Số 13 Phố Mink

Chương 317: Ông là đồ… cầm thú! (1)



Khi bạn đối mặt với dã thú, lúc bạn sợ hãi chính là lý do lớn nhất để nó nhào lên

cắn xé bạn.

Giống như Karen lúc này, một khi rụt rè hoặc là để lộ ra suy nghĩ và hành vi

thuộc về người bình thường ở trước mặt cô bé này, như vậy thứ đợi chờ mình,

chính là kết thúc giống như anh của cô ta.

Cô ta chính là một con dã thú,

Mà cái thư phòng đáng chết này giống như là một chiếc lồng, nhốt mình và dã

thú ở đây chung với nhau.

Karen thề,

Sau lần này, anh sẽ lập tức đi học tập pháp thuật dành cho thần bộc của Trật Tự

Thần Giáo, không, nếu mình có thể thức tỉnh lại thi thể ngay cả khi chưa tịnh

hóa, như vậy mình vì sao lại không thể thử thuật pháp cấp bậc cao hơn nhỉ?

Thần khải và thần mục, thậm chí là thẩm phán!

Tuy là học trước sẽ có rất nhiều nguy hiểm, nhưng cũng tốt hơn bây giờ!

Thực ra, Karen không có quá nhiều lý do để oán trách mình lười biếng, bởi vì

đúng ra anh vừa mới hoàn thành tịnh hóa tối hôm qua, mà con dã thú nhỏ này,

là hôm nay xuất hiện.

Việc lười biếng duy nhất, đại khái là buổi sáng hôm nay yên tâm thoải mái ngồi

trước bàn đọc sách ăn một bữa sáng không ngon lành gì.

Trừ cái đó ra,

Sau này bên cạnh thư phòng phải xếp thêm một cái bàn thư ký, dù cho mình

ngồi bấm móng tay ở trong thư phòng, Alfred cũng nhất định phải ngồi ở đó với

mình.

Judea đi tới trước bàn sách,

Trước khi ấn chuông bàn,

Cô ta cười,

Sau đó cô ta quay đầu nhìn về phía Karen,

Karen liếc mắt liếc chú ý đến, nhưng chỉ tiếp tục kéo quần áo của mình.

"Tinh..."

Judea nhấn chuông cửa.

Đứng ở cửa là Berger, cấp một hệ thống tín ngưỡng gia tộc.

Karen cảm thấy, hắn chắc chắn không phải là đối thủ của cô bé vương thất bị

điên này.

Mà lúc Berger nhìn thấy trong thư phòng có thêm một người, rõ ràng là hơi

sửng sốt, hắn vẫn luôn đứng trước cửa thư phòng, tại sao lại không biết đã có

người đi vào?

"Đi lấy một bộ quần áo đến đây cho tôi, nước miếng của công chúa Judea làm

bẩn quần áo của tôi rồi."

"Đâu có, rõ ràng là nước bọt mà anh thích ăn tôi chứ."

Sau khi hờn dỗi,

Judea còn lộ ra một nụ cười đáng yêu đối với Berger vẫn đứng ở chỗ cũ.

"Thiếu gia, lão gia muốn hỏi ngài có phải không muốn tham gia nghi thức mộ

viên sắp đến không"

"Không đi."

"Vâng, tôi đi lấy quần áo cho thiếu gia ngài."

Không lâu sau, Alfred cầm quần áo đi đến, trước khi vào cửa, vẻ mặt của anh ta

hơi nghiêm trọng, sau khi vào cửa lại khôi phục nụ cười nghiêm túc, cẩn trọng:

"Thiếu gia, quần áo đã mang đến rồi."

"Ừm, cũng có khí chất nam bộc đấy nhỉ." Judea chủ động đi đến bên cạnh

Karen, ngồi xổm xuống, cánh tay ôm lấy chân của Karen đang ngồi trên ghế:

"Thậm chí tôi bắt đầu nghi ngờ, giữa anh và người hầu có câu chuyện gì chứ?"

"Đặt quần áo lên bàn, cậu ra ngoài đi."

Alfred đặt quần áo ở trên bàn sách, mỉm cười hỏi: "Thiếu gia, không cần thuộc

hạ hầu hạ ngài thay quần áo sao?"

"Không cần."

Karen lắc đầu, đồng thời đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Judea:

"Ta trải nghiệm cảm giác công chúa giúp ta thay quần áo."

"Vâng, thiếu gia."

Alfred đi ra ngoài thư phòng, dừng lại ở cửa, quay người, hai tay kéo tay nắm

cửa thư phòng đóng cửa lại.

"Két."

Trong giây phút cửa đóng lại ấy, Alfred lập tức nhấc cổ áo Berger lên, hai chân

của chàng trai trẻ bị nhấc bổng khỏi mặt đất.

“Rốt cuộc cậu đang trông coi cái gì, cái tên phế vật này!"

Sau khi nhỏ giọng mắng xong,

Alfred thả Berger ngã trên mặt đất.

Berger lập tức đứng lên, nói: "Tôi không biết, tôi vẫn luôn đứng trước cửa, tôi

không biết vị công chúa này đi vào như thế nào, chỉ là tôi cảm thấy hơi kỳ lạ,

cho nên tôi mới cố ý nói với tiên sinh ngài.

Thiếu gia sẽ không sao chứ, vừa rồi tiên sinh ngài không phải đã đi vào xem xét

rồi sao?"

"Không sao cái gì?" Alfred lại đạp Berger một cước, Berger bị ngã trên mặt đất.

"Radio" yêu tinh trong miệng của Pall, chỉ cung kính lễ phép đối vĩ đại tồn tại,

nhưng trên thực tế, anh ta lại một tên dị ma có thể ngồi ngang vai ngang vế với

phổ thông thẩm phán của Trật Tự Thần Giáo đạt được tự chủ sinh hoạt!

"Lúc ta vừa đi vào, cô bé kia cô lập tức cố ý sát lại bên cạnh thiếu gia, chính là

sợ ta sẽ đột ngột ra tay với cô ta, đây là bắt thiếu gia làm con tin, cậu nói cái này

gọi không sao à?"

Berger bị đá ngã lập tức che ngực đứng lên lần nữa, hỏi;

"Xin ngài nói cho tôi bây giờ nên làm như thế nào?"

"Còn có thể làm gì?" Alfred lui về phía sau mấy bước, đứng dựa vào vách

tường: "Đợi cô ta tự mình ra."

Berger hỏi: "Tôi đi tìm lão gia, nói cho lão gia, mời ngài ấy đi mời thân vương

Lloque đến đây?"

"Không cần làm gì cả, đừng làm chuyện vô ích." Alfred hít sâu một hơi, nhắc

nhở, "Lúc cậu mất đi quyền khống chế mọi chuyện, không làm gì cả, mới có thể

chắc chắn kết quả của tình thế. Làm ra hành động trong lúc cuống quít, rất có

thể sẽ để sự tình càng trở nên hỏng bét.

Lúc trước đã nhấn chuông bàn trong thư phòng để cậu đi vào, chứng tỏ tình thế

còn nằm trong sự khống chế của thiếu tá, chúng ta... hãy tin tưởng thiếu gia."

"Vâng, đa tạ sự dạy bảo của ngài, Alfred tiên sinh." Berger che ngực cúi người

với Alfred.

Alfred liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Về sau sắp xếp một cái bàn trong thư

phòng cho ta, từ hôm nay trở đi, ta muốn mọi lúc hầu hạ ở bên cạnh thiếu gia,"