Số 13 Phố Mink

Chương 393: Người bệnh thứ nhất (1)



Cơm tối, là lúc Alfred mua lúc trở về, bánh kếp, gà nướng và salad rau quả.

Không thể không nói, Alfred quả thật hiểu rất sâu về khẩu vị của thiếu gia nhà

mình, không có đi mua bánh mì bơ ăn kèm thịt nướng.

Chỉ là, đối với Karen mà nói, anh càng quen ăn tùy ý hơn, hẳn là: thịt đầu heo,

thịt bò kho tương, đậu phộng với salad ăn kèm.

Chỉ là loại món ăn này cho dù có mua được ở bên ngoài, nhưng hương vị chênh

lệch cũng sẽ rất lớn.

Mọi người cùng nhau ngồi xuống ăn cơm,

Karen nhắc nhở Healy một câu: "Chó và mèo trong nhà, phải được đối đãi

ngang với người."

Alfred giải thích nói: "Mèo buổi sáng mỗi ngày và buổi chiều muốn một ly cà

phê, giữa trưa nếu như chúng ta không ở nhà, cần cô chuẩn bị đồ ăn cho mèo,

cố gắng nấu cầu kỳ một chút, trà chiều và mâm trái cây mới mỗi ngày cũng

không thể thiếu.

Chó... lúc cô chuẩn bị cho mèo, thì cũng tiện tay chuẩn bị cho nó là được rồi,

đẳng cấp thì thấp hơn mèo một chút."

"Gâu!" Kelvin bất mãn hô một tiếng.

Trong lòng Pall đầu tiên là mừng thầm, sau đó lập tức kinh hãi: Không tốt, yêu

tinh radio đang phân hóa nội bộ của liên minh chúng ta!

Đối với việc chăm sóc cho Pall và Kelvin, Karen vẫn rất cam lòng, về phần

những cái khác, ví như đãi ngộ và tiền lương của Healy, Karen cũng không có

hỏi, anh ta tin tưởng Alfred sẽ sắp xếp tốt;

Lương của mình mỗi tháng là mười nghìn Rael, chia phần trăm cũng sẽ chỉ cao

hơn chứ không thấp, lại nuôi thêm mấy người hầu gái thì vẫn chịu nổi.

Đến cùng thì nơi này là Yorktown, là một trong những thành phố phồn hoa nhất

của thế giới này, có quá nhiều người giàu có "Không ốm mà rên".

Tùy tiện ăn một ít đồ ăn, Karen quay về giường trong phòng ngủ lầu hai mà đọc

báo, hệ thống sưởi trong nhà đến ngày mai mới sử dụng được, vào đêm không

có nơi nào thoải mái hơn là trong ổ chăn.

Kelvin không cần dặn dò, tự mình đem báo đến, lại mở radio lên.

Karen bắt đầu xem báo, anh ta thích xem « nhật báo Wien », bởi vì nó cũng

không có hạn chế lĩnh vực, mặc dù sẽ phân ra một phần lớn để đưa tin về Wien,

nhưng phần lớn tin tức là về những thứ bên ngoài, hoàn toàn có thể được gọi là

« thời báo quốc tế ».

Nói một cách khác, Wien là một đế quốc có hệ thống thuộc địa khổng lồ, tin tức

lớn xảy ra trong chính lãnh thổ của nó cũng là một tin tức quan trọng của thế

giới.

Quốc vương York sau khi tham dự một loạt nghi thức sau khi đăng cơ thì đã

nhập viện luôn rồi.

Khóe miệng Karen lộ ra ý cười, người lớn tuổi, sợ nhất đó chính là sự thay đổi,

có lẽ là cụ già dựa theo quán tính tiếp tục có thể sống được rất lâu, nhưng nếu

như miễn cưỡng thay đổi, cho dù là hay đổi có ích đối với tinh thần và thể xác,

cũng có thể sẽ dẫn sự kết thúc sớm.

Người là như thế này, quốc gia cũng là như thế này... Thậm chí, giáo hội cũng là

như thế này.

"Địa khu Kotak xuất hiện quân phản kháng, tập kích một thành phố, xây dựng

chính phủ lâm thời."

địa khu Kotak nằm ở phía nam đại lục, nơi đó sa mạc chiếm phần lớn, mà đại

lục phía nam vẫn luôn là nơi bị các đế quốc chia cắt, mỗi cái đế quốc từng phát

động chiến tranh ở nơi đây, cướp đoạt, là địa bàn của dân bản địa.

Chỉ là, trong tin cũng có nói, quân phản kháng ở địa khu Kotak vốn dĩ là muốn

đàm phán với chính phủ Wien để nhận được quyền tự trị và một số quyền nhỏ

khác, nhưng sau khi nữ hoàng qua đời, quân phản kháng dường như nhận được

sự trợ giúp của chính phủ nước khác, nên từ bỏ đàm phán hòa bình.

Tiếp tục đọc báo,

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Healy cầm cái chổi đi đến.

"Thưa ngài, những chỗ khác đều đã được quét dọn xong, tôi cũng đến đây quét

dọn một chút."

Karen mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn là gật đầu nói: "Được."

Pall yên lặng ngẩng đầu, nhìn Healy chằm chằm.

Healy bắt đầu quét dọn, thật ra thì, cô bây giờ có chút hối hận, bởi vì không có

kinh nghiệm làm hầu gái, cho nên cô cũng không nghĩ đến việc vào phòng quét

dọn vào thời điểm này là không phù hợp, nhất là chủ nhân nam còn đang nằm

trên giường.

Nhưng cô lúc trước vẫn còn đắm chìm vào trong mức tiền lương nhận được quá

cao nên trong tâm lý cảm thấy phải làm thật tốt công việc để báo đáp chủ nhân,

hoàn toàn không để ý đến điểm này.

Nhưng là bây giờ nếu là cứ như vậy mà rời đi, thì càng lúng túng hơn, cho nên

cô chỉ có thể tiếp tục quét dọn.

Karen nhìn xem bóng người của cô đang quay lưng quét dọn,

Hả?

Buổi chiều cô ta có mặc quần jean à?

Nhất là lúc cô ta xoay người để lộ ra đường cong,.

Nói như thế nào đây, chớ nói chi là đàn ông, cho dù là phụ nữ, cũng sẽ nhịn

không được mà nhìn nhiều vài lần.

Chỉ là, Karen vẫn là giơ tờ báo lên, che khuất tầm mắt của mình, anh là người

có hôn ước, chân của Eunice cũng đã sờ qua, thật sự là không nên có suy nghĩ

khác trong lúc sống một mình ở ngoài;

Cũng không phải chỉ "Nhìn xem" thì là có tội, mà là ánh mắt của anh có thể tạo

nên áp lực cho cô ấy, làm nội tâm của cô suy nghĩ lung tung.