Số 13 Phố Mink

Chương 187: 187




Cha của Yonice không phải là trưởng tử trong nhà, vốn không phải là người thừa kế thuận vị đầu tiên của vị trí gia chủ, cho nên hắn mới có thể có một đoạn yêu đương tự do, cưới phu nhân Jenny, vị nữ nhân vốn không thuộc về cái vòng tròn xã hội kia.Nhưng sau đó xảy ra chút ngoài ý muốn, hai anh trai phía trên không cách nào kế thừa vị trí gia chủ, phụ thân của Yonice liền trở thành gia chủ.Và đến thế hệ của Yonice, cuộc hôn nhân của cô không thể có được sự tự do."Về phương diện khác thì sao, như sở thích?" Karen hỏi, "Nghệ thuật? Du lịch, hội họa?”"Nếu như là những thứ này, về sau cũng không phải là không thể tiếp tục, không phải sao? Hơn nữa, ta cảm thấy sẽ rất áp lực nếu ngươi quá đặt nặng mục tiêu của mình.”Karen mỉm cười, nói: "Ngươi quả thật có cái nhìn rất thoáng.”"Còn ngươi thì sao, Karen, ngươi định làm gì?" Yonice cười bổ sung, "Trước khi gặp được ta.”Ánh mắt của Karen lộ ra sự trầm tư;Kiếp trước, từ khi mình trưởng thành đã vẫn luôn chăm chỉ học tập, sau khi tốt nghiệp cũng đã phấn đấu để bắt đầu kinh doanh, cuộc sống của mình giống như một bánh răng, đã được ép buộc bản thân không ngừng quay;Mệt là thực sự mệt mỏi, nhưng cũng không cảm thấy quá áo lực, bởi vì loại trạng thái này làm cho mình như bánh răng quay, có thể sản sinh ra một số loại kh0ái cảm.Nhưng đối với kiếp sống này.

.

."Ta vốn muốn học một trường đại học, chọn một chuyên ngành, sau khi tốt nghiệp tìm thêm một công việc đàng hoàng một chút, có thu nhập cũng không tệ lắm, tích góp chút tiền tiết kiệm, sau đó đầu tư, để bản thân có thể có được tự do tài chính.""Sau đó thì sao?""Sau đó.


.

.

Ta còn chưa nghĩ ra.”"Không phải là nên tìm một người bạn gái mà mình thích, xây dựng một gia đình hạnh phúc sao?"Karen do dự một chút, vẫn lắc đầu."Không nghĩ tới?" Yonice tò mò nhìn Karen, "Lúc hai anh trai ta còn đi học, thích nhất là ở nhà thảo luận sau này tìm cho ta một chị dâu như thế nào.”"Thật không nghĩ tới, có thể là tuổi của ta còn chưa bằng các anh trai của ngươi chăng?"Tay Yonice nâng má, lẩm bẩm nói:"Nhưng ta cảm thấy, có lẽ là bởi vì tuổi tâm lý của ngươi quá lớn chăng?"Karen trực tiếp đổi chủ đề:"Như thế nào, ngươi cũng thích nghiên cứu tâm lý học?""Đọc qua một ít sách về phương diện này, chưa đến mức để nói là nghiên cứu, nhưng ta cảm thấy quan sát và phân tích người khác cũng rất thú vị, ví dụ như, quan sát ngươi.""Quan sát ta sao? Có thu hoạch gì không?”"Thu hoạch chính là được, ta cảm thấy hình như ngươi đã sớm quan sát thấu ta.""Ha ha ha.

.


."Cả hai đều cười.Minna đứng dậy cùng một xiên thịt và đi về phía anh trai mình.Karen cười, rất tự nhiên đưa tay vuốt v e mái tóc của Yonice, Yonice cũng rất tự nhiên tựa đầu mình lên đầu gối của Karen.Minna cầm xiên thịt quay trở lại.Hai người liền duy trì tư thế này, dừng lại thật lâu..

.

.

.


.

.Lúc hoàng hôn, xe tang chạy đến bên ngoài nơi đóng quân của rạp xiếc, rất nhiều người, may mắn nơi này tương đối trống trải, cũng không thiếu chỗ đậu xe.Sau khi xuống xe, Karen dẫn mọi người đi về phía cái lều lớn của rạp xiếc, dọc đường có rất nhiều tiểu thương bán các loại hàng hóa.Alfred đi phía trước để giúp nhóm trẻ em bị đẩy ra khỏi đám đông.Bên ngoài có một cái lều trại nhỏ của người Chaser, người chồng đang bán một ít đạo cụ dùng để bói toán, treo biển hiệu Thánh khí do một vị tế tự đại nhân của thần giáo nào đó gia trì.Việc kinh doanh cũng không tốt, cho nên ánh mắt của hắn vẫn luôn theo dõi dòng người phía trước, muốn tìm một mục tiêu có cảnh giác thấp, xem thử có thể lừa đi ví tiền của đối phương.Đáng tiếc, có lẽ mấy năm nay đồng tộc của mình xuống tay quá tàn nhẫn, cho nên tuy rằng trên khuôn mặt của du khách đến xem xiếc lộ ra ý cười, nhưng đều rất cảnh giác.Nhưng may mắn thay, vợ hắn đã nhận được một đơn hàng trong lều.Bên trong lều nhỏ;"Đứng không cần nhúc nhích, ta nằm một lát là được rồi.""Vâng, khách hàng, ngài thật thiện lương." Người phụ nữ cầm lucoin trong tay cười nói, "Ngươi đang tìm cảm giác quê nhà sao?”"Ta đang tìm kiếm cảm giác khi còn bé." Rasma trả lời."Đó chính là cảm giác quê nhà." Người phụ nữ khăng khăng."Đúng vậy, đúng vậy." Rasma gật gật đầu, lập tức trên mặt lộ ra ý cười, "Mẹ của ta cũng làm công việc giống như ngươi, bà ấy dựa vào cái này để nuôi sống ta lúc còn nhỏ tuổi.”Người phụ nữ lặng lẽ đặt một tờ tiền giấy trở lại đầu Rasma."Ý ngươi là sao?" Rasma hỏi."Khách về nhà, đương nhiên có ưu đãi rồi; Suỵt, cũng không thể để cho chồng của ta biết, bất quá, cũng không sao cả, ngươi vốn cho rất nhiều, hắn cũng nhận không ra.""Ta là bởi vì không có cha." Rasma nói.Nếu như không khi hắn còn trong tã lót cha hắn liền bệnh chết, mẹ hắn cũng không cần gian nan nuôi nấng hắn như vậy.Người phụ nữ li3m li3m môi, đem miệng kề vào bên tai Rasma, nhỏ giọng nói:"Kỳ thật, ta cũng rất hy vọng không có chồng.""Ha ha ha, đây có tính là ngươi đang cầu nguyện không?"Người phụ nữ nhún vai, cười nói: "Liệu Thượng Đế có nghe thấy không?"Rasma trả lời, "Có.”Nói xong,Rasma nhắm mắt lại, hai tay đặt ở vị trí bụng mình.Người phụ thấy thế, dời thân thể đi, không quấy rầy "người xe quê" này nghỉ ngơi.Thế giới của Rasma một lần nữa chuyển sang màu xám trắng."Hả? Chậc chậc chậc chậc, có một đầu tiểu dị ma có được Mị Ma Chi Nhãn, ánh mắt của hắn ngược lại rất thích hợp để đào xuống làm thành một cái mặt dây chuyền tinh xảo a.Phải không?Không chỉ có một mình anh ta.A,Ông chủ của rạp xiếc này, lại là một đầu mê hoặc dị ma.”"Sao lại chậm như vậy, còn chưa kết thúc sao, hết giờ phải tăng tiền a." Người chồng vén rèm lên và đi vào lều nhỏ.Rasma từ từ ngồi dậy,Mỉm cười nói:"Kết thúc rồi."Người chồng ngã xuống đất,Chết rồi..


— QUẢNG CÁO —