Mặc dù mặt nạ là một chiếc nhẫn và được đeo ở ngón áp út của bàn tay tráinhưng Karen vẫn giơ tay lên, giả vờ như đang cầm chiếc mặt nạ trên tay, soigương và “đeo” nó lên mặt.Sau đó, giả bộ như có “đeo” một chiếc mặt nạ trên mặt, anh đưa tay ra và tháoxuống.Từ đầu đến cuối, khuôn mặt trong gương không hề thay đổi, ngay cả ánh mắtcũng không thay đổi, nhưng trong lòng Karen lại có dự cảm khác thường.Như thể có một cánh cửa không hề tồn tại, vừa bị mở ra, lại bị đóng lạiKhông có gì thay đổi, nhưng anh dường như nghe thấy một “cạch …” trục cửakéo lê ma sát với âm thanh dài.Lặng lẽ lùi lại vài bước, Karen ngồi trên giường trải khăn trải giường màu hồngsau tấm gương thử đồ, hơi nghiêng người về phía trước, tiếp tục nhìn chằmchằm vào tấm gương trước mặt, rơi vào trầm mặc.Lúc này,Một sợi dây xích đen, từ dưới chân Karen từ từ trải ra, bao phủ quanh tườngphòng ngủ, bao lấy mọi thứ, như thể ngăn cách với mọi thứ bên ngoài;Nhưng cũng có vẻ như đang ngồi nghe ngóng, chờ Karen suy nghĩ kết quả.Phòng ngủ,Tĩnh mịch trong giây lát. …“Anh nhanh đến đây.”Selena kéo tay anh trai lên lầu, khi cô chuẩn bị vào phòng ngủ, bị Lemar kéolại.“Có chuyện gì vậy anh?”“Suỵt!”Lemar làm động tác “im lặng” với em gái mình.“Cậu ấy đang cảm ngộ, đừng quấy rầy.”“Cảm ngộ?”Selena ló đầu, nhìn Karen đang ngồi bất động trên giường trước gương thử đồ,cảm khái nói:“Đàn ông khi trầm tư, quả nhiên càng có hương vị hơn.”Lemar nhìn xung quanh, thực ra, ông cũng cảm nhận được một luồng khí trật tựđang dập dờn trong phòng ngủ này, điều đó có nghĩa là người bên trong đangcảm ngộ, nhưng điều ông không ngờ chính là cậu vừa nhận được chiếc mặt nạ,vẫn còn ở nhà người khác, Karen lại có thể trực tiếp tiến vào trạng thái này.“Cạch”, cùng với âm thanh này, mắt trái của Lemar dường như bị đảo lộn, nhãncầu bình thường ban đầu lại bị lật xuống, và thay vào đó là một con mắt màuxanh lam.Ông nhìn thấy những chuỗi xích trật tự bao trùm các bức tường xung quanhphòng ngủ. Đây không phải là một câu thuật pháp, bởi vì không có hơi thở củathuật pháp, nếu nó là một thuật pháp, bạn có thể nhìn thấy mà không cần “conmắt Sikerson”,Vậy những sợi xích này được hình thành như thế nào? Nó hơi giống một hìnhchiếu... hình chiếu linh hồn?“Selena.”“Có chuyện gì vậy anh?”“Anh không nghĩ cậu ấy có thể không phải là thần bộc.”“Nhưng lúc đó dùng thuật phòng ngự sơ cấp của thần bộc, chẳng qua là cậu ấyđã dùng hơi quá mức mà thôi.“Dùng hơi quá mức mà thôi …”Lemar không giải thích cho em gái về tính logic của việc này, vì ông biết rằngem gái mình không cần nó, bởi vì một số người dù cho có logic rõ ràng vẫnchọn sai như cũ, nhưng một số người ngay cả khi trong đầu phi logic, lại luônđưa ra lựa chọn đúng đắn.“Anh à, trạng thái suy ngẫm này sẽ kéo dài được bao lâu?”“Nói chung là càng lâu càng tốt, vì khó có được, rất khó có được”.“Ồ, vậy anh phải giúp bảo vệ anh ấy cho tốt, đừng để bị quấy rầy.”“...” Lemar.“Cửa hàng của chúng ta đóng cửa chưa anh, đừng để chút nữa có khách vào”“Đóng cửa rồi.”“Ồ, vậy thì tốt rồi.” Selena nhẹ nhàng vỗ ngực “Anh cũng cũng từng tiến vàoloại trạng thái này sao?"“Tất nhiên.”“Nhưng thời gian của anh chắc chắn không lâu bằng anh ấy.”“Ơ…” Lemar.Selena lại nói: “Ngay cả khi thời gian lâu hơn một chút, chất lượng chắc chắnkhông bằng anh ấy.”Lemar không khỏi trợn tròn mắt.Ông đã nghe mọi người nói rằng khi em gái tìm bạn trai, cô ấy theo bản năng sẽso sánh với anh trai mình, về điểm này, ông sớm đã chuẩn bị sẵn tinh thầntrước, cũng cảm thấy bản thân ông có thể chấp nhận được.Nhưng đứa em gái nhà mình, vừa bắt đầu đã trực tiếp đánh xuyên mình thànhcái sàng là có ý gì?….. Karen vẫn tiếp tục suy ngẫm, và trong tấm gương trước mặt, bóng dáng ôngPavaro hiện ra, mặc dù lúc này Karen vẫn chưa dùng linh khí kích hoạt chiếcnhẫn.Trong gương,Ông Pavaro đang đứng bên ngoài phòng ngủ của hai cô con gái, lắng nghe tiếngthút thít của chúng với vẻ mặt buồn bã;Nhưng ngay sau đó,Một khung cảnh khác lại xuất hiện trong gương.Ông Paravo trực tiếp đẩy túi bột huyết linh mà người bên kia mang ra cửa.Ngay sau đó,Trong gương xuất hiện hình ảnh ông Paravo đeo còng tay lúc bị bắt phát ratiếng hét;“Ca ngợi trật tự!”Cuối cùng,Khung cảnh dừng lúc ông vừa bước vào nhà máy lạp xưởng dưới lòng đất vànhìn thấy cảnh chuồng lợn, ông Pavaro đã gạt tay chìa ra đỡ, và kiên trì tự đứnglên một cách khó khăn, với vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, đọc “Điều lệ Trậttự”.Trung thành với trật tự, người thẩm phán chân chính, chính là ông Pavaro.Và trong tay anh đã có sẵn mặt nạ của ông Pavaro.Do đó, khi đeo chiếc mặt nạ này, anh có thể trực tiếp mượn “thân phận” của ôngPavaro và trở thành thẩm phán.Không phải là thẩm phán giả, mà là thẩm phán thật?Bây giờ anh là thần bộc,Cảnh giới này dường như không tương xứng với thẩm phán, tuy rằng anh đãsớm biết “thức tỉnh” chỉ có thẩm phán mới có thể sử dụng đượcNhưng nếu có thể kết hợp lại với nhau, bịt kín kẽ hở, dường như mới là tốt nhất,nó cũng phù hợp hơn với hình tượng và mặt nạ này.Lúc này,Một bóng ma trong bộ chế phục thẩm phán xuất hiện bên trái người Karen, bộquần áo màu đen này toát lên một bầu không khí trang trọng và cổ xưa.Mắt Lemar ngưng lại, nói, “Đây là sắp nâng cấp thẩm phán rồi!”Selena hoàn toàn không để ý đến chuyện trước đây cô nói Karen là thần bộc, lậptức nói: “Ôi… đỉnh thật.”Lemar mím môi;Thế nên, lúc trước anh một mực chờ đợi, đợi đến sau khi có thân phận nhậmchức, cảnh giới liền tiện thể tương xứng hay sao?Nhiều người dốc sức cả đời đều không thể tiến thêm đạt được cảnh giới, anh lạinhư đi trung tâm thương mại mua đồ vậy, mua được một cái mũ xịn, để phối vớichiếc mũ này, lại tiện mua luôn cả bộ của quần áo?Trong chốc lát, Lemar cảm thấy đỡ tiếc hơn về những vật liệu quý giá mà ôngđã hao tốn để làm ra chiếc mặt nạ đó.Ông không thích nịnh nọt tâng bốc kẻ mạnh, không phải vì ông thanh cao gì,mà vì ông ấy biết rằng trong mắt kẻ mạnh, mấy lời nịnh bợ sẽ có vẻ cực kỳ rẻtiền;Do đó, kiểu đầu tư này vào Karen và giải phóng món nợ ân tình, rõ ràng có giátrị rất lớn.Em gái mình có mắt nhìn tốt đấy.Chỉ tiếc là, cậu ấy đã đính hôn rồi.