Sổ Bệnh Án

Chương 15: 15





Hai người đứng trong gian phòng nghỉ nhỏ hẹp, phòng nghỉ vừa dọn dẹp xong xuôi, chẳng có thứ gì khác, chỉ có mỗi chiếc giường sô pha cũ bé xíu như vậy, quần áo vắt lên trên ghế dựa, bày biện trong phòng cứ như mấy tiệm gội đầu bị đóng kín, nhìn qua vô cùng kì quái.

Hạ Dư: "..."
Tạ Thanh Trình: "..."
Hạ Dư tuỳ tay ném điện thoại ra đâu đó, quay đầu nói với Tạ Thanh Trình: "Hay là anh nghỉ ngơi đi, anh cũng già rồi."
Vẻ mặt Tạ Thanh Trình bình tĩnh: "Tôi đã tới mức phải được nhường chỗ ngồi nhường giường ngủ rồi hả?"
Hạ Dư mệt mỏi lâu vậy rồi, cũng chẳng có hơi sức để mà cãi vã với Tạ Thanh Trình: "Bỏ đi, giường sô pha này cũng không nhỏ, tôi ngủ không làm phiền tới người khác, anh có để ý không?"
Nói tới đây người ta cũng hiểu rằng thái độ tên nhóc này đã nhượng bộ rồi.

Hạ Dư chưa từng ngủ chung với người khác, giường trong hồi tưởng cá nhân của cậu mà nói, cũng chỉ là chỗ để nghỉ ngơi thôi, nhưng Tạ Thanh Trình không như vậy, đàn ông từng kết hôn ngủ chung một chiếc giường với người khác, luôn có chút cảm giác kỳ quặc.

Nên Tạ Thanh Trình hơi nhíu mày: "Tôi không mệt, tôi ngồi thôi là đủ rồi."
Nhưng sắc mặt anh có hơi nhợt nhạt, cho dù cố sức chịu đựng, giữa mặt mày vẫn toát ra một tia mệt mỏi không thể nào che giấu nổi.

Hạ Dư đáp: "Tôi cũng chẳng ăn anh đâu, anh sợ gì chứ.

Sợ tôi nửa đêm nổi điên lên giết anh hả?"
Tạ Thanh Trình: "...!Cậu nói vớ vẩn gì đấy."
Tâm tư thiếu nam thần kinh này còn rất nhạy cảm.

Tạ Thanh Trình cũng thật sự mệt mỏi rồi, áp lực cả một ngày như thế, cho dù mang sức mạnh của cầm thú đi nữa cũng đã dùng cạn, anh chẳng còn sức lực đâu mà giày vò qua lại với Hạ Dư tiếp, thở dài: "Vậy ngủ thôi."
Anh nói xong gục đầu nằm xuống giường sô pha, nghiêng người ngủ, xoay mặt vào tường.

Một lát sau, anh cảm thấy bên giường hơi hơi lún xuống, sau đó anh nghe thấy tiếng Hạ Dư nằm xuống phía sau anh cách đó không xa.

Tạ Thanh Trình có hơi mất tự nhiên, anh không thích bên giường có người ngoài ngủ.

Hơn nữa tuổi Hạ Dư còn trẻ, thân thể nóng, cho dù hai người không ở gần nhau, trong không gian nhỏ hẹp này, Tạ Thanh Trình vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ và hơi thở của cậu, chung quanh an tĩnh lại, ngay cả tiếng hít thở rất nhỏ của Hạ Dư anh cũng có thể nghe thấy.

Tạ Thanh Trình không thả lỏng nổi.

Cho tới tận giờ anh luôn là chủ một gia đình, mang thái độ của người bảo vệ, khi còn rất nhỏ là Tạ Tuyết ngủ bên cạnh anh, sau này là Lý Nhã Thu, anh miễn cưỡng chịu để cho bước vào lãnh địa của mình, là người phụ nữ cần dựa vào anh.

Nhưng thằng nhóc mười tám, mười chín tuổi, khoẻ mạnh lại không như thế, loại hơi thở phả hormone nam tính giống hệt nhau này khiến Tạ Thanh Trình rất không chịu nổi, Hạ Dư mang lại cho anh cảm giác bị xâm lấn quá mạnh, anh không quen.

Vì thế anh từ từ nhắm chặt mắt cau mày, dịch ra bên mép giường.

Lại dịch thêm xíu nữa.

Lại...!
"Anh dịch nữa là ngã xuống, ngủ đất đấy." Bỗng một giọng nói lành lạnh vang lên phía sau anh.

Hạ Dư bỗng bật dậy, chống tay, không đợi Tạ Thanh Trình phản ứng lại, đã áp sát tới luôn, nửa thân người đều như gần như xa phủ lên người anh, hơi thở thiếu niên cứ cương quyết lỗ mãng ập thẳng vào Tạ Thanh Trình như vậy.

Tạ Thanh Trình mở đôi mắt đào hoa ra: "Cậu làm gì đấy?"
Hạ Dư hiểu lầm ý tứ tránh xa cậu của Tạ Thanh Trình, còn tưởng Tạ Thanh Trình sợ cậu có bệnh, nên cậu mới nổi ác ý, dán sát thân mình tới thấp hơn nữa, môi kề bên gáy Tạ Thanh Trình, khi nói chuyện dưới bờ môi để lộ răng nanh nhòn nhọn mờ mờ, cậu nhẹ giọng nói: "Phát bệnh, muốn giết anh diệt khẩu.

Giờ anh có muốn bỏ chạy không nè."
Đù má nó đồ điên!
Hạ Dư phát bệnh căn bản không phải kiểu này, Tạ Thanh Trình biết trong lòng cậu không thoải mái, cố tình hạ thấp bản thân, nên giọng điệu lạnh lùng cứng rắn lạ thường: "Cậu xuống khỏi người tôi trước đi."
"Tôi lấy điện thoại." Hạ Dư đã không chịu xuống thì thôi, ngược lại còn ép xuống thấp hơn.

Tạ Thanh Trình mặc kệ cậu có phải thật sự lấy điện thoại không, đã chẳng chịu nổi việc khoảng cách an toàn bị phá vỡ này nữa, Hạ Dư cách anh thật sự quá mức thân mật, trong hơi thở của anh nhất thời ngập tràn toàn bộ nhiệt độ của tên đàn ông trẻ tuổi trên người.


Tạ Thanh Trình nghiêng mặt đi nhẫn nhịn một lát, cảm thấy rất không thoải mái, anh lập tức bật dậy, tóm lấy cổ tay Hạ Dư, thân mình cong lại như báo săn, xương bả vai giãn ra như bươm bướm, không thèm giải thích mạnh mẽ lật ngược Hạ Dư xuống dưới, coi như dạy dỗ cậu.

"..." Hạ Dư nhẹ giọng nói, "Anh đè tôi làm gì, không phải anh sợ tôi hả."
"Tôi sợ cậu làm gì? Tôi dạy cậu ngoan ngoãn chút."
"..."
Hạ Dư lại không nói gì.

Một lát sau, cậu khe khẽ thở dài: "Anh à, anh nghịch vậy làm em đau lắm đó, biết không nè."
Sau khi nhận ra rằng Tạ Thanh Trình khó chịu vì nam giới cách anh quá gần, chứ không phải muốn tránh xa kẻ điên, Hạ Dư không phản kháng gì nữa, để Tạ Thanh Trình siết chặt tay áp chế cậu, để bóng dáng người đàn ông ấy chiếu vào trong đôi mắt cậu.

Giọng điệu và ánh mắt cậu rất nhạt nhoà, nhạt nhoà tới mức thậm chí có hơi bệnh hoạn.

"Được được được.

Tôi ngoan ngoãn.

Nếu không thì phiền anh đây lấy điện thoại giúp tôi nhé."
Tạ Thanh Trình vô cùng khó chịu với cảm giác bị áp bách, nhưng đổi lại thành anh nhìn xuống một đứa nhóc nhỏ tuổi thân cũng là nam giới, anh lại chẳng thấy khó chịu tới vậy nữa, xét cho cùng anh cũng giống mấy ông già, anh không thích bất cứ cảm giác bị xâm chiếm bị áp chế nào trước mặt đồng giới.

Nên anh cũng lười nói nhảm với Hạ Dư, đứng dậy tìm bên cạnh một xíu, quả nhiên thấy điện thoại của Hạ Dư.

Chắc là khi nãy không để ý đặt đây.

Anh đưa điện thoại cho Hạ Dư.

"Cảm ơn." Hạ Dư nhận lấy, ngửa đầu mở màn hình, chẳng chút để ý, "Bác sĩ Tạ, hai tụi mình đều là nam, khuynh hướng tính dục cũng chẳng có vấn đề gì, anh nóng nảy thế chi, chưa từng ngủ chung giường với thằng đàn ông khác hả?"
Sắc mặt Tạ Thanh Trình lạnh như băng tới lạ: "Tôi ngủ một mình quen rồi."
Hạ Dư cười cười, vẫn xem điện thoại, lông mi dài khẽ rung theo hô hấp của cậu, như một tầng sương phủ dưới ánh sáng màn hình: "Vậy anh lúc trước cũng ngủ riêng với chị dâu đấy à?"
Giọng điệu hết sức châm chọc.

Tạ Thanh Trình biết hôm nay cậu trông thấy bệnh nhân tâm thần, nên mang cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, trông thấy nét mặt cậu thản nhiên là vậy, kỳ thật tâm tình cực không tốt.

Nhưng nếu tâm tình cậu không tốt, mình cũng chẳng có trách nhiệm với nghĩa vụ trở thành thùng rác cho cậu phát tiết sự khó chịu ra.

Có nói nữa thì tâm tình cậu có thể tốt lên thế nào chứ?
Ánh mắt Tạ Thanh Trình nhìn cậu càng lạnh lùng, gần như răn dạy:
"Ngủ đi, đừng có làm ồn tới tôi."
Trở mình nằm xuống lại.

Nhưng dù bảo phải ngủ, kỳ thật Tạ Thanh Trình vẫn rất khó vào giấc, Hạ Dư thì dễ hơn, cậu tuổi còn trẻ, căn bản không định nghỉ ngơi thật, chỉ là nằm cho thoải mái thôi.

Cậu lẳng lặng nhìn Tạ Thanh Trình một lát, cảm thấy người này dù thế nào cũng có chút bố đời, dạy dỗ cậu mà dạy dỗ như con.

Có cơ hội chắc chắn sẽ tìm váy cưới bắt anh mặc để xem thử, nếu anh mặc vào, chắc cả đời cũng đừng có nghĩ tới chuyện ngẩng đầu lên trước mặt cậu quá.

Hạ Dư nghĩ thế, lại buồn chán, mở điện thoại ra vào web mua sắm, gõ vào hai chữ "váy cưới".

Kiểu dáng xuất hiện đều rất bình thường, vô cùng đẹp, vô cùng trang trọng, mà dễ nhìn thì đâu đạt được hiệu quả cao nhất chứ.

Hạ Dư suy nghĩ một lát, giương mắt nhìn bóng dáng Tạ Thanh Trình, lại rủ mắt xuống bổ sung thêm mấy từ mấu chốt.

"Đáng xấu hổ."
Lúc này trang web hiện mấy thứ rất đặc sắc.

Cái gì mà đai tất ren đen đai tất ren trắng đai ren ngực, dây trói tình thú, quần ren bán xuyên thấu, mặt hàng đa dạng, kiểu dáng phong phú, Hạ Dư lướt lướt, mày cũng hơi nhướng lên.


Thú vị quá ha, trí tưởng tượng tìm hoan mua vui của nhân loại đúng thật sự là vô hạn vô biên mà.

Cậu xem bộ nào cũng thấy hứng thú, lại cầm điện thoại, so sánh qua với bóng dáng Tạ Thanh Trình thử, tưởng tượng ngày nào đó Tạ Thanh Trình rơi vào tay cậu, dáng vẻ bị cậu trói lại mặc mấy bộ này, tuyệt đối không thấy mệt.

Mới trước đây cậu còn sợ Tạ Thanh Trình, nhưng nam giới trong quá trình trưởng thành thường là vậy: khi còn nhỏ ngọn núi cao sừng sững càng nguy nga càng áp bách trước mặt họ, sau khi lớn lên họ lại càng muốn phá huỷ, chỉ cần phá huỷ núi băng đồng tuyết này, đảo ngược vị trí, đám thiếu niên sẽ cảm thấy mình thật trưởng thành, nắm được quyền chủ động khao khát suốt bao lâu.

Nên Hạ Dư mới có thể cảm thấy chống đối Tạ Thanh Trình là một chuyện khiến cậu đạt được khoái cảm cực hạn.

Có lẽ lướt quá hăng say, Hạ Dư vừa không để ý chút, đã trượt tay ấn vào web live stream, điện thoại vậy mà còn quên để chế độ im lặng.

Vì thế, trong căn phòng chật hẹp còn chưa tới mười mét vuông, đã truyền tới giọng streamer: "Chiếc váy cưới tình thú này thật sự đẹp vô cùng, mặc vào đêm tân hôn, chồng nhất định không thể chịu nổi..."
Hạ Dư: "..."
Tạ Thanh Trình: "..."
Hạ Dư: "..."
Cậu mong rằng Tạ Thanh Trình đang ngủ.

Nhưng đáng tiếc, Tạ Thanh Trình đã xoay người lại, dùng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo nhìn cậu, ánh mắt kia giống trước đây như đúc, tựa lưỡi dao, như thể muốn mổ xẻ trái tim Hạ Dư ra.

"Cậu đang làm gì thế."
Chuyện đã tới nước này, Hạ Dư cũng chẳng muốn giấu diếm gì nữa, rất thẳng thắn: "Lướt web mua sắm."
"Mua váy cưới?"
"Không mua thì không được xem hả."
Tạ Thanh Trình thấy cậu phiền vô cùng, nên cười lạnh: "Xem váy cưới gì chứ, cho ai mặc."
Ánh mắt Hạ Dư chuyển động, im lặng ngẫm nghĩ một lát, nghĩ rằng nếu nói cho anh biết, để anh mặc, Tạ Thanh Trình có giết cậu luôn hay không?
Giết người trong sở cảnh sát cũng chẳng phải chuyện hay ho gì, sẽ mang lại ảnh hưởng không tốt cho những người phục vụ nhân dân.

Nên Hạ Dư phong độ nhẹ nhàng đáp: "Chuyện này hình như cũng chẳng liên quan tới anh lắm đâu."
"..." Vẻ mặt Tạ Thanh Trình ngưng sương, lạnh nhạt nói, "Đưa điện thoại đây.

Đừng có xem mấy thứ vô bổ này nữa.

Còn nhỏ thế, đối tượng cũng chưa có, lướt mấy thứ linh tinh này chi."
Giọng điệu anh có chút lãnh đạm, mặt mày lại mang vẻ hơi ghét bỏ, Hạ Dư ít nhiều cũng bị anh làm cho không thoải mái.

Anh ta dựa vào đâu mà quản cậu nhiều thế hả.

Hai người họ là quan hệ gì?
Hạ Dư bỗng rất muốn chọc ghẹo anh chút.

Nên cậu nhìn vào cặp mắt đào hoa của anh, im lặng một lát, chậm rãi, cười cười có chút châm chọc, nụ cười kia ý vị sâu xa: "Anh không cần sốt ruột thay em đâu, anh Tạ, em sẽ có đối tượng nhanh thôi."
Dừng một chút, lại nói——
"Tới lúc ấy còn phải học hỏi kinh nghiệm của anh đấy, anh là trưởng bối, là người từng trải, từng kết hôn, còn từng ly hôn, kinh nghiệm phong phú, biết phải đối xử với phụ nữ thế nào cho tốt.

Quay về em lại học hỏi giảng viên Tạ, giảng viên nhớ chỉ bảo em nhiều chút nha."
Nói tới đây, trong mắt chợt loé ánh sáng, nụ cười mang nặng vẻ lưu manh và ác ý.

"Có điều em vẫn rất thắc mắc.

Anh nói xem anh kết hôn với chị dâu cũng lâu vậy rồi, sao chị ấy không sinh con cho anh vậy?"
Sắc mặt Tạ Thanh Trình đã đen lại: "..."
Nếu nam sinh này ban ngày giả vờ nhã nhặn khéo léo có ăn có học trước mặt mọi người, thì giờ này là ác thú quay về sào huyệt cởi bỏ lớp vỏ con người, mắt hạnh lười biếng nhìn lướt xuống, giọng nói mang ý cười trêu chọc: "Không phải là anh không lên nổi đấy chứ?"

Sau mấy giây im lặng, đáp lại cậu chính là Tạ Thanh Trình túm áo cậu đẩy ngã mạnh xuống đất, kèm theo cả gối, chăn, tất cả đều bị kéo xuống, chôn vùi Hạ Dư.

Hạ Dư tuy muốn trêu chọc anh, nhưng không ngờ ghẹo anh có phản ứng lớn tới vậy.

Tạ Thanh Trình thật sự nổi giận.

Anh chẳng có ham muốn gì, hết mực lãnh đạm, nhưng mà thằng nhóc này ở bên nói năng liên thiên cái gì đó?
"Hạ Dư."
Tạ Thanh Trình nhìn cậu, trong mắt lẫn giọng nói đều lạnh băng.

—— "Cậu mẹ nó nít nôi mà chẳng ngây thơ gì cả."
Nói xong anh đứng dậy chỉnh lại quần áo bỏ đi, cửa phòng nghỉ bị anh dùng lực mạnh đóng "Sầm!" một cái.

Tạ Thanh Trình ra ngoài hiên cửa đồn công an hút thuốc.

Anh hận nhất chuyện người ta nhắc tới Lý Nhã Thu trước mặt anh, nhưng Hạ Dư lại nhất định phải đâm vào nỗi đau ấy của anh.

Bây giờ anh dựa vào cột bên hành lang, quần áo xộc xệch, tóc cũng hơi rối, dáng vẻ kỹ lưỡng nghiêm túc lạnh lùng biến mất, khói xanh phả dày, giữa mày ôm phiền muộn, trong mắt vương ít tơ máu, môi khô khốc tiều tuỵ ngậm giấy lọc, ánh mắt trống rỗng, toát ra khí chất suy sụp thường ngày khó gặp.

Cảnh sát đi ngang qua đều không nhịn được liếc nhìn, một lát sau có một nam cảnh sát trẻ tuổi nhanh chóng chạy tới, đưa anh lon bia lạnh: "Đồng chí, tâm tình không tốt hử? Hiểu mà, chuyện đêm nay—— Ấy? Anh Tạ? Sao lại là anh?"
Tạ Thanh Trình bừng tỉnh, đặt ánh mắt trên người nam cảnh sát kia.

"...!Trần Mạn."
Trần Mạn là người quen của Tạ Thanh Trình.

Tên thật của Trần Mạn vốn là Trần Diễn, nhưng vì cậu chàng làm gì cũng hơi nhanh, người trong nhà cậu thật sự mong rằng cậu ta có thể yên tĩnh lại chút, nên đặt cho cậu chàng biệt danh là Trần Mạn, dần dần, ai cũng thích gọi cậu chàng là Trần Mạn hơn, chứ không phải Trần Diễn trên giấy tờ.

Tạ Thanh Trình quen Trần Mạn, vì anh trai của cậu ta.

Anh Trần Mạn cũng là cảnh sát, còn là học trò của cha Tạ Thanh Trình, nhưng sau này hy sinh.

Trần Mạn thi đại học đã đăng ký ngành giống như anh cậu, giờ đang chầm chậm bắt đầu từ cơ sở.

"Anh Tạ, sao anh cũng bị kéo vào vụ án này thế." Trần Mạn vừa thấy anh, động tác với nhịp nhanh nhẹn cũng chậm lại, đứng cạnh anh, mở bia, đưa cho anh.

"Nói ra thì dài lắm." Tạ Thanh Trình thở dài, cắn điếu thuốc, nhận bia lạnh, cúi nhẹ với Trần Mạn như để cảm ơn, sau đó lại phiền lòng dựa vào cột, nhìn bóng đêm.

Trần Mạn thấy anh không định giải thích, đứng cùng anh chốc lát, nói: "Anh Tạ, anh có thấy lạnh không, hay là em đưa quần áo em cho anh..."
"Không sao cả, không lạnh, trời nóng vậy lạnh gì chứ."
"Theo thời tiết thì đã sắp vào thu rồi..."
Tạ Thanh Trình đang rất phiền não, cảm thấy đứa nhỏ này cứ lải nhải liên miên mãi nói nhiều quá mức, lại bảo: "Em đi đi, anh không có tâm trạng.

Cảm ơn bia của em nhé."
"Thật sự không sao đó chứ?"
"Thật sự không sao."
Trần Mạn lúc này mới cẩn thận đi từng bước từng bước.

"Đợi đã." Tạ Thanh Trình bỗng dưng gọi cậu chàng lại, "Quay lại đây."
Trần Mạn nhanh chóng quay lại.

Tạ Thanh Trình kéo cảnh phục của cậu chàng lại, mối quan hệ của hai người họ có thể coi như rất thân thiết, từ lâu về trước đã qua lại, Tạ Thanh Trình cũng chẳng khách sáo với cậu ta, tự mình mò vào túi cảnh phục của cậu chàng lấy bao thuốc ra.

Tuy Trần Mạn không hút thuốc, nhưng trên dưới cả sở cảnh sát chỉ có số ít là không hút, cậu chàng mang hộp thuốc theo, lúc qua lại các ban cũng tiện làm việc.

Tạ Thanh Trình tiện tay lấy thuốc của cậu ta xong, mới chỉnh lại đồng phục cho cậu ta, vỗ vỗ vai cậu chàng: "Đi đi."
"...!Dạ.

Vậy anh hút ít thôi anh nhé.

Giờ anh hút thuốc là có hại lắm đấy."
Tạ Thanh Trình không để ý tới cậu ta nữa, cứ dựa cột hút thuốc như vậy.

Không bao lâu sau, anh lại chợt nghe thấy phía sau vang tiếng bước chân.


Tạ Thanh Trình vô cùng mất kiên nhẫn nói: "Tối em không cần làm việc à?"
"Tôi làm việc gì."
"..."
Tạ Thanh Trình quay đầu lại, hoá ra không phải Trần Mạn đi rồi quay về, là Hạ Dư đi ra.

Tạ Thanh Trình vừa trông thấy là cậu, ánh mắt hung dữ lạnh lùng hơn hẳn, không nói hai lời dời tầm mắt đi chỗ khác.

Hạ Dư trầm mặc đứng cạnh anh chốc lát, hết sức miễn cưỡng mở miệng: "Bác sĩ Tạ, xin lỗi."
"Chuyện của anh với chị dâu là tôi có lỗi..."
Lửa giận mà Tạ Thanh Trình đè nén nãy giờ rốt cuộc bộc phát ngay tại đây, Hạ Dư thật sự rất không hiểu chuyện, chọc ghẹo anh nhiều lần.

Vì tính tình anh bình đạm, luôn nhịn lại.

Nhưng lời xin lỗi này cứ như một loại châm chọc, càng khiến anh tức giận.

Nếu Hạ Dư không nói chuyện nho nhã lễ phép như vậy với anh, anh thật ra vẫn còn nhịn được, anh vừa nghe thấy Hạ Dư nhân mô cẩu dạng nhận lỗi đã nổi giận ngay, vì lời này của Hạ Dư thật sự chẳng có bao nhiêu thành ý, nghe hệt như cha mẹ cậu, giống mấy kẻ làm ăn buôn bán tựa đi lướt qua chỉ vì không khí hoà thuận, ngay cả lời xin lỗi cũng rập khuôn như tuyên bố của đám tư sản.

Tất cả phiền muộn của anh dồn hết lại trong lòng ngay tại đây, ầm ầm khiến anh hất toàn bộ bia mà Trần Mạn vừa đưa cho anh lên mặt Hạ Dư.

"Cậu xin lỗi cái gì chứ?"
Bia lạnh như băng thấu xương tuỷ chảy xuống, nhưng vẫn không lạnh bằng giọng điệu của Tạ Thanh Trình.

"Tôi không nghe ra là cậu đang thật lòng xin lỗi đấy.

Dáng vẻ giả tạo của cậu có thể dùng trước mặt người khác, nhưng trước mặt tôi thì nó vô dụng rồi.

Có dáng vẻ nào của cậu mà tôi chưa từng trông thấy?"
"..." Hạ Dư không hé răng, cậu lớn tới vậy rồi nhưng đây là lần đầu có người dám dùng bia rượu hất thẳng lên người cậu, cậu thậm chí còn chẳng kịp phản ứng.

"Còn nữa." Tạ Thanh Trình hung dữ nói, "Đừng gọi chị dâu, tôi với cô ấy ly hôn rồi, cho dù không ly hôn, tôi cũng chẳng phải anh ruột của cậu, cô ấy không phải chị dâu cậu.

Tối nay tôi thấy cậu hết sức phiền phức, đừng để tôi trông thấy cậu nữa!"
Hạ Dư yên lặng một hồi, nói từng câu từng chữ: "Vậy anh muốn tôi làm thế nào, nuốt lại mấy lời đã nói ra chắc?"
Lúc bọt nước chảy xuống hàng mày đen của cậu, Hạ Dư quả thật là tên bệnh hoạn, trong một chốc lát này, cậu thế mà còn có thể chậm rãi kéo thành một nụ cười, nhưng nụ cười kia có vẻ dịu dàng tới có chút đáng sợ: "Hay là muốn tôi quỳ xuống nói xin lỗi với anh thì mới đủ thành ý."
"Cậu chẳng cần làm cái quái gì hết."
Nói xong Tạ Thanh Trình bóp méo lon bia trống rỗng, nhìn chằm chằm vào mắt Hạ Dư, ném lon vào trong thùng rác.

"Hạ Dư, cậu chỉ cần nhớ rõ, tuy rằng cuộc sống tình cảm của tôi thất bại vô cùng, nhưng cũng chẳng tới lượt cậu cười nhạo tôi, bởi vì đối với người khác cậu vừa dối trá lại vừa mang bệnh, cũng sẽ chẳng có ai thích cậu thật lòng được cả.

—— Không phải khi nãy cậu nói cậu sẽ tỏ tình sớm thôi à? Cậu đi thử mà xem."
"..."
"Tôi mặc kệ người cậu thích là ai, nếu cô ấy ở thể ở bên cậu được hơn một tháng, tôi mẹ nó cùng họ với cậu đấy."
Tác giả có lời muốn nói:
Mạn Mạn tới đây.

Trần Mạn là tình địch nhe, mong mọi người hoan nghênh Trần cảnh quan ~
Tiểu kịch trường:
Ờm thì tiểu kịch trường hôm nay chẳng biết nên viết gì cả, nên nói về thiết lập ban đầu của tiểu Hạ nha~ Mọi người đừng coi là thật, thiết lập đó tui viết cũng khá nhiều, cảm thấy viết không ổn nên bỏ luôn rồi, cấu trúc thế giới của người máy cũng lớn quá trời, dù sao cũng tốn rất nhiều rất nhiều thời gian để xem thế giới quan và nội dung kịch bản, nhưng mà tui lòng không chí lớn, tui muốn viết nói chuyện yêu đương hơn = =
Ban đầu tiểu Hạ vốn là một người máy phi pháp, ngay cả máu cũng lạnh đó = = Tuổi tác với thằng bé mà nói thì, chính là trang bị để xuất xưởng thôi à.

Bối cảnh khoa học viễn tưởng cao, khoa học kỹ thuật hết sức phát triển, người đương nhiên cũng hổng có già đi, tuổi tác của bác sĩ Tạ cũng sẽ ổn hơn nhiều gòi.

Tiếc là kém về khoa học thì hỏng có chơi vậy được, Bao Bao thở dài (???)
Nên để thay mặt cho tiểu Hạ bản sơ thảo, nội dung kịch trường hôm nay sẽ là như này:
Tạ Thanh Trình không khống chế được hất nước thẳng vào đầu não khiến cậu mặt mũi toàn nước.

Hạ Dư chết máy.

Toàn văn hoàn.

Tiện đây thì tui đã xem xét thái độ nghiêm túc tìm mấy từ mấu chốt mà tiểu Hạ nhập vào, thật ra thì không tìm được mấy món bảo bối liên quan nào cả, nhưng mà nếu tiểu Hạ thay từ mấu chốt, đổi thành tình thú nè, vậy thì có thể tìm thấy rất nhiều...!Mặc định là thằng nhỏ vẫn thấy kiểu dáng này đi....