Số 13 Phố Mink

Chương 383: Đúng, tôi có (1)



"Bertha, cà phê, đúng rồi, Karen, anh muốn uống cái gì?"

"Tôi có rồi." Karen cầm lấy ly nước lúc trước đặt ở trên bàn trà trước ghế sô

pha.

"Để tôi rót lại cho ngài một chén, bởi vì đá trong ly nước của ngài sắp tan hết

rồi." Bertha vừa cười vừa nói.

"Cảm ơn."

"Không có gì." Bertha đi ra văn phòng.

"Đến, ngồi đi, Karen."

Piaget kéo ghế từ bàn làm việc đến bên bàn, ngồi xuống.

Karen ngồi xuống góc xéo đối diện, hai người cách nhau không phải cả một cái

bàn, mà chỉ vẻn vẹn cách một cái chân bàn.

"Lúc ở thành phố La Giai tôi có nghe nói anh có dự định sau này, nhưng tôi thật

sự không nghĩ tới anh vậy mà lại đi tới Yorktown, mà lại nhanh như vậy."

"Chín phần người trẻ tuổi ở Ruilan đều cảm thấy Wien mới là sân khấu của

cuộc đời họ, tôi tới đây không phải là một chuyện rất bình thường sao?"

"Không, anh không giống." Piaget lắc đầu, "Rất nhiều người trẻ tuổi của Ruilan

đều mang theo một thứ hão huyền đó chính là giấc mộng Wien, bọn họ thật sự

quá đơn thuần và ngây thơ;

Còn anh thì khẳng định là có một lý do rõ ràng khiến cho cậu đến Wien này."

"Bạn gái của tôi là người Wien." Karen nói.

"A, đúng, tiểu thư Eunice, tôi nhớ rồi, có gặp qua cô ấy lúc ở nhà anh, một vị

tiểu thư rất xinh đẹp và cũng rất dịu dàng."

"Đúng vậy, tôi đến Wien là bởi vì cô ấy."

"Rất tốt, rất tốt a." Piaget đưa tay mở ra ngăn kéo, từ bên trong rút ra một cái

cặp công văn nhỏ màu đen, đồng thời nói, "Mặc dù tôi biết anh đang gạt tôi,

nhưng tôi vẫn sẽ giả bộ tin tưởng."

"Lừa anh sao?"

"Đúng vậy, anh có biết lúc anh thật sự yêu một người, ánh nhìn của anh dành

cho cô ấy sẽ như thế nào sao, tôi biết anh cũng có hảo cảm đối với tiểu thư

Eunice, nhưng lúc đó tuyệt đối không đến nỗi chỉ đơn thuần là vì cô ấy mà anh

lại đến Wien được."

"Tình cảm, sẽ ấm dần lên."

"Anh rất khó mà yêu một người, yêu mà tôi nói đến là cùng loại với giữa tôi và

Lynda, hoặc là cái loại tình cảm mãnh liệt nồng cháy mà họ diễn ở trên sân khấu

kìa, anh thì cứ như một ông cụ non vậy, trong lứa tuổi vốn dĩ nên tin tưởng và

tìm kiếm tình yếu, thì anh lại tỏ ra quá mức lý tính."

Nói như thế nào đây, nếu Piaget không ở trong trạng thái “Lynda không trở về”

hoặc là “Lynda rời xa tôi rồi”, thì anh ta đúng là một người có tâm tư rất nhạy

cảm.

"Cho nên, anh tìm đến tôi." Piaget mở ra cặp công văn, từ bên trong lấy ra tờ

chi phiếu, "Thiếu tiền à?"

"Cứ xem như thế đi."

"Cần bao nhiêu? Tôi viết cho anh."

"Tôi cần một công việc."

Piaget tay cầm bút dừng một chút, nói: "A, như vậy à."

Lúc này, tiểu thư Bertha gõ cửa tiến đến, đem một ly cà phê đặt ở trước mặt

Piaget, lại đem một ly nước đã mới để trước mặt của Karen, sau đó cô lập tức đi

ra ngoài.

Piaget cầm lên ly cà phê, nhấp môi một miếng, nói:

"Anh muốn tới chỗ tôi đi làm sao?"

"Có thể sao?"

"Đương nhiên, đương nhiên." Piaget cười nói, "Cái phòng khám bệnh này của

tôi vừa mới khai trương, mặc dù hơn phân nửa khách hàng là cái loại người cuối

tuần đi xem nhạc kịch, cảm thấy tâm lý có chút vấn đề là việc rất thời thượng,

nhưng quả thật cũng có một vài trường hợp khách hàng có vấn đề tâm lý rất

nghiêm trọng cần phải nhanh chóng tư vấn và trị liệu.

Loại bác sĩ kiến thức nửa vời về tâm lý học chỉ đọc vài cuốn sách nhưng biết

nói chuyện kia, ở chỗ này của tôi cũng đã đủ nhiều rồi, cho nên tôi thật sự rất

cần sự gia nhập của cậu.

Mười nghìn Rael lương cuối tháng, không tính tiền hoa hồng, như thế nào?"

"Có thể hay không quá cao rồi?" Karen nói, "Không cần phải phong phú như

vậy."

"Giá cả bình thường mà thôi, chẩn đoán điều trị cần phải có hẹn trước, anh thậm

chí cũng không cần phải đến đây làm đúng giờ, thư ký sẽ lên lịch hẹn trước một

ngày cho anh."

"Được rồi."

"Vậy cứ quyết định như thế?"

"Quyết định."

"Rất tốt." Piaget đứng người lên, bưng cà phê đi đến trước cửa sổ sát đất,

"Karen, anh cảm thấy cảnh sắc của nơi này thế nào?"

"Rất tốt, rất mê người."

"Căn phòng làm việc này cho anh thì thấy thế nào, tôi lúc bình thường trừ khi

gặp khách hàng ở phòng làm việc này ra, lúc khác đều gặp bệnh nhân trong mấy

phòng làm việc nhỏ hơn thôi, bố cục không gian nơi này quá lớn, yếu tố cũng

quá nhiều, nếu để bệnh nhân ngồi tán gẫu trên trời dưới đất ở trong này, sẽ có

cảm giác rất không an toàn."

"Không cần, anh là ông chủ mà."

"Giữa hai người chúng ta, không cần phải khách khí như thế."

"Anh cũng đã nói, ở chỗ này không thích hợp để làm việc, màu nền trong phòng

làm việc của tôi tốt nhất nên là màu đen."

"Được rồi, tôi sẽ để Bertha mau chóng sắp xếp sửa sang lại."

"Dùng giấy dán tường là được rồi, không cần quá khó khăn."

"Đúng rồi, Karen, bây giờ anh đang ở chỗ nào?"

"Trong một căn hộ thuộc khu dân cư Lam Kiều."

"Khu dần cư Lam Kiều... Tôi không biết cái địa danh này, cho nên, nó chắc

chắn ở rất xa."

"Đúng là có chút xa."

"Lấy danh nghĩa của phòng khám bệnh cho sắp xếp chỗ ở cho anh lại nhỉ? Hoặc

là cứ đến chỗ của tôi ở cũng được, tôi cũng chỉ sống có một mình."

"Không cần, tôi ưa thích chỗ ở hiện tại của mình."

"Tiểu thư Eunice có sống chung với anh không?" Piaget cười hỏi.

"Lúc nãy anh còn mới vừa mời tôi đến ở chung đấy, anh cứ nói xem?"

"Ha ha ha, tôi là phát hiện được tôi vừa bỏ quên vấn đề đó, cho nên hỏi lại cho

xong một chút, cho nên, anh bạn tốt Karen của tôi vì tiểu thư Eunice mà lặn lội

đến Wien xa xôi này, bây giờ đã tách ra khỏi tiểu thư Eunice rồi sao?"

"Đúng thế."

"Tôi cảm thấy, tiếp theo anh sẽ kể cho tôi một đoạn tiết mục yêu giàu ngại bần,

nhưng tôi hy vọng anh không kể."

"Được rồi, vậy tôi cũng nhảy qua bước này đi."

"Ừm, đến giờ dùng cơm trưa rồi, cùng một ăn cơm trưa đi, gần đây có một nhà

hàng Ruilan, tôi cảm thấy cũng không tệ lắm."

"Nếu như ngày mai sẽ phải đi làm mà nói, tôi nghĩ phải về nhà dọn dẹp trước

một chút." Karen chỉ chỉ mình, "Tôi cần mua cho mình hai bộ quần áo thích hợp

một chút, màu sắc nhu hòa một chút."

"Ha ha, còn chưa làm việc, đã dám từ chối lời mời dùng cơm trưa của ông chủ

rồi à."

"Tôi cũng chẳng phải nhân viên nữ, từ chối lời mời ăn cơm của ông chủ thì

cũng chẳng có gánh nặng gì trong lòng cả;

Còn nữa, sự khác nhau giữa đồ ăn Ruilan và đồ ăn Wien theo tôi thì ở chỗ một

cái khó ăn, một cái còn lại thì rất khó ăn. Hôm nào có rảnh hoặc là lúc phòng

khám bệnh nghỉ, anh đến chỗ tôi để tôi tự mình xuống bếp nấu."

"A, đúng, tôi nhớ được tài nấu nướng của anh cực kỳ lợi hại, vậy tôi phải trông

đợi rồi. Đúng, anh mua quần áo đi làm thì thuộc về chi tiêu của công ty, giữ lại

hóa đơn, phòng khám bệnh sẽ thanh lý.

Mặt khác, chi tiêu hàng ngày anh cũng có thể lưu lại hóa đơn, công ty cũng chi

trả."

"Cảm ơn, nhưng cái kia cũng không cần."

"Vậy được rồi, tóm lại, anh có gì cần tôi giúp đỡ, thì cứ mở miệng nói.

Cái gì là bạn bè thật sự?

Bạn bè thật sự sẽ vui vẻ mà giúp đỡ bất cứ lúc nào khó khăn, mà sẽ không đi so

đo cái gì lợi ích được mất."

"Tôi có thể cảm nhận được, cám ơn anh, Piaget."