Sổ Bệnh Án

Chương 242: Tẩy não



Bên trong không có ai, Anthony nóng lòng muốn thưởng thức thứ Tạ Thanh Trình có được.

Cho dù việc tẩy não vẫn đang được tiếp tục, trên người Hạ Dư nối đầy ống dẫn, Anthony không dám làm gì thật sự, nhưng anh ta dựa vào lý do thôi miên an ủi Hạ Dư, ma xui quỷ khiến bước tới gần, đối diện với Hạ Dư hôn mê bất tỉnh, ngồi xuống ghế.

Anh ta ngồi vào trong lòng Hạ Dư, khoái cảm cướp giật lại tràn lên, trong đầu anh ta thoáng nhớ lại, trong tư thế này, đè lên vai Hạ Dư, cố tình bắt chước theo dáng vẻ của Tạ Thanh Trình mà anh ta từng trông thấy trong video.

Hành động bắt chước như thế khiến anh ta cảm thấy mình tựa như đã sắp biến thành vị anh họ của anh ta, anh ta hưng phấn tới mức mặt đỏ bừng lên.

Rõ ràng chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng anh ta vẫn ngửa cổ, như mơ màng như si mê, tự mình say sưa thở dốc—— Anh ta thật sự rất thích thú với niềm vui cướp đoạt thứ khác khỏi tay Tạ Thanh Trình!

Cướp đoạt của anh ta… Thay thế anh ta!

Hôn nay anh ta thay thế được Tạ Thanh Trình, ngày mai cũng có thể thay thế được Đoàn Văn!

Anh ta từng chẳng có gì hết, sau này anh ta nhất định sẽ có được tất cả những thứ anh ta muốn.

Tạ Thanh Trình… Từng cưỡi lên cậu trai này như thế… Anh ta trải nghiệm góc nhìn của anh trai anh ta, phỏng đoán nội tâm của anh trai anh ta, linh hồn khô cạn vặn vẹo của anh ta được sự thỏa mãn giả dối này an ủi rất lớn.

“Nhóc quỷ… Anh trai tôi gọi cậu như thế nhỉ?” Tay Anthony lướt lên gương mặt Hạ Dư, nâng khuôn mặt cậu lên, dùng sự dịu dàng biến thái thôi miên an ủi cậu.

“Cậu xem, tôi cũng có thể gọi cậu như thế. Thứ cậu khao khát, tôi đều có thể cho cậu cả… Từng chút từng chút, tiếp nhận toàn bộ lý tưởng của chúng tôi đi…”

“Đứng về phía tôi, cậu sẽ không đau đớn nữa, buông bỏ kháng cự, cậu sẽ không phải tổn thương thêm…”

Anthony nói, liếc mắt qua, nhìn giá trị theo dõi bên cạnh.

Giá trị kia phát ra thay đổi khiến người ta hài lòng.

Thôi miên của anh ta có hiệu quả.

Anthony không khỏi hưng phấn.

Xem ra anh ta có thể dùng loại thôi miên dụ dỗ này thuyết phục Hạ Dư, thế thì quá tốt rồi, không cần bạo lực nhiều, hơn nữa nếu như tẩy não thế này được, sau khi Hạ Dư tỉnh dậy chắc chắn sẽ ỷ lại vào anh ta.

“Tôi giao hết toàn bộ những thứ quý giá cho một mình cậu đấy, cậu nhất định không được làm tôi thấy vọng nhé… Hạ Dư.” Anthony dán sát khuôn mặt vào Hạ Dư đang hôn mê trên ghế điện, u ám thì thầm khe khẽ bên gương mặt cậu.

“Cậu phải giúp tôi giành lấy tất cả những gì tôi mong muốn… Sau đó tự tay giết chết kẻ tôi ghét nhất, biết rồi chứ?”

Đầu ngón tay anh ta vuốt ve gương mặt tái nhợt của Hạ Dư, lướt xuống dưới, lại chậm rãi lượn lờ quanh ngực thanh niên.

Trong mắt Anthony lóe vẻ thân mật lẫn say mê biến thái: “Giúp tôi giết anh ta, giúp tôi có mọi thứ, sau đó lên giường với tôi… Cho tôi tất cả những thứ mà anh ta đã từng có, vậy mới không uổng công tôi đã cứu sống cậu, an ủi cậu.”

“Mạng của cậu là tôi ban cho, phải biết cảm tạ đấy, cục cưng đáng yêu của tôi ạ.”

Anh ta như một con rắn độc, sốt ruột muốn cuốn lấy cậu, tham lam hấp thu hết tất cả những thứ anh ta khao khát trên người cậu.

Máy kiểm tra y tế bên cạnh không ngừng thay đổi giá trị, ánh đỏ rực chiếu rọi lên nửa gương mặt vặn vẹo của Anthony, như máu hắt đầm đìa vào nửa khuôn mặt.

Anh ta như một kẻ điên nhếch môi nở nụ cười giả tạo: “Mau hoàn thành cải tạo nhanh chút… Tỉnh lại nhanh một chút… Nhanh một chút…”

Tay đặt trên chiếc máy Huyết Cổ ở ngực Hạ Dư kia, dùng sức, máy đâm vào càng sâu, Hạ Dư tựa như bị kích thích, bật thành tiếng rên khàn khàn trong cơn hôn mê.

Giá trị trên máy giám sát biểu thị mức độ tỉnh táo của não bộ không ngừng giảm xuống.

Khóe miệng Anthony kéo lên càng cao: “Đúng thế… Cứ như vậy… Nhận hết toàn bộ tẩy não đi… Toàn bộ…”

Lực trên tay lớn hơn, khuôn miệng bị siết chặt dưới chụp chống cắn hơi hé, lộ nanh trắng lành lạnh, trong cơn đau đớn cậu vô thức co giật mạnh, run rẩy, môi hé ra khép lại giữa lúc thở dốc, tựa như đang nỉ non.

“Cậu nói gì thế, bé ngoan của tôi?” Trong mắt Anthony lóe ánh sáng hưng phấn, dán sát mặt lại gần cậu, nghiêng tai lắng nghe.

“… Tạ…”

Vài giây sau, vẻ sung sướng trên mặt Anthony biến mất hoàn toàn.

Sắc mặt anh ta chợt trở nên vô cùng âm trầm, thậm chí có thể gọi là dữ tợn.

Bởi vì anh ta nghe thấy Hạ Dư trong sự cưỡng chế tẩy não này, thì thào, vẫn là cái tên khiến anh ta nghe thấy đã hận nghiến răng nghiến lợi kia.

—— “Tạ Thanh Trình…”

Cậu vẫn đang thì thào gọi Tạ Thanh Trình!!

Tạ Thanh Trình… Tạ Thanh Trình!!

Hóa ra trong lúc thôi miên cậu đã coi anh ta thành Tạ Thanh Trình nên mới có thể vô thức phối hợp như thế…

Giá trị giám sát độ tỉnh táo đã hạ xuống hàng đơn vị, Hạ Dư vẫn còn gọi tên của người kia!

Vì sao chứ? Anh là sợi tơ nối cuối cùng với cây cầu duy nhất của cậu và thế giới này hay sao?! Chẳng lẽ đủ mọi cách bản thân vừa nghĩ ra khi nãy, đều chỉ là tự mình đa tình ư?!

Anthony thẳng người lên, đứng dậy, nhìn chằm chằm thanh niên bị trói chặt trên ghế điện kia từ cao xuống.

Quá nhục nhã… Nhục nhã đến cùng cực!

Lửa giận ngút trời như thiêu rụi lao ra điên cuồng bùng lên trong lòng anh ta, gương mặt anh ta hoàn toàn chìm vào bóng tối, sau đó, bỗng dưng giơ tay vung một cái bạt tai thật mạnh vào Hạ Dư, gần như khiến chụp chống cắn bị đánh đến rơi ra.

“Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Thằng khốn!!”

“Cậu nghe rõ cho tôi… Từ nay về sau, không còn Tạ Thanh Trình nữa, chỉ còn mỗi mình tôi—— Tạ Li Thâm mà thôi!”

Anh ta túm lấy vạt áo Hạ Dư, ánh sáng ghen tị điên cuồng lập lòe trong mắt anh ta.

“Chỉ có mỗi tôi thôi!! Hiểu chưa? Đã hiểu chưa?!! Thằng khốn nhà cậu!”

Anthony thở hồng hộc, tẩy não dịu dàng gì chứ… Dụ dỗ an ủi gì chứ! Lãng phí thời gian… Tất cả chỉ đều lãng phí thời gian mà thôi! Anh ta từ bỏ… Anh ta chỉ cảm thấy hết sức ghê tởm! Ban đầu anh ta vốn đã nên thô bạo rồi!

Ghen ghét giận dữ thiêu đốt nỗi lòng, Anthony cắn răng nói: “Đây đều là cậu tự chuốc lấy cả… Hạ Dư… Là cậu tự chuốc lấy! Cậu đừng có trách tôi!!” Dứt lời, anh ta nâng tay đè mạnh xoay công tắc tẩy não trên ghế điện, trong nháy mắt đã chỉnh công suất tới mức lớn nhất khiến người phải chịu vô cùng đau đớn!

Loại tẩy não này hết sức thô bạo, công suất này đủ để phá tan hết ý thức của cả trăm người. Cả người Hạ Dư giật bắn lên, lại bị đai khống chế trói chặt kìm lại, phản ứng mạnh mẽ như thế không ngừng lặp lại trong quãng thời gian dong dài, dòng điện xé rách từng tế bào của cậu, cắt vào từng tấc máu thịt cậu.

“Đều do cậu tự chuốc lấy thôi!!” Anthony phẫn nộ quát lên với cậu.

Hạ Dư bị dòng điện truyền vào mở to đôi mắt, cậu không ngừng co giật trong cơn đau đớn người bình thường tuyệt đối không thể chịu nổi này. Nội tạng như bị thiêu cháy, phủ tạng vỡ nát, trong đầu dường như có một trụ sắt đột nhiên đâm xuống, muốn trấn áp muốn chôn vùi hết những năm tháng tươi đẹp ít ỏi đến đáng thương ấy của cậu.

Những năm tháng kia từ nhỏ đến lớn, dù lớn dù nhỏ đều có liên quan đến Tạ Thanh Trình.

Lật hết những trang sách cuộc đời cậu, chỉ có mỗi người kia, cho dù là trầm tĩnh lạnh lùng hay là ấm áp, luôn đối xử bình đẳng với cậu.

Chỉ có mỗi người kia, luôn coi cậu như một người bình thường.

“Anh… Tạ…” Bờ môi khô khốc, bật những tiếng thì thào vụn vỡ khỏi cổ họng.

Chỉ có mỗi người nọ biết tới sự nguy hiểm của cậu, vẫn sẵn lòng ôm lấy cậu khi cậu đang phát bệnh.

“Tạ… Thanh Trình…”

Người đời đều coi cậu là bệnh án hiếm gặp, coi là thú lạ trong tù, chỉ nơi cặp mắt đào hoa trầm tĩnh lại sắc bén ấy, cho dù là lúc giận dữ, phản chiếu lại, luôn là gương mặt thật sự là của bản thân Hạ Dư.

Chỉ có mỗi anh…

Cả đời này, chỉ có mỗi anh mà thôi…

“Bác sĩ… Tạ…!”

Đồng hồ công suất đã tăng đến cực đại, vô số trụ sắt chẳng nhìn thấy đâm thẳng vào não bộ cậu dấy lên sóng to gió lớn! Cậu không ngừng kêu gào, than khóc, giãy dụa trong sóng biển… Cậu muốn ngăn cản trụ cột vây nhốt suy nghĩ ngút trời đè ép sự ấm áp duy nhất cậu có ấy.

Cậu đến cuộc sống này hai mươi ba năm, chỉ vẻn vẹn có mỗi một người thật lòng đối xử tốt với cậu như vậy thôi! Đừng… Đừng xé tan cậu ra… Đừng chôn vùi tình cảm của cậu… Đừng mà!!

Máy theo dõi kêu lớn điên cuồng, gương mặt Anthony vặn vẹo, muốn dùng sự đau đớn xé cơ nghiền xương dồn ép cậu hít thở không thông!

Trong ý thức của bản thân, cậu tựa như muối bỏ biển, lại vẫn muốn làm kiến càng chống đối rung chuyển trụ trời, cậu cố giữ vững thứ duy nhất của cậu… Nhưng cuối cùng cậu chẳng chống đỡ nổi nữa, đó là sức mạnh đủ để phá tan ý thức của mấy trăm người…

Cơ thể máu thịt, nào có thể chịu nổi.

Cậu run lên, khản giọng kêu gào, máu chảy ra theo thất khiếu cậu.

Mắt tai mũi họng, đều đỏ chói…

Tới cuối cùng, ghế điện đã tăng đến giá trị lớn nhất, bỗng dưng chập mạch.

Hạ Dư gục mặt xuống, ngã lên ghế tra tấn bất động, trị số giám sát độ tỉnh táo trong não bộ bên cạnh, cuối cùng cũng như Anthony mong muốn, quay về giá trị 0 màu đỏ tươi.

Khói khét nghi ngút.

Linh hồn tách rời.

Trụ sắt trong đầu cậu cuối cùng đã đâm vào tới đáy, cậu ôm chặt lấy bác sĩ Tạ của cậu trong tiềm thức không chịu buông tay, vì thế Hạ Dư thật sự đã bị trụ sắt tư tưởng của Mandela nhốt vào nơi sâu nhất của ý thức trong não bộ cùng với Tạ Thanh Trình.

Như sóng gió Thái Bình Dương năm ấy, cậu chìm vào biển, rơi xuống vực sâu.

Cậu rất tham lam, muốn vĩnh viễn ở bên người cậu yêu. Cậu chẳng dám tham lam, thầm mong vĩnh viễn được ở bên người cậu yêu.

Trận hải chiến Thái Bình Dương chẳng ai có thể thành toàn cho cậu.

Ít nhất trong lần tẩy não này, trong ý thức của cậu, cậu có thể thành toàn cho chính cậu.

—— Tạ Thanh Trình, chỉ có mỗi lúc anh đã biến mất rồi, em mới có thể tiêu tan… Bọn họ muốn cướp anh đi, vậy em sẽ bảo vệ anh cho tới giây phút cuối cùng.

Cậu nghĩ thế, ôm chặt lấy toàn bộ tình yêu dành cho Tạ Thanh Trình, giấu sâu vào trong tâm trí bản thân, ôm lấy Tạ Thanh Trình, chìm vào bóng tối, nhắm mắt lại…

Máy giám sát vang tiếng “tích tích tích”, cơ thể thanh niên kia thảm thương gục xuống ghế nằm.

Tình yêu và cố chấp trong đầu cậu, dịu dàng lẫn ngây ngô của cậu, cuối cùng bị bao phủ chìm vào đại dương mênh mông trong máy tẩy não đủ để tra tấn một người bình thường còn sống sờ sờ đến chết.

Ý thức của bản thân gì đó đều bị xóa sạch…

Tình cảm nọ kia, đều bị tách ra tàn nhẫn.

Cuối cùng cậu gọi tên Tạ Thanh Trình, bằng chút dịu dàng và tỉnh táo còn sót lại của cậu.

Huyết lệ chảy đầy hai má tái nhợt của thanh niên.

Cậu yêu anh, cho đến giây phút cuối cùng.

Cho đến sâu trong biển rộng.

Cho đến khi kình lạc biến mất.

Cho đến một giây giá trị ý thức thuộc về Hạ Dư tụt về 0, cậu vẫn chẳng chịu quên đi tình cảm sâu đậm này.

Ba chữ Tạ Thanh Trình ấy, vốn đã là chấp niệm cuối cùng của Hạ Dư với thế giới.

.

Sau khi Đoàn Văn và Anthony đều đã rời đi, Đoàn Thôi Trân vẫn nằm trong phòng thí nghiệm cao nhất một mình.

Bà ta mở to mắt, xem xét thiết bị điện não đồ với mới hoàn thành xong kia.

Tuổi trẻ, sinh mệnh khỏe mạnh… Những thứ tốt đẹp nhất trên đời, có rất nhiều người trẻ tuổi chẳng thể hiểu được, họ còn sống trong thời điểm tốt đẹp nhất, cũng đã tập mãi thành quen, vì đã quen rồi nên cũng chẳng biết quý trọng.

Bà ta cũng rất khát khao.

Có lẽ đứng trước nguy hiểm, ai cũng sẽ không nhịn nổi hồi tưởng lại quá khứ, cho dù là Đoàn Thôi Trân cũng không may mắn thoát được, bởi vì bao chuyện cũ vụn vặt quay về với bà ta, lại hồi tưởng ngay những năm tháng mà bản thân còn trẻ trung nhất…

Bà ta nhớ tới lúc trước mình từng học ở Hỗ Châu, từng là kẻ cực khổ chăn trâu thả dê ở thôn họ Đoàn, ngửa đầu là bầu trời phủ đầy bụi đất, cúi đầu là nền đất khô cạn nứt nẻ, trong mắt chủi toàn cát vàng.

Là lá thư thông báo trúng tuyển đại học Hỗ Châu đã cho bà ta ngồi trên chiếc xe màu xanh lá, lần đầu tiên trông thấy những tòa nhà xa hoa lỗng lẫy, mặc những bộ đồ xinh đẹp chưa từng trông thấy.

Bà ta ở nơi ấy, dần trở nên thời thượng hơn hẳn, vào một dịp sinh nhật, mà ta tới một tiệm chụp ảnh, nhờ chủ quán chụp cho bà ta một bộ ảnh với màu sắc rực rỡ nhất——

“Váy cũng phải đẹp một chút, giống như màu đỏ tôi đang mặc vậy.” Ánh mắt bà ta sáng ngời nói với chủ quán, “Sinh nhật hai mươi tuổi chỉ có một lần thôi. Phiền chú in thành hai phần, cháu muốn gửi cho người ta.”

Chủ quán nở nụ cười thấu hiểu lòng người: “Muốn gửi về nhà nhỉ?”

“Nhà?” Bà ta nhoẻn cười, “Không, nơi này chính là nhà của cháu rồi!”

Cái huyện Thanh Li khỉ ho cò gáy kia, cha mẹ có nhiều con cái quá nuôi còn chẳng xong, bà ta mới không thèm chấp nhận, bà ta khó lắm mới trốn đi được, Hỗ Châu mới là nhà của bà ta.

Nhưng bà ta không cam tâm giấu sự ngọt ngào trong lòng, bà ta bí mật nói với chủ quán: “Cháu tặng cho người yêu của mình đó, nên phải thật đẹp đấy, chú à, chú giúp cháu nhé.”

Chẳng mấy người đàn ông có thể từ chối được vẻ hờn dỗi của một cô gái xinh như hoa lan được.

Quả nhiên ảnh chụp rất đẹp, chủ quán lựa màu cẩn thận, váy đỏ như hoa hồng, tóc mây đen dài xoăn nhẹ, môi đỏ tươi, chụp bức hình thành mãi mãi tuổi hai mươi.

Bà ta ôm ảnh chụp, vui mừng không thôi, liên tục cảm ơn, thanh toán xong đã quay về trường.

Bà ta muốn mang bức ảnh này, bao gồm cả thời gian thanh xuân dịu dàng nhất của mình trao cho giáo sư Chu trong trường Y. Nhân tài trẻ tuổi du học Mỹ quay về, có ai mà không yêu? Trong mắt ai ai cũng mến mộ, mà hắn chỉ thích mỗi bà ta.

Bộ đồ đỏ của bà ta là do thầy Chu mua cho, hắn đưa bà ta đến vũ trường hẹn hò, giảng cho bà ta một vài chuyện ở Mỹ ít ai biết tới, thấy môi đỏ của bà ta mở lớn ngơ ngác, hắn sẽ cười rộ lên, sau này anh sẽ đến Mỹ mở phòng thí nghiệm, em có đi chứ?

Câu hỏi của hắn đã được tính toán kỹ càng, vì hắn biết chắc chắn bà ta sẽ đồng ý.

Khi ấy thanh niên thời thượng đều thích tìm một người đàn hát cùng mình, tự do yêu đương, hắn và bà ta cũng thế. Đương nhiên bà ta biết rõ hắn là người đã có vợ, nhưng chuyện này chẳng liên quan đến tình yêu, chỉ là nghe lời cha mẹ cổ hủ, lời người mai mối mà thôi. Bà ta cũng chẳng để mắt người vợ cả bó chân gót sen danh giá vào mắt, mà thầy Chu xưa giờ cũng chán ghét cái xã hội cũ eo hẹp này.

Trong đầu bà ta biết, chắc chắn họ sẽ rời xa nhau!

Cô gái ôm bức ảnh chụp đến hòn đảo nhỏ trong trường, nơi ấy cỏ mọc um tùm còn chưa được phát sạch, tạo thành cụm lau sậy rất lớn, là nơi bà ta và thầy Chu thường xuyên hẹn hò.

Vào đêm tặng ảnh chụp, vì mẹ già của thầy Chu mắc bệnh nhẹ, phải về quê phía Bắc một chuyến, lưu luyến chẳng rời, dưới ánh trăng sáng, giãi bày tâm sự.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn phải đi.

Bà ta rất có lòng tặng bức ảnh đẹp nhất cho hắn, cô gái trong ánh xinh đẹp như ngọc, là bạn tâm giao của hắn, nhắc nhở hắn phải quay về từng giây từng phút, bà ta chắc chắn hắn sẽ về sớm thôi.

Đoàn Thôi Trân nghĩ sai rồi.

Thầy Chu đi chưa được nửa tháng, nội chiến lần hai đã nổ ra, chiến tuyết thay đổi, quân đội quốc gia lên Bắc, vùng đất chiến loạn đã lâu này còn chưa khô máu và nước mắt, nhưng sau khi đánh giặc ngoài còn cần phòng giặc trong, lần này máu thịt cũng tàn, vết thương đau cả trăm năm vẫn bị xé rách. Người như cỏ rác, mạng như lục bình, từ Nam tới Bắc, vẫn chẳng yên ổn.

Vùng đất này từng bị chia cắt giày vò.

Sao con người có thể may mắn thoát khỏi được?

Thầy Chu gửi thư, bảo tạm không về được.

Đoàn Thôi Trân đáp, em sẽ chờ ở nơi này.

Một lần chờ đợi kéo dài ba năm.

Thư của thầy Chu từ mỗi tháng một bức thành vài tháng một lúc, về sau lại không có tin tức suốt bao lâu, bà ta sốt ruột tới mức ăn không ngon uống không trôi, chẳng có tâm trí đâu mà nghiên cứu học tập, xao lãng sách vở.

Sau đó cuối cùng cũng đợi được một lá thư ngắn, nét chữ vẫn đẹp như thế, lời viết trong ấy lại khiến bà ta không nhận ra được người xưa.

Mẹ anh về cõi tiên, trong nhà bàn bạc suốt bao ngày, vì là thân phận anh trai chị dâu, e là khó yên, bạn bè khuyên nhủ mãi, anh đành chuyển nhà tới Honolulu. Vợ đã có một con, không dám làm Trân Trân chịu ấm ức, khó mà kể rõ, chỉ xin đừng nhớ mong.

Vợ đã có một con?

Vợ đã có một con?

Có khi nào? Vì sao không nói?

Bà ta ban đầu cực kỳ không cam lòng, liên tục viết thư cầu xin, vì trái tim yêu thầm, ngay cả tôn nghiêm cũng chẳng cần, nói rằng dù phải làm vợ lẽ cũng được, nhớ nhung khôn nguôi, mong nhớ chẳng dứt, nếu lúc bà ta quen hắn, hắn chưa lập gia đình thì tốt biết bao? Có lẽ sẽ chẳng tuyệt tình đến thế! Ngày ngày bà ta quay về chốn hẹn hò, đợi chờ dài lâu, ngóng trông kỳ tích xuất hiện, trời thấy đáng thương, nhưng cuối cùng chẳng biết người đã nơi nào, hoa đào vẫn mỉm cười trong gió xuân như xưa!

Thư đã gửi đi, qua bao lâu chẳng có hồi đáp.

Chờ khi người đưa thư đến, đưa cho bà ta một chồng thư không người nhận—— Địa chỉ kia đã không còn người ở, cả gia đình đã chuyển tới phía bên kia đại dương, Honolulu. Không hề lừa bà ta.

Đoàn Thôi Trân phí hoài thanh xuân, đều chỉ để đợi chờ.

Nhưng kết quả đợi được chỉ là một chồng thư gửi trả lại như chế giễu bà ta mà thôi.

Nội chiến đã kết thúc, từ nay về sau không còn tiếng đất nước thở dài và tiếng núi sông sụp đổ nữa, học sinh mặc đồng phục xanh hoan hô trên đường lớn, bà ta như mất hồn đi trong đám người, mặc chiếc váy đỏ không ăn nhập gì hết, đi rồi lại đi, từ khóc lớn tới bật cười.

Khóc đủ rồi, cười đủ rồi, đổ cơn bệnh nặng, như chết một lần.

Hỗ Đại nói bà ta không màng bài vở học tập, khuyên nên thôi học.

Bà ta khỏi bệnh, thay một bộ đồ quân đội xanh được yêu thích nhất lúc bấy giờ, nhất thời tất cả mọi người đều biến thành quân đoàn xanh biếc, chẳng nhận ra ai.

Trong ánh mắt bà ta không có ánh sáng, rất lạnh lẽo.

Bà ta nói: “Đồng chí, có thể cho tôi ở lại trường theo dõi thêm hai tháng nữa hay không? Trước kia tôi chưa hiểu chuyện, giờ tôi biết mình đã sai. Tôi chẳng có gì cả, chỉ có đống bài vở này. Có thể cho tôi thêm một cơ hội chứ. Tôi… Sẽ không khiến mọi người thất vọng đâu.”

Chủ nhiệm đẩy gọng kính đồi mồi, xem xét bà ta: “Thật ra cô vẫn thích hợp ra nước ngoài hơn, hay là tìm cơ hội ra ngoài xem thử đi, trường tôi không phù hợp với cô.”

“Tôi không muốn ra nước ngoài.” Vẻ mặt bà ta lập tức trở nên vô cùng lạnh lẽo, như thể nước ngoài chỗ nào cũng chỉ như một nơi—— Honolulu.

“Tôi muốn ở lại đây. Tôi sẽ thay đổi, mọi người có thể dạy bảo lại tôi. Tôi bằng lòng được dạy bảo.”

Ánh mắt bà ta lóe ánh sáng sâu thẳm, đáng sợ.

“Tôi ở lại nơi này sẽ không lãng phí thêm một giây một phút nào nữa, mọi người hãy tin tôi, một ngày nào đó, tôi sẽ làm tốt hơn cả những phòng thí nghiệm bên ngoài kia.”

Chủ nhiệm nhìn bà ta, không hiểu sao lại sởn cả da gà…

Đoàn Thôi Trân ngồi trong phòng thí nghiệm, nghĩ lại những năm tháng tựa như kiếp trước.

Bà ta lạnh nhạt nghĩ, là bắt đầu từ ngày ấy mới hoàn toàn đi đúng hướng, phải chứ?

Đàn ông, phụ nữ… Hay thứ gì đó đều có thể bị lợi dụng cả. Từ đó bà ta say mê nghiên cứu khoa học, níu giữ sinh mệnh và thanh xuân, vì để có được nhiều cơ hội tốt hơn, cái gì bà ta cũng có thể đánh đổi, bà ta muốn trèo cao hơn, tìm kiếm một ván cầu, vì thế đã kết hôn, sinh ra một đứa con gái mà chồng chẳng thương, bà ta sắp xếp cho con gái quay về quê cũ ở huyện Thanh Li, tránh làm chướng mắt gã buôn giàu có kia.

Sau đó chồng chết, mọi người vui mừng, Đoàn Thôi Trân có tự do và tiền bạc đủ đầy, chạy trên con đường chẳng phải của mình ngày càng xa.

Cho tới giờ, bà ta cảm thấy mình đã tiến hóa xong xuôi, thứ dơ bẩn như nhân tính từ lâu đã tựa lớp da lột trên thân rắn trắng, là thứ đã từng có, hiện giờ lại cảm thấy vô cùng vớ vẫn lại chẳng có tác dụng gì.

Bà ta theo đuổi vị trí thủ lĩnh của cách mạng công nghiệp lần ba, là người điều khiển thế giới metaverse, là Chúa Sáng Thế nắm giữ quyền sinh sát vô số mạng sống.

Vì thế bà ta phải sống thật lâu, có thêm cả máu thịt trẻ tuổi.

Bà ta đã đi được bảy mươi năm rồi, vẫn có thể tiếp tục thêm nữa.

Người không chịu ngoan ngoãn đi theo mình tiến về phía trước cũng phải trả cái giá tương ứng. Bà ta nghĩ đám phụ nữ kia ngu xuẩn như thế, Tưởng Lệ Bình là vậy… Ngay cả Đoàn Văn cũng thế.

Vì cả đời này, tình cảm là khó phá bỏ nhất, bà ta vì không để Đoàn Văn bước lên con đường xưa của mẹ hắn ta, lúc chuyện chưa xảy ra đã khiến bạn học của hắn chết thảm, nếu không hắn nghĩ thử xem đồ sắc bén trong phòng mà Lý Vân lấy được là ở đâu ra? Tất cả thật sự chỉ là trùng hợp thôi ư?

Sau khi Lý Vân chết, bà ta biết Đoàn Văn nghi ngờ bà ta, nhưng chuyện này cũng chẳng có ích gì, muốn Lý Vân sống lại thì phải bảo vệ Madela cho tốt, chỉ có công nghệ cao mà luân thường đạo lí không thể trói buộc trên đảo này mới khiến hắn toại nguyện được…

Một người chỉ cần có nhu cầu, sẽ có uy hiếp, bọn họ gửi gắm hy vọng lên hòn đảo này, cho dù là tôn trọng hay ghê tởm bà ta thì cũng phải bảo vệ bà ta cho tốt.

“Cụ bà!!” Trong tai nghe có tiếng khàn khàn vang lên, chợt truyền tới tiếng gọi của Anthony.

Đoàn Thôi Trân mở to mắt, bừng tỉnh khỏi suy nghĩ: “Sao thế?”

“Cậu ta tỉnh rồi… Hạ Dư tỉnh rồi!!” Trong giọng Anthony đầu kích động không thể đè nén nổi, “Thiết bị khuếch tán Huyết Cổ kia thành công rồi! Chỉ vừa xong khi nãy thôi!!”

“Ngài mở video đi, tôi mới đưa cậu ta vào phòng luyện tập, tôi gửi ngài video deo thí nghiệm của cậu ta ở đây!”

Đoàn Thôi Trân lập tức mở màn hình ra, chuyển sang kênh phòng luyện tập.

Nơi đó quả nhiên truyền tới video vô cùng rõ ràng——

Hạ Dư thật sự đã tỉnh, sắc mặt cậu mang theo vẻ tái nhợt đầy u ám, cậu cứ đứng trong phòng luyện tập như thế, bên vành tai trái đeo chiếc khuyên bạc điều khiển đại não, gắn chặt vào máu thịt cậu.

Mà nơi ngực cậu, thiết bị hình thoi nâng cao sức mạnh Huyết Cổ kia tỏa ánh sáng lấp lánh, Hạ Dư nhìn lướt qua màn hình, ánh mắt không có tiêu điểm.

Đó là trạng thái bị tẩy não hoàn toàn.

Cậu hỏi Anthony: “Nói đi. Anh cần tôi làm gì.”

Giọng Anthony phía sau màn hình có hơi run rẩy truyền tới: “Cậu thử ra mệnh lệnh, với… Với những kẻ ở phía xa đó xem.”

Màn ảnh hơi nâng lên, chuyển sang phía mười tù binh bị vệ sĩ khống chế đẩy vào cuối phòng luyện tập, theo hình ảnh có thể trông thấy họ cách Hạ Dư rất xa, khoảng cách có ngắm súng không không thể tới được.

Hạ Dư không buồn để ý liếc qua, hỏi lại Anthony: “Ra lệnh gì. Lấy mạng họ?”

Anthony cũng biết tù binh khó mà bắt được, cho dù anh ta rất khát khao được nhìn thấy hình ảnh kích thích nhất, nhưng anh ta vẫn nói: “Không cần, cậu khiến tất cả bọn họ quỳ xuống hết đi—— Nhanh lên, thử một lần nào!”

Hạ Dư chuyển tầm mắt qua những người tù binh này.

Tựa như cậu thấy việc này quá đơn giản, trong hành động cũng hơi lười biếng.

Trong bầu không khí khiến người ta sốt ruột không thể thở nổi, Hạ Dư hơi nghiêng đầu, môi động nhẹ, tựa như ra lệnh với chiếc tai nghe bằng bạc kia, chớp mắt——

Hơn mười vị chiến sĩ xa xa đều khuỵu xuống, quỳ trên đất, như một bàn tay vô hình khổng lồ đẩy rạp tất cả bọn họ xuống đất trong chớp mắt, trán chạm hẳn lên nền gạch lạnh băng!

Động tác kia ngay ngắn tựa như đã luyện hơn nghìn lần, Hạ Dư điều khiển họ gần như đồng thời, nhưng chẳng chênh lệch mấy giây, cũng không một ai thoát nổi…

Video tới đây kết thúc.

Giọng Anthony kích động tiếp tục truyền ra từ tai nghe: “Cụ bà… Ngài xem rồi chứ? Phòng luyện tập còn nhỏ quá, những kẻ này quá ít. Nhưng giá trị hiển thị trên thí nghiệm thu được, sau khi được thiết bị này nâng cao, Huyết Cổ của cậu ta có thể khống chế được ít nhất 300 người một lần! Thời gian phản ứng chỉ cần 0,1 giây!”

Đoàn Thôi Trân nhìn chằm chằm hình ảnh trên màn hình, nói với Anthony: “Đi liên hệ Đoàn Văn, gửi Huyết Cổ đến tiền tuyến đi.”

Ánh mắt bà ta không phải lạnh lẽo u ám, không phải tàn nhẫn, mà vốn đã chẳng có nhân tính gì.

“Khiến đám Người Phá Mộng tự giết nhau thôi.”

“Rõ! Tôi sẽ sắp xếp chuyện này!”

Anthony cúp máy, mắt lóe ánh sáng hưng phấn điên cuồng, mà trái ngược với nó, mắt hạnh của Hạ Dư trong căn phòng luyện tập này lạnh lùng chẳng chút dao động.

Thiết bị khống chế Mandela lắp lên ngực cậu vẫn đang tiến hành củng cố sự tẩy não không gián đoạn.

Ánh mắt cậu trở nên cực kỳ giống Đoàn Thôi Trân—— Đó là đôi mắt nhớ rõ hết mọi thứ, những cũng coi như phai nhạt hết toàn bộ.

Ngoại trừ tín ngưỡng của Mandela ra, cái gì cũng trở nên chẳng quan trọng nữa.

“Cụ bà cho cậu đến tiền tuyến với tôi.” Anthony nói xong, nhanh chóng khởi động thiết bị bảo vệ chuyên dùng để phối hợp với Hạ Dư, đó cũng là thiết bị đặc biệt mới được phát minh, là một chỗ nấp kiểu khiên chống đạn nhẹ, có chức năng bắn đạn. Mà qua đánh lừa thính giác thị giác, trong mắt người bình thường sẽ bị khoa trương thành loại cơ giáp hạng nặng, vô cùng khủng bố lại đáng sợ.

Anthony bảo: “Đi thôi.”

Hạ Dư không động đậy, mà chỉ nhìn ngoài cửa sổ.

Anthony: “Sao thế?”

“Tôi nhớ rằng tôi vẫn còn một cuộc hẹn chưa làm nữa.”

Lời này vừa nói ra, sự cảnh giác của Anthony chợt nâng cao, nhìn cậu đầy đề phòng.

Hạ Dư im lặng một lát, suy nghĩ của bản thân cậu tạo thành gợn sóng rất khẽ lướt qua trên người cậu, nhưng lại bị thiết bị gây rối cưỡng chế tẩy não, lẳng lặng bị kiềm chế lại.

“Thôi bỏ đi.” Cuối cùng cậu đứng thẳng người dậy, chỉnh lại cúc tay áo, đi tới phía Anthony, “Hình như giờ xem lại cũng chẳng phải chuyện gì quan trọng hết cả.”

Anthony thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi thở hắt ra: “… Đúng thế.”

Hạ Dư đẩy cửa ra ngoài, bóng cửa lớn khép mở cắt thành hình ảnh vụn vỡ trên gương mặt cậu, tiến vào ánh mắt chẳng một gợn sóng của cậu: “Đi thôi.”

Cùng lúc ấy, bản sao Lư Ngọc Châu mở to hai mắt trong gian tù.

Cho dù dì ta là người rất chậm chạp về chuyện cảm xúc, vẫn bị lời Tạ Thanh Trình vừa nói với dì ta dọa sợ.

“Cậu… Cậu chắc chắn chứ?”

“Nếu cô không tin có thể tự mình đi hỏi Đoàn Văn thử xem sao. Tin tưởng sự tồn tại của Sơ Hoàng thì hẳn là hắn thà tính toán sai lầm cũng không chịu bỏ qua đâu, phải chứ.”

Bản sao Lư Ngọc Châu: “…”

Tạ Thanh Trình nâng gương mặt gần như chẳng có chút huyết sắc lên: “Để Đoàn Văn tới gặp tôi, tôi sẽ cho hắn thứ hắn muốn.”

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường 1:

Anthony: Cục cưng à tôi muốn tẩy não cậu thành bạn trai của tôi.

Hạ Dư: Cùng lắm thì anh tẩy não tôi thành một sát thủ không cảm xúc được thôi. Còn nữa anh Tạ chưa bao giờ gọi tôi là cục cưng hết, anh bắt chước lộn rồi.

Anh Tạ: Gọi cục cưng gớm lắm.

Hạ cục cưng: ? Vợ cưng à anh nói gì thế?

Tiểu kịch trường 2: Tiểu kịch trường collab sinh nhật Mặc Nhiên:

Hạ Dư: Cẩu ca sinh nhật vui vẻ nhé, có em ở đây thì cái nết trên giường của anh vĩnh viễn không phải tồi tệ nhất đâu!

Tạ Thanh Trình: Sinh nhật vui vẻ, tặng cậu một tấm vé ưu đãi tư vấn tâm lý này, lúc nhân cách xích mích có thể tới tìm tôi.

Sở Vãn Ninh: Ồ? Khương Dạ Trầm cũng chưa từng giải quyết vấn đề này, cậu thì có cách gì thế?

Đoàn Văn: Tới Mandela đi, tạo một cơ thể nhân bản không thành vấn đề luôn.

Mặc tông sư: Nhân bản nghĩa là gì?

Đoàn Văn: Là một kiểu tạo thêm thân thể vốn có của cậu đấy.

Đạp Tiên Quân: ? Có chuyện hay thế cơ à? Thế tạo thêm cho bổn tọa rất nhiều rất nhiều Sở Vãn Ninh được không?

Sở Vãn Ninh: (Đỡ trán) … Đừng làm loạn nữa. Về nhà làm sinh nhật cho ngươi.

Mặc Nhiên: (Cười xấu xa trước khi đi) Hạ Dư ngươi cố lên nhé, hiện giờ ngày nào ta cũng trải qua ngày lành, nhưng ngươi thì chưa được giải phóng nữa, hơn nữa ngày mai có khi vợ người lạnh ngắt luôn rồi… Ngươi xem hắn đi, tự phơi bày bản thân trước mặt boss kìa.

Hạ Dư: ??? Nói xúi quẩy vừa nha, em có thể lấy lại quà mừng sinh nhật đã tặng anh không vậy Cẩu ca?

Mặc Nhiên: À… Suýt thì quên bảo, có muốn lấy Vạn Cổ Tình Độc Cao không? Sinh nhật ngươi bổn tọa gửi cho.

Hạ Dư: … Đạp Tiên Đế Quân sống lâu muôn tuổi trường sinh bất lão.