Số 13 Phố Mink

Chương 219: 219




Karen hiểu được, thì ra các chú thím đang thương lượng việc mua nhà cho mình ở Wien.Kỳ thật Karen cũng hiểu rõ, bởi vì cách đây không lâu nhà mình thu mua phòng hỏa táng cùng với mua xe linh cửu mới cùng mấy cái chi phí lớn khác, trên sổ sách khẳng định là không có tiền, chú thím cùng với dì đã dùng tiền của mình đầu tư không ít vào trong sổ sách công.Cho nên, khoản vay ba triệu lucoin này, nhất định là dùng danh nghĩa phòng tang lễ.

.

.

Thậm chí có thể chính là dùng biệt thự của nhà Inmerais dưới chân mình để thế chấp."Cảm ơn chú thím, cũng cảm ơn dì, nhưng ta cảm thấy mình không.

.


.""Coi như lấy danh nghĩa trong nhà để mua nhà ở Wien đi, dù sao cũng đã dùng hết tiền, ngươi cứ ở trước đi." Chú Mason nói.Lúc này Dis cũng buông chén trà xuống,Đáp một tiếng:"Ừm, cứ như vậy đi."Ông nội đều lên tiếng, Karen cũng không tiếp tục giả tạo từ chối nữa, đang chuẩn bị đứng dậy hướng phía trưởng bối cảm tạ, lại bị chú Mason đè bả vai lại:"Người một nhà, không nên khách khí."Thím Mary cũng cười nói: "Minna cùng Chris đều có thành tích học tập rất tốt, về sau đại khái cũng sẽ thi đậu đại học của Wien, đến lúc đó bọn họ cũng có thể ở nơi đó, ở nhà mình mua vẫn thuận tiện hơn nhiều so với việc thuê phòng.”"Được rồi, sổ tiết kiệm và giấy tờ hợp đồng ngươi cất kỹ." Dì Winnie đặt những thứ này trong một cái ví và đưa nó cho Karen."Được rồi, cháu biết rồi.""Nếu mọi chuyện đã đàm phán xong, các ngươi cứ đi xuống nghỉ ngơi trước đi, ta cùng Karen còn có chút lời nói." Dis nói.Chú thím và dì đều rời khỏi thư phòng, đóng cửa lại."Ta một chút cũng không lo lắng năng lực thích ứng của cháu.""Xin ông nội yên tâm, vô luận ở nơi nào, ta đều sẽ để cho mình sống quang minh chính đại." kKaren nói."Rất tốt." Dis cười cười, "Vốn những thứ ta có thể nói cũng không nhiều lắm, cháu chỉ cần quang minh, đó là những lời dặn dò ta chuẩn bị xong, và cũng đều nói xong.”"Ông nội ngài có thể nói thêm, cháu thích nghe.""Không nói nữa.""Ông nội, có một chuyện.

.

."Dis ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Karen một cái, hỏi:"Làm sao vậy?""Ông nội, ngày đó lúc từ bệnh viện của Hoffen tiên sinh ngồi xe linh cửu trở về, lúc ở cửa nhà, phía sau chúng ta, có phải có cái gì không?"Vẫn là truyền thống của gia đình Inmerais, kiên quyết không giữ nghi hoặc quá đêm.Ánh mắt Dis hơi ngưng tụ, nhìn Karen."Là người của Trật Tự Thần Giáo sao? Người được phái đến từ Thần Điện Trật Tự sao?” Karen suy đoán.Dis lắc đầu, "Không phải bọn họ.”"Đó là.

.

.""Ta cũng không muốn giấu diếm cháu, nhưng chuyện này, ta cho rằng cháu có biết một chút cũng không có tác dụng, không biết ngược lại càng tốt, cho nên lần này là ngoại lệ, ta không có ý định nói cho cháu biết.Mặc dù có một chút rắc rối, nhưng ta có thể xử lý nó, đây là lời hứa của ta.”"Rắc rối?" Ngón tay Karen vuốt v e túi xách vài cái, thử tiếp tục hỏi, "So với Trật Tự Thần Giáo còn phiền toái hơn sao?”"Kỳ thật, Trật Tự Thần Giáo bao gồm cả Trật Tự Thần Điện, cũng không gọi là rắc rối." Dis nói, "So sánh mà nói, kỳ thật người làm ông nội như ta và cháu, mới được xem là rắc rối của bọn họ.”"Còn nó thì sao?""Ta vẫn không có ý định nói cho cháu biết, nhưng rắc rối của nó, sẽ chấm dứt thôi.""Là.

.

.

Hai ngày sau sao?”"Đúng vậy, trong hai ngày, tất cả những rắc rối sẽ được chấm dứt và mọi thứ sẽ quay lại như ban đầu.

Khi cháu đến Wien, cháu có thể đứng trên boong tàu hạng thương gia của du thuyền cùng tiểu thư Yonice vừa uống rượu vang vừa ngắm nhìn quang cảnh biển.Ta sẽ không để cháu trai của ta bắt đầu một chuyến đi bằng trạng thái chạy nạn đầy hoảng loạn.”"Thật sự.


.

.

Ông nội không thể nói với cháu sao?”"Cháu hỏi lần thứ ba, đây cũng là lần thứ ba ta trả lời, ta không có ý định nói cho cháu biết.""Được rồi, ông nội."Karen đứng dậy cùng với túi của mình và chuẩn bị trở lại phòng ngủ.Dis mở miệng nói: "Ngồi xuống.”"A?"Karen lại lần nữa ngồi xuống.Dis từ dưới bàn làm việc lấy ra một ngọn nến, nến này được làm từ vật chất màu đen, Dis dùng diêm vẽ lên ngọn lửa, thắp ngọn nến này, ngọn lửa mang theo màu cam bình thường."Cháu ngồi ở chỗ này, nhìn nó, chờ nó đốt xong, cháu lại đi ra ngoài.""Vâng, ông nội."Tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng nếu là yêu cầu của Dis, vậy thì làm theo.Dis đứng lên, đi ra thư phòng."Ba."Trong nháy mắt cửa bị đóng lại, Karen nhìn thấy ngọn nến màu cam trước mặt, biến thành màu xanh lam.Bầu không khí trong thư phòng thoáng cái trở nên.

.

.

Có một ít áp lực.Dần dần,Karen cảm giác được, tựa hồ có hai đôi mắt, đang không biết từ góc nào của thư phòng này, đang nhìn chăm chú đánh giá mình.Kìm lòng không được nuốt nước bọt, Karen ưỡn lưng thẳng hơn một chút, không lựa chọn nhìn xung quanh, mà tiếp tục nghiêm túc nhìn chằm chằm ngọn nến màu lam trước mặt..


.

.

.

.

..