kết hôn ước cùng với Karen, ta đã từng vẽ ra

tương lai của gia tộc ta, ta nghĩ, nếu như đêm đó máu và lửa thật xuất hiện, ta sẽ

hoàn thành sáng tác dựa trên chủ đề về sự hủy diệt của gia tộc ta, hoàn thành sự

thay đổi của bản thân ta.

Đó là cơ hội của ta, là cơ hội mà ta chờ đợi đã rất lâu, nhưng mà cùng lúc ta lại

bàng hoàng lo âu và suy nghĩ, cho nên, mặc dù ta không có tự mình ra tay trực

tiếp làm cái gì, nhưng nếu như ta thật sự muốn để bức tranh kia xảy ra, ta sẽ

không làm thêm những lựa chọn kia."

"Rất thâm ảo."

"Ta cực kỳ mông lung."

"Cực kỳ cô độc."

"Ta rất thất vọng."