Số 13 Phố Mink

Chương 1300: Phản bội (1)



Dạo bước một hồi, Karen chợt phát hiện, hình như cũng đã rất lâu rồi mình

cũng không đi dạo.

Lúc ở trong Cánh Cổng Luân Hồi ngược lại thì đi bộ rất nhiều, nhưng lúc đó

tình huống lúc đó cũng không phải là đi dạo, đi dạo, cần phải có tâm trạng, bất

kể là tâm trạng tốt hay xấu.

So sánh con đường với kiến trúc nhà dân ở khu vực này giống như mỗi căn đều

xây dựng theo ý riêng của mình, cũng không hợp theo quy tắc, trái lại là giống

như một đám lá hành lá mọc dày đặc thành một cụm với nhau. Tiếp tục đi thẳng

theo con đường này, rẽ qua một con đường khác ở cuối phố, dự tính còn cần

mười lăm phút nữa thì mình có thể đến được Nhà Tang Lễ.

Phía trước có một chiếc xe tải nhỏ đang ngừng lại, Karen trông thấy một cái

bóng người quen thuộc đang khiêng một cái ghế từ trong một căn nhà ra ngoài.

Alleye đem cái ghế đặt ở trên xe tải, lấy ra một chiếc khăn tay bắt đầu tự mình

lau mồ hôi, nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa lúc trông thấy Karen đứng ở nơi

đó.

"A, thiếu gia, thật là vừa lúc."

Karen nở nụ cười chào hỏi Alleye: "Đang bận sao?"

"Đúng vậy, tôi đang giúp phu nhân Sidra dọn nhà, bà ấy đang định bán căn hộ

này, tôi vừa mới ký kết hợp đồng đại diện với bà ấy."

"Ồ, là người quen sao?"

Lúc này, một người phụ nữ thể trạng to lớn và có mức quá đầy đặn đi ra ngoài,

đang cầm theo một cái bàn, tóc của bà ta, là màu tím.

Tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy, sáng hôm nay thì bà ta đã chuẩn bị bán

nhà, tất nhiên là bị hù sợ nên muốn đổi nơi sống, mà cũng là loại không muốn ở

đây thêm bất cứ một giây phút nào.

"Phu nhân Sidra, vị này là bạn của tôi, lúc trước...

"Quen biết thì tốt rồi." Phu nhân Sidra trực tiếp ngắt lời Alleye giới thiệu, nhìn

về phía Karen, nói, "Nếu là bạn bè, giúp tôi dọn nhà có được không?"

Karen lễ phép mỉm cười.

Cũng không có để Karen từ chối, phu nhân Sidra lại mở miệng nói:

"Giúp người phụ nữ đáng thương bị chủ nghĩa chủng tộc áp bức cho nên sáng

sớm đã cần phải dọn nhà này đi, có lẽ làm như vậy có thể giảm bớt tâm lý áy

náy vì không làm gì tối hôm qua của cậu đi."

"Tối hôm qua?" Karen hơi nghi ngờ một chút.

Phu nhân Sidra chỉ chỉ quần áo trên người Karen, nói: "Quần áo của cậu mặc dù

không có nhãn hiệu, nhưng chất liệu cực kỳ tốt, điều này có nghĩa rằng điều

kiện sống của cậu cũng không tệ, trong nhà chắc hẳn cũng có thuê hầu gái,

nhưng bây giờ là buổi sáng, quần áo của cậu lại gấp uốn thành ra như vậy, ta

nghĩ hẳn không phải là hầu gái của cậu vừa đúng lúc xin nghỉ đâu nhỉ, mà là tối

hôm qua cậu ở lại một nơi khác qua đêm, thế nào, chuyện xảy ra tối hôm qua

khiến cậu sợ hãi à?"

"Có một chút."

"Vậy thì cậu tới giúp ta dọn nhà đi, ta có thể thay mặt cho những đồng bào đã

chết tối hôm qua tha thứ để cho trong lòng cậu bớt đi một chút sự áy náy."

"Phu nhân, thiếu gia Karen ngài ấy cũng không phải là… "

Phu nhân Sidra ngắt lời Alleye một lần nữa, cười nói với Karen: "Ta tiết kiệm

tiền thuê người giúp dọn nhà để mua một con cá lớn ở hồ Hisson, bây giờ còn

đang nướng ở trong lò sưởi đấy, còn có rượu nho trắng ta cất giữ ở dưới hầm

nữa, ta muốn mời cậu đến cùng thưởng thức."

"Phu nhân, trên giấy tờ bất động sản cũng không có ghi rằng nhà ở của ngài

được cấp phép có tầng hầm, ngài cũng không có nói cho tôi biết."

"A, thật có lỗi, đây là sơ sót của ta. Tầng hầm là do ta đào trộm đấy, ngươi có

biết ta vì tránh né lỗ tai của hàng xóm, sợ bị họ báo cáo nên đào vất vả như thế

nào sao, a, suýt nữa quên mất, diện tích tầng hầm không phải cũng nên cân nhắc

thêm vào trong diện tích của nhà sao? Ta tin tưởng hộ gia đình tiếp theo dọn vào

cũng sẽ không phàn nàn đâu, kiểu như trời ạ, nhà chúng ta tại sao lại có thêm

một tầng hầm vô dụng đáng chết như này đây."

"Phu nhân, có cần phải định giá lại một lần nữa không?"

"Được rồi, không cần, ngươi cứ bán nó nhanh giúp ta một chút, bây giờ ta đang

rất cần tiền, giá nhà của những khu dân cư cao cấp kia thật là quá đắt đỏ!"

Alleye gật gật đầu: "Nếu có thêm một cái tầng hầm mà nói, căn nhà này sẽ sang

tay dễ hơn một chút."

"Ha ha, bạn à." Phu nhân Sidra nhìn về phía Karen lần nữa, "Muốn uống rượu

nho và ăn cá nướng không?"

"Được rồi, phu nhân." Karen đồng ý.

"Vậy chúng ta bắt đầu đi!"

Alleye tiến đến bên người Karen, nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, ngài không phải

làm như vậy."

"Không có việc gì, vừa lúc để ta vận động cơ thể một chút."

Việc dọn nhà cũng kéo dài hơn một giờ, phu nhân Sidra cũng không làm khó

Karen, trên cơ bản thì những món đồ lớn đều là do chính bà ta chuyển đi, chỉ để

cho Karen khiên phụ một vài món đồ nhỏ.

Đợi đến khi tất cả đồ vật đều mang lên xe tải nhỏ và cố định lại, phu nhân Sidra

thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói: "Vào đi, để cho ta chiêu đãi hai người một chút,

hai quý ngài giúp người làm niềm vui."

Đồ dùng trong nhà hầu như đã được dọn sạch hoàn toàn, bao gồm cả mấy cái

ghế.

Cho nên khi phu nhân Sidra lấy con cá nướng từ trong lò sưởi ra, ba người chỉ

có thể ngồi trên sàn nhà mà dùng.

Cũng may, cố ý để ly rượu lại.

Thịt cá nướng tươi non, hương vị rất không tệ, Karen yên lặng nhớ kỹ đồ ăn

kèm và gia vị, nghĩ đến về sau có thể làm cho Pall.

Phu nhân Sidra rõ ràng uống hơi nhiều, bà ta đưa tay chỉ Karen, nói: "Thưa

ngài, ngài rất anh tuấn."

"Cảm ơn, phu nhân."

"Nếu như chồng của ta có thể đẹp trai được một nữa của ngài, lúc đầu ta sẽ

tuyệt đối sẽ không đồng ý để hắn ta gia nhập quân đội tham chiến ở chiến

trường của đế quốc."

Karen không có tiếp lời.

Alleye cũng không có tiếp lời.

Phu nhân Sidra tiếp tục nói:

"Hắn chết ở Lula, chết ở trong tay của một đám dân bản địa."

Đó là cuộc chiến từ mười năm trước, ở trên một bán đảo tên là Gangsen, đế

quốc Wien xây dựng thuộc địa, bổ nhiệm Tổng đốc, kết quả là một tộc người

gọi là Lula nổi dậy khởi nghĩa chống lại đàn áp của ách thực dân.

Lúc đầu vốn chỉ là một phiền phức nhỏ, bởi vì cái tộc người kia hoặc gọi là gọi

bộ lạc đi, tính đến già trẻ lớn bé nam nữ, nhân khẩu cũng chỉ hơn ba mươi

nghìn.

Nhưng khi Tổng đốc ở Gangsen tự mình thống lĩnh quân đội đế quốc đi trấn áp,

toàn quân của ông ta bị tiêu diệt.