Sổ Bệnh Án

Chương 129: 129





Tạ Thanh Trình cũng là người hà khắc.
Nơi anh chọn cuối cùng, thế mà lại là một nhà hàng mang dáng vẻ như quán trà ngập nét trung niên.
Nhà hàng này toàn món chay, bật nhạc Phật, tới đây ăn toàn là mấy cụ ông cụ bà độ tuổi trung niên hay xuất hiện trên chương trình sức khỏe y học Trung Quốc lúc tám giờ, liếc mắt nhìn qua, trước mắt phóng khoáng, không cần tới sinh hoạt tình dục, có thể khiến mấy cậu trai nhìn mà liệt dương luôn.
Tạ tiên sinh tính toán rất chuẩn xác, anh chính là muốn Hạ Dư nhận ra sự chênh lệch tuổi tác to lớn giữa hai người bọn họ.
Người trẻ tuổi thích ăn lẩu Tây món Nhật, chuyện này anh còn không biết à?
Vậy thì càng không.

Hôm nay Tạ Thanh Trình định không cho Hạ Dư đụng vào một chút món mặn nào.
Không phải cậu bảo muốn thích ông chú à?
Được thôi, vậy thằng nhóc cậu đi cảm nhận cuộc sống của người trung niên với ông chú đi, cảm nhận xem cái gì gọi là khác biệt rồi hẵng nói sau.
"Chào tiên sinh, anh đi hai người ạ? Đây là thực đơn của chúng tôi, mời anh xem thử trước.

Có yêu cầu thì ấn chuông gọi phục vụ ạ."
Tạ Thanh Trình nói câu cảm ơn, đưa menu cho Hạ Dư: "Muốn ăn gì thì tự gọi đi."
Hạ Dư vào cửa đã để ý, bản thân hẳn là vị khách trẻ tuổi nhất quán này.
Nhưng cậu cũng chẳng để ý nhiều tới thế, nhận menu ngập vẻ thoát tục xem thử.
"...!Người ở tuổi các anh, sao toàn ngoài lạnh trong nóng thế?" Hạ Dư nhìn nhìn, bỗng dưng nở nụ cười.
Tạ Thanh Trình chẳng còn gì để mà nói lại cậu nữa.
Ăn chay mà cũng có thể khiến cậu nhìn ra cái gì ngoài lạnh trong nóng nữa hả?
Hạ Dư như nhìn ra suy nghĩ của Tạ Thanh Trình, chỉ vào menu bảo: "Anh xem đi, gân bò sốt cay* chay, phu thê phế phiến xào nấm trân châu* chay, còn có cả gà chay vịt quay chay nữa này..."
Tạ Thanh Trình nhàn nhạt bảo: "Mấy thứ đó thì làm sao?"
"Là trong lòng thì muốn ăn mặn, trong miệng lại muốn món chay đó." Hạ Dư cười nói, "Mấy ông chú mấy anh, toàn giả bộ nghiêm túc chẳng chút ham muốn, nhưng nếu không màng dục vọng thật, sao lại cần tới phu thê phế phiến chay làm gì? Rau xanh đậu phụ là đủ rồi đấy thôi."
Tạ Thanh Trình nghe mấy lời cậu nói bậy bạ qua loa, cẩn thận suy ngẫm thế mà còn có chút lí lẽ thật.
Nhất thời anh không phản bác nổi Hạ Dư, vốn dĩ anh dẫn con trai người ta tới đây, là muốn cho cậu trai đến để hiểu về sự buồn tẻ nhàm chán của người tuổi trung niên, không ngờ còn bị Hạ Dư dạy bảo về cái gì dục vọng này dục vọng nọ, không khỏi có hơi buồn bực.
"Cậu có gọi hay không?"
"Có chứ, em gọi." Vì thế dựa vào menu toàn món chay này, Hạ Dư vẫn gọi được một bàn đồ ăn thơm ngon quyến rũ.
"...! Ánh trăng hồ sen*, ngó sen chua ngọt*..." Cậu gọi món cuối cùng với phục vụ, nhấp môi dưới, nâng mắt lên, nhìn Tạ Thanh Trình chăm chú chẳng hề chớp mắt, sau đó bảo, "Thêm cả, phu thê phế phiến cay, chay."
Tên đồ ăn đang yên đang lành, để thằng nhóc này gọi, thế mà miễn cưỡng bị ép ra chút cảm giác như quấy rối tình dục.
Tạ Thanh Trình đen mặt quay đầu đi.
Phục vụ nhận đơn đi xuống, Hạ Dư đan tay vào nhau, xoa xoa đốt ngón tay của mình, tủm tỉm cười nhìn anh.
Dần dần, Tạ Thanh Trình bị cậu nhìn tới mức nổi cả da gà, lại quay đầu qua: "Cậu làm gì đấy."
"Anh, đây là lần đầu tiên anh chính thức mời em đi ăn đó."
"..."
"Phong cách nhà hàng này rất giống anh." Ánh mắt Hạ Dư sâu thẳm, nhìn anh chăm chú, "Em thích lắm."
Tạ Thanh Trình thầm nghĩ, giống anh chỗ nào?
Người này tiện thể mắng anh đó hả?
Hạ Dư đương nhiên không muốn mắng anh, chỉ là cảm thấy quả nhiên ai chọn nhà hàng nấy, khí chất Tạ Thanh Trình thật sự rất giống nhà hàng món chay này, vô cùng nhạt nhẽo, hơn nữa còn chẳng muốn nếm thử mùi thịt tanh.
Nhưng anh hoàn toàn không có dục vọng ư? Cũng chẳng phải.
Hạ Dư biết trong cơ thể chín chắn ấy của anh cũng có thể bị chọc bùng lửa mãnh liệt lẫn nước ướt át, cậu rất nhung nhớ cảm giác ấy.

Đã lâu lắm rồi chưa được nếm trải.
Món ăn là chay, tên lại ngập mùi món mặn.

Cũng giống như quan hệ hiện tại của Tạ Thanh Trình và Hạ Dư—— Bên ngoài là quan hệ trong sạch, nhưng dòng nước chảy ngầm phía dưới đã quấn lấy nhau thành bùn.
Nhất là trái tim thiếu niên, khô nóng tới kì lạ.
Trong lúc đợi đồ ăn, Hạ Dư quan sát Tạ Thanh Trình tỉ mỉ, ngẫm nghĩ về trạng thái hiện tại của Tạ Thanh Trình.


Cuối cùng cậu nhận ra, lúc trước mình tỏ tình cũng được, ái muội giờ phút này cũng thế, hình như chẳng khiến người đàn ông này bối rối là bao.
Cậu như thoáng thở phào, nhưng tâm lí lại lờ mờ dâng lên cảm giác phiền muộn.
Tạ Thanh Trình thật sự không khó xử vì cậu, việc này có nghĩa là cậu có thể tiếp tục theo đuổi đối phương như thế, cũng không cần phải lo lắng sẽ khiến Tạ Thanh Trình cảm thấy đau khổ như lúc trước nữa.
Nhưng chuyện này cũng có nghĩa, có lẽ trong mắt Tạ Thanh Trình thì cậu thật sự chẳng tính là gì cả.
Cho dù hai người họ đã lên giường bao nhiêu lần, cho dù cậu đã nói ra trần trụi tới như thế, Tạ Thanh Trình cũng chỉ hoàn toàn coi cậu là nhóc quỷ mà thôi.
Hạ Dư rối rắm trong sự nhẹ lòng lẫn xót xa hồi lâu, mãi cho tới khi Tạ Thanh Trình phá vỡ sự im lặng khiến người ta xấu hổ này, hỏi cậu: "...!Nói về vụ án chút đi, cậu muốn tìm tôi bàn việc gì."
"..."
Tối nay hai người bọn họ gặp mặt với mục đích chủ yếu vẫn là bàn về vụ án.
Hạ Dư lấy lại tỉnh táo, nói về chuyện này không thể mơ hồ được, nên lôi điện thoại ra.
"Chuyện thứ nhất, là em tra ra được một vài tư liệu cá nhân được Hoàng Chí Long giấu trên mạng."
"Tư liệu bị giấu?"
"Dạ." Hạ Dư đáp, "Người như Hoàng Chí Long, trên mạng đều sẽ có sơ yếu lí lịch cá nhân của ông ta, thậm chí là lời đề.

Nhưng sau khi em xem kĩ, phát hiện có một quãng thời gian lí lịch của ông ta rất đơn giản, như thể bị cố tình giản lược đi ấy.

Thời gian này khoảng tầm hơn hai mươi năm về trước."
Lúc cậu không làm mấy chuyện ái muội, vẻ mặt cũng đứng đắn hơn hẳn.

Hai người bàn về đề tài chính, bắt đầu nói về tình hình vụ án.
"Khoảng năm 1998, internet còn chưa phổ biến ở nước ta, tư liệu trên mạng không được đầy đủ cũng rất bình thường, Hoàng Chí Long muốn giấu giếm những chuyện khi ấy cũng chẳng khó.

Phần lớn mọi người đều không phát hiện ra vấn đề gì cả."
"Nhưng em đã hack vào trung tâm hồ sơ tin tức tra thử rồi.

Những năm thập niên 90 này, Hoàng Chí Long đã từng là giảng viên được mời về dạy ở đại học Hỗ Châu.

Dạy biên đạo điện ảnh."
Tạ Thanh Trình là người bình tĩnh tới vậy nghe tin này cũng ngạc nhiên.
"Hỗ Đại?"
"Chính xác hơn mà nói thì hẳn là học viện truyền thông Hỗ Châu.

Khi đó truyền thông Hỗ Châu và Hỗ Đại còn chưa xác nhập, ông ta là chuyên gia chỉ đạo được truyền thông Hỗ Châu mời tới."
Tin tức này giống như xâu chuỗi vài mảnh nhỏ lúc trước vào chặt chẽ hơn.
Vương Kiếm Khang thông đồng với vợ của Hoàng Chí Long, lừa gạt những người trẻ tuổi ở thôn quê xa xôi tới Hỗ Châu, dùng danh nghĩa "huấn luyện nghệ thuật".
Mà trên thực tế, hơn hai mươi năm trước, chính bản thân Hoàng Chí Long là giảng viên truyền thông Hỗ Châu.
Việc này khó mà không khiến người ta liên tưởng được.
Liệu có phải hơn hai mươi năm trước, tự bản thân Hoàng Chí Long đã có suy nghĩ xuống tay với học sinh hay không? Mà Vương Kiếm Khang chẳng qua chỉ là "người thừa kế" bị ông ta nhìn trúng mà thôi?
Dù sao ông chủ làm lớn, cũng muốn rửa tay cho sạch sẽ chút, mấy chuyện dính máu này, giao cho người khác hoàn thành cũng được.
"Mặt khác em còn để ý tới một chuyện nữa, chuyện này cũng rất đáng để người ta suy nghĩ sâu xa." Hạ Dư nói.
Tạ Thanh Trình: "Cái gì."
"Anh xem cái này đi."
Tạ Thanh Trình nhìn vào màn hình điện thoại của Hạ Dư.
Là vợ Hoàng Chí Long—— Ảnh chụp của Kim Tú Hà.
Là chứng minh nhân dân, người phụ nữ trên ảnh rất trẻ tuổi, dáng vẻ mới khoảng tầm mười bảy mười tám, hẳn nên gọi là thiếu nữ.
Bà ta trông càng xinh đẹp hơn hẳn người phụ nữ trưởng thành trong kho tài liệu, nhưng ngoài xinh đẹp ra, hình như còn ẩn giấu thứ gì đó đáng sợ lạ thường, khiến cho chứng minh nhân dân này nhìn kĩ không biết vì sao lại vô cùng đáng sợ, dày đặc quỷ khí.
Tạ Thanh Trình nhíu mày.
Hạ Dư: "Anh thấy khó chịu hả?"

"Cực kì khó chịu."
Hạ Dư trầm mặc một hồi, nói: "Nhưng anh biết không, em đã hỏi những người khác, bọn họ đều đánh giá bức ảnh này rất cao, cho rằng bà ta xinh đẹp vô nhường, không có bất cứ chỗ nào khiến bọn họ khó chịu hết cả."
Tạ Thanh Trình ngẩn ra: "Bức ảnh này chỉ sinh ra cảm giác đáng sợ trong giới hạn cậu với tôi thôi?"
"Dạ.

Em không biết có phải vì chúng ta đã biết được một số sự thật phía sau, bởi thế mới sinh ra ảo giác về tâm lí hay không, hay là vì những nguyên nhân nào khác, sự đáng sợ của bức ảnh này chỉ có hai chúng ta cảm nhận được thôi."
Hạ Dư nói, chỉ vào bức ảnh, một nơi Tạ Thanh Trình có lẽ sẽ không để ý tới.
"Nếu là vế sau, em nghĩ có lẽ là vì thứ này."
Tạ Thanh Trình nhìn theo ngón tay cậu chỉ.
"Quần áo?"
"Đồng phục trường."
"Thứ này có thể chứng minh lúc bà ta chụp ảnh thì vẫn còn là học sinh."
"Còn có thể chứng minh một chuyện khác nữa."
"Cái gì?"
"Đồng phục trường này không khác kiểu dáng hiện tại của bọn em là bao.

Sau khi Hỗ Đại xác nhập với truyền thông Hỗ Châu, Hỗ Đại đã lựa chọn thiết kế đồng phục trường của truyền thông Hỗ Châu, vì kiểu dáng thiết kế khi đó vô cùng sáng tạo đẹp mắt, cho nên tới tận giờ, đồng phục Hỗ Đại vẫn còn rất giống với khi đó.

Anh không phải người ở Hỗ Đại, anh không biết rõ cho lắm.

Nhưng mà từ cổ áo trong chứng minh nhân dân này có có thể đoán ra được—— Kim Tú Hà, từng là học sinh truyền thông Hỗ Châu."
"!"
"Khoảng thời gian này cũng đã đã bị xóa mất rồi.

Em không thấy lạ về chuyện này, có lẽ Hoàng Chí Long cảm thấy chuyện giáo viên yêu học sinh sẽ gây gièm pha.

Hơn nữa theo tư liệu em tự điều tra ra thì, vợ ông ta học ở truyền thông Hỗ Châu vài tháng đã nghỉ, xuất ngoại du học một thời gian rồi quay về, sau đó kết hôn với Hoàng Chí Long."
Tạ Thanh Trình: "Ý cậu là, người đầu tiên xuống tay với học sinh, có thể là Hoàng Chí Long và vợ ông ta.

Sau đó Hoàng Chí Long núp phía sau màn, vợ ông ta lại lợi dụng tay của Vương Kiếm Khang tiếp tục đầu cơ trục lợi với bộ phận dân cư."
Hạ Dư: "Trước mắt xem ra là vậy.

Chỉ là người phụ nữ trong ảnh này đã chết, chúng ta muốn biết sự thật chính xác, cuối cùng có thể tìm, cũng chỉ còn lại mỗi Hoàng Chí Long mà thôi."
Trầm mặc kéo dài.
Điểm mới Hạ Dư tìm ra này, đúng là thứ đáng để suy ngẫm.
Tạ Thanh Trình trầm mặc một lát: "Cậu còn phát hiện gì khác không?"
Anh vốn tưởng rằng Hạ Dư sẽ trả lời không có.

Bởi vì trong thời gian ngắn như thế, Hạ Dư có thể phát hiện ra hai việc này cũng đã bản lĩnh lắm rồi.

Không ngờ Hạ Dư ấn tắt màn hình điện thoại, bảo:
"Có."
"...!Nói nghe thử xem nào."
Hạ Dư nhìn chăm chú vào mắt anh một lát, sau đó bảo: "Không phải chuyện gì quan trọng.


Hơn nữa em chỉ mới phát hiện thôi, anh có chắc chắn là muốn nghe không?"
Tạ Thanh Trình nhíu mày, không biết vì sao tự dưng cậu lại bày đặt như thế: "Đương nhiên muốn nghe."
"À..." Hạ Dư ngừng một lát, cười bảo, "Thế thì...!Chuyện cuối cùng ấy, là...! Anh à, em phát hiện ra thái độ của anh đối với em tốt lên rất nhiều rồi."
"..." Tạ Thanh Trình hờ hững nghĩ, hay thật, vừa bàn vụ án xong, người này đã bắt đầu đùa giỡn được ngay.
Đối diện với sắc mặt của Tạ Thanh Trình, Hạ Dư nói: "Là anh bảo em nói mà."
Tạ Thanh Trình: "...!Cậu thích làm trò gì thì làm."
"Không cần." Hạ Dư mỉm cười, nụ cười mang theo chút lưu manh không thể che giấu, nhưng hàng mi dài lại khiến cậu có vẻ rất ngoan, "Như bây giờ là tốt lắm rồi."
Món ăn đã được bày lên từng đĩa.
Hạ Dư vừa ăn, vừa hỏi Tạ Thanh Trình: "Anh ơi, lúc trước anh cũng dùng cách này để đối phó với những người khác đó hả?"
"Gì cơ?"
"Thì lúc anh không biết nên đáp lại thế nào hoặc là vốn không thể đáp lại thiện cảm của người khác ấy, anh cũng nói lí lẽ như thế, kiên nhẫn khuyên nhủ người ta rời đi, tính tình thậm chí còn dịu dàng hơn ngày thường vậy hả."
Tạ Thanh Trình: "..."
Hạ Dư: "Hay là anh chỉ làm vậy với em thôi?"
Tạ Thanh Trình ngẫm lại, lúc trước bản thân từ chối Lý Nhã Thu cũng không khác là bao.
Anh cũng nói rất rõ ràng, nhưng đối phương khăng khăng bảo không rời đi, anh cũng không thể làm ra hành động gì gây tổn thương người ta quá mức được.

Yêu thích của đối phương thậm chí còn trở thành cảm giác tội lỗi của anh, cảm giác tội lỗi quá nặng, sức xuống tay không khỏi cũng nhẹ hẳn đi.
Tạ Thanh Trình thở dài, cũng không trả lời vấn đề này của Hạ Dư ngay, mà bảo: "Tôi hi vọng cậu suy nghĩ cẩn thận sớm một chút, Hạ Dư, tình cảm của cậu đối với tôi, chỉ là một kiểu thay thế thôi, thay thế tình thương, tình thân của cha mà cậu muốn có được.

Cậu đang coi tôi giống như cha cậu vậy."
"Ai muốn coi anh thành Hạ Kế Uy." Hạ Dư chống cằm nhìn anh, "Ông ấy cũng đâu đẹp bằng anh."
"..."
"Em coi anh là người em thích vậy đó.

Anh đừng có vu khống cho em."
Tạ Thanh Trình muốn thấp giọng mắng một câu con mẹ cậu, nhớ tới dáng vẻ Hạ Dư thương tâm mất khống chế, cuối cùng vẫn nhịn xuống.
"...!Ăn cơm đi."
Ăn xong một bữa cơm, Tạ Thanh Trình nhớ tới một chuyện, tìm chiếc vòng tay điện tử trong túi áo, đưa cho Hạ Dư: "Đúng rồi, cho cậu cái này."
Hạ Dư trợn tròn mắt hạnh: "Anh...!Anh tặng quà cho em?"
Tạ Thanh Trình: "...!Không tính là quà.

Đây là vòng tay giám sát.

Được Tần Từ Nham tìm người chế tạo từ lâu, có thể theo dõi cảm xúc của bệnh nhân Ebola thần kinh đồng thời đưa ra cảnh báo.

Tôi cảm thấy hiện tại cậu cần một cái."
Hạ Dư ngắm nghía vòng tay, cuối cùng đeo nó lên cổ tay của mình, thiết kế màu đen đơn giản khiến nó nhìn qua cứ như một chiếc vòng điện tử vận động bình thường chứ chẳng có gì khác nhau.
"Cậu đeo kiểu mới nhất, gần đây mới nghiên cứu tạo ra thôi, có thể tạo thành tác dụng khống chế cảm xúc nhất định cho cậu.

Tốt nhất là cậu nên đeo bên người, ngoại trừ tắm rửa ra, đừng có tháo xuống."
"Nó không chống nước hả?"
"Có chống nước."
"Thế em đi tắm cũng đeo."
Tạ Thanh Trình: "..."
Hạ Dư: "Bởi vì đây là thứ anh tặng em mà."
Tạ Thanh Trình giơ tay đỡ trán: "Hạ Dư, cậu có thể lí trí một chút không vậy, rồi cẩn thận ngẫm lại lời tôi nói với cậu đi, cậu không hề thích tôi.

Tôi càng không thể nào thích cậu được."
"Tạ Thanh Trình, anh có thể lí trí một chút không vậy, rồi cẩn thận ngẫm lại lời em nói với anh đi, em biết anh không thích em, nhưng mà em thích anh."
"..."
"Nếu điều này khiến anh cảm thấy hết sức khó xử, em đây cũng có thể không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.

Chỉ cần anh gật đầu thôi."
Sao mà Tạ Thanh Trình có thể gật đầu?

Trạng thái của Hạ Dư tệ như thế, còn đều là vì tình cảm dành cho anh dẫn tới, Tạ Thanh Trình vốn không thể phủi tay chạy lấy người.
Cuối cùng Tạ Thanh Trình đành nói: "...!Thôi.

Chút trò con nít này của cậu không tới mức làm tôi khó xử.

Nhưng cậu phải biết rõ, cho dù cậu làm gì, tôi đều không thể nảy sinh tình cảm với cậu.

Cậu làm thế hoàn toàn chỉ là lãng phí thời gian lãng phí sinh mệnh thôi."
"Không hề.

Thời gian dành cho anh, chẳng bao giờ gọi là lãng phí cả."
"..."
"Cảm ơn anh đã chấp thuận cho em ở lại bên cạnh anh."
Tạ Thanh Trình một cái đầu hai cái lớn: "Mẹ nó ai chấp thuận?"
"Anh mới nói còn gì, anh không phiền."
"Tôi bảo là tôi không tới mức khó xử."
"Vậy cho em ở lại bên cạnh anh nha, anh Tạ, em bảo với anh rồi, em ấy à, tuổi trẻ, thể lực tốt, biết lãng mạn, biết làm việc, bảo đảm có thể cho anh trải nghiệm xưa nay chưa từng có luôn, hơn nữa anh cũng đừng tự áp lực làm gì, nếu anh cảm thấy anh chắc chắn sẽ không thích em, vậy anh thử một lần thôi, thử một lần cũng không có hại mà——"
Tạ Thanh Trình đứng dậy: "Phục vụ, thanh toán."
Trên đường hai người quay trở về, Hạ Dư còn bám dính lấy cạnh Tạ Thanh Trình nói chuyện không ngừng, tựa như phía sau chú rồng trưởng thành còn một chú rồng non đi theo ríu rít vẫy đuôi liên tục vậy.
"Anh Tạ, em bảo anh nè..."
"Anh Tạ, anh đi chậm chút."
"Tạ...!Ách xì!"
"..." Tạ Thanh Trình quay đầu lại, thấy Hạ Dư mặc quần áo mỏng tanh như khổng tước xòe đuôi cuối cùng không thể chịu nổi gió lạnh buổi đêm, liên tục hắt xì ba cái, cuối cùng còn không nhịn nổi hơi run lên nữa.
Tạ Thanh Trình thật sự muốn coi như không trông thấy, nhưng tính anh lại như cha hiền, nhớ tới Hạ Dư bệnh nặng mới khỏi, còn cảm lạnh lại phải uống thuốc, thế thì tuổi còn trẻ đã thành cái bình thuốc luôn rồi, thật sự chẳng phải chuyện gì tốt.
Vì thế vẫn cởi áo khoác ra, trầm mặt ném lên người Hạ Dư.
"Làm mình làm mẩy xong chưa?" Anh lạnh lùng nói, "Lạnh rồi chứ gì? Đáng lắm.

Mặc đồ vào, về rồi đừng có tới làm phiền tôi bảo mình bị ốm nữa."
"..."
Hạ Dư thật sự không ngờ tới, sau khi tỏ tình với Tạ Thanh Trình xong còn có được sự đối xử tốt như thế.
Cho dù đãi ngộ này hoàn toàn là hiệu quả phụ của "thẻ người tốt", toàn bộ đều xuất phát từ áy náy đền bù của Tạ Thanh Trình, nhưng so với việc tự cậu chịu đựng nỗi đau lúc trước, đúng là tốt hơn rất nhiều.
Trong sự xót xa Hạ Dư vẫn không khỏi mang theo chút vui sướng, cậu mở chiếc áo khoác của Tạ Thanh Trình ra, trên chiếc áo nhung màu đen còn vương mùi riêng thuộc về Tạ Thanh Trình rõ ràng—— Hương thuốc lá nhàn nhạt và mùi nước sát trùng.

Cậu ngửi thấy mùi hương này đã cảm thấy tim mình mềm nhũn hơn phân nửa.
Cậu đi qua, chợt phủ áo khoác dày nặng lên đầu hai người.
Tạ Thanh Trình hoảng hốt lắp bắp, không biết cậu muốn làm gì, xung quanh rơi vào bóng tối, mà trong bóng đêm bất chợt, tay thanh niên ôm lấy gáy anh, nhẹ nhàng dựa trán hai người vào nhau dưới sự bao trùm của áo khoác.
"Tạ Thanh Trình."
Xung quanh thỉnh thoảng có vài người qua đường.
Nhưng nửa người bọn họ bị che khuất dưới chiếc áo dạ, người qua đường chỉ tò mò liếc mắt qua, lại chẳng trông thấy gì hết cả.
Trong bóng tối ấy, Hạ Dư dán sát vào khuôn mặt điển trai của Tạ Thanh Trình, ngửi mùi hương lạnh nhạt thuần khiết lại trầm ổn trưởng thành nam tính của anh, cậu nhìn anh, đôi môi mỏng nhạt màu thiếu huyết sắc kia của Tạ Thanh Trình như có sức hấp dẫn chí mạng nào đó, quyến rũ cậu càng lúc càng tiến lại gần.
Cuối cùng cậu nghiêng mặt đi, nhờ có áo khoác che khuất, với ánh đèn neon chiếu sáng trên đường, nhắm mắt lại hôn lên môi Tạ Thanh Trình.
"Anh đừng cảm thấy em tính tình trẻ con."
"Thật ra anh cũng rất trẻ con nữa, sau này ấy à, đừng lấy nhà hàng món chay để dọa em sợ, anh sẽ phát hiện chẳng có chút tác dụng nào hết.

Anh đừng bảo anh ăn chay, anh có đi tu thì em cũng sẽ tới trước cửa nhà Phật xin ghé thăm anh mỗi ngày."
"Bởi vì em thật sự muốn theo đuổi anh đàng hoàng."
"Em yêu anh."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường:
Trước khi tỏ tình——
Hạ Dư: Anh ơi, em chẳng có điểm nào tốt cả! Em không có ưu điểm! Em không xứng với anh hu hu hu hu hu hu hu...!(Cún rồng cụp tai khóc thút thít)
Sau khi Tạ Thanh Trình ngầm đồng ý cho cậu làm bậy
Hạ Dư: Em trẻ tuổi, thể lực tốt, biết lãng mạn, biết làm việc, em cái gì cũng giỏi cả, anh ơi anh thử một xíu đi, trải nghiệm siêu giá trị luôn á! Thử rồi anh sẽ biết mình không có thiệt thòi nha, thử rồi anh sẽ biết mình không có bị lừa nè, thử đi thử đi đừng bỏ qua! (Cún rồng vẫy vẫy đuôi chào hàng nhiệt tình).