Số 13 Phố Mink

Chương 290: Đánh thức tổ tiên (1)



Karen từ trên tầng đi xuống, vừa chỉnh lại cúc áo trên cổ tay, vừa đứng sang bên

cạnh hai người anh trai của Eunice, hai người họ một người tên Chad, một

người tên Yar.

Phải nói thế nào nhỉ, có vẻ như bọn họ thoạt nhìn thuộc dạng không được thông

minh cho lắm.

Hơn nữa, trong danh sách cấp một của hệ thống tín ngưỡng gia tộc gồm 18

người lại không có tên của hai anh em này.

Liên tưởng đến trường tộc Bede, cha bọn họ, anh đã thất bại trong việc thức tỉnh

huyết mạch tổ tiên.

Thậm chí điều đó khiến Karen có chút hoài nghi, liệu có phải lão Anderson bị

vợ cắm sừng không? Bằng không thật sự rất khó giải thích vì sao Wood, Mike,

và lão Anderson đều đến cấp ba mà hết lần này tới lần khác con trai họ lại

không làm được?

À, còn có Eunice vẫn chưa tham gia khảo nghiệm thức tỉnh.

Chad và Yar cung kính tránh sang một bên nhường vị trí. Karen làm động tác

"Suỵt" ra hiệu cho họ im lặng.

Lúc này lão Anderson đang ngồi ở chỗ đấy, cùng ngài Bede và nữ hoàng trò

chuyện với nhau. Bọn họ gọi xuống nhưng lại không giới thiệu, hiển nhiên là

muốn xuống để nghe họ nói.

"Ý của nữ hoàng là như này, địa điểm đi chơi ngày mai không xa trang viên

Ellen, lại nghe nói phu nhân Jenny và tiểu thư Eunice đã trở về sau chuyến thăm

người thân, nữ hoàng rất nhớ hai nàng nên muốn gặp mặt. Ngoài ra, hoàng tử

Henry cũng rất nhớ tiểu thư Eunice."

Nghe đến đây, Karen cau mày.

"Rất xin lỗi, sau khi trở về Eunice đã nhiễm bệnh phong hàn đến giờ vẫn chưa

khỏi. Vì vậy ngày mai không thể đi tiếp kiến nữ hoàng bệ hạ được. Tuy nhiên,

Jenny và Lisa sẽ đích thân đến, phục vụ nữ hoàng bệ hạ thật tốt."

Vị sứ thần hơi ngạc nhiên khi nghe điều này, nhưng vẫn nói:

"Nhưng bệ hạ đã tỉ mỉ chuẩn bị một món quà cho tiểu thư Eunice."

"Vậy đành để phu nhân Jenny đi thay con gái bà cảm tạ món quà từ bệ hạ."

"Thật sự không được sao? Ý tôi là, nếu như bệnh của tiểu thư Eunice không quá

nặng…"

"Rất nặng, thật sự không thể ra ngoài, cũng không thể hóng gió. Thật ra bệnh

tình của Eunice chỉ là chuyện nhỏ, nhưng mùa này, lỡ như lây bệnh cho nữ

hoàng bệ hạ thì chính là sai lầm lớn nhất trên đời của nhà Ellen. Xin ngài

chuyển lời tới nữ hoàng bệ hạ, khi nào Eunice khỏi bệnh, cô ấy sẽ tự mình đến

hoàng cung cầu kiến, cảm tạ nữ hoàng đã nhớ đến mình."

"Vậy thì tốt, nhưng ngày mai lúc đội ngũ của nữ hoàng ra ngoài chơi…"

"Gia tộc Ellen sẽ lo mọi thứ mà đội ngũ cần. Trước khi nữ hoàng đến, mọi thứ

chắc chắn đã được sắp xếp đâu vào đó."

"Tốt lắm."

Sứ thần đứng dậy rời đi.

Kỳ thật, những ai đang ở trong phòng tiếp khách đều hiểu rõ, mỗi đêm tiểu thư

Eunice đều cùng thiếu gia Karen đi cưỡi ngựa hóng mát, nhưng đương nhiên sẽ

chẳng ai ngu ngốc đến trước mặt sứ thần khai ra.

Lão Anderson chống gậy đi đến bên cạnh Karen, còn Bede thì đứng ở một bên

khác.

"Thực ra, Eunice không liên quan gì đến hoàng tử Henry, chúng tôi cũng không

hứa hẹn bất cứ điều gì với hoàng gia, chứ đừng nói đến hôn ước."

"Đúng vậy, khi Eunice đi cùng mẹ cô ấy đến Thụy Lam, cô ấy không có hôn

ước hay bất cứ điều gì khác liên quan."

"Ngài biết đấy, làm sao chúng tôi dám lừa dối ông nội ngài. Nếu cô ấy thực sự

có liên quan gì, cô ấy cũng sẽ thú nhận ngay lập tức khi biết được trang sách tên

màu tím."

"Đúng vậy, chúng tôi trung thực, mong thiếu gia tin tưởng rằng Eunice cũng

trung thực với ngài."

Karen mỉm cười: "Tôi tin tưởng Eunice."

Lão Anderson và Bede gần như cùng lúc thở phào nhẹ nhõm. Vào lúc này đây,

bọn họ lại trông giống như hai cha con.

"Vậy, địa vị của vương thất Wien có phải cực kỳ đặc biệt?" Karen hỏi.

"Ở vị trí thế tục, nó đã không còn đặc biệt như vậy nữa. Quyền lực của hoàng

thất cũng đã bị hạn chế."

"Về phái tôn giáo, tất cả các bên đã ngầm đồng ý rằng gia tộc Gloria sẽ tiếp tục

nắm giữ quyền lực đế quốc, trở thành những người đồng sở hữu danh nghĩa của

Đế chế Wien và các nước chư hầu, thuộc địa của nó."

"Được rồi, tôi hiểu rồi." Karen gật đầu.

"Yên tâm đi, loại chuyện này sẽ không gây ảnh hưởng gì tới ngài." Lão

Anderson cam đoan.

"Tôi tin ông, Anderson."

Không tiếp tục trao đổi thêm, Karen đi đến cầu thang lên tầng ba.

Chỉ là anh không lựa chọn quay về thư phòng mà là trở lại phòng ngủ của mình.

Bên trong phòng ngủ, Kim Mao đang nằm sấp trên ghế sofa, Pall thì ngồi trên

bệ cửa sổ, dùng vuốt mèo chấm nước làm mực vẽ thứ gì đó.

"Cô vẽ gì vậy?" Karen bước đến hỏi.

"Cách để giúp Mike giải quyết các vấn đề về thể chất của anh ta, nhưng bây giờ

cậu chưa thể hiểu nó đâu, chờ đến khi buổi lễ tịnh hoá kết thúc thì cậu sẽ tự hiểu

thôi. Tài năng của Mike vẫn tốt kể cả khi anh ta có mất đi đôi chân… Thực tế,

hệ thống năng lực tín ngưỡng gia tộc của nhà Ellen không bắt buộc tứ chi phải

khoẻ mạnh vẹn toàn. Không nhất thiết phải hoá đá hay nhân thú hoá hệ thống

truyền thừa gia tộc. Nếu không ta cũng sẽ không có khả năng thích biến thành

con mèo chạy khắp nơi."

"Tôi còn chưa thấy qua năng lực của gia tộc cô." Karen nói.

"Vậy cậu kêu Anderson biểu diễn cho cậu xem."

"Sứ thần của nữ hoàng vừa đến."

"Ồ." Pall thờ ơ.

"Hoàng tử Henry dường như rất quan tâm đến Eunice."

"Ôi trời, thật là một tình tiết cẩu huyết, tuy nhiên ta chắc rằng Anderson sẽ xử lý

mọi việc chu toàn, trừ khi ông ta đã ăn cả đống cá trích đóng hộp vào đêm qua."

"Ông ta cũng nói như vậy."

"Ừm, vậy là tốt rồi. Chẳng qua ngươi có thể yên tâm, mặc dù ta có chút cực kỳ

chướng mắt hoàng thất Wien, nhưng bây giờ dù sao Ellen có nghèo túng, bọn

họ cũng sẽ không ngốc đến mức đi đầu nhập hoàn toàn vào hoàng thất."

"Vì sao?"

"Bởi vì gia đình Gloria, tức là, hoàng thất Wien, là những người tham lam nhất

trong tất cả những hệ thống tín ngưỡng gia tộc mà Wien có. Có một bức tranh

nổi tiếng tên "Hoàng thất thối nát", cậu biết không?"

"Tôi đã từng nhìn thấy nó trong sách báo." Bức tranh này có trong ký ức cuối

cùng của "Karen", đương nhiên, chắc chắn không phải là ảnh thật.

"Người bình thường cho rằng bức tranh mô tả cuộc sống xa hoa của hoàng thất

và mối quan hệ hỗn loạn giữa những người thân ruột thịt. Cậu phải biết rằng

mối quan hệ giữa cha chồng và nàng dâu là bình thường trong hoàng thất. Dù

sao, họ không có quan hệ huyết thống.

Nhưng trên thực tế, điều bức tranh này châm chọc là hoàng thất Wien vì không

ngừng bồi dưỡng nên hệ thống tín ngưỡng của mình mà không chỉ liều mạng

đối ngoại, thông gia với các gia tộc khác để thu nạp hệ thống tín ngưỡng mà

đồng thời còn muốn lựa chọn hệ thống thích hợp nhất giữa các gia tộc để thực

hiện nỗ lực giao phối.

Họ chỉ xem hệ thống có phù hợp không và giai đoạn thế hệ, sau đó xem xét

người đàn ông có còn khả năng gieo giống thế nào và người phụ nữ có khả năng

thụ thai ra sao.

Còn về vấn đề đạo đức hay gì đó thì họ hoàn toàn không để tâm.

Vì vậy, sự khác biệt giữa việc nương náu trong hoàng thất Wien và bị thôn tính

bởi gia tộc Rafael là... Trong tương lai, gia tộc Ellen sẽ sống trong một chuồng

lợn làm bằng vàng hay là một chuồng lợn tường đất bao quanh."