Sổ Bệnh Án

Chương 223: Em sẽ bảo vệ anh thật tốt



Theo như lời Hạ Dư nói, Đoàn Thôi Trân sinh vào những năm 30, ra đời tại thôn Đoàn gia huyện Thanh Li, từng là sinh viên xuất sắc của đại học Hỗ Châu chuyên ngành Hóa Học. Có lẽ lúc học ở Hỗ Đại bà ta đã trải qua chuyện gì đó trên đảo Mộng Ảo, vậy nên về sao tự xây dựng đảo Mandela của bản thân thành đảo Mộng Ảo.

Sức khỏe của Đoàn Thôi Trân không tốt, bà ta rất hiếm khi lộ mặt với thành viên trong tổ chức Mandela, lại càng hiếm khi chủ động kể lại câu chuyện của mình, phần lớn mọi chuyện đều là do Đoàn Văn làm hộ.

“Lần đầu tiên em lên đảo.” Hạ Dư nói. “Cũng giống như các anh vậy, nghĩ rằng Đoàn Văn là thủ lĩnh cao nhất của cả tổ chức, về sau em lại phát viện còn có ‘cụ bà’ khiến người trên đảo sợ hãi hơn cả Đoàn Văn nữa. Em chờ đợi rất lâu, muốn xem thử gương mặt thật của cụ bà kia, nhưng mãi vẫn chẳng gặp được người này. Em đã từng hỏi thử, nhưng khi ấy độ tin tưởng của người trên đảo dành cho em rất thấp, bọn chúng vừa chữa bệnh giúp em, vừa quản thúc em.”

Cậu nói thế, Tạ Thanh Trình hoàn toàn có thể hiểu được.

Sau khi Hạ Dư gặp tai nạn trên biển đã được tổ chức của Đoàn Văn cứu về.

Mà trong trận hải chiến năm ấy, Hạ Dư giả vờ ra vẻ đứng về phía Đoàn Văn, thậm chí cậu còn không ngại dùng cả thủ đoạn cấy chip để nhận được sự tin tưởng của Đoàn Văn.

Kết quả lần đầu tiên Đoàn Văn bị hãm hại thê thảm tới như thế, hòn đảo nhân tạo Mandela suốt mấy thập niên không bị phát hiện chợt bị đưa ra ánh sáng với hệ thống cảnh sát, Hạ Dư biến thành một thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào tổng bộ Mandela.

Trong tình huống ấy, Đoàn Văn không giết Hạ Dư cũng đã coi như lòng dạ bao dung quý trọng nhân tài lắm rồi, sao mà có thể không đề phòng, không hạn chế trói buộc cậu cho được?

“Em đã tìm kiếm rất lâu, đưa ra nhiều chủ ý giúp cho hắn ta, dần dần, hạn chế trên đảo mới nới lỏng cho em, bọn chúng mới đối xử với em tựa như người một nhà.” Hạ Dư nói, “Mà khiến Đoàn Văn bằng lòng tiếp thu ý kiến của em, chính là chuyện xảy ra sau khi chúng đưa em tới phòng thí nghiệm ngầm của tòa thành—— Ở nơi ấy, em đã thấy mẹ em.”

Cho dù Tạ Thanh Trình vẫn còn vô cùng mệt mỏi, nhưng anh vẫn rất tập trung lắng nghe, vừa nghe vừa suy tư.

Giọng Hạ Dư rất khẽ, cậu đưa Tạ Thanh Trình bước vào trong hồi ức của cậu.

“Sau khi mẹ em bị chúng đóng băng bằng ni tơ lỏng, vẫn được bảo tồn trong khoang ngủ đặc biệt. Hai mươi năm qua, bà vẫn giống hệt như khi xưa, thời gian hoàn toàn ngưng đọng lại với cơ thể của bà ấy.”

“Trong nháy mắt em trông thấy bà đã sụp đổ.” Hạ Dư nói, “Trước kia em… Chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày em có thể trông thấy mẹ em, có thể nhìn thấy người chỉ tồn tại trong lời kể của người khác, người cố chấp bảo vệ em, người đã từng yêu thương em. Em đứng ngoài khoang sinh học nhìn bà, cảm giác ấy vô cùng kì diệu, trong chớp mắt đó em như thật sự cảm nhận được cái gì gọi là tình thân chân chính vậy. Cho dù bà ấy đã nhắm hai mắt lại, không hề nhìn em, không thể nói chuyện với em nữa… Em vẫn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ của bà ấy lúc còn sống ngay lập tức, thậm chí em còn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ bà ấy gọi em là Hạ Dư.”

Cậu nói tới đây, bình tĩnh lại một lát, mới tiếp tục kể.

“Em biết đó là mẹ em. Là người thật. Người đã dùng cả tính mạng để bảo vệ em.”

Tạ Thanh Trình cũng không khỏi suy nghĩ, nếu không có Lữ Chi Thư, không có Lữ Chi Thư khiến mẹ con họ chia lìa, sau đó thành chim ác cướp tổ, cướp lấy con trai của người ta, tự cho mình là mẹ ruột của Hạ Dư, lừa gạt nhà họ Hạ suốt hai mươi năm, thế thì Hạ Dư hẳn sẽ có một gia đình rất hoàn hảo.

Cha mẹ cậu sẽ yêu thương cậu, cậu có thể lớn lên khỏe mạnh vui vẻ như một cậu bé bình thường.

Anh khẽ ho khan, anh cũng đã xúc động tới mức này, có thể nghĩ tới khi đó Hạ Dư trông thấy di thể của Vivian đã mang tâm tình như thế nào.

“Khi ấy Đoàn Văn đứng bên cạnh em, thu hết toàn bộ phản ứng của em vào trong mắt.” Hạ Dư nói, “Hắn biết khi đó em vô cùng vô cùng tuyệt vọng, em ốm rất nặng, bị thương cũng nghiêm trọng, khó khăn lắm mới nhặt được một mạng về, lại không tìm thấy bất cứ lý do nào để sống tiếp. Mà hắn ta cho em gặp lại mẹ em… Mẹ em ngủ ở nơi ấy, Đoàn Văn hỏi em, hắn nói, cậu có hi vọng mẹ cậu có thể tỉnh lại, quay về bên cạnh cậu hay không.”

Ánh mắt Tạ Thanh Trình ảm đạm: “Nhưng bà ấy đã…”

“Em biết chứ.” Hạ Dư không cho Tạ Thanh Trình nói hết câu đã kể tiếp, “Em biết bà ấy đã qua đời rồi. Nhưng khi đó Đoàn Văn đã cho phép em tạo ra một bản blueprint*, không thể không nói, vô cùng hấp dẫn kẻ khác.”

(*Blueprint là một thuật ngữ chuyên ngành liên quan đến thiết kế, thi công xây dựng. Từ ngữ này có nghĩa là bản vẽ thiết kế hay bản vẽ xây dựng. Trong y học, có thể hiểu nó là bản đồ gene.)

“Hắn nói cho em biết về kế hoạch metaverse của Mandela, nói cho em biết về ý niệm suy nghĩ tách rời cơ thể, hắn nói bọn chúng vốn dĩ không tiêu hủy thi thể Vivian thật ra là bởi vì bà là một vật mẫu vô cùng phù hợp với yêu cầu của tổ chức bọn chúng. Bọn chúng đã phân tích gen của bà, cho rằng bà là cơ thể quý giá vô cùng hiếm gặp phù hợp cho nghiên cứu của bọn chúng yêu cầu, vậy nên suốt bao năm nay chúng vẫn sử dụng chi phí đắt đỏ để duy trì thi thể của bà không bị hư hại. Chờ tới khi kỹ thuật của Mandela đã đủ hoàn thiện, cơ thể và cả suy nghĩ của bà ấy đều sẽ được kích hoạt để thức tỉnh.” Hạ Dư nói, “Mẹ em có thể sống lại.”

Đóng băng bằng ni tơ lỏng chờ sống lại, ý tưởng nghiên cứu khoa học này cũng chẳng phải chỉ có mỗi tổ chức Mandela có, trên thế giới đã có một vài ca ngoại lệ như thế từ lâu, một vài tổ chức nghiên cứu khoa học sử dụng chi phí kếch xù để duy trì dự án này, sau khi con người qua đời họ nhanh chóng bảo tồn bằng nhiệt độ thấp, đủ để giữ di thể lại, đợi chờ một ngày nào đó kỹ thuật khoa học tương lai sẽ đánh thức họ, ban cho những người không muốn đối diện với cái chết một cơ hội sống.

Nhưng nghiên cứu khoa học ấy bị chỉ trích, có một số người cho rằng người chết sống lại là chuyện chắc chắn không thể xảy ra, trong đó có phần lớn những người liên quan tới nghiên cứu chuyên ngành.

Tạ Thanh Trình: “Khi ấy em có tin không.”

“Em cũng đã động lòng, nếu anh nhìn thấy di thể của bà ấy, anh cũng sẽ do dự, bời vì nhìn qua bà ấy hoàn toàn chỉ như đang ngủ mà thôi.” Hạ Dư nói, “Thứ mà đám Đoàn Văn muốn có cũng chính là phản hồi như thế của em. Cơ mà khi ấy em còn chưa biết rõ về năng lực nghiên cứu khoa học của Mandela, em nói với Đoàn Văn, không nhắc tới việc khiến người đã khuất bị đóng băng bằng ni tơ lỏng sống lại, cho dù có là cấy ghép não đi nữa, hiện giờ cũng chưa có ca nào thành công, vậy phải chờ tới tận lúc nào.”

“Thế Đoàn Văn đã nói sao?”

“Đoàn Văn chẳng nói gì hết, sau khi em hỏi hắn ta những lời này, em chợt nghe thấy phía sau có tiếng giày cao gót bước đi lộp cộp.” Hạ Dư nói, “Em tưởng là nhân viên làm việc trong phòng thí nghiệm ngầm nên cũng chẳng buồn quay đầu liếc qua thử. Sau đó, lần đầu tiên em gặp được ‘nó’.”

“Ai?”

“Một cậu bé, dáng vẻ khoảng tầm tám chín tuổi. Em chưa từng gặp qua đứa trẻ nào quỷ dị như thế, nó mặc lễ phục tây trang nhỏ màu đỏ được đặt may riêng, chân đi một đôi cao gót da của nữ, chắp tay sau lưng mỉm cười tủm tỉm nhìn em, ánh mắt tựa như một bà lão đã chín mươi tuổi vậy.” Hạ Dư nói, “Em hỏi nó là ai. Đoàn Văn nói với em, nó chính là minh chứng cho năng lực nghiên cứu khoa học kỹ thuật của Mandela, mà e rằng cũng chính là ca cấy ghép não thành công duy nhất trên thế giới.”

Cậu hơi ngừng lại: “Mãi cho tới lúc đó em mới biết, hóa ra cậu bé trước mắt này chính là ‘cụ bà’ mà bọn chúng gọi.”

Tạ Thanh Trình nằm trong chăn đệm ấm áp lại nổi cả da gà: “Thế nên Đoàn Thôi Trân thật sự đã tự cấy ghép não mình vào cơ thể của một cậu bé?”

“Đúng thế.” Hạ Dư bảo, “Tựa như chúng đã nói, Đoàn Thôi Trân hoàn thành phẫu thuật cấy ghép não, đổi sang một cơ thể mới để sống tiếp, mà lần phẫu thuật này thậm chí còn chẳng là là lần phẫu thuật đầu tiên của bà ta.”

Cậu nói tiếp: “Nhưng khi ấy em chỉ biết nó là ca cấy ghép não thành công, là thủ lĩnh của hòn đảo này, chứ không biết thân phận thật sự của nó trước khi thay đổi cơ thể, không biết nó chính là ‘Tuệ Trân’ trong bức chân dung của cảnh sát. Cơ mà em biết rõ chắc chắn nó là cốt lõi của vấn đề, vậy nên em vẫn luôn âm thầm điều tra, cuối cùng một thời gian trước em đã điều tra xong hết toàn bộ sự thật—— Nó chính là ‘Tuệ Trân’, vốn có tên là ‘Đoàn Thôi Trân’.”

“Theo em biết, bản thân Đoàn Thôi Trân từng làm việc trong phòng thí nghiệm bị ô nhiễm phóng xạ, mắc phải ung thư, trong những năm 2000, cơ thể ấy của bà ta không thể trụ nổi thêm nữa. Nhưng bà ta không muốn khuất phục trước cái chết, vì thế bà ta đã để nhà khoa học trên đảo thực hiện thí nghiệm đổi não điên cuồng cho bà ta lần đầu tiên, thí nghiệm làm thì dễ, nhưng cơ thể hiến tặng thì không dễ tìm, Đoàn Thôi Trân phái người tìm rất nhiều mẫu vật, xác xuất thành công có thể thực hiện được mô phỏng đều rất thấp. Mãi cho tới sau này, có người tìm được chị gái cùng cha khác mẹ của bà ta tại thôn Đoàn gia.”

“Khi đó chị gái bà ta đã ngoài bảy mươi.” Hạ Dư nói, “Tình trạng sức khỏe cũng không phải là tốt, vẫn sống tại huyện Thanh Li. Chúng ta đã từng tới huyện Thanh Li rồi, anh có còn nhớ Dịch A Văn con gái Lư Ngọc Châu hay không?”

“Còn nhớ.” Tạ Thanh Trình nhíu mày lại, “Anh cũng nhớ chúng ta đã gặp một người rất giống Lư Ngọc Châu ở huyện Thanh Li, chính cô ta đã đưa chúng ta hồ sơ trường học để chúng ta điều tra vào khi đó, đấy là…”

“Đấy là người Đoàn Văn phái tới, gửi tài liệu cho chúng ta là vì muốn mượn đao giết người, trừ khử Hoàng Chí Long. Tình cảnh của dì ta em cũng đã điều tra rõ rồi, lát nữa sẽ nói lại với anh sau.” Hạ Dư chia đâu vào đấy, tiếp tục kể chuyện của Đoàn Thôi Trân, “Huyện Thanh Li kia vào vài chục năm trước còn khép kín lạc hậu hơn cả lúc chúng ta điều tra, cảnh hỗn loạn cũng nhiều. Chị gái của Đoàn Thôi Trân cả đời gả cho hai gã đàn ông, sinh sáu đứa con, nhưng chỉ có một cậu con trai sống sót. Mà cậu con trai kia cũng nhiễm thói xấu của rất nhiều đàn ông trong huyện Thanh Li—— Cờ bạc. Không có tiền cá cược, hắn ta bèn ép bán cả vợ lẫn mẹ già của mình đi… Cực kỳ vô lí, nhưng đấy lại là sự thật.”

“Lúc Đoàn Thôi Trân tìm thấy chị gái của bà ta, con của chị gái bà ta đã bị chém chết vì không trả nổi khoản nợ cờ bạc từ lâu, con dâu thì bị mang đi thế chấp từ mấy năm trước rồi. Nhà họ chỉ còn lại mỗi một mình bà ấy, mắc đủ loại bệnh hiểm nghèo, da thịt nhăn nheo nứt nẻ, hạ thân còn bốc mùi hôi thối vì nhiễm bệnh phụ khoa hiểm nghèo… Anh có thể tưởng tượng được lúc Đoàn Thôi Trân biết rằng đó là mẫu vật duy nhất thích hợp với bà ta tới 90% đã thất vọng biết bao rồi đấy.”

Hạ Dư khẽ điều chỉnh lại tư thế ngủ, cẩn thận để chăn lông ngỗng phủ kín hai người, tiếp tục bảo: “Nhưng khi đó bà ta không còn lựa chọn nào ổn hơn, trong mấy năm 2000 ấy bà ta cũng chỉ tìm được mỗi một mẫu vật là chị bà ta thôi, mà bệnh ung thư của bà ta chuyển biến xấu nhanh chóng, vậy nên cuối cùng bà ta cũng đành phải chấp nhận, để nghiên cứu viên cấy não của bà ta vào cơ thể chị gái.”

Tạ Thanh Trình: “Thế chị bà ta——“

Hạ Dư: “Lấy não ra. Giết rồi.”

“…”

“Đoàn Thôi Trân chẳng có tình cảm gì với chị gái, hồi nhỏ cũng không lớn lên cùng nhau.” Hạ Dư nói, “Huống chi bà ta vốn nào có nhân tính, mạng sống của bà lão bảy mươi tuổi với bà ta mà nói còn chẳng khó bằng giết một con gà nữa. Bà ta tiến hành lần thí nghiệm đầu tiên tự đẩy chính bản thân mình vào chỗ chết để sau đó sống lại trong cơ thể chị gái, mà kết quả của thí nghiệm kia chính là bà ta thành công.”

“Đây cũng là ca cấy ghép não thành công đầu tiên mà bọn em biết, Đoàn Thôi Trân rời bỏ cơ thể đã ung thư giai đoạn cuối cùng mình, sống lại một lần nữa trong máu thịt của chị gái bà ta. Bà ta vô cùng sung sướng, nhưng lại không cam lòng với điều này.”

Tạ Thanh Trình không ngờ tới: “Bà ta không cam lòng?”

Hạ Dư: “Bà ta không cam lòng. Anh quên rồi ư, tuổi tác của chị gái bà ta còn lớn hơn cả bà ta, lại còn mắc bệnh hiểm nghèo như thế nữa, tuy là với điều kiện trên đảo thì căn bệnh hiểm nghèo này có thể ngăn chặn thậm chí là trị tận gốc, nhưng với Đoàn Thôi Trân mà nói chắc chắn chính là một sự tra tấn. Cấy ghép não thành công rồi, bà ta sẽ nghĩ, khi nào thì bà ta mới có thể cấy ghép lần thứ hai đây? Nếu hiện giờ bà ta có thể chuyển sang cơ thể chị gái, thế thì một ngày nào đó bà ta sẽ có thể vượt qua hết những cửa ải khó khăn về y học, chuyển não bộ của mình sang cơ thể một người trẻ hơn, khỏe mạnh hơn, càng có thể giúp bà ta hưởng thụ cuộc sống trọn vẹn hơn.”

Cậu ngừng một lát, tiếp tục nói.

“Bà ta bắt đầu tìm kiếm đủ mẫu gen, tìm kiếm mẫu vật thích hợp cho cuộc phẫu thuật thứ hai của bà ta… Sau đó…” Ánh mắt Hạ Dư u ám hẳn đi, “Bà ta nhìn trúng mẹ em.”

“!!”

“Đúng thế.” Hạ Dư lạnh lùng nói, “Đám Đoàn Văn bảo sau khi mẹ em qua đời mới phát hiện ra gen của mẹ em đặc biệt là đang lừa em mà thôi. Trước đó bọn chúng đã phát hiện gen của bà ấy hiếm gặp, mới vạch ra âm mưu ra tay!”

“Đoàn Thôi Trân muốn cơ thể của mẹ em… Trong báo cáo kiểm nghiệm của bà ta, tuy rằng mẹ em không có quan hệ huyết thống gì với bà ta hết, nhưng gen của bà ấy rất phù hợp, mức độ tương thích lên tới hơn 70%.”

Việc này Tạ Thanh Trình vốn không ngờ tới, anh như bị ngâm trong hồ băng, lại không nhịn nổi bắt đầu ho khan: “Thế nên…”

Anh thở hổn hển: “Thật ra năm đó Đoàn Thôi Trân muốn lấy tính mạng của mẹ em, sau đó mới cố tình dẫn dắt Vệ Dung vào bẫy?”

“Đúng, năm ấy Vệ Dung sử dụng thuốc làm hại mẹ em cũng không phải là kế hoạch mà một mình Vệ Dung nghĩ ra được, mà là đã bị Đoàn Thôi Trân xui khiến. Nhưng hai kẻ đó chẳng ai là vô tội, đều muốn bà ấy phải chết cả thôi.” Hạ Dư thẫn thờ nói, “Không có Đoàn Thôi Trân thì Vệ Dung cũng sẽ tìm cách hại bà ấy. Không có Vệ Dung thì Đoàn Thôi Trân cũng sẽ bày mưu cướp mạng bà, chẳng qua lúc đó hai kẻ ấy đều có cùng mục đích, đầu óc Vệ Dung lại chẳng thông minh như Đoàn Thôi Trân, thành con dao giúp bà ta một hòn đá trúng hai con chim mà thôi.”

Sởn cả gai ốc…

Tất cả chuyện này vậy mà đều được sắp đặt hoàn hảo đến thế.

Nhưng mà——

“Tổ chức của chúng giết mẹ em, lại còn tin tưởng em sẽ thật lòng giúp bà ta?”

“Bà ta vốn chưa từng tin rằng em sẽ cam tâm tình nguyện giúp bà ta.” Hạ Dư nói, “Đoàn Văn cũng chẳng tin. Chẳng qua là chúng đều cho rằng em không còn lựa chọn nào khác mà thôi.”

“…”

“Khi đó em chẳng có gì cả, em… Sau vụ tai nạn biển, chỉ có hai bàn tay trắng.”

Tạ Thanh Trình nghe tới đó, sắc mặt trắng bệch. Không thể phụ lòng tin của người khác, mà mạng sống của con người lại quá quan trọng, đây là thứ anh luôn cảm thấy mình nợ Hạ Dư, cho dù về sau Hạ Dư chẳng so đo gì nữa, anh nghe rồi vẫn cảm thấy áy náy.

Hạ Dư kể một hồi cũng tự vào trạng thái riêng của mình, không để ý tới bản thân đã chạm vào nỗi đau của Tạ Thanh Trình. Vẻ mặt cậu dần có hơi biến thái, cậu tiếp tục nói: “Em rất cô độc… Đấy là sự thật ngay cả Đoàn Văn cũng nhận thấy. Vì thế, một bên là tuyệt vọng, một bên là cơ hội giúp mẹ em sống lại. Chỉ cần bà ấy sống lại, em sẽ không cô đơn nữa, em sẽ có cuộc sống mới, em sẽ có nhà.”

“…”

Giọng Hạ Dư gần như đang thở dài: “Bọn chúng bảo sẽ cho em hứa hẹn như thế, đồng ý với em, chỉ cần em phối hợp với chúng, tương lai Mandela sẽ nghĩ cách cứu sống mẹ em. Bọn chúng cho rằng em không còn con đường nào tốt đẹp hơn để bước tiếp được nữa.”

“Nhưng mà…” Tạ Thanh Trình nhẹ giọng nói, “Đoàn Thôi Trân mưu sát mẹ em không phải là để cấy ghép vào trong cơ thể bà ấy hay sao? Nếu như bà ta giúp mẹ em sống lại chẳng phải là tốn công vô ích rồi ư?”

Hạ Dư: “Bà ta đúng thật là “đã từng” muốn chuyển vào cơ thể mẹ em. Nhưng sau đó lại xảy ra một chuyện, bà ta đã buông bỏ ý định này từ rất nhiều năm trước, nếu không bà ta đã chẳng dùng diện mạo của một cậu bé xuất hiện trước mặt em rồi, mà hẳn là lần phẫu thuật cấy ghép thứ hai đã sử dụng cơ thể mẹ em.”

Đúng là đã có một vấn đề.

Vào những năm 2000, Đoàn Thôi Trân tiến hành cuộc phẫu thuật đầu tiên, sau đó bắt đầu tìm kiếm cơ thể người ở khắp nơi, cũng bắt tay lập mưu giết hại Vivian với Vệ Dung.

Thế thì lúc phẫu thuật cấy ghép lần hai, bà ta hoàn toàn có thể sử dụng cơ thể Vivian, nhưng bà ta không sử dụng cơ thể bà ấy ngay mà lựa chọn giữ lại trước, chờ cho tới tận khi cơ thể đầu tiên không thể kéo dài thêm được nữa, bà ta vẫn không sử dụng đến cơ thể Vivian tốn bao công sức mới lấy được, mà lựa chọn một cậu bé chín tuổi, chắc chắn có bước ngoặt nào đó nên mới vậy.

Tạ Thanh Trình: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Phản ứng bài xích dị ứng.” Hạ Dư đáp.

Cấy ghép nội tạng thông thường sẽ có phản ứng bài xích, cấy ghép não đương nhiên càng nguy hiểm hơn.

Sau hai ba năm Đoàn Thôi Trân thay đổi cơ thể thành công, gần như là cùng lúc bà ta ra tay với Vivian, phản ứng này đã xuất hiện.

“Phản ứng bài xích của cấy ghép não vốn được Mandela gọi là phản ứng bài xích dị ứng bởi vì nó không chỉ có các triệu chứng của phản ứng bài xích thông thường, còn xuất hiện cả triệu chứng riêng của cấy ghép não nữa. Bởi vì trong quá trình phẫu thuật cần giữ lại các bộ phận thần kinh của cơ thể cho, thế nên sau khi ghép não Đoàn Thôi Trân đã xuất hiện rất nhiều vấn đề về tinh thần. Bà ta không nói rõ với bọn em, nhưng từ biểu hiện của bà ta có thể thấy hẳn là bà ta đã rất thống khổ. Sự thống khổ ấy thậm chí còn vượt xa khả năng chịu đựng của người bình thường như bà ta.” Hạ Dư nói, “Mà cơ thể có tỉ lệ tương thích thấp thì phản ứng bài xích sẽ càng mạnh, Đoàn Thôi Trân dùng cơ thể chị gái bà ta, với độ tương thích hơn 90% như thế đã bị tra tấn đến vậy, vì thế trước giá trị tương thích chỉ có 70% của mẹ em, bà ta sợ.”

“Bà ta biết chắc chắn bà ta sẽ không chịu nổi.” Tạ Thanh Trình nói.

Hạ Dư: “Đúng thế.”

“Thế cậu bé kia…”

“Cậu bé đó là chắt ngoại của bà ta.”

Tạ Thanh Trình nhíu mày: “Khi nãy em bảo Đoàn Văn cũng có thể là cháu của bà ta.”

“Dạ, em đoán thôi, bởi vì em từng nghe thấy Đoàn Thôi Trân nói về vấn đề gen của bà ta với Đoàn Văn có độ tương thích với nhau.” Hạ Dư nói, “Có khoảng 60%, thường thì hẳn là họ có quan hệ huyết thống rồi.”

“Nhưng mà độ tương thích 60% là còn quá thấp, nếu không thì dù có là Đoàn Văn bà ta cũng chẳng buông tha. Mà cậu bé kia là đứa cháu có quan hệ với chị gái bà ta, là một đứa bé bị bỏ rơi, bà ta tốn rất nhiều công sức mới tìm được nó. Độ tương thích của nó cao tới 85%, mới khiến bà ta miễn cưỡng hài lòng. Vậy nên lúc cơ thể đầu tiên không dùng được nữa, bà ta không bắt đầu sử dụng cơ thể mẹ em ngay, mà là giữ lại, lựa chọn chắt ngoại bị bà ta tìm thấy, sau đó… Bà ta hoàn thành lần cấy ghép não thứ hai.”

Trong chăn yên tĩnh hồi lâu.

“Bà ta giết chị gái, lại giết cả chắt của mình?”

“Đúng, cái gì bà ta cũng làm được vì mục địch của bản thân.” Hạ Dư nói, “Trong mắt bà ta, chỉ cần kế hoạch metaverse cuối cùng cũng được thực hiện thành công, trên đời này chẳng có gì là không thể bị tái tạo hay thay thế hết cả, bà ta hoàn toàn có thể sử dụng metaverse để tạo ra thêm một vài chị gái, cháu chắt… Trên con đường này, bà ta sẽ không đặt bất cứ tính mạng của kẻ nào vào mắt. Nhưng mà, hiện tại bà ta vẫn không cam tâm chút nào cả.”

Tạ Thanh Trình: “Bà ta còn không cam tâm gì nữa? Một đứa trẻ chín tuổi cũng để bà ta sống tiếp cả một đời rồi!”

“Bài xích biến dị ấy à.” Hạ Dư nhẹ giọng nói, “Đau đớn lắm, nghe nói có đôi khi bà ta còn cảm thấy sống không bằng chết. Hơn nữa hình như bà ta cũng không thích cơ thể nam giới. Bà ta muốn vượt qua giới hạn phải lựa chọn cơ thể tương thích này, muốn giảm hết bệnh tật vì không thích ứng được với cơ thể mới mà sinh ra. Bà ta muốn được giải thoát.”

“Chuyện này với người khác mà nói có lẽ là chẳng có khả năng, nhưng từ rất lâu trước kia bà ta đã phái người tìm hết các bệnh án và những thành quả nghiên cứu khoa học tiên tiến nhất trên thế giới rồi. Bà ta còn chiêu mộ được cả nghiên cứu viên trong phòng sinh học đã phát minh ra RN-13 của Mỹ nữa, bà ta bố trí ra một cái chết ngoài ý muốn, khiến mọi người đều tưởng rằng nghiên cứu viên kia đã chết, thật ra vốn dĩ không hề có. Hắn thành thủ hạ của bà ta, mà nhờ việc đó bà ta cũng phát minh ra được loại thuốc mạnh hơn cả RN-13…”

“Đoàn Thôi Trân cho rằng chuyện về lĩnh vực y học, không có thứ gì bà ta không thể vượt qua, vì thế lần đầu tiên bà ta phát hiện mình có phản ứng bài xích đã không ngừng thử nghiệm lẫn tìm kiếm cách giải quyết hoàn hảo, tới tận giờ đã kéo dài suốt hai mươi năm rồi.”

Nói tới đây, Hạ Dư ngừng lại, hô hấp cậu quấn lấy hơi thở Tạ Thanh Trình, cậu nhìn vào mắt Tạ Thanh Trình, cảm thấy thật ra Tạ Thanh Trình đã đoán được một vài chuyện cậu chưa kể rồi.

Quả nhiên, Tạ Thanh Trình nhỏ giọng nói: “Bà ta tìm thấy một cách, đúng chứ?”

“… Đúng thế. Anh biết rồi đấy.”

Trên đời này không ai có thể đạt được khả năng tương thích cao nhất, có thể tiếp nhận huyết thanh, cấy ghép mà người bình thường không thể tiếp nhận, có thể thích ứng với thí nghiệm người bình thường không thể chịu đựng…

Tạ Thanh Trình: “Bà ta tìm Sơ Hoàng.”

“… Đúng.” Hạ Dư đáp, “Chỉ cần bà ta có được số liệu Sơ Hoàng, về mặt lý thuyết mà nói, bà ta có thể tiến hành cấy ghép vào bất cứ cơ thể nào. Tổ số liệu này có thể giải quyết rất nhiều vấn đề trên con đường trường sinh của bà ta. Cho bà ta sự tự do vô hạn để lựa chọn cơ thể cấy ghép.”

Cậu nâng tay lên, chạm lên khuôn mặt lành lạnh của Tạ Thanh Trình.

Chiếc chăn là nơi để họ ôn tồn, là nơi để họ kể bí mật, cũng là sào huyệt để hai người dung thân.

Trời đất rộng lớn đến thế, hai người họ chỉ có mỗi chiếc giường nhỏ này, trùm trong chăn mới có cơ hội để không cần phải ngụy trang nữa.

Giọng Hạ Dư nhẹ như muỗi kêu: “Đấy là lí do vì sao bí mật của anh chắc chắn không thể để cho bà ta biết được. Bà ta dùng thế giới ảo che mắt Người Phá Mộng, nhưng bà ta cũng bị giáo sư Tần lừa gạt, bà ta vẫn cho rằng Sơ Hoàng chỉ là một tổ số liệu, vậy nên năm ấy bà ta phái người vào nhà anh tìm kiếm thu thập trong chỗ ghi chép ấy… Nếu để bà ta biết được rằng trên thế giới này còn có một người như anh tồn tại…”

Giọng cậu càng nhỏ hơn, gần như dán sát tai vào cũng không nghe thấy.

“Chiếc hộp ma thuật Pandora kia sẽ hoàn toàn mở ra.”

“…”

“Thế nên, chỉ cần có em ở đây, em sẽ không để bà ta phát hiện ra anh.” Bụng ngón tay Hạ Dư vuốt nhẹ qua mí mắt Tạ Thanh Trình, “Cho dù trước đây giữa chúng ta đã xảy ra chuyện gì đi nữa, Tạ Thanh Trình. Lần này, em cũng sẽ bảo vệ anh thật tốt.”

Môi gần chạm vào môi.

Như hạ ma chú.

“Cũng chỉ có mỗi mình em, mới có thể bảo vệ tốt cho anh.”