Sổ Bệnh Án

Chương 169: 169




Lúc Tạ Thanh Trình quay trở về hẻm Mạch Vũ, dì Lê vừa hay đi ra khỏi nhà lấy mấy thứ lặt vặt—— Dì phơi một giỏ trúc vỏ quýt khô trong sân, mỗi đêm trước khi ngủ sẽ pha chút nước ấm để uống.
Trông thấy Tạ Thanh Trình hồn vía lên mây quay về trước hẻm Mạch Vũ, Lê Diệu Tình bị dọa hoảng hốt, vội gọi: "Tiểu Tạ? Con làm sao thế?"
Ý thức Tạ Thanh Trình hỗn loạn, lại vô thức không muốn để bà trông thấy dáng vẻ chật vật của mình vào giờ phút này.
Nhưng Lê Diệu Tình đã tiến lên trước, vừa gấp gáp vừa lo âu quan sát anh.
Dì hoảng hốt.
Quần áo tiểu Tạ nhà dì đều bị kéo nhăn nheo, có ba bốn nút cúc cổ áo đã chẳng cài lại được nữa, nơi cần cổ là dấu hôn chói mắt, môi cũng bị cắn rách, còn dính máu.
Càng khiến bà sợ hãi hơn chính là ánh mắt Tạ Thanh Trình.
Ánh mắt Tạ Thanh Trình xưa nay trầm tĩnh lạnh lùng, sắc bén, giờ phút này như camera đã hỏng, chẳng còn chỉnh được tiêu cự chính xác, viền mắt đào hoa thậm chí còn hơi ửng hồng, tựa như đã khóc.
Lê Diệu Tình hết hồn, lúc còn trẻ dì là người ở nơi tìm kiếm tình yêu, thấy cảnh như thế sao mà không rõ đã có chuyện gì xảy ra nữa?
Dì run giọng nói: "Tiểu Tạ, con...!Con..."
Tạ Thanh Trình đáp: "Dì Lê, con không sao, con chỉ không cẩn thận bị vấp ngã trên đường thôi...!Dì nghỉ sớm chút đi, con muốn về nhà."
Thứ vớ vẩn nhất của người trẻ tuổi, chính là tự cho rằng mình có thể giấu giếm được với các trưởng bối đã sống hơn nửa đời người.
Dì Lê trợn đôi mắt xinh đẹp, mặt trắng bệch: "Nhưng mà con..."
Dì muốn truy hỏi, nhưng lời run rẩy ấy còn chưa ra khỏi miệng, đã vội dừng lại.
Dì biết Tạ Thanh Trình hiếu thắng đến mức nào, coi trọng mặt mũi ông lớn của mình đến bao nhiêu.
Dì không dám hỏi anh nữa, nhưng tay cũng chẳng đành lòng buông anh ra, hai người đối diện trong khoảng sân nhỏ hồi lâu, Lê Diệu Tình cuối cùng không nhịn nổi, đột nhiên vươn tay ôm lấy anh.
Rất nhiều rất nhiều năm trước, dì có quen một người bạn trai, gã đàn ông ấy sau khi biết dì từng là gái gọi, chẳng những không chịu qua lại với dì nữa, còn chẳng màng lúc đó dì ấy đã quay đầu về bờ, thô bạo cưỡng ép dì, xong chuyện còn mắng dì là ả điếm bán thân bên ngoài.

Khi ấy dì cũng đi tới cửa cục cảnh sát như lạc hồn phách, gặp Chu Mộc Anh.
Lúc đó Chu Mộc Anh đã gặp dì mấy lần, đầu tiên chẳng nói gì hết, chỉ vươn tay ôm lấy dì mà thôi.
Hiện tại dì ôm Tạ Thanh Trình, dì không biết đã có chuyện gì xảy ra với anh, nhưng dì vẫn nhớ rõ cái ôm lặng lẽ này có thể giúp người ta được an ủi.
Dì không ngừng vỗ về lưng anh, nói với tiếng khóc nức nở: "Ngoan nào, tiểu Tạ, không sao đâu, không sao đâu..."
Tạ Thanh Trình khàn khàn nói: "...!Con muốn về nhà..."

"..."
"Dì Lê, con muốn về nhà..."
Lê Diệu Tình lau nước mắt, không biết nên an ủi anh thế nào, đành phải buông anh ra, lo lắng nhìn anh mệt mỏi bước vào cửa nhà.
Một đêm ấy Lê Diệu Tình ngồi trong nhà mình, tập trung nghe tiếng động nhà bên, cẩn thận nhớ lại rất nhiều chuyện đã xảy ra lúc trước—— Dì không phải ngây thơ gì, cúc áo Tạ Thanh Trình, còn cả dấu hôn bên cần cổ anh, vết máu ngoài miệng...!Tuyệt đối không phải là của nữ giới để lại.
Dì suy nghĩ nửa ngày, trong đầu dần hiện lên bóng dáng một người.
Đó là một thiếu niên, đêm Giao Thừa chẳng quay về nhà, khăng khăng phải ở lại bên cạnh Tạ Thanh Trình, khi đó thiếu niên ở trên bàn tiệc có vẻ rất hiền dịu, tất cả hàng xóm đều nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho cậu, cậu nở nụ cười khéo léo từ chối từng người một, lại như có như không liếc qua Tạ Thanh Trình một cái.
Mà đêm ấy, thiếu niên ngủ lại nhà Tạ Thanh Trình.
Lúc này Lê Diệu Tình mới nhận ra, đêm Giao Thừa bản thân nghe thấy tiếng cãi nhau, tiếng đập đồ, cũng không phải là tiếng phim gì đó mà họ nói linh tinh.
Đêm ấy dì còn lờ mờ nghe thấy tiếng giường kẽo kẹt và tiếng tường bị đập vào lộp bộp, khi đó dì cũng chẳng nghĩ nhiều, thậm chí còn tưởng mình nằm mơ, giờ xem ra, đó vốn không phải ảo giác của dì.
Còn cả sáng hôm sau, dì nhìn thấy Tạ Thanh Trình lằng nhằng với thiếu niên kia trước cửa nhà, mà thấy dì vừa tới, thiếu niên kia như muốn che giấu gì đó, bỗng dưng cởi khăn quàng cổ, vòng qua cổ Tạ Thanh Trình...
Chẳng trách về sau dì giục Tạ Thanh Trình hẹn hò, Tạ Thanh Trình tới đi cũng lười đi, đều từ chối hết cả, hóa ra là anh với cậu bé kia——
Vớ vẩn...!Quá mức vớ vẩn...
Nhà bên mãi không truyền tới tiếng khóc gì hết, Tạ Thanh Trình quả thực là một người đàn ông rất kiên cường, anh sẽ không dễ dàng rơi nước mắt.

Nhưng Lê Diệu Tình nhất thời chẳng nhịn nổi, dì nâng tay, bịt kín miệng mình lại, bật tiếng nức nở không thể khống chế, nước mắt tràn bờ mi.
Tiểu Tạ sao lại không hiểu chuyện đến thế...!Đó là cậu trai nhà giàu còn chưa tới hai mươi tuổi, vừa thấy đã biết là công tử ăn chơi, một cậu trai như thế, sao có thể thật lòng với ai cho được, sao có thể chăm sóc cho người khác cơ chứ? Anh đúng là...!Anh đúng là đầu óc mụ mị luôn rồi! Lại đi dây dưa với một cậu trai như thế!
Lê Diệu Tình nhắm mắt lại, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Mà nơi cách một bức tường, Tạ Thanh Trình mặc nguyên đồ nằm xuống, anh rõ ràng chưa bao giờ bắt đầu với Hạ Dư, cũng chẳng nhắc tới chia tay gì hết.

Ai mà ngờ cái kiểu xa cách khác với chia tay này, lại còn tổn thương hơn cả cặp đôi vợ chồng thật sự chia ly.
Anh thẫn thờ đè nén tình cảm của mình, nâng tay bật đèn đầu giường.
Đó là một chiếc đèn phỏng theo bóng đáy biển, trong đèn còn có thể thấy bóng sứa mờ ảo.
Tạ Thanh Trình nằm trong ánh đèn ấy, một mình nằm suốt một đêm, điện thoại bên gối đầu anh vẫn sáng, phía trên hiện số liệu theo dõi vòng tay cảm xúc của Hạ Dư.

Anh biết rõ bản thân đã sụp đổ, lại vẫn nhớ phải theo dõi số liệu của Hạ Dư đàng hoàng, tránh để tinh thần Hạ Dư không chịu nổi, liên tục mất khống chế, rồi lại phát cuồng lên.
May mà không có.
Số liệu trên vòng tay đỏ chói một hồi, vẫn nhạt xuống.

Tạ Thanh Trình biết rất có thể cậu đã uống thuốc, nhưng lần này anh không thể tới giúp cậu nữa...!Đây là chiếc hố mà Hạ Dư phải tự mình vượt qua, mà anh chỉ có thể ở nơi không người nhìn cậu vượt qua mà thôi.
Đáy biển cô đơn suốt cả một đêm, ánh theo dõi lúc cam lúc đỏ hiện cả một đêm.
Tạ Thanh Trình cứ thế nằm trên giường như vỡ vụn, mở to đôi mắt, như thể suy nghĩ rất nhiều, lại như chẳng còn suy nghĩ gì nữa.
Mãi cho tới bình minh.
Lê Diệu Tình dậy sớm, dùng nước đá chườm đôi mắt sưng đỏ của mình.
Dì đã nghĩ cẩn thận, dì không hỏi Tạ Thanh Trình nọ kia nhiều nữa, sát muối lên miệng vết thương của người ta là tồi tệ nhất.

Hiện tại dì nên chăm sóc anh cho tốt thì hơn.
Tạ Thanh Trình từ nhỏ đã không thích tâm sự với người khác, mỗi lần gặp chuyện gì, đều đóng cửa tự mình chịu đựng, nhưng chắc vì một mình nén nỗi đau đớn, ăn uống cũng không ngon miệng.
Lúc anh không muốn ăn, chỉ có hoành thánh nấu canh gà, hoặc là cơm chan canh cải thìa đơn giản của Lê Diệu Tình mới có thể khiến anh miễn cưỡng ăn một chút.
Lê Diệu Tình bèn xách làn đi mua rau xanh, chuẩn bị đi thật sớm, tới chợ mua rau mua vỏ hoành thánh, nhân thịt, còn cả cải thìa tươi ngon nhất.
Kết quả dì vừa mới đi qua mấy hộp xốp trồng rau trước cửa nhà ông chú Lưu, đi tới đầu ngõ, đã nhìn thấy—— Cậu ấm nhà giàu ăn chơi vô liêm sỉ, chẳng biết đã làm gì Tạ Thanh Trình, cái thằng oắt con không biết xấu hổ, ôm gối ngồi bên lề đường ngoài ngõ, mắt đỏ bừng.
Thấy trong ngõ có người đi ra, Hạ Dư lập tức đứng dậy, nghiêng người về trước, hơi lảo đảo, nhưng thấy người ra không phải là Tạ Thanh Trình, vẻ mặt cậu lại nhanh chóng mỏi mệt, như quả cà héo đọng sương.
Chuyện này đã xác nhận phỏng đoán của Lê Diệu Tình.
Dì giận không át nổi, bước từ xa tới, vung giỏ rau đập lên đầu quả cà này, người phụ nữ mặc đồ ngủ in hoa năm rưỡi sáng đứng nơi đầu đường đánh thiếu niên say rượu mới tỉnh chẳng thèm kiêng nể gì.

Dì vừa đánh còn vừa mắng: "Cậu còn mặt mũi tới nơi này nữa? Cậu còn mặt mũi mà tới à!"
Hạ Dư ngạc nhiên, cậu sụt sịt chiếc mũi ửng đỏ, để bác gái đánh mình, chỉ hỏi: "Dì ơi, dì...!Sao dì biết...!Chẳng lẽ anh ấy...!Anh ấy kể với dì cả rồi?!"

Lê Diệu Tình giận tới mức sắp tăng xông.
Xem cậu nói gì kìa!
Đúng là chưa đánh đã khai! Suy đoán của dì đều đúng hết! Cái tên súc sinh này chính là đồng tính luyến ái!
Dì vứt giỏ rau đi, chỉ thẳng mặt Hạ Dư mắng ầm lên: "Tôi còn cần nó kể nữa à? Hôm qua nó quay về với dáng vẻ thế nào tôi đã thấy cả rồi, cậu tưởng là tôi đoán không ra đấy hả? Lúc thằng oắt con nhà cậu chưa ra đời tôi đây đã lăn lộn trong quán bar chẳng ra gì rồi, bà nội cậu có gì mà tôi đoán không ra? Hả? Tự cậu nói xem đêm qua cậu đã làm gì! Cậu còn mặt mũi tới đây tìm nó nữa!"
Dì vừa mắng Hạ Dư vừa đẩy mạnh Hạ Dư ra: "Cậu do chó nuôi lớn đấy à? Hả? Tới tuổi của nó rồi mà cậu còn muốn lừa nó đùa giỡn nó, sau đó còn cưỡng ép nó rồi lại vứt bỏ nó, tưởng mình giỏi giang lắm hả, xứng để chơi với đám bạn chó chết của cậu lắm chứ gì?"
Dù sao Lê Diệu Tình cũng từng là gái gọi, tự nghĩ ra đủ mọi loại chuyện khác.
Dì càng mắng càng đau lòng, nâng chân còn đi dép lê đá thẳng vào người Hạ Dư: "Cậu chơi cái quái gì mà chơi hả? Nó là để cậu trêu đùa à? Cậu như thế...!Người như cậu muốn tình nhân thế nào mà chả được, cậu còn phải trêu đùa nó nữa! Mẹ nó giờ còn mặt mũi tới đây! Sao cậu còn dám tìm tới nó nữa!!"
Hạ Dư cũng rất thông minh, nhanh chóng hiểu được đại khái tình hình phía bên Lê Diệu Tình.
Cậu im lặng cho dì đánh, người phụ nữ đá đau cả chân cũng chẳng hề nương tay, khó khăn lắm mới nhịn lại được, dì nhổ chỗ tóc vô tình bay vướng vào miệng mình khi nãy ra, sau đó thở hồng hộc trợn mắt nhìn cậu.
"Cậu cút đi...!Cậu mau cút đi!"
Hạ Dư mãi cho tới giờ mới mở miệng, cậu đỏ mắt nói: "Dì ơi, cháu chỉ muốn hỏi một câu là anh ấy giờ sao rồi...!Hôm qua cháu...!Hôm qua cháu..."
"Chưa có chết!" Lê Diệu Tình giận ngút trời cắt ngang cậu, "Nó còn chưa có chết đâu! Cậu còn mặt mũi nhắc tới chuyện hôm qua, có cần bà nội tôi đây lôi cậu lên đồn cảnh sát luôn không, hả?!"
"..." Hạ Dư biết dì hiểu lầm.
Nhưng cậu cũng không muốn phản bác.
Hôm qua nếu cậu không thấy nước mắt Tạ Thanh Trình nơi đuôi mắt, lúc lòng hỗn loạn đau đớn, cậu có thể làm ra chuyện gì không bằng cầm thú hay không? —— Cậu không biết.
Hơn nữa cậu cũng nhớ rõ rằng mình quả thật đã từng làm chuyện không bằng cầm thú trong miệng Lê Diệu Tình đó lúc ở hội sở rồi.

Cho dù hôm qua không có chuyện ấy xảy ra, cậu cũng có tư cách gì để mà phản bác chứ?
"Cậu còn đứng đây làm gì? Cút ngay cho tôi! Nếu cậu không đi, nó không báo công an, thì tôi mẹ nó cũng báo công an tố cáo cậu đấy! Oắt con...!Lúc trước mời cậu về ăn cơm tất niên, đúng là cõng rắn cắn gà nhà...!Cậu...!Cậu...!Bà đây thấy đủ loại nhãi con nhà giàu ăn chơi mấy cậu rồi nhé." Lê Diệu Tình càng nói càng giận, vừa hay trên đường ít người, gần như chẳng có ai ngang qua, dì mắng càng chẳng kiêng nể gì, dì chỉ thẳng vào Hạ Dư mắng, "Bà đây—— Thấy đủ loại nhãi ranh quần áo lụa là mấy cậu rồi! Chỉ biết đùa giỡn tình cảm người khác!"
"Dì à, cháu không chơi đùa anh ấy..."
"Cậu còn mặt mũi nói không chơi đùa?...!Được...!Được lắm! Cậu nói xem, đêm Giao Thừa cậu ngồi trước đầu ngõ của bọn tôi, có phải cậu đã tính toán từ trước, ôm sẵn chủ ý đê tiện, cố tình khiến nó bí bách khó từ chối, phải đưa cậu về không hả?"
"..." Môi Hạ Dư run run, nhưng cũng không thể cãi lại, "Phải..."
Lê Diệu Tình càng giận hơn.
"Có phải là cậu thấy dáng vẻ nó đẹp mắt, lòng không buông bỏ được, muốn theo đuổi nó chọc ghẹo nó từ lâu, quấn lấy nó chẳng buông tay, ép nó ở bên cậu không hả?"
Hạ Dư nhẹ giọng đáp: "...!Phải."
Cả người Lê Diệu Tình cũng run lên: "Thế cậu nói xem—— Đêm hôm đó, đêm giao thừa ấy, có phải cậu thừa dịp vợ cũ của tiểu Tạ quay về, lòng nó khó chịu, ngay trong đêm năm mới ấy...!Cậu...!Cậu dụ dỗ nó, cậu lừa gạt nó...!Cậu...!Cậu giậu đổ bìm leo nhân lúc cháy nhà đi cuỗm của, cậu dỗ dành nó khiến đêm ấy lỡ trao cho cậu, cậu bắt nạt nó suốt một đêm, có đúng không!"
Môi Hạ Dư run run, nhưng chẳng thể nào cãi lại nổi: "...!Phải...!Nhưng mà..."

"Không có nhưng nhị gì hết!" Lê Diệu Tình giận dữ tát cậu một bạt tai, "Súc sinh! Tây Môn Khánh còn chưa súc sinh bằng cậu! Cậu mở to mắt mà nhìn xem! Nó là đàn ông! Là trưởng bối của cậu! Cậu làm vậy với nó, cậu còn biết xấu hổ hay không! Hả? Cậu đúng là thứ chẳng ra gì!!"
Hạ Dư chẳng muốn giải thích gì nữa.
Cậu chỉ khàn khàn nói: "Cháu...!Cháu muốn gặp anh ấy...!Được không ạ? Anh ấy, anh ấy có ổn không?"
"Cậu gặp cái gì? Nó không có cậu là tốt nhất! Nó không trông thấy cậu là may lắm rồi!" Lê Diệu Tình lạnh lùng nói, "Bây giờ cậu cút về cho tôi, cậu tránh xa nó ra cho tôi! Tôi là mẹ nuôi của nó! Tôi sẽ chăm sóc nó tốt, không để cậu đùa giỡn sỉ nhục nó gọi nó tới rồi đuổi nó đi, bội tình bạc nghĩa thêm nữa! Làm sao? Làm nhục đủ rồi, lại thấy hối hận, chơi chưa đủ, muốn đeo đuổi làm hòa nữa đấy à?!"
Hạ Dư thật sự vô cùng oan ức.
Cậu bội tình bạc nghĩa với Tạ Thanh Trình lúc nào?
Với sao mà cậu dám gọi Tạ Thanh Trình tới rồi lại đuổi đi chứ?
Nhưng Lê Diệu Tình giận đùng đùng, hai mắt như sắp tóe lửa, Hạ Dư không biết an ủi cảm xúc của dì, giải thích hết mọi chuyện với dì ra sao.
Thực ra trái tim cậu cũng đã vỡ nát chẳng chịu nổi, chỉ dựa vào chút ý muốn bảo vệ Tạ Thanh Trình, cố gắng thực hiện việc Tạ Thanh Trình lúc sắp rời đi yêu cầu cậu làm—— Tự an ủi mình đàng hoàng, không bị căn bệnh khống chế.
Cậu phải dựa vào một câu ấy, mới có thể kiên trì nổi, đứng trước mặt Lê Diệu Tình giống như một người bình thường.
Hạ Dư há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không nói gì hết, cậu trầm mặc hồi lâu, đỏ mắt bảo Lê Diệu Tình: "Dì à...!Thế dì...!Chăm sóc anh ấy cho tốt nhé...!Nếu...!Nếu anh ấy cần cháu, nếu anh ấy cần gì đó, dì liên lạc với cháu, được không ạ? Cháu cho dì số điện thoại của cháu..."
Cậu mặc kệ Lê Diệu Tình phản ứng thế nào, đây là việc quan trọng cuối cùng của cậu.
Cậu đưa số của mình cho dì, sau đó quay đầu, vô cùng mệt mỏi, cô đơn rời đi.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường triết học (?) 《 vận mệnh 》
Vận mệnh nhỏ—— Lữ Chi Thư: Con trai tôi nhất định đang lằng nhằng với một cô gái.
Vận mệnh vừa—— Lễ tân hội sở Không Dạ: Tạ Thanh Trình nhất định là công, ngủ với Hạ Dư cả một đêm lúc về còn bắt Hạ Dư trả tiền.
Vận mệnh lớn—— Lê Diệu Tình: Tôi liếc mắt đã nhìn ra ngay mẹ nó thằng oắt Hạ Dư vớ hời của Tạ Thanh Trình.
Giáo sư Tạ kết thúc lớp học tổng kết: Cách nhìn và vận mệnh của con người là do việc con người từng làm quyết định.

Đó là lí do vì sao cùng một chuyện cùng một thứ, trong mắt mỗi người lại không hề giống nhau.

Thế giới chỉ có một, nhưng mỗi cách nhìn thế giới đều hoàn toàn khác biệt, đấy cũng là lí do buồn vui yêu ghét của con người là không giống nhau.
Trần Mạn: Anh Tạ siêu đẹp trai.
Hạ Dư: Không tới lượt anh nói..