"Không phải cậu ta... Là người của Đoàn Văn à? Sao có thể cho cậu ta cơ hội..."
"Cái loại thuốc điều trị cậu ta nghiên cứu tạo ra này, không phải là để mèo chữa bệnh cho chuột hả? Nhất định là có mục đích khác đấy..."
Trong cảnh hỗn loạn, Trần Mạn lắc đầu: "Hết cách rồi. Bảo Hạ Dư là người của Đoàn Văn cũng chỉ có mỗi chúng ta tự hiểu trong lòng thôi, chứng cứ hai người họ không cấu kết rất rõ ràng, không phải cấp cao nào cũng tin tưởng. Hơn nữa Hạ Dư cũng tự có thế lực vững chắc để dựa dẫm của riêng cậu ta, lần kiểm duyệt lần này cũng là cậu ta có được nhờ quan hệ vững chắc. Ngay cả ông ngoại tôi cũng chẳng có cách gì để mà xóa bỏ tư cách của cậu ta được hết cả."
Cậu chàng nói tới đây, thở dài.
Ánh mắt liếc qua từng người trong nhóm nghiên cứu, cuối cùng dừng trên mặt Tạ Thanh Trình: "Có điều tôi biết rằng chúng ta sẽ không để cậu ta thực hiện được mục đích, hạng mục này cuối cùng cũng sẽ thuộc về chúng ta thôi. Chúng ta có thể lấy nó nhờ lực lực của mình."
Trần Mạn nói, lại nhìn về phía mọi người.
"Tôi tin tưởng mọi người. Hạng mục này không thể để nó rơi vào tay chế dược Hạ thị được."
Sáng sớm ngày hội nghị báo cáo về loại thuốc mới, ngoài cao ốc trung tâm nghiên cứu khoa học Hỗ Châu đã tụ tập một lượng lớn phóng viên và truyền thông.
Người bị phục tùng số 2 hại tựa như quả bom chẳng biết lúc nào nổ, một quãng thời gian trước đó đã gây ra sự khủng hoảng rất lớn với xã hội. Tất cả mọi người đều mong chờ một loại thuốc có thể chữa khỏi cho người bệnh. Mà hai đội ngũ tham gia hội nghị ngày hôm nay đều được chờ mong cả.
Mỹ Dục là một cơ cấu có thể coi là tổ chức của chính phủ, đương nhiên không cần nói nhiều. Đội ngũ nghiên cứu của Hạ Dư cũng là tiêu điểm được người người chú ý.
Đây là lần đầu tiên Hạ Dư dựng lại sự nghiệp cũ của dòng họ sau khi về nước, cho dù lúc trước chế dược Hạ thị rơi vào tay Vệ Dung trở thành xí nghiệp phạm pháp, nhưng Hạ Dư lại chẳng phải con ruột của bà ta, thậm chí còn giúp đỡ cảnh sát tóm gọn tội phạm quốc gia Vệ Dung, vậy nên mọi người cũng ôm hảo cảm lẫn sự tò mò với xí nghiệp mà Hạ Dư dựng lên lần nữa.
Hội nghị chính thức bắt đầu vào mười giờ trưa, trước đó, hai đoàn đội đều nghỉ ngơi trong phòng chờ của cao ốc nghiên cứu khoa học.
"Tôi vừa trông thấy nhóm bên kia rồi." Cậu nhóc tiểu Ngũ trẻ tuổi nhất Mỹ Dục đi WC xong quay về, nói với nhóm bọn họ đầy thần bí, "Ở phòng nghỉ số 3 đó, còn đang bàn về tính an toàn của thuốc bọn họ nữa... À đúng rồi."
Tiểu Ngũ vỗ đầu, nói với Tạ Thanh Trình: "Công ty họ có người dáng vẻ hơi giống giáo sư Tạ đấy! Hình như còn là người diễn thuyết của họ nữa cơ!"
Tạ Thanh Trình: "... Nhóc về uống sữa bình tĩnh lại đi, không cần phải ngạc nhiên."
Anh không ngờ Anthony cũng tới đây.
Phía bên nhóm Hạ Dư ra mắt loại thuốc mới nhất định còn mục đích khác ngoài chữa bệnh. Nói về lần cạnh tranh này, cho dù thế nào anh cũng không thể để đối phương đạt được mục đích.
"Cốc cốc cốc." Đúng lúc này, cánh cửa phía sau bọn họ bị gõ vang.
Người Mỹ Dục quay đầu lại, nhất thời im lặng.
Đương nhiên là Hạ Dư.
Hạ tổng vẫn mặc vest sơ mi, quần áo chỉnh tề đứng nơi đó, mỉm cười lịch sự nhã nhặn bảo: "Xin lỗi, làm phiền rồi, tôi muốn nói chuyện riêng vài câu với giáo sư Tạ của mọi người."
Trần Mạn lập tức tiến lên, gần ba năm không gặp, Trần Mạn không còn là dáng vẻ mặc Hạ Dư trêu đùa như lúc trước nữa, khí thế của cậu chàng cũng tăng vọt lên giống hệt như cảnh hàm trên vai cậu vậy.
"Anh ấy không tiện gặp mặt. Có gì cậu nói với tôi là được, tôi cũng là người phục trách hạng mục của Mỹ Dục lần này."
Hạ Dư rủ mắt, nụ cười chưa tan lại trở nên rất lạnh lẽo: "Chuyện liên quan tới nghiên cứu khoa học cảnh sát Trần hiểu được bao nhiêu thế?"
"Tôi chỉ biết sơ thôi, nhưng ông chủ Hạ cũng đâu biết rõ cho lắm nhỉ." Trần Mạn nói, "Cũng đã đủ để nói chuyện với cậu rồi đấy."
Không khí nhất thời giương cung bạt kiếm, tất cả mọi người đều nhìn họ chằm chằm, cảm thấy như giây tiếp theo là hai người họ có thể đánh nhau luôn.
Ai ngờ cuối cùng Hạ Dư cười khẽ một tiếng: "Đùa chút thôi, hôm nay chúng ta là đối thủ cạnh tranh nên không nói về chuyện học thuật nghiên cứu gì cả. Tôi tới đây là vì có chút chuyện riêng muốn nhờ giáo sư Tạ thôi ấy mà."
"Hiểu biết của tôi về nghiên cứu khoa học nông cạn lắm, nhưng hiểu biết về giáo sư Tạ ấy à, lại vô cùng vô cùng... Sâu đậm."
Cậu nói những lời này đầy mập mờ, thậm chí là suồng sã.
Trong đôi mắt đối diện với Trần Mạn cũng chập chờn vẻ hung ác mà người ngoài không nhìn thấy.
"Chuyện riêng của anh ấy mà cảnh sát Trần cũng muốn nói chuyện nữa ư?"
Trần Mạn: "Có gì mà không thể?"
Ánh mắt Hạ Dư lạnh lẽo hơn hẳn, kéo cong khóe miệng: "Dựa vào gì thế, dựa vào anh là bạn trai của anh ấy à?"
Trần Mạn sửng sốt, không kịp hiểu ra: "Bạn--"
Cuối cùng Tạ Thanh Trình không nhịn nổi nữa, anh đứng dậy bước tới, cắt ngang lời nói có thể khiến anh mất hết mặt mũi bất cứ lúc nào của Hạ Dư.
"Đi thôi, có chuyện gì thì cậu cứ nói."
Cuối cùng Trần Mạn coi lời nói của Hạ Dư như câu chế nhạo, cậu chàng bừng tỉnh, giữ chặt lấy tay Tạ Thanh Trình: "Anh à, anh không cần phải nói nhiều với cậu ta."
Tạ Thanh Trình không muốn tốn thời gian vào loại chuyện này nữa, nhìn đồng hồ: "Còn khoảng mười phút nữa là hội nghị sẽ bắt đầu, không có vấn đề gì đâu. Các em cứ chuẩn bị đồ đi, lát nữa anh sẽ lên thẳng hội nghị ở tầng cao nhất tìm các em sau."
Nói xong cũng rời đi cùng Hạ Dư.
Hạ Dư tìm một phòng nghỉ khác, đóng cửa lại.
"Nói đi." Tạ Thanh Trình bảo, "Cậu có chuyện riêng gì cần tìm tôi."
Tầm mắt Hạ Dư vẫn dừng lại ở cổ tay Tạ Thanh Trình mãi, đó là nơi khi nãy Trần Mạn đã nắm lấy.
"Ba năm trước Trần Diễn vẫn còn là một thằng nhóc, giờ nhìn thì giống đàn ông hơn nhiều rồi." Hạ Dư nói xong, tới sát trước người Tạ Thanh Trình, phá vỡ khoảng cách xã giao bình thường hoàn toàn, rủ mắt nhìn anh chăm chú, giọng trầm thấp dán vào bên tai anh, nghe không ra vui giận, "Người khiến anh ta có sự thay đổi lớn đến vậy là ai thế? Là anh hả, Tạ Thanh Trình?"
"..."
"Anh lại để một cậu trai khác biến thành đàn ông trên người anh nữa rồi?"
Tạ Thanh Trình vốn tưởng rằng chỉ cần Hạ Dư sống lại, cho dù cậu có nói gì đi nữa bản thân cũng không thể giận thêm, nhưng mà anh sai rồi.
Hạ Dư chết mà sống lại khác với Hạ Dư trước kia hoàn toàn, Tạ Thanh Trình bị cậu dùng lời lẽ sỉ nhục khoét thẳng vào tim hết lần này tới lần khác.
Cuối cùng trong đôi mắt Tạ Thanh Trình cũng kết thành một tầng sương tuyết.
"Việc ấy thì liên quan gì tới cậu, nếu chuyện riêng mà cậu muốn nói với tôi là chuyện này thì cuộc nói chuyện giữa chúng ta cũng xong rồi. Cho tôi qua."
Nói xong đã lướt qua cạnh Hạ Dư đẩy cửa rời đi.
Nhưng "Rầm!" một tiếng, Tạ Thanh Trình còn chưa kịp đi đã bị Hạ Dư bỗng dưng đè mạnh lên trên cánh cửa.
"Cậu làm gì thế?!"
Tay Hạ Dư siết chặt lấy cổ tay Tạ Thanh Trình, cảm giác trơn mịn quen thuộc kia khiến lửa rừng trong lòng cậu cháy càng vượng, bụng ngón tay cậu vuốt ve liên tục ngay tại nơi Trần Mạn đã nắm lấy.
Sau đó cậu đè Tạ Thanh Trình lên cánh cửa, cơ thể nóng hầm hập chậm rãi dán vào gần anh, như núi cao chặn người đàn ông này lại.
Thơm quá.
Hơi thở lạnh băng trong sạch đến thế chỉ có mỗi trên người Tạ Thanh Trình. Cậu khao khát được ngửi mùi hương này nhiều hơn nữa, gần như muốn xé lớp mặt nạ của Tạ Thanh Trình xuống cắn vào máu thịt khiến cậu đảo điên khát khao lại vừa yêu vừa hận ấy.
Hôn lên môi anh, xé nát anh.
Nuốt trọn anh.
Tạ Thanh Trình trốn tránh dưới lòng bàn tay cậu, ánh mắt càng sắc bén: "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?!"
"... Ừm... Tôi cũng không định làm gì cả, nhưng mà cảnh tượng hôm nay khiến tôi chẳng vui gì hết, lại nhớ tới trận hải chiến ba năm trước ấy. Anh đứng về phía Trần Mạn, đối đầu với tôi." Hô hấp nóng cháy của Hạ Dư lướt qua bên tai Tạ Thanh Trình, không thể nói rõ là vô tình hay là cố ý, bờ môi cậu chạm nhẹ vào nơi vô cùng nhạy cảm phía sau tai Tạ Thanh Trình.
"Nói thật ấy à, tôi thấy cảnh như vậy thì không được vui cho lắm." Tay cậu thầm dùng lực, càng dồn sức, chậm rãi nâng tay Tạ Thanh Trình lên, đè lên mặt cửa, bàn tay vốn nắm lấy cổ tay Tạ Thanh Trình nới lỏng, áp chặt lên mu bàn tay hơi co lại của Tạ Thanh Trình, sửa thành tư thế mười ngón đan nhau.
Hạ Dư dán vào sau lưng anh, nhẹ giọng chậm rãi, thái độ như đang nói lời tâm tình: "Tạ Thanh Trình, tôi không bạc tình như anh, không bất đắc dĩ thì tôi cũng không muốn làm đối thủ của anh."
"Thế cậu rút lui đi...!"
"Sao có thể chứ." Hạ Dư chậm rãi bảo, "Anh cũng biết mà, đây là loại thuốc thử nghiệm đầu tiên tôi về nước tranh giành thị trường, anh không giúp đỡ tôi thì thôi đi, lại còn muốn đối đầu với tôi, mà đối đầu cùng tôi cũng cho qua vậy, lại còn muốn khuyên tôi tự mình rút lui nữa..."
Hạ Dư cười lạnh, giọng dán vào sau tai Tạ Thanh Trình không biết nên nói là quá lạnh lẽo hay là nóng bỏng: "Anh che chở anh chồng mới của anh tới mức nào thế? Không nhận mặt chồng cũ nữa rồi?"
Tạ Thanh Trình cảm thấy đầu óc cậu đúng thần kinh, tới giờ phút này còn toàn nói mấy câu không đâu.
Anh không biết rằng suốt hai tháng này gần như ngày nào Hạ Dư cũng nấp trong nơi bí mật gần chỗ làm theo dõi anh và Trần Mạn cùng vào cùng ra, Hạ Dư nghĩ tới đủ chuyện kiều diễm sau việc ấy, bị tra tấn tàn nhẫn lại ghen tuông, trái tim cũng như bị khoét rỗng. Giày vò hơn sáu mươi ngày cũng đủ để một người bình thường biến thành biến thái, huống chi là Hạ Dư vốn đã là kẻ điên?
Tạ Thanh Trình bắt đầu giãy giụa mạnh dưới thân cậu.
Nhưng một tay Hạ Dư đan vào với ngón tay anh, một tay đưa cánh tay khác của anh đè ngược ra sau lưng: "Tạ Thanh Trình, anh thật sự chẳng biết điều gì hết cả... Anh biết không? Tôi đã buông tha cho anh hết lần này tới lần khác, anh lại cứ liên tục chọc giận tôi. Anh muốn giúp Trần Diễn mà, đúng chứ? Cho dù lặp lại bao nhiêu lần thì anh cũng đứng về phía anh ta, đối đầu với tôi, có phải không?"
Tạ Thanh Trình cắn răng bảo: "Cậu đã là người của Đoàn Văn, cậu với Tạ Ly Thâm, hai người các cậu chế ra thuốc chữa, sao mà tôi có thể để các cậu tung ra thị trường được... Đó là đang đùa giỡn với mạng người."
"Ồ, thế thì anh đúng là một bậc cha hiền từ nhỉ." Hạ Dư nghe anh nói thế, tay dồn sức càng mạnh, gần như muốn siết cánh tay đã từng bị thương kia của Tạ Thanh Trình tới trật khớp.
Tạ Thanh Trình bị đau cũng chẳng chịu kêu một tiếng, anh không chịu nổi ngửa đầu lên, lặng lẽ thở dốc, trong mắt là một khoảng hỗn loạn.
Mà tay Hạ Dư nhân lúc này siết lấy cằm Tạ Thanh Trình, xoay gương mặt anh qua, sau đó--
"...!!"
Tạ Thanh Trình chợt mở to hai mắt.
Hạ Dư bỗng dưng cúi đầu hôn anh.
Nụ hôn kia vô cùng thô bạo, hung ác, cướp đoạt không khí trong miệng anh, giống như ác long công thành chiếm đất bị thả ra, dây dưa làm bậy với anh.
Nụ hôn đã cách xa suốt ba năm này dần dấy lên cơn núi gầm biển cuộn trong lòng cả hai người, ký ức phủ đầy bụi bặm vùng vẫy dữ dội phá tan xiềng xích thời gian, dục vọng lẫn hơi thở quen thuộc ấy ùa thẳng vào mặt, khiến cả người như bị điện giật, da đầu tê dại, trước mắt hóa đen từng cơn choáng váng. Ngọn lửa ấy chớp mắt bao trọn toàn thân bọn họ, như thể phải thiêu cháy họ thành tro tàn sau đó hòa vào với nhau.
Trong nụ hôn nồng nhiệt tưởng như phát điên này, Tạ Thanh Trình chợt cảm thấy Hạ Dư đẩy qua cho anh một thứ gì đó như là kẹo, vào miệng rồi có vị hoa hồng rất nồng.
Kẹo bị Hạ Dư đẩy vào cổ họng Tạ Thanh Trình thô bạo, lúc cậu hôn người đàn ông trong lòng cũng ép anh phải nuốt viên kẹo ấy xuống, sau đó lại si mê hôn lên môi Tạ Thanh Trình hồi lâu.
Mãi cho tới khi Tạ Thanh Trình không chịu nổi nữa, dùng hết sức lực toàn thân đẩy mạnh cậu ra.
"Khụ khụ..." Mặt Tạ Thanh Trình vàng như giấy, màu sắc hết sức thê thảm nhìn cậu, "Con mẹ nó cậu... Cậu cho tôi ăn gì thế?"
Hạ Dư rủ hàng mi xuống, trên môi còn máu do lúc cuối cùng Tạ Thanh Trình cắn xuống tàn nhẫn.
Cậu liếm nhẹ qua chỗ máu tươi kia, bật cười ha ha, tiếng cười càng lúc càng lớn, quanh quẩn lượn lờ... Cậu bỗng giương mắt lên, ánh mắt rất điên cuồng.
"Tôi cho anh ăn gì? Đó là thứ hay ho lắm đấy, còn khó nghiên cứu hơn cả phục tùng số 2 nữa cơ." Bờ môi dính máu của Hạ Dư hé ra khép lại, cậu quan sát Tạ Thanh Trình, như thể đang quan sát đồ nằm trong tay mình, quan sát thứ quý giá cậu không nỡ bóp nát nhưng lại chẳng cam lòng để anh chạy trốn mất.
"Thứ này... Người trên đảo gọi là viên thuần thú. Đương nhiên không chỉ thuần phục được mỗi thú vật đâu, còn có thể thuần phục cả người không chịu phục tùng, bạc tình bội nghĩa như bác sĩ Tạ anh nữa đấy." Hạ Dư chậm rãi chỉnh lại quần áo của mình, rồi áp sát vào Tạ Thanh Trình một lần nữa, "Anh ăn thứ này rồi, trong vòng bốn giờ sẽ càng lúc càng khó chịu lại suy yếu, mỗi một lần phản bác tôi hay kháng cự lại tôi, tác dụng của thuốc cũng sẽ lại tăng thêm từng nấc một, lúc hiệu quả của nó tăng lên gấp đôi cũng có thể vượt qua cả 59 độ hương mơ khi xưa nữa đấy... Ý cũng là bảo..."
Hạ Dư nhìn vào mắt Tạ Thanh Trình chằm chằm, cuối cùng cậu cũng đã trông thấy cảm xúc của người sống lâu rồi chưa gặp trong mắt Tạ Thanh Trình-- Cậu thấy được sự sợ hãi.
Hạ Dư bật cười lớn: "Trên hội nghị tiếp theo này, mỗi một lần anh lên tiếng phản bác lại bọn tôi hoặc là mỗi một lần muốn vượt qua bài diễn thuyết của bọn tôi, anh sẽ phải chịu giày vò một lần, thậm chí cuối cùng sẽ tan vỡ hoàn toàn."
"Cậu--!"
"Tôi không muốn trông thấy anh đối đầu với tôi vì để giúp Trần Diễn." Hạ Dư bảo, "Lát nữa anh chỉ cần ngoan ngoãn thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra hết. Nhưng chỉ cần anh kiên trì muốn giải thích về dược phẩm của Mỹ Dục các anh, hoặc là đưa ra câu hỏi về thuốc của bọn tôi, thế thì..."
Hạ Dư nhẹ nhàng hôn phớt lên sau tai Tạ Thanh Trình, cảm nhận thấy sự run rẩy của Tạ Thanh Trình, cậu cũng cảm thấy trái tim mình đang run lên không ngừng nghỉ.
"Anh sẽ khó chịu lắm đấy, bác sĩ Tạ."
"Hạ Dư...!"
"Cục cưng à, bây giờ vẫn nên gọi tôi là chồng ơi thì đúng hơn đấy." Hạ Dư cúi đầu hôn lên bờ môi anh lần nữa, lại kéo giãn khoảng cách trước khi anh chưa kịp ra tay.
Sau khi về nước cậu cứ phải ra vẻ thờ ơ mãi, suốt hai tháng sốt ruột ngứa ngáy xương cốt cuối cùng Hạ Dư cũng không giả vờ nổi nữa.
Ánh mắt cậu sâu thẳm, tối đen, nguy hiểm, thậm chí có thể nói là biến thái.
Cậu nâng tay lên vuốt ve gương mặt Tạ Thanh Trình.
"Đúng rồi, tôi chợt nhớ ra, loại thuốc kỹ thuật cao này cũng có cách để kết thúc sự tra tấn này trước đấy--" Hạ Dư cong khóe môi lên, nhướng mày, cười tới có hơi tàn nhẫn, "Mở miệng cầu xin tôi thôi là được rồi. Chỉ cần anh bảo... Hạ Dư, cầu xin cậu, tôi biết sai rồi-- Thống khổ cũng sẽ kết thúc. Viên thuần thú ấy mà, lúc anh đã chịu phục tùng thì đương nhiên nó sẽ không hành hạ anh nữa."
Cậu nói xong, mở cánh cửa phòng nghỉ ra.
"Hội nghị còn ba phút nữa sẽ bắt đầu. Bác sĩ Tạ, mời anh đi trước."