Sau khi Tạ Thanh Trình tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang nằm trên một chiếc giường lớn hoàn toàn lạ lẫm.
Đây là một căn phòng ngủ sắp xếp gọn gàng nhưng không gian rất xa hoa, trải thảm nhung rất dày, lớp rèm nhung Velvet đóng kín, không nhìn rõ đang là sáng đêm hay chiều tối, chỉ có mỗi chiếc đồng hồ điện tử ở đầu giường là đang tận tụy làm tròn trách nhiệm hiển thị thời gian.
Đã là đêm khuya, hai mươi ba giờ.
Anh muốn xuống giường, nhưng cả người lại đau nhức tê dại vô cùng, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn xung quanh.
Điện thoại, quần áo của anh đều được đặt bên giường, cơ thể đã được người ta tắm rửa cho sạch sẽ, trên tủ đầu giường còn đặt một hộp thuốc hạ sốt, trên mu bàn tay đang truyền dịch.
“…” Tạ Thanh Trình nâng tay, sờ nhẹ lên gương mặt nóng bừng của mình, sau đó chẳng quan tâm tới giá truyền dịch lách ca lách cách hiện đang ở bên cạnh, nghiêng người lấy điện thoại. Giường quá lớn, ống truyền dịch nối bình treo không đủ dài, thật sự rất vướng víu, Tạ Thanh Trình đối xử với bản thân chẳng ra gì lại đen mặt rút luôn kim truyền dịch ra, thành công lấy được điện thoại.
“Đừng xem nữa, ở đây không có tín hiệu đâu.”
Bất chợt một giọng nói vang lên từ góc khác tới.
Phòng ngủ này thật sự quá rộng, ánh sáng trong phòng lại tối mờ, hơn nữa thị lực Tạ Thanh Trình lúc không đeo kính rất kém, vậy nên hoàn toàn không để ý tới trong góc phòng còn chưa bật sáng đèn vẫn còn một người đang ngồi.
Hạ Dư mặc sơ mi đen chậm rãi đi ra khỏi góc tối, tới bên cạnh giường anh.
“Anh đang ở nhà tôi.”
“…”
“Hội nghị kết thúc rồi.”
Tạ Thanh Trình không muốn nghe cậu nói tiếp nữa, nhưng Hạ Dư đã tàn nhẫn nói những lời sau ra: “Thật ngại quá Tạ Thanh Trình, tôi lấy được phê duyệt cho thuốc mới rồi.”
“… Vậy tôi thật lòng chúc mừng cậu.”
Nhịn cơn ù tai lẫn chóng mặt nho nhỏ lại, nén những cảm xúc phức tạp sâu trong lòng khó có thể nói thành lời xuống, anh mặc quần áo xong xuôi muốn bước xuống, nhưng Hạ Dư lại đi tới bên giường anh, cản hành động của anh lại.
“Đừng cử động. Anh bị nhiễm trùng nặng lắm, phải truyền thuốc ba ngày, tôi nghĩ tốt nhất anh vẫn nên ở lại nơi này của tôi đi.” Hạ Dư nói, “Hẳn là anh cũng không muốn xuất hiện trước mặt nhóm Trần Mạn Tạ Tuyết bằng cái dáng vẻ nhếch nhác nhìn không nổi này đâu nhỉ.”
Tạ Thanh Trình cắn răng nói: “Tôi không xuất hiện trước mặt bọn họ, đồng thời tôi cũng có thể tự chăm sóc tốt cho mình.”
“Chăm sóc thế nào, hiện giờ anh chỉ cựa người thôi cũng đã khó khăn lắm rồi. Nếu không phải tôi trông nom anh…”
Tạ Thanh Trình cắt ngang cậu, nhìn vào cậu, ánh mắt kia lúc trước còn mang áy náy, giờ tất cả áy náy đã bị cuốn trôi hết, chìm vào trong đáy mắt, ánh mắt anh lạnh đến như băng, tựa cất giấu nỗi bi ai sâu thẳm, anh khàn khàn nói: “Tôi không thiếu tiền Hạ tổng ạ, tôi vẫn có thể trả được tiền khách sạn tiền thuốc men ăn uống đúng giờ, không cần cậu phải nhọc công chăm sóc tôi miễn phí ở nơi này.”
Hạ Dư trầm mặc giây lát, cười nhẹ: “Anh nói chuyện vẫn cay nghiệt như thế nhỉ… Sao anh ở bên Trần Mạn được thế? Anh ta chịu được miệng lưỡi của anh à?”
“…” Tạ Thanh Trình xoay mặt đi, chẳng nói một lời, đứng dậy muốn bỏ đi, chẳng biết là cơn đau nhức trên đùi hay là lực đẩy bên hông ập tới trước, chờ tới khi anh phản ứng lại anh đã bị Hạ Dư đè trên giường rồi.
“Tôi nói rồi, anh phải dưỡng bệnh mấy ngày cho khỏe đã, đừng đi đâu hết cả.”
Dưỡng bệnh…?
Tạ Thanh Trình cảm thấy hết sức nực cười.
Bệnh của anh đã nặng lắm rồi, khó khăn điều trị suốt hai năm mới có thể sống được thêm mấy năm nữa, giờ lại bị giày vò như thế. Dấu vết trị liệu của anh bị Hạ Dư hiểu lầm thành chứng cứ phạm tội lớn nhất của việc có quan hệ với Trần Mạn, chuyện Hạ Dư làm ở cao ốc khiến hiện tại anh nhớ lại cũng thấy nhục nhã không thôi.
Anh có nỗi áy náy và nhớ nhung vô tận với Hạ Dư.
Nhưng người mà anh từng nhung nhớ vô bờ này quay về lại phá tan anh vỡ vụn đến như thế, Tạ Thanh Trình biết bản thân nợ cậu một mạng, mạng người như núi cao, lại thêm cả sự thâm tình khi xưa, vậy nên hiện giờ cho dù Hạ Dư làm gì thì anh cũng không có tư cách để mà oán hận cậu, nhưng trái tim anh đã đóng kín lại hoàn toàn rồi.
Cảm xúc mềm mại ấy bị vây kín lại, cuối cùng không thể trốn ra được nữa.
“Thả tôi ra.” Anh chết lặng nhẹ giọng nói.
Hạ Dư bảo: “Giáo sư Tạ, tôi chỉ muốn anh ở yên truyền dịch cho xong mà thôi.”
“Cậu tự đi mà truyền, tôi không cần.”
Hạ Dư đè người anh đang định nhổm dậy lại, nắm chặt lấy tay anh, cưỡng ép đâm kim truyền dịch vào mu bàn tay tái nhợt của Tạ Thanh Trình.
Kim truyền lạnh như băng, lúc đâm vào mạch máu chẳng phải là đau nhưng rất khó chịu, Tạ Thanh Trình không nhịn nổi kêu lên một tiếng khó chịu, bắt đầu giãy giụa dưới người Hạ Dư, nhưng kim truyền kia vẫn ngang ngược kiên quyết đâm vào máu thịt anh, tiếp tục truyền dịch thuốc hạ sốt lạnh lẽo vào trong cơ thể anh.
“Đừng làm loạn nữa.” Hạ Dư vừa đâm kim vào, vừa đè bên tay không chịu ngoan ngoãn của anh lại, liếc mắt qua, nhìn chằm chằm vào máu chảy ngược lên ống truyền. Rõ ràng cậu là người rất khát máu, nhưng trông thấy máu Tạ Thanh Trình chảy ngược lên lòng ống lại cảm thấy cực kì không thoải mái, “Ngoan một chút. Đừng có tự chuốc khổ vào mình nữa.”
Tạ Thanh Trình không nghe lời cậu, chỗ máu tươi ấy càng chảy ngược lên nhiều hơn vì sự giãy giụa của người đàn ông, tràn thẳng lên trên lòng ống, ánh mắt Tạ Thanh Trình hung dữ, như con thú có bị dồn vào đường chết cũng không chịu phục tùng, nhẹ giọng nói: “Tôi cố tình không chịu chữa trị thì cậu có thể làm gì được tôi.”
“Câu hỏi hay đấy.” Hạ Dư nhìn xuống anh, thu hết vẻ không khuất phục lẫn sự phản kháng trong mắt anh vào đáy mắt, “Nhưng tôi cảm thấy anh không nên hỏi như thế đâu, bác sĩ Tạ, bởi vì anh biết rõ cách làm sao để trói chặt kẻ điên một lòng muốn chết lại hơn bất cứ ai khác.”
“…”
“Anh đã từng biết tới rồi đấy—— Từ nhỏ tôi đã bị đối xử như vậy, mà thứ anh đang nằm bây giờ lại là giường của tôi.”
Ánh lửa tóe lên, đầu Tạ Thanh Trình chợt vụt qua khung cảnh lúc Hạ Dư còn thơ ấu——
“Đừng mà! Đừng trói con lại mà! Thả con xuống đi! Thả con xuống đi mà! Con không muốn chữa bệnh đâu… Con không muốn mà… Cha ơi… Mẹ ơi! Thả con ra đi!!”
Giường đặc chế, giấu đai khống chế, cha mẹ bảo là vì tốt cho con mà trói chặt cậu đang phát bệnh lại trị liệu, đâm kim tiêm vào.
Chớp mắt Tạ Thanh Trình đã hiểu ý của Hạ Dư, khuôn mặt vốn chẳng chút huyết sắc của anh lại càng thêm tái nhợt.
Anh đẩy mạnh Hạ Dư ra muốn đứng dậy, nhưng với thể lực của anh hiện giờ sao mà là đối thủ của Hạ Dư cho được?
Hạ Dư đã ấn nút khống chế xuống, kéo đai khống chế trị liệu màu đen dùng để cố định bệnh nhân tâm thần trên giường ra, trong sự vùng vẫy của Tạ Thanh Trình, nắm chặt lấy cổ tay anh, đè anh trên giường trói chặt lại.
Đai khống chế là để đề phòng bệnh nhân tâm thần phát bệnh sẽ tự làm hại mình, đương nhiên cũng có tác dụng trong việc tiến hành điều trị cho bệnh nhân không chịu phối hợp.
Hạ Dư thở dốc nói trong lúc hai người giằng co qua lại: “Không ngờ có một ngày tôi sẽ dùng dây trói này để truyền dịch cho anh nhỉ—— Tôi tưởng rằng anh là bác sĩ, hẳn là anh sẽ biết rằng truyền thuốc hạ sốt cũng chỉ là vì tốt cho anh thôi.”
Tay Tạ Thanh Trình bị cố định lại, dịch truyền lạnh như băng chậm rãi, lại cưỡng ép chảy vào trong mạch máu của anh, cuối cùng dần ép chỗ máu tươi chảy ngược lên quay về lại hết toàn bộ.
“…” Tạ Thanh Trình cố gắng hít thở, anh có thể nhận thấy những cảm thụ rất nhỏ lúc truyền dịch, khi dòng dịch truyền tiến vào trong cơ thể anh cũng như khiến máu anh lạnh ngắt đi.
Quá lạnh lẽo…
Tốc độ dịch truyền chảy nhanh, vừa chết lặng lại vừa đau.
“Mấy ngày tới anh cũng đâu có việc gì, lúc tôi ở nhà tôi sẽ giúp anh thay thuốc, truyền dịch, chăm sóc cho anh.” Hạ Dư theo dõi gương mặt lạnh lẽo tái nhợt của anh, nhẹ giọng nói, “Lúc tôi không ở cũng sẽ có bác sĩ trông nom giúp tôi. Yên tâm đi, tôi đã lấy điện thoại của anh gửi tin nhắn dặn dò lại cho mọi người xung quanh anh rồi… Chờ tới khi anh khỏi ốm rồi, tự thân tôi sẽ đưa anh về tận nhà.”
Rõ ràng là những lời nói liên quan tới việc chữa trị lại khiến người ta nghe mà sởn cả gai ốc.
Càng không cần nói tới đôi mắt của Hạ Dư đang ở gần trong gang tấc, nơi ấy đã cất giấu rất nhiều cảm xúc mà Tạ Thanh Trình vốn chẳng thể hiểu rõ rồi.
Hạ Dư nâng người dậy, cúi đầu hôn nhẹ lên giữa hàng mày của Tạ Thanh Trình.
“Đây là hậu quả tôi tạo thành, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm tới cùng.”
Tạ Thanh Trình bị đai trị liệu khống chế, hoàn toàn không động đậy được—— Anh phải uống thuốc đặc trị đúng giờ, nếu thật sự nghỉ ngơi ở nơi này nhiều ngày đến thế chỉ vì để hạ cơn sốt này thì sẽ bị cưỡng chế ngừng thuốc. Việc này với Tạ Thanh Trình mà nói là hết sức có hại, bác sĩ ở Mỹ đã bảo từ đầu, phải giữ vững hiệu quả khôi phục khó lắm mới có được này, thuốc của giai đoạn hiện tại nhất định không thể ngừng được.
Nhưng nếu Tạ Thanh Trình muốn Hạ Dư đưa anh quay về thì cũng chỉ có thể nói rõ tình hình bệnh thật sự của anh cho cậu biết mà thôi, nói cho cậu biết rằng lúc trước anh vốn dĩ không hề ngừng sử dụng RN-13, nói cho cậu biết rằng anh vì cứu Tần Dung Bi nên đã tiếp tục làm thí nghiệm trên cơ thể rất lâu… Nói cho cậu biết hết thảy.
Tạ Thanh Trình nhìn chằm chằm vào hai mắt Hạ Dư.
Từng là một thẳng nam sắt thép trưởng thành rắn rỏi, hiện giờ vẫn là con người tính tình cứng cỏi, sau khi bị làm nhục tàn nhẫn lại phải giải thích với đối phương thì chẳng khác gì là đang cầu xin thương xót cả.
Anh không làm được.
Huống chi lòng anh đã như tro tàn, dường như sinh ra để đi tới cái chết vậy, sau khi gặp biết bao nhiêu chuyện như thế, anh gần như đã mất đi khát khao đưa ra lời cầu cứu vì mạng sống của bản thân mình rồi.
Cuối cùng Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, lúc cánh môi ấm áp của Hạ Dư rời khỏi giữa trán anh, anh nhẹ giọng hỏi một câu tựa như là châm chọc——
“Hạ Dư, cậu có còn nhớ… Cậu khi xưa… Ở trong căn biệt thự ấy… Là ai đã tháo đai trị liệu ra cho cậu không…”
Hành động của Hạ Dư hơi khựng lại.
“…”
Đương nhiên cậu vẫn nhớ rõ——
Năm ấy cậu phát bệnh, điên cuồng vô cùng, Hạ Kế Uy và Lữ Chi Thư làm cha làm mẹ nghe theo liệu pháp điều trị của bác sĩ ngày xưa cưỡng ép trói cậu lại trên giường, từng lớp đai trói trị liệu màu đen siết chặt vào cơ thể cậu bé ấy.
Hạ Dư khóc nức nở chẳng ngớt, cứ như một con thú non bị sa vào bẫy đang giãy giụa không ngừng, đai trị liệu cọ rách cả da cậu, máu chảy ra, cậu khóc lớn: “Con không bị bệnh mà… Thả con ra đi… Đừng trói con lại như tội phạm vậy mà! Con khó chịu lắm… Mẹ ơi! Cha ơi! Con khó chịu lắm… Đừng trói con lại nữa… Đừng mà… Ôm con một cái được không… Ai đó ôm con một cái đi…”
Khi đó suy nghĩ của cậu rất hỗn loạn, thế giới trước mắt hay bên tai đều rất mơ hồ, cậu không biết xung quanh đã xảy ra chuyện gì, người lớn đều đang cãi vã về thứ gì đó.
Chờ tới khi cậu ý thức lại được, cậu đã được nới lỏng đai trói cố định bệnh nhân tâm thần kia ra, cậu đang rướm máu khóc thút thít thì được một người đàn ông ấm áp, mang theo hương sát trùng nhàn nhạt ôm vào trong lòng rồi.
Hạ Dư ngẩng đầu lên, nước mắt chảy xuống theo gương mặt…
Cậu không nhìn rõ mặt của người trước mắt, nhưng trong một thoáng ấy cậu bỗng dưng cảm thấy hết sức ấm ức, lại cảm thấy vô cùng yên tâm, cậu vô thức vươn đôi tay nhỏ bé run rẩy ấy, ôm chặt quanh cổ người kia.
“Cầu xin anh… Đừng trói em lại mà…”
Cậu bé mắc bệnh khóc thút thít, hằn đầy vết thương rầu rĩ co người vào trong lòng người đàn ông kia, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Hạ Dư trầm mặc nhớ lại chuyện đã qua ấy.
Nhưng cuối cùng, cậu vẫn nói: “… Thật ngại quá, Tạ Thanh Trình.”
“…”
“Tôi không nhớ nữa rồi.”
“…”
“Tôi nhặt được một mạng về sau vụ tai nạn biển ấy, lượn qua Quỷ Môn Quan một lượt, có rất nhiều chuyện cũng đã quên mất rồi.”
Cậu nói thế, lại cầm lấy bàn tay lạnh như băng đang bị trói lại của Tạ Thanh Trình, sau đó chậm rãi chỉnh tốc độ truyền dịch lại.
“Trận hải chiến lần đó tôi đã mất đi rất nhiều thứ… Hiện tại chẳng còn thứ gì nữa cả, nhưng mà không sao hết, những thứ khác tôi đều chẳng còn cần gì nữa, chỉ muốn anh hận tôi mà thôi.”
“Hận tôi đi, Tạ Thanh Trình, anh yêu Trần Diễn mất rồi, sau đó lại hận tôi sâu đậm nữa, thế thì coi như tôi đã thắng. Bởi vì hận thường dài lâu hơn tình yêu nhiều lắm.” Hạ Dư nhẹ giọng dán vào bên tai anh thầm thì, “Anh Tạ à. Để tôi được hưởng thụ riêng nỗi hận của anh mấy ngày này cho trọn vẹn đi, chờ tới khi vết thương của anh lành rồi, tôi sẽ tự mình đưa anh quay về… Sau đó…”
“Chúng ta cũng không cần phải gặp lại nhau nữa.”
Tác giả có lời muốn nói:
Đối diện với hai người không chịu cậu tiến mà cơ thể còn bệnh tật đồng thời lại có một bộ phận trên cơ thể không được lành lặn…
Cố Mang: … Đưa vào viện dưỡng lão đi.
Sở Vãn Ninh: Đưa tới bệnh viện đi.
Mặc Tức: Tống vào viện tâm thần đi.
Mặc Nhiên (Nhân cách Đạp Tiên Quân): Há há há há sau chương hôm qua thì bổn tọa đã không còn là người tồi tệ nhất trên giường nữa rồi! Đưa vào bệnh viện cái gì chứ? Thưởng vàng cho bọn họ mới đúng đấy!
Hạ Dư: Anh cả à, em phải trả giá vì danh dự đạo đức trên giường của anh nhiều lắm đấy.
Đạp: Há há há há há há há há há há sướng chết đi được sướng chết đi được, lật lại lật lại nào, để bổn tọa xem lại 203 lần nữa.