Sổ Bệnh Án

Chương 209: Chào anh, cảnh sát Tạ



Tạ Thanh Trình chưa bao giờ nói chuyện mình là bệnh nhân Ebola thần kinh cho cấp cao biết.

Nhưng hôm nay, anh đã lật lá bài này lên với bọn họ.

Anh rất cẩn thận, về Sơ Hoàng, anh không nhắc tới một chữ nào, anh chỉ đề cập tới năng lực đặc biệt của bệnh nhân Ebola thần kinh, ví dụ như khứu giác hơn người, khả năng tính toán cực cao vân vân…

Tới giờ phút quan trọng thế này rồi, các cấp cao tuy là thấy ngạc nhiên, nhưng cũng không quan tâm nhiều hơn nữa.

“Thế năng lực của cậu là gì?”

Tạ Thanh Trình im lặng mấy giây: “Thích ứng.”

“Thích ứng?” Viên chỉ huy nói, “Nhưng thứ đó chỉ có thể khiến con người cậu cảm thấy dễ chịu hơn trên chiến trường chứ không hề có được tác dụng tăng cao mức độ điều tra thành công được.”

Tạ Thanh Trình: “Khả năng thích ứng này không chỉ là về mỗi hoàn cảnh bên ngoài, còn có cả hiệu quả bên trong cơ thể nữa. Ví dụ đơn giản nhất, cấy ghép nội tạng là vấn đề mạo hiểm lớn nhất, chính là rất có thể cơ thể người sẽ xảy ra các phản ứng bài xích khác biệt, nhưng tôi thì không, cơ thể tôi hoàn toàn có thể thích ứng được với gan mới, cũng như… Một vài virus hay vi khuẩn đều vậy cả.”

“Trong nước từng có mấy ca bệnh Ebola thần kinh, nhưng gần như họ đều đã tử vong rồi. Trong những bệnh nhân đã biết này thì năng lực đặc biệt của bệnh nhân số 2 chính là anh ta có thính giác vô cùng nhạy bén, lúc ca số 2 qua đời, phòng thí nghiệm của bọn tôi đã giữ lại mẫu máu của anh ta để chế thành huyết thanh.”

“Huyết thanh kia có tác dụng gì?”

“Với người bình thường mà nói thì chẳng có tác dụng gì cả, chỉ dùng để nghiên cứu thôi, nhưng với tôi mà nói.” Tạ Thanh Trình ngừng một lát, tiếp tục bảo, “Sau khi huyết thanh đi vào cơ thể tôi sẽ vì sự thích ứng của tôi mà sinh ra dị năng tương ứng từ đó, sẽ biến tôi thành giống như ca bệnh số 2. Nói cách khác, trong vài tiếng đồng hồ khi tôi tiêm huyết thanh vào thì tôi có thể có được năng lực của ca số 2 trong thời gian ngắn ngủi ấy.”

Mọi người hết sức ngạc nhiên.

Trịnh Kính Phong nói: “Tạ Thanh Trình! Chuyện quan trọng như thế, cháu, sao cháu tới tận giờ cũng chưa từng nói ra…!”

Tạ Thanh Trình liếc ông một cái: “Xin lỗi chú.”

Viên chỉ huy: “Có năng lực này thì không nói cũng bình thường thôi, đâu ai muốn gặp phải một vài phiền phức không cần thiết.”

Trịnh Kính Phong: “…”

Tạ Thanh Trình nhanh chóng dời tầm mắt khỏi người lão Trịnh, ánh mắt lão Trịnh khiến anh có hơi không đành lòng. Viên chỉ huy nói cũng không phải, Tạ Thanh Trình không nói cho Trịnh Kính Phong biết không phải là vì sợ gặp phải phiền phức không cần thiết, mà là vì anh biết phản ứng của Trịnh Kính Phong sẽ như bây giờ, anh không muốn Trịnh Kính Phong bị liên lụy hay lo lắng gì hết.

Tạ Thanh Trình: “Nếu vậy xin hỏi có thể để tôi dẫn người lên đảo được không?”

Cho dù đó là một câu hỏi, nhưng với tình hình hiện tại mà nói, Tạ Thanh Trình đã biết đáp án của bọn họ từ đầu.

Nhóm Người Phá Mộng không có nhiều lựa chọn tốt hơn.

Buộc phải là anh.

“Ừm, đúng, lần làm ăn này đã bàn bạc xong, việc tiếp theo tôi định giao cho tiểu Chu làm tiếp. Sắp tới tôi có thể quay về đảo một chuyến rồi.”

Hạ Dư đối diện với máy tính, vừa xem tài liệu và giám sát, vừa nâng tay áp vào tai nghe của mình, nói với người ở trong tai nghe.

“Nguyên nhân?” Cậu lặp lại câu hỏi của Đoàn Văn phía bên kia, ánh mắt lướt qua bản ghi giám sát hiện trên màn hình.

Đó là một đoạn quay lại hàng loạt hành động của Tạ Thanh Trình trong phòng sách lúc còn ở nhà cậu. Trên video hiển thị khi đó hình như Tạ Thanh Trình đang quan sát vị trí camera theo dõi trong phòng sách.

“…”

Hạ Dư nhìn hình ảnh kia chằm chằm chốc lát, lại liếc qua dấu vết mơ hồ có thể thấy rằng toàn bộ sách trên bàn đã bị di chuyển.

“Không có gì.” Sắc mặt cậu không dễ nhìn cho lắm, ngẫm nghĩ, nói chẳng chút gợn sóng, “Chẳng qua là phát hiện Huyết Cổ hình như có chút bất thường thôi, muốn quay về phòng thí nghiệm để luyện tập thêm. Tìm lại chút cảm giác.”

Đoàn Văn lại bàn về gì đó trong tai nghe.

Hạ Dư cười giễu, nâng tay kia lên, tùy tiện gảy khe móng tay, đáp chẳng mặn chẳng nhạt: ” Sao mà nhận ra được… Hay là anh hỏi Anthony thử xem? Anh ta vẫn chưa tố cáo với anh nữa à. Cũng đã tra xét tới tận nhà tôi luôn rồi cơ mà. Ừ, anh hỏi anh ta đi.”

Lại thuận miệng nói chuyện mấy câu, Hạ Dư đáp qua loa cho có lệ.

“Có lẽ mấy hôm nữa sẽ về, tôi đang tính chuẩn bị. Được rồi, tôi cúp máy đây.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, cậu tháo tai nghe xuống, lại kéo thanh tiến độ video trên màn hình quay về trước một chút lần nữa, trở lại cảnh lúc Tạ Thanh Trình đang xem xét camera.

“…”

Hạ Dư nhìn người đàn ông trong hình ảnh kia, lòng chợt có chút dự cảm, nhưng dự cảm này khiến cậu vô cùng phiền muộn.

Cậu nâng tay lên xoa xoa mắt mình, sau đó thở hắt ra, mặt đen lại, đeo tai nghe lên lần nữa, gọi tới số điện thoại đã mã hóa của một người.

“Alo, là tôi.”

Sau khi Tạ Thanh Trình rời khỏi tổng bộ Người Phá Mộng cũng đã không còn nhiều thời gian để chuẩn bị nữa.

Anh quay về nhà một chuyến cuối cùng, ăn bữa cơm tối với nhóm Tạ Tuyết.

Bọn họ cũng không biết chuyện Tạ Thanh Trình sắp phải làm, bữa cơm này vẫn như sinh hoạt gia đình bình thường tựa như ngày xưa, trên bàn vẫn là rau lang xào, đậu hủ ma bà, thịt kho tàu cùng với canh cá om dưa mà dì Lê nấu, cơm là cơm rang Dương Châu Tạ Tuyết làm, cô học từ Tạ Thanh Trình, giờ cũng rang hệt một kiểu như vậy.

Trong bữa ăn, Tạ Tuyết nói với Tạ Thanh Trình: “Anh này, tới sinh nhật em vào tháng sau ấy, anh đừng làm việc nhiều cũng đừng nhận thêm việc nữa nha, em muốn đi du lịch gia đình, chúng ta cùng đi chơi ha, để giải sầu nữa, được không?”

Vệ Đông Hằng vội vàng nói đệm thêm cho vợ khuyên nhủ anh: “Đúng đấy, anh à, du lịch vui lắm mà, có thể khiến toàn bộ sự phiền lòng của anh lúc trước…”

Tạ Tuyết đạp cậu chàng một phát dưới gầm bàn.

Khuyên thì khuyên đi, nhắc chuyện phiền lòng lúc trước làm gì? Đã là người làm cha luôn rồi, nói chuyện vẫn chẳng dùng não hệt như thằng nhóc tóc mao ấy.

Vệ Đông Hằng ăn đau, thế mà còn quay đầu lại bảo Tạ Tuyết: “Ui da, vợ đạp em làm gì thế?”

Tạ Tuyết: “…”

Tạ Thanh Trình hiểu ý của bọn họ, nhưng tháng sau anh ở đâu còn chưa biết được, đảo Mandela là Quỷ vực nhân gian, lần này vào điều tra là nhiệm vụ cửu tử nhất sinh.

Thứ nhất là anh không muốn nhóm Tạ Tuyết lo lắng, thứ hai là nhiệm vụ lần này cũng là bí mật thật, vậy nên anh chẳng nói gì với người nhà cả, uống hết ngụm canh ấm cuối cùng để sự ấm áp bình thường kia chảy vào lòng anh, lan ra khắp lục phủ ngũ tạng của anh.

Sau đó bảo: “… Được thôi.”

Trước khi đi, anh bế Nha Nha lần cuối cùng, bảo dì Lê đang rửa bát một câu dì vất vả rồi, lại bảo với Tạ Tuyết và Vệ Đông Hằng: “Người lớn tới tầm này rồi, việc nhà cũng phải học cách làm dần đi, phải biết chăm sóc lẫn nhau đấy.”

Tính anh rất bố đời, bình thường cũng dặn dò mấy chuyện này nhiều, vì thế Vệ Đông Hằng cũng chẳng nghe ra có gì lạ, vợ chồng hai người tiễn Tạ Thanh Trình tới cửa, nhìn theo anh lên xe rời đi xa.

Tạ Tuyết bỗng dưng hơi nhíu mày lại.

Vệ Đông Hằng: “Vợ làm sao thế?”

“… Không biết nữa.” Tạ Tuyết nhìn xe Tạ Thanh Trình càng đi càng xa, “Chỉ là tự dưng thấy phiền lòng, có chút không thoải mái thôi.”

“Có phải tại trời sắp bão không nhỉ. Độ ẩm không khí cao á.” Vệ Đông Hằng nói, “Vợ mau vào nhà ngồi nghỉ đi.”

Tạ Tuyết đồng ý, nhưng chẳng động đậy.

Cô đứng nơi đó, nhìn theo đèn hậu của xe anh cô tới khi biến mất trong ngã rẽ, mãi cho tới khi sắc đỏ như máu kia không còn trông thấy nữa, cô vẫn nhìn theo.

Nơi thứ hai Tạ Thanh Trình tới là bệnh viện tư nhân Mỹ Dục.

Viện trưởng đang đợi anh ở phòng thí nghiệm tầng cao nhất.

Hai mươi ống huyết thanh thu nhỏ sau khi được xử lí đặc biệt để lộ ánh xanh, được cất trong khu vực quản lí được thiết kế bảo vệ, trong khu vực quản lí còn có cả kim tiêm thu nhỏ, chỉ cần ấn nút đẩy pít tông, kim tiêm sẽ được đẩy ra, tiện cho Tạ Thanh Trình tự tiêm ở bên ngoài.

“Giáo sư Tạ.” Viện trưởng già nâng mắt lên nhìn anh, “Mấy thứ này đã chuẩn bị xong hết cho cậu từ lâu rồi. Kim tiêm đặc biệt cho bên ngoài, rất nhẹ, dễ để mang theo.”

Tạ Thanh Trình vươn tay qua lấy: “Cảm ơn chú.”

“Đợi chút đã.”

“Sao thế?”

“Có một thứ tôi muốn đưa cho cậu xem.” Viện trưởng phất tay với chiếc ghế dựa trống trước mặt mình, “Cậu ngồi trước đã.”

Tạ Thanh Trình dù chưa rõ nhưng vẫn ngồi xuống, sau đó nhìn ông, “Viện trưởng, chú định đưa tôi cái gì?”

Viện trưởng lấy từ ngăn kéo ra một phong thư, đưa cho anh, Tạ Thanh Trình mở niêm phong quấn dây ra, trong túi giấy dai chứa một xấp giấy, anh rút nó ra, liếc mắt nhìn một lượt đã ngẩn cả người.

Anh đối mặt với viện trưởng già qua trang giấy.

Viện trưởng già mỉm cười nhìn anh, ra hiệu cho anh đọc tiếp.

Vì thế suốt hơn mười phút, trong phòng chẳng có tiếng động gì, cuối cùng Tạ Thanh Trình đặt lại xấp giấy kia lên mặt bàn: “Sao lại không nói cho tôi biết sớm hơn?”

Viện trưởng già cười mà chẳng đáp.

Ông lão này là bạn học của Tần Từ Nham, lúc học đại học đã tranh nhau cao thấp, quan hệ tốt như anh em ruột. Tạ Thanh Trình xưa nay không qua lại với ông nhiều, lúc này mới nhận ra lúc viện trưởng già cười rộ lên vậy mà lại có khí chất rất giống Tần Từ Nham, có lẽ những người chuyên tâm vào nghiên cứu học tập ở thời đại đó cuối cùng đều lắng đọng nét ấy, đều trông thong dong lại khoan dung hệt như nhau.

Nhưng nét tương tự này lại như chân mèo, làm trái tim Tạ Thanh Trình nhói đau.

Tạ Thanh Trình còn hơi nổi giận: “Chú nên nói sớm với bọn tôi——“

“Giờ cậu đã biết cậu âm thầm giấu bệnh tật của cậu với người thân, bọn họ cảm thấy như thế nào chưa.”

Tạ Thanh Trình thoáng giật mình.

Anh mở tròn mắt, nhìn gương mặt đã già cười như không cười của viện trưởng già, vẻ ông lão cười rộ lên cũng chẳng ưa nhìn như Tần Từ Nham.

Viện trưởng già chậm rãi lấy túi giấy dai về, trang giấy trắng phau bên trong đều là báo cáo ca bệnh của ông, trên báo cáo lan đầy mấy chữ chói mắt——

“Ung thư phổi giai đoạn cuối”, “lan rộng”, “di căn”…

“Người nhà chú thì sao? Bọn họ đều…”

“Bọn họ đều biết cả rồi.” Viện trưởng già xuyên qua chiếc kính nhìn Tạ Thanh Trình bằng đôi mắt sắc bén lại dịu hòa, “Vợ, con trai, con gái của tôi… Đều biết rõ tình hình của tôi hết cả, tôi đã dành rất nhiều thời gian để nói chuyện với bọn họ, cuối cùng chúng tôi quyết định sẽ cùng nhau đối mặt với những khó khăn nhỏ nhặt xuất hiện trong cuộc sống này của tôi, gia đình bọn tôi đã trải qua rất nhiều chuyện… Chiến tranh, phê phán, sửa lại vụ án xử sai… Bọn tôi từng sống trong chuồng trâu, từng bị treo lên trang nhất, nhưng vẫn luôn ở bên nhau, cổ vũ nhau vượt qua rất nhiều cửa ải khó khăn.”

Ông gập ngón tay gõ lên túi giấy: “Đây có lẽ là cửa ải thứ hai đếm ngược, sau đó bọn tôi sẽ gặp phải khó khăn cuối cùng chính là cái chết của tôi.”

Ông nhìn vẻ mặt Tạ Thanh Trình, bỗng dưng nở nụ cười, nụ cười kia không phải là an ủi hay tìm chút niềm vui trong nỗi khổ, ông thật sự vô cùng thoải mái nở nụ cười rộ lên: “Giáo sư Tạ.”

Quan hệ giữa viện trưởng già và Tạ Thanh Trình rất kì lạ, quan hệ tình cảm của bọn họ không phải thân thiết lắm, nhưng về mặt tinh thần lại sóng vai với nhau, cùng phấn đấu bao năm trong chuyện về RN-13 như thế. Vậy nên tới giờ ông vẫn gọi Tạ Thanh Trình là “Giáo sư Tạ”, chứ không phải là tiểu Tạ như Tần Từ Nham.

Nhưng lúc ông nhìn Tạ Thanh Trình, vẻ hòa ái trong mắt cũng hệt như Tần Từ Nham vậy.

“Giáo sư Tạ này, cả đời người luôn không ngừng đối diện với đủ thống khổ và thách thức, có người nửa đường đã chẳng kiên trì nổi nữa, có người vẫn sẽ chiến đấu tới cuối cùng của sinh mệnh, sau đó quyết đấu lần cuối cùng với cái chết. Đương nhiên, cơ thể con người chắc chắn sẽ thua trước thần chết thôi, nhưng tinh thần thì chưa chắc. Ví dụ cũng như tôi vậy.” Viện trưởng già mỉm cười chỉ vào mình, “Tôi đã chẳng sợ từ lâu rồi, lúc trước tôi không nói cho cậu biết, thật ra tôi cũng đã bị hung thủ bí ẩn của tổ chức Mandela kia phái tới thẩm vấn rồi.”

“!!”

“Đó đã là chuyện từ rất lâu về trước, tôi giả vờ giỏi hơn lão Tần nhiều lắm, chúng chẳng nhận ra vấn đề gì hết cả. Tưởng rằng lão Tần không kể nhiều chuyện cho tôi biết. Nhưng bắt đầu từ lúc tìm được đường sống trong chỗ chết ấy, tôi đã nghĩ thông được rất nhiều chuyện.”

“Tôi bắt đầu hưởng thụ mỗi một ngày sống bên người nhà của tôi, bọn họ không cần phải lo tôi có gì che giấu họ hết cả, tôi cũng không phiền lòng bọn họ cản tôi làm bất cứ chuyện gì hết. Hiện giờ cũng như thế, bọn tôi là người một nhà, sẽ đối mặt với một vài khó khăn giống như lúc trước, cùng chung kẻ thù, đối mặt với bệnh tật và cái chết của tôi.”

“Về một mặt nào đó mà nói, tôi đã chiến thắng nó rồi. Tôi không hề sầu lo vì nó, tôi rất vui vẻ. Người nhà tôi hoàn toàn biết rõ, thậm chí là bạn bè của tôi, người bên cạnh tôi cũng biết… Trừ cậu ra.”

Tạ Thanh Trình: “…”

“Cậu thông minh như thế, chắc chắn biết vì sao chỉ mỗi cậu là tôi không nói cho biết.” Ông lão mỉm cười rót thêm chút trà gừng nóng cho ông, “Cậu là người rất cứng cỏi, rất cố chấp, giáo sư Tạ ạ. Cậu có một trái tim rất vô tư, rất thiện lương. Nhưng đồng thời cậu lại có chủ nghĩa của riêng mình, cậu sẽ dùng cách cậu cho là đúng đắn để bảo vệ người bên cạnh cậu, cũng không quan tâm liệu đó có phải là thứ họ mong muốn hay không.”

Viện trưởng già chậm rãi uống hết ly trà gừng, ông nheo mắt lại, rất hưởng thụ, hoàn toàn không nhìn ra đó là ông lão mang nỗi khổ bệnh tật, tuổi thọ chẳng còn bao nhiêu.

Ông đặt ly trà xuống, đan hai tay vào nhau: “Tôi hi vọng tôi có thể khiến cậu hiểu được cảm nhận này.”

“Giáo sư Tạ, từ nhiều năm về trước, lúc cậu xin tôi trị liệu cho bệnh của cậu, tôi đã luôn đề nghị cậu đừng giấu giếm người bên cạnh cậu làm gì, cứ cho bọn họ cơ hội bầu bạn với cậu đi, bọn họ yêu cậu, họ có quyền ấy. Nhưng mà cậu không nghe.” Viện trưởng già nói, “Vì thế tôi chẳng khuyên nữa, bởi vì tôi hiểu rõ cảm nhận của cậu, đúng thế, nói bệnh tình của cậu cho những người yêu cậu nhất đúng là cần một chút “tàn nhẫn”, bởi vì cậu biết cậu sẽ khiến họ lo lắng hết mực, cậu sẽ khiến họ cảm thấy suy sụp… Cậu cũng yêu những người ấy, vậy nên cậu không muốn làm họ bị tổn thương, không muốn họ vì cậu mà làm lỡ cuộc sống của mình.”

Viện trưởng già im lặng một lát, ông hòa nhã nhìn vào mắt Tạ Thanh Trình.

“Nhưng cướp đi quyền được biết chuyện của họ thật ra cũng là chuyện rất tàn nhẫn, việc ấy có lẽ sẽ khiến đối phương mang thêm nhiều nuối tiếc hơn… Tôi không biết những lời tôi nói hôm nay cậu có nghe vào được chút nào hay không, đây là một lời đề nghị của một ông lão đã sống hơn bảy mươi năm dành cho cuộc sống của cậu đấy. Đương nhiên, nhiệm vụ lần này là bí mật, cậu không thể cho biết, hay là báo cho bọn họ, nhưng tôi nghĩ, chờ lúc cậu bình an trở về rồi, cậu có thể thử dùng cách không phải là độc đoán, mà là thẳng thắn đi tìm những người muốn ở bên cạnh cậu cùng cậu đối mặt với biết bao khó khăn trong cuộc sống.”

“Bầu bạn rất quan trọng, nó có thể khiến lòng cậu mãi mãi tồn tại.”

Viện trưởng già nói xong, giao hộp thuốc kia lại cho Tạ Thanh Trình.

“Bảo vệ mạng sống của mình cho tốt, giáo sư Tạ. Bọn tôi đều đang đợi cậu quay về.”

Sau khi Tạ Thanh Trình rời khỏi viện tư nhân Mỹ Dục, còn lại ba tiếng cách giờ tập trung.

Lòng anh rất nặng nề, nhưng lại rất bình tĩnh, rất phức tạp, nhưng lại rất rõ ràng.

Cuối cùng anh tới cửa hàng quà lưu niệm một chuyến, chọn một món quà sinh nhật cho Tạ Tuyết—— Đó là một con gấu bông, hiện tại Tạ Tuyết chẳng còn thiếu gì hết cả, nhưng nếu như anh thật sự xảy ra chuyện không may trên đảo, anh biết con gấu bông này có thể cho cô chút an ủi.

Bốn năm trước anh bị nhốt trong hồ chứa nước với Hạ Dư, khi đó Hạ Dư hỏi anh, nếu bọn họ mà chết như thế, anh có muốn để lại tin nhắn gì cho Tạ Tuyết hay không.

Lúc ấy Tạ Thanh Trình từ chối, anh nói nội dung lời nhắn lại chỉ khiến người còn sống bi thương hơn mà thôi.

Mà giờ phút này, anh ôm chú gấu bông kia đi trên ngã tư đã sẩm tối, bước đi theo trái tim, cuối cùng anh tới bên ngoài một công ty chuyển phát nhanh.

Tạ Thanh Trình: “Chào cậu, tôi muốn gửi một món đồ theo lịch hẹn.”

“Được thôi anh đẹp trai, là gửi chú gấu bông này ư?”

Tạ Thanh Trình: “Còn cả một lá thư nữa.”

Anh ngừng lại một lát, sửa lời: “… Xin lỗi, là hai phong thư.”

“Không thành vấn đề, cần đăng ký gửi sao vậy?”

“Gửi theo lịch hẹn. Với cả phiền cậu cho tôi một tờ giấy viết thư và một cây bút được chứ? Cảm ơn.”

Hai tiếng sau.

Tạ Thanh Trình rời khỏi bưu điện.

Anh bỗng cảm thấy sự phiền muộn trong lòng nhẹ hơn rất nhiều, anh viết lại một vài chuyện đã trải qua có thể kể lại cho Tạ Tuyết biết, chúc mừng sinh nhật cô, và cả những mong đợi sau này.

Một lá thư khác… Là anh viết cho Hạ Dư. Anh cũng nói với cậu nhỡ đâu anh gặp chuyện, muốn để lại cho Hạ Dư vài lời, một vài lời hết sức thật lòng. Những câu ấy xuất phát từ nỗi lo lắng vì kết cục, giờ anh không thể nói, nhưng cuối cùng anh vẫn dùng cách gửi thư để biểu đạt ra.

Kết quả thì sao, cũng thật sự như viện trưởng già đã nói, sau khi làm xong những chuyện khi xưa anh chẳng bao giờ bằng lòng làm này, suy nghĩ trong lòng anh như thật sự sinh ra chút thoải mái, sự ấm áp ấy khiến anh lờ mờ nhận thấy một loại sức mạnh.

Anh đứng thẳng người dậy, đi tới cao ốc cảnh sát gần nơi đó.

Cục cảnh sát Hỗ Châu, tổng bộ tổ chức Người Phá Mộng.

Tạ Thanh Trình xác nhận thân phận bước vào, lập tức lên thang máy tới tầng cao nhất, anh tập hợp với tiểu đội điều tra ở phòng họp trên tầng cao nhất, sau đó lên trực thăng ở sân bay trên tầng thượng, tiến về phía cảng biển Đông, tàu chiến chống theo dõi để đổ bộ tới đảo đã chuẩn bị xong xuôi.

Lúc anh đến, trong phòng cũng chỉ có hai người là viên tổng chỉ huy và trợ lí.

Tạ Thanh Trình nhìn thời gian, đã tới giờ rồi, vì thế hỏi: “Những người khác đâu?”

Viên tổng chỉ huy không trả lời câu hỏi của anh, mà là cho trợ lí đi lấy một túi lớn trước, ông nói với Tạ Thanh Trình: “Bộ quần áo này cho cậu.”

Tạ Thanh Trình lấy quần áo trong túi lớn ra, giật mình.

Vậy mà đó lại là một bộ đồng phục cảnh sát!

Quân hàm là cấp bậc trước khi cha mẹ anh bị giáng chức, mũ cảnh sát, huy chương cảnh sát, giày chiến, thắt lưng, còng tay vân vân… Đầy đủ mọi thứ.

Lúc ánh mắt Tạ Thanh Trình đặt trên số hiệu cảnh sát may trên ngực đồng phục, ngay cả lông mi anh như cũng im lặng chẳng động.

“Bọn tôi đã tra lại rồi, đây là số hiệu đặc biệt được gộp lại từ số hiệu cảnh sát của cảnh sát Chu và cảnh sát Tạ lúc còn sống.” Viên chỉ huy nói, “Chúng tôi hy vọng có thể mang lại chút an ủi cho cậu.”

Tay Tạ Thanh Trình chậm rãi nâng lên, anh không nói một lời nào, muốn chạm vào số hiệu cảnh sát ấy, nhưng cuối cùng đầu ngón tay anh cũng dừng lại trên huy chương màu bạc.

Trong chớp mắt đó, trước mắt anh tựa như hiện lại bầu trời mưa to xối xả năm ấy, anh trông thấy thi thể cha mẹ bên cạnh xe vận tải bốc cháy, huy chương cảnh sát của mẹ đã bị nghiền nát…

Tổng chỉ huy nhìn Tạ Thanh Trình chăm chú, ngưng một lát, cúi đầu cầm lấy chiếc mũ cảnh sát kia——

Việc này vốn không hợp quy định, nhưng đây lại là tình huống hết sức đặc biệt.

Tổ chức Người Phá Mộng của bọn họ phải làm nhiệm vụ hết sức nguy hiểm, trả giá rất nhiều thứ, cần có dũng khí phi thường. Bởi thế viên chỉ huy vốn đã được trao quyền lực rất cao, cấp cao cũng không để ý nhiều tới chuyện cổ vũ các thành viên bằng việc này là chuyện vô cùng quan trọng đối với bọn họ. Về chuyện này, vẫn có thể là ngoại lệ.

Tổng chỉ huy tự tay đội mũ cảnh sát lên cho Tạ Thanh Trình, sau đó dưới huy chương màu bạc, đối diện với cặp mắt đào hoa sắc bén ấy.

“Phòng thay đồ ở phía bên kia, thay quần áo xong chúng ta phải lên tầng thượng, đồng đội của cậu đến sớm hơn cậu, ông ấy đang đợi cậu đấy.” Tổng chỉ huy nói, “Mời cậu đi trước.”

“Chờ tới khi cậu quay về, cậu có thể bước vào đội ngũ lúc trước của cha mẹ cậu luôn. Số hiệu cảnh sát này bọn tôi vẫn sẽ giữ lại cho cậu. Tôi đã dặn dò trước với cục thành phố rồi. Vậy nên lần này cậu nhất định phải bảo trọng cho tốt, thuận lợi quay về.”

Tạ Thanh Trình lại cúi đầu nhìn tấm huy hiệu bạc quen thuộc, chỉ im lặng nhìn chẳng nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Cuối cùng anh gật đầu.

Tổng chỉ huy vỗ vỗ vai anh: “Đi đi. Cảnh sát Tạ. Tôi ở đây chờ cậu thay quần áo xong, sau đó chúng ta phải tới gặp đồng đội của cậu trong nhiệm vụ lần này rồi.”

“Ai thế?”

Viên chỉ huy: “Người quen của cậu. Lát nữa lên là biết ngay thôi.”